Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ Ý

[MINH HUỆ 14 – 04 – 2013] Tên tôi là Andrea, và tôi 47 tuổi. Tôi đắc Pháp vào năm 2008. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã hiểu được ý nghĩa của cuộc đời. Cuộc đời tôi đã thay đổi rất nhiều.

Tôi bắt đầu tham gia hạng mục giảng chân tướng ở địa phương và quảng bá Pháp ở Prato vài năm trước. Vì các học viên khác bận rộn với những hạng mục khác, tôi bắt đầu phải gánh vác trách nhiệm. Sau khi nhiệt tâm ban đầu của tôi yếu đi, tôi dần hiểu rằng mình nên làm tốt điều mình nên làm. Tôi tiếp tục tổ chức các sự kiện mỗi tháng một lần. Tôi gặp phải nhiều khó khăn trong quá trình thực hiện việc này.

Khi tôi đến những sự kiện đã lên kế hoạch, tôi luôn cảm thấy một loại áp lực mãnh liệt trong đầu mình. Đôi khi, tôi cảm thấy môi trường thật ngột ngạt. Trong một vài sự kiện, tôi phân phát tài liệu Pháp Luân Công một mình. Một vài người Trung Quốc nhận tài liệu. Đôi khi, tôi gặp những người Trung Quốc hiểu tiếng Ý, nhưng dường như những điều tôi nói không có hiệu lực. Thường có tạp niệm trong tư tưởng của tôi. Tôi sớm hiểu ra rằng trạng thái này là không chính, và tôi phải chịu trách nhiệm với môi trường này. Tôi biết rằng mình phải học Pháp nhiều hơn, thanh lý tư tưởng, và đối diện những thách thức bằng chính niệm chính hành. Tôi hướng nội và tìm thấy thiếu sót trong tu luyện cá nhân của mình. Nếu tu luyện cá nhân của tôi không đạt tiêu chuẩn, làm sao tôi có thể làm tốt ba việc mà Sư phụ yêu cầu?

Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp”:

“Nhưng mà tiêu chuẩn tu luyện trong Chính Pháp, tiêu chuẩn mà Thần cần đạt tới sau khi canh tân đều là nghiêm túc, hết thảy điều này đều là tiêu chuẩn yêu cầu của vũ trụ mới. Tuy nhiên sinh mệnh mà chưa qua Chính Pháp, chúng là dùng Pháp Lý của vũ trụ quá khứ mà hành sự, dùng nó mà đo lường đệ tử Đại Pháp. Chúng cảm thấy chư vị có thể đạt tới tiêu chuẩn mà chúng thừa nhận, những sinh mệnh ấy mới bằng lòng trong tâm, mới cho phép chư vị đi lên mà không bị can nhiễu, mới thừa nhận chư vị là có tư cách cứu chúng.”

“Tuy nhiên, dù khó thế nào, sinh mệnh được cứu đã can nhiễu và đặt ra nạn ra sao trước lúc được cứu, [thì] đệ tử Đại Pháp là có con đường của bản thân mình.”

“Con đường ấy ắt phải là con đường mà có thể đạt được tiêu chuẩn, như thế thì chúng sinh vũ trụ mới bội phục, mới có thể không can nhiễu nổi, chư vị mới sẽ không có phiền toái trên con đường ấy, mới sẽ bước đi được một cách rất thông thuận.”

Tôi nỗ lực và cố gắng bắt kịp tiến trình Chính Pháp, chân tu, đề cao tâm tính, và loại bỏ những chấp trước của mình. Tôi hiểu rằng tôi chỉ có thể làm một người tu luyện chân chính bằng cách bước đi trên một con đường chân chính. Tôi đã vượt qua nhiều khảo nghiệm tâm tính trong quá trình đi con đường này. Một số khảo nghiệm thực sự rất khó khăn.

Vượt qua một khảo nghiệm

Một ngày nọ, chúng tôi đến khu phố Tàu ở Prato để giảng chân tướng. Tôi nhắm mắt và biểu diễn luyện công, còn một học viên người Trung Quốc phân phát tài liệu Pháp Luân Công và giảng chân tướng. Đột nhiên tôi nghe học viên Trung Quốc lớn tiếng. Ban đầu tôi không chú ý lắm đến việc đó, tôi chỉ tự hỏi tại sao anh ấy làm thế. Rồi tôi nghe thấy một tiếng động lớn. Tôi mở mắt ra và thấy cái bàn mà chúng tôi đặt tài liệu Pháp Luân Công lên đã bị lật đổ. Tất cả tài liệu vương vãi trên mặt đất. Tôi đã rất bối rối.

Chắc chắn là có một lý do đằng sau việc đã xảy ra. Chúng tôi dùng từ bi để giảng chân tướng cứu người. Có lẽ chúng tôi không nên cố ép người khác lắng nghe chúng tôi hay nhận tài liệu của chúng tôi. Tôi không có thời gian để suy nghĩ thêm, vì tình hình đã trở nên tệ hơn. Tôi thấy học viên người Trung Quốc hơi sợ hãi. Khoảng chục người Trung Quốc vây quanh chúng tôi. Tất cả họ đều nhìn chằm chằm vào tôi, dường như đang nói: “Bạn muốn làm gì? Chúng tôi chỉ muốn nhìn xem bạn làm gì.” Lúc đó, tôi thật sự muốn đánh trả như một người thường. Tuy nhiên, đây rõ ràng là một khảo nghiệm, và tôi biết rằng mình nên chiểu theo những tiêu chuẩn của một người tu luyện. Đó là một cơ hội cho tôi đề cao tâm tính.

Sư phụ giảng:

Tuy nhiên, chúng ta còn đang trong tu luyện, còn có những tâm cuối cùng của người thường [mà chưa bỏ]. Khi xuất hiện vấn đề, thì trước hết nhất định phải kiểm tra bản thân xem có sai sót không. Nếu như phát hiện rằng đó là can nhiễu hoặc phá hoại, thì khi xử lý vấn đề cụ thể, đối với con người bề ngoài kia cần phải hết sức hoà bình và từ bi, bởi vì khi tà ác lợi dụng con người, thì thông thường bản thân người ấy không nhận thấy rõ (tuy nhiên người bị lợi dụng thông thường là người có tư tưởng xấu hoặc là người có tư tưởng xấu xuất hiện). Còn đối với can nhiễu của tà ác ở không gian bên ngoài, cần phải nhất định sử dụng chính niệm một cách nghiêm túc để thanh trừ.” (Chính Pháp và tu luyện, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi tiến đến người đã lật cái bàn. Tôi điềm tĩnh mà kiên quyết nói với anh ấy rằng anh ấy nên giữ bình tĩnh và điều anh ấy làm là sai. Cuối cùng thì anh ấy đã bình tĩnh lại, và tình hình dịu đi. Tôi bắt đầu nhặt những tài liệu vương vãi.

Tôi nhìn lên và thấy một nhóm trẻ em người Trung Quốc đứng trước mình. Một cậu bé nhặt một bản Chín Bài bình luận về Đảng Cộng Sản và tiến đến tôi. Dường như cậu muốn đưa nó cho tôi, nhưng đột nhiên cậu quăng nó xuống đất. Tôi không thể tin được. Đó chưa phải là kết thúc. Tôi lặng cả người, và tim tôi đau nhói. Tôi trào nước mắt. Cậu bé nhặt một cái khác và cũng chuẩn bị quăng đi, nhưng một cô bé đã ngăn cậu ấy lại. Cô bé ra hiệu cho cậu ấy, bảo cậu không được làm vậy nữa. Và cô bé bắt đầu nhặt tài liệu lên và đưa cho tôi với một nụ cười. Cậu bé làm theo cô ấy và bắt đầu nhặt những tài liệu. Tất cả những đứa trẻ bắt đầu giúp tôi nhặt chúng lên. Không có nghi ngờ hay vấn đề gì. Lúc đó chúng hiểu rằng: “Pháp Luân Đại Pháp tốt, Pháp Luân Đại Pháp tốt”. Tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó.

Tình hình đảo ngược

Giờ thì người Trung Quốc vui lòng nhận tài liệu Pháp Luân Công. Họ nhiều lần đến và tự lấy quyển sách nhỏ. Một vài đứa trẻ đến và lấy cho cha mẹ chúng. So với trước đây, tài liệu phân phát được hơn rất nhiều.

Tôi dần thấy mình trở nên vững vàng hơn trong tu luyện. Tôi thấy mình nên đến khu phố Tàu để giảng chân tướng hàng tuần, lập một điểm luyện công, và giúp thêm nhiều người đắc Pháp. Tôi tìm thấy một công viên ở phố Tàu. Tôi cảm ơn Sư phụ đã cho tôi một cơ hội để bắt kịp.

Hiện tại, thường xuyên có từ mười đến mười lăm người luyện công ở địa điểm này. Nhiều khách qua đường người Trung Quốc tò mò khi thấy nhiều người luyện Pháp Luân Công như vậy. Ban đầu chỉ có hai hay ba người. Ba học viên mới là những võ sư. Họ đã mời tôi đến trung tâm thể dục của họ để dạy các bài công pháp và giảng chân tướng. Sau đó họ bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân và đến công viên luyện công.

Tôi muốn lập một nhóm học Pháp bên cạnh điểm luyện công.

Vài ngày trước, một cô gái đến điểm luyện công của chúng tôi. Cô nói rằng cô thấy nhiều người Trung Quốc cầm những tờ rơi Pháp Luân Đại Pháp trong tay trong Lễ diễu hành Tết Nguyên Đán ở khu phố Tàu. Tôi biết một số người Trung Quốc luyện Pháp Luân Công ở nhà. Tôi mời họ đến công viên luyện công với chúng tôi. Tuy nhiên, họ nói rằng họ không dám mà thích tập ở nhà hơn. Tôi chân thành hy vọng rằng họ có thể phá vỡ được nỗi sợ hãi ĐCSTQ, bước ra, và tu luyện một cách đường hoàng.

Tôi cảm thấy tự tin vào tương lai. Con xin cảm ơn Sư phụ từ bi đã cho con một cơ hội trở thành đệ tử Pháp Luân Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/4/14/在意大利普拉托中国城讲真相的体会-272037.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/30/140195.html

Đăng ngày 19-06-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share