Bài viết của một học viên Úc

[MINH HUỆ 11-06-2013] Nghệ thuật biểu diễn Thần Vận đã kết thúc thành công chuyến lưu diễn ở Úc vào tháng 02 năm 2013. Ngay sau đó, một vài chuyện xảy ra đã làm tôi vô cùng xúc động. Nó đã khuyến khích tôi bước vào một cuộc hành trình mới để trợ Sư Chính Pháp. Tôi hiểu rằng đây chính là sự an bài của Sư phụ.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào đầu năm 2009. Sau khi bắt đầu tu luyện, rất tự nhiên, tôi muốn thuyết phục các thành viên trong gia đình của mình thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Nhưng tôi đã không làm lay chuyển được bố tôi, và không có cách nào để tôi có thể giải thích được cho ông ấy cả, ông ấy đã từ chối thoái Đảng. Giờ đây khi nhìn lại, tôi đã nhận ra rằng lúc đó tôi đã dùng cái tình mạnh mẽ đễ giảng chân tướng cho bố mình. Và hiệu quả đã không được như mong đợi. Cứ khoảng hai năm, bố mẹ tôi lại tới Úc để thăm tôi một lần. Mỗi khi họ đến, tôi đều chuẩn bị các tài liệu giảng chân tướng khác nhau, gồm cả Cửu Bình (Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản TQ) cả đĩa CD lẫn cuốn tài liệu, đĩa DVD nghệ thuật biểu diễn Thần Vận, cuốn tài liệu về Triển lãm Nghệ thuật Chân – Thiện – Nhẫn và một số bài viết được đăng tải trên Thời báo Đại Kỷ Nguyên (Epochtimes.com).

Vì mẹ tôi bị bệnh tim và cao huyết áp, bà ấy luôn cảm thấy lo lắng bất cứ khi nào bà thấy bố tôi và tôi nói chuyện về Pháp Luân Đại Pháp. Bà lo sợ rằng bố tôi có thể sẽ có phản ứng thái quá vì có quan điểm khác với tôi. Do tôi đã có sự thăng tiến trong tu luyện, lòng từ bi và trí huệ của tôi đã được khai mở. Tôi đã nói chuyện với bố tôi về Pháp Luân Công khi mẹ tôi không có mặt ở đó. Nếu mẹ tôi có mặt, thì tôi sẽ giảng chân tướng một cách gián tiếp cho bố tôi. Mẹ tôi đã hiểu sự thật và bà ấy đôi khi cũng thể hiện quan điểm của mình để ủng hộ tôi.

Lần cuối cùng họ đến Úc, vào buổi tối trước khi họ trở lại Trung Quốc, cả ba chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện dài. Lần này, bố tôi đã mở đầu cuộc trò chuyện. Bố tôi đưa ra rất nhiều câu hỏi và buộc tôi phải phân tích và giải thích từng câu hỏi của ông ấy một cách kỹ càng. Tôi cảm thấy rằng đây chính là những nút thắt trong tâm trí ông mà đã tồn tại trong một thời gian dài. Vài tháng sau khi họ trở về Trung Quốc, trong lúc gọi điện thoại cho bố mẹ tôi, tôi đã hỏi ông ấy thêm một lần nữa, nhưng ông vẫn không muốn thoái khỏi ĐCSTQ.

Vào một ngày cuối tuần giữa tháng Hai, mẹ tôi gọi điện cho tôi. Bà ấy đã nói với tôi rằng cha tôi yêu cầu tôi giúp ông một tuyên bố quan trọng: thoái khỏi ĐCSTQ và ông đã chuẩn bị sẵn cho mình một hóa danh. Tôi đã bị sốc và, tất nhiên, cảm thấy rất hạnh phúc vì cuối cùng ông ấy cũng đã nhìn thông thấu được những lời dối trá của chế độ ĐCSTQ. Phải mất ba năm trời tôi mới có thể cứu được ông ấy. Tôi đã hiểu ra được rằng hình thế Chính Pháp giai đoạn này đang mang lại những thay đổi tương ứng trong vũ trụ. Người dân đang dần thức tỉnh.

Một vài ngày sau đó, tôi đã đến thăm một đồng tu, và đã chia sẻ kinh nghiệm này với cô ấy. Cô ấy đã nói với tôi rằng hiện có một hạng mục cần có sự giúp đỡ để giảng chân tướng cho người dân ở Trung Quốc. Tôi đã đăng ký ngay mà không do dự. Trong những tuần đầu tiên tôi đã học cách thực hiện như thế nào và cần làm những gì. Dần dần, một số học viên ở trong cùng hạng mục đã bắt đầu có được các kết quả thuận lợi khi người dân thoái ĐCSTQ. Tuy nhiên, có vẻ như là công việc của tôi đã không đạt được bất kỳ kết quả nào cả bởi đã không có ai thoái khỏi ĐCSTQ sau khi tôi nói chuyện với họ. Tôi đã trở nên lo lắng về việc liệu tôi có phù hợp với hạng mục này hay không. Trong vài ngày, điều tôi chỉ có thể nghĩ tới đó là hạng mục ấy. Ngay cả trong những giấc mơ của mình, tôi cũng thấy mình đang thuyết phục mọi người thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó và tôi có thể nhớ rất rõ ràng giấc mơ sau khi tôi thức dậy. Sư phụ đã thấy được trái tim của tôi và đã từ bi khích lệ tôi. Sau đó tôi đã thay đổi cách tiếp cận của mình. Ban đầu, một ngày tôi chỉ có thể thuyết phục được một người thoái Đảng. Dần dần con số đã tăng lên thành hai người, sau đó là ba người. Vào một ngày nọ, từ sáng đến nửa đêm, tôi đã thuyết phục được 10 người thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới với nó.

Khi đọc bài chia sẻ của các bạn học viên khác, tôi đã biết được rằng mỗi ngày họ đều đối đãi như thuở đầu mới bước vào tu luyện. Trong khi tôi lại đối đãi như thể mỗi ngày đều là đến thời khắc cuối cùng rồi và khuyến khích bản thân mình cứu được càng nhiều người càng tốt. Tôi cứ nghĩ rằng Chính Pháp có thể kết thúc bất cứ lúc nào, và nếu điều đó xảy ra, rất nhiều người sẽ mất cơ hội được cứu. Có đến hơn một tỷ người ở Trung Quốc, và bao nhiêu người trong số họ có cơ duyên được cứu sẽ mất đi cơ hội? Vì ý nghĩ cấp bách này, tôi đã muốn nắm bắt mọi khoảnh khắc để cứu người. Tôi đã không học Pháp hoặc luyện công trong vài ngày liền, mà đã dành tất cả thời gian của mình cho hạng mục. Rồi tôi đã nhận ra rằng việc này là không chiểu theo Pháp. Sau đó tôi đã điều chỉnh lại thời gian biểu của mình để có thể học Pháp và luyện công. Sư phụ đã giảng:

“Mọi người thử nghĩ xem, chư vị làm thế cũng không đúng, chư vị đã lại quay sang cực đoan mất rồi; cũng là tâm chấp trước. Chư vị cần vứt bỏ nó, sinh hoạt và tu luyện một cách bình thường như mọi người.” (Tâm hoan hỷ, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã hiểu ra rằng cảm giác của việc thấy sự cấp bách có thể khiến chúng ta tu luyện tinh tấn hơn, nhưng nếu lạm dụng, nó cũng có thể trở thành một tâm chấp trước. Dù chúng ta có làm gì đi chăng nữa, thì việc tu luyện luôn luôn là sự ưu tiên hàng đầu.

Sau khi tôi đọc lại bài giảng Pháp mới Sư phụ – “Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế New York 2013”, tôi đã nhận thức sâu sắc hơn về vấn đề tiêu nghiệp và sự can nhiễu của cựu thế lực. Sau đó khi gặp phải khó khăn trong quá trình thực hiện hạng mục, tôi đã biết rằng đó là vì có sự can nhiễu của cựu thế lực, và tôi đã phủ định nó thay vì thụ động chịu nhận những khó khăn. Tôi đã hiểu ra rằng nếu ai đó có ý niệm “tiêu nghiệp” trong khi bị can nhiễu, người đó chính là thừa nhận can nhiễu và không đối phó để tống khứ nó đi.

Sau khi bắt đầu tham gia hạng mục này, tôi cảm thấy như mình đã được gắn vào một tên lửa. Nó liên tục đẩy tôi về phía trước để đi tốt đoạn đường tu luyện tối hậu này. Thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta hãy cùng nhau tinh tấn và hoàn thành thệ ước từ tiền sử của chúng ta!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/11/最后的路不松懈-275173.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/22/140619.html

Đăng ngày 14-07-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share