Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 28-04-2013] Vợ tôi làm việc tại một tòa nhà gần khu tập thể nhà chúng tôi, thông thường ở đó người ra người vào thường xuyên nhưng hiếm khi có ai mất bất kể đồ đạc gì. Một hôm vào bữa trưa, vợ tôi đang làm việc tại nơi sở làm, vội vã chạy đến chỗ tôi và nói: “Xe đạp của chúng ta đã bị kẻ trộm lấy mất rồi. Nhanh lên và đuổi theo anh ta đi!”

Tôi nghĩ, Sư phụ đã giảng rằng:

“Cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Chuyển Pháp Luân)

Nhưng sau đó tôi nghĩ có lẽ mình nên thử [đuổi theo] xem sao. Tôi lấy chiếc xe đạp điện của mình và đi ra khỏi cổng. Mình nên đi đường nào đây nhỉ? Lúc đầu chỉ có hai sự lựa chọn, nhưng sau đó thì ngày càng có nhiều hướng đường hơn. Cuối cùng, tôi chỉ đi theo trực giác của mình và chọn một lối đi về quê của tôi. Tôi nghĩ: “Cho dù mình không thể bắt được anh ta, mình vẫn có thể về thăm quê mình.”

Trên đường đi, tôi bắt đầu nghĩ. Có lẽ mình đã từng nợ gì anh ta, vậy đây liệu có phải là cách mình trả lại món nợ cho anh ta không nhỉ? Nhưng đây không phải là một cách hay. Tại sao không thể giải quyết nó một cách thiện lành chứ? Hoặc đây có thể là cách để anh ta thực hiện một mối quan hệ tiền duyên với Đại Pháp, có nghĩa là tôi nên nói với anh ấy sự thật về Đại Pháp để anh ấy có một tương lai tốt đẹp. Tôi xin Sư phụ giúp đỡ: “Sư phụ, xin hãy giúp con bắt kịp được anh ta. Con muốn cứu người đó.”

Sau khi đi qua một ngôi làng, lại có một ngã ba nữa ở trên đường, và cuối đường lại có một đoạn giao cắt. Tôi đã chọn một lối đi xa hơn một chút nhưng dễ đi hơn. Ngay trước khi hai con đường hợp lại với nhau, tôi thấy có ai đó đang đi xe đạp ở phía đường bên kia. Tôi đã đến ngã ba nhanh hơn một chút và dừng lại ngay trước mặt anh ta.

Tôi đã vẫy tay với anh: “Anh ơi, anh đã lấy nhầm xe phải không?” Anh ta không chống lại mà nói: “Tôi nghĩ chiếc xe này trông giống như chiếc xe của tôi, vì vậy tôi đã lấy nó.” Sau đó, anh ta bắt đầu tranh luận không ngừng, về cơ bản chỉ để nói với tôi rằng anh đã không ăn trộm nó. Tôi đã nghĩ rằng: “Tôi không quan tâm nhiều đến việc anh có ăn trộm cái xe này hay không, mà đúng hơn, là tôi muốn nói với anh về Đại Pháp.”

Tôi thấy rằng anh ta có chút lo lắng, vì vậy tôi đã cố gắng bình tĩnh và thân thiện hơn. Tôi nói: “Đừng sợ. Tôi không cố làm bất cứ điều gì với anh đâu. Tôi chỉ muốn nói một vài điều với anh thôi.” Chúng tôi đi vào ven đường và tôi đã nói: “Anh có biết tại sao tôi lại phản ứng như thế này không? Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Chúng tôi sống theo tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn, vì vậy chúng tôi luôn luôn cố gắng để trở thành người tốt hơn và đối xử tử tế với những người khác. Anh đã nghe nói về Pháp Luân Công chưa?” Anh ta nói rằng anh đã xem ở trên truyền hình. Tôi nói với anh ấy rằng những gì anh thấy trên các phương tiện truyền thông nhà nước, tất cả đã được dàn xếp, lừa gạt và dối trá, và rằng Pháp Luân Công dạy người ta sống làm người tốt, trung thực, tử tế và khoan dung, và môn tu luyện này cũng giúp cải thiện đáng kể sức khỏe của con người.

Tôi nói: “Ngay cả khi anh chỉ nói ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo’, nó cũng sẽ đem lại lợi ích cho anh.” Lúc đầu, anh ta chỉ lặp lại từng phần một, nhưng sau cùng đã nói được hết cả chín chữ. Tôi cũng đã hỏi về gia đình của anh, và anh ấy đã nói với tôi rằng chân của mẹ anh bị bệnh gì đó. Tôi nói với anh ta rằng nếu mẹ anh niệm chín chữ trên, có thể sẽ giúp được cho đôi chân của bà ấy. Lúc này, trông anh ta không còn lo lắng như lúc đầu nữa nhưng vẫn còn như thể muốn tránh xa tôi. Vì vậy, tôi dẫn anh ta tới con đường chính và một lần nữa yêu cầu anh ta nhớ chín từ và hãy tìm một việc làm nào đó tốt hơn. Anh ta đã rất biết ơn và nói: “Tôi có thể nói rằng anh là một người tốt.”

Khi tôi trở về nhà, tất cả mọi người vây xung quanh tôi và vợ tôi, cũng đồng tình rằng quả là một phép lạ khi mà tôi lấy lại được chiếc xe đạp sau khi kẻ trộm đã đi rất xa. Tôi nghĩ: “Làm sao mà mọi người có thể hiểu được cơ chứ? Đó là Sư phụ đã giúp tôi cứu người.” Lúc đó vợ tôi vẫn còn rất e ngại việc tôi trực tiếp nói về Pháp Luân Công, vì vậy tôi đã không nói một cách rõ ràng cho họ.

Có người hỏi tôi tại sao tôi không đánh anh ta hoặc ít nhất là đưa anh ta đến đồn cảnh sát. Tôi nói: “Đánh một ai đó thực sự không phải là một giải pháp tốt. Nếu tôi đưa anh ta đến đồn cảnh sát, việc đó sẽ không tốt chút nào, hoặc, có lẽ anh ta sẽ bị phạt tiền và sau đó ăn trộm nhiều hơn. Nó giống như việc các cái cây lớn lên: thứ gì được gieo trên mặt đất, thì tương lai bạn sẽ nhận được một cách tương ứng, hoặc tốt hoặc xấu.” Tôi chỉ nói nhiều về điều đó. Giờ đây tôi có chút hối hận. Do tôi thiếu chính niệm, nên tôi đã bỏ lỡ một cơ hội tốt mà Sư phụ đã trao cho tôi để tôi có thể cứu nhiều người hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/4/28/追上偷车贼-送上吉祥言-272602.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/22/140074.html

Đăng ngày 04-06-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share