Bài viết của Tịnh Vũ
Tôi sống ở một ngôi làng ở ngoại ô thành phố Cáp Nhĩ Tân. Ngôi làng không lớn lắm và chỉ có vài trăm gia đình. Người dân ở các ngôi làng lân cận nói rằng làng tôi không giống như những ngôi làng khác. Ví dụ, không có mưa đá, các vụ mùa thu hoạch đều tốt và bội thu, v.v.
Người ta cũng nói rằng đó là nhờ vào phúc phận do các học viên Pháp Luân Đại Pháp trong làng mang lại. Thực ra nó đúng là như vậy.
Lúc đầu, có nhiều học viên Đại Pháp trong làng. Nhưng sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, chỉ còn lại sáu người tiếp tục tu luyện, và họ tu luyện ở nhà.
Tuy nhiên, bởi vì Pháp Luân Đại Pháp thật là tốt, người ta sẽ không bao giờ từ bỏ Đại Pháp trong tâm. Bất chấp cuộc đàn áp, một số người đã dần dần quay lại với Đại Pháp trong những năm gần đây. Và tôi là một trong số họ.
Trước khi cuộc đàn áp bắt đầu vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, tôi đã tu luyện Đại Pháp được sáu tháng. Sau đó tôi bỏ tu luyện vì sợ bị bắt. Tôi biết rằng Đại Pháp là tốt, bởi vì một bệnh nan y của dì của tôi đã được chữa khỏi sau khi học môn tu luyện này. Vậy nên tôi giấu những cuốn sách Đại Pháp đi và nghĩ rằng: “Có lẽ mình sẽ cần chúng sau này.”
Quay lại tu luyện
Một hôm vào năm 2005, tôi cảm thấy cột sống cổ hơi đau. Chỗ đau ngày một tệ hơn. Cuối cùng tôi không thể chịu đựng thêm được nữa và đến bệnh viện. Nhưng nó vẫn cứ tệ hơn.
Sau đó, tôi bị đau đến mức phải nhờ chồng tôi đỡ dậy khi muốn ra khỏi giường vì toàn thân tôi rất đau đớn. Tôi không thể nâng hai tay lên và thậm chí không thể với lên đầu để chải tóc hay rửa mặt. Khi tôi cố nấu ăn cho con trai tôi, tôi đã làm đổ hết ngô xuống mặt đất.
Tôi thuộc kiểu người luôn muốn làm tốt tất cả những gì mình làm. Tôi nghĩ: “Làm sao tôi có thể sống như thế này được?” Sau đó tôi thường hay khóc.
Sau đó tôi nghĩ về Sư phụ và Đại Pháp. Tôi nghĩ: “Chỉ có Sư phụ có thể cho tôi một cuộc đời thứ hai.” Tôi bảo con tôi mang cho tôi một cái ghế, để tôi lấy mấy cuốn sách Đại Pháp mà tôi cất ở một chỗ cao. Với sự giúp đỡ của gia đình, tôi cố hết sức để đứng lên ghế. Tôi không biết tôi lấy đâu ra sức mạnh ấy, nhưng tôi đã có thể lấy những cuốn sách Đại Pháp xuống. Khi tôi giữ một cuốn sách trong tay, nước mắt tôi cứ liên tục chảy xuống và tôi không biết vì sao.
Khi tôi ngồi trên giường, tôi không thể nâng cuốn sách lên, bởi vì hai tay tôi cảm thấy rất yếu. Tôi nhẩm trong tâm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Hôm sau, cơ thể tôi đã có tiến bộ to lớn và ngày thứ ba thì tôi đã có thể nâng được cuốn sách lên.
Sau một tuần, tôi đã cơ bản hồi phục về trạng thái bình thường. Chỗ bên phải bụng dưới của tôi đã từng có một vết bỏng to cỡ quả trứng, và thường rất đau. Tôi không biết nó là cái gì, nhưng không muốn đến bác sĩ. Sau khi tôi học Pháp, vết bỏng và tất cả những bệnh khác đều đã khỏi. Cuối cùng tôi đã biết được cảm giác có một thân thể hoàn toàn khỏe mạnh là như thế nào; toàn bộ cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ và Đại Pháp là không thể diễn tả bằng lời.
Gia đình các học viên cũng được hưởng lợi từ Đại Pháp
Một người cùng làng tôi tên là Vĩnh Văn cũng được Đại Pháp cứu độ. Cô ấy đã từng có nhiều bệnh hơn tôi.
Khi cô ấy ngoài 20, cô ấy đã bị thấp khớp ở lưng dưới và hai chân, và cô ấy gần như không thể đi lại được. Đi được một đoạn ngắn là cô ấy lại phải ngồi xuống. Và chỉ có thể đi tiếp khi hết đau. Khi cô ấy làm gì đó, thì cô ấy rất mệt nếu phải đi lại. Nếu cô ấy không học Pháp, có thể cô ấy đã trở nên tàn tật rồi.
Cô ấy cũng có bệnh thận, máu lẫn trong nước tiểu. Chúng tôi là nông dân và sẽ trở nên vô dụng nếu chúng tôi không có đủ sức lực để làm việc để nuôi sống gia đình. Chông cô ấy thường mắng cô ấy vì cô ấy đã tiêu nhiều tiền để khám bác sĩ mà không khá hơn lên chút nào. Cô ấy từng cảm thấy không có lối thoát và đã từng nghĩ đến việc tự tử.
Vào tháng 04 năm 2005, Vĩnh Văn đắc Pháp. Một tháng sau, tất cả bệnh tật đã được chữa khỏi, và cô ấy cũng bỏ luôn rượu và thuốc lá. Chồng cô ấy cũng thấy rất vui khi thấy cơ thể của cô ấy trở nên khỏe mạnh. Anh ấy hiểu rằng Đại Pháp là rất tốt. Mặc dù anh ấy không tu luyện, hàng ngày anh ấy đều nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Gia đình của họ đã trở nên hòa thuận.
Còn có một vài ví dụ như thế nữa ở trong làng chúng tôi. Đúng là khi một người tu luyện, cả gia đình sẽ được lợi.
Khi tôi đang làm việc vào một ngày tháng 06 năm 2009, chị gái tôi chạy vội đến và nói: “Về nhà, nhanh lên!” Tôi hỏi chị ấy có chuyện gì. Chị ấy trả lời là con trai và con dâu tôi bị ô tô đâm. Tôi về nhà đợi họ. Tuy nhiên, đợi mãi vẫn không thấy họ về.
Tôi cảm thấy hơi lo lắng. Tuy nhiên sau khi nghĩ lại, thì tôi có một niềm tin rằng họ sẽ ổn, bởi vì Sư phụ không chỉ bảo hộ chúng ta, mà bảo hộ cả gia đình chúng ta nữa. Điều này lại càng đúng khi cả con trai và con dâu tôi đều hiểu rằng Đại Pháp là tốt và rất ủng hộ tôi khi tôi làm các việc để chứng thực Pháp. Thỉnh thoảng họ còn giúp tôi. Do vậy, tôi nghĩ rằng họ sẽ không bị sao cả.
Trong khi tôi đang nghĩ như vậy thì họ trở về. Tôi thấy mặt con trai tôi bị rách và có hai vết khâu ở cằm. Da mặt con dâu tôi cũng bị rách, và mồm cô ấy thì sưng lên. Họ nói rằng họ một chiếc xe tải đâm và bị ngã.
Con trai tôi có thể nhớ lại mọi việc đã xảy ra, trong khi con dâu tôi chỉ nhớ rằng có ai đó túm lấy cô ấy và không thể nhớ thêm được gì. Sau vụ tai nạn họ đã đến bệnh viện kiểm tra. Họ chỉ bị thương ngoài da, và không bị chấn thương nghiêm trọng nào.
Lúc đó chồng tôi đang làm việc xa nhà. Ông ấy gọi điện bảo mấy người bạn thân của ông ấy đi với tôi để gặp người lái xe tải. Người lái xe hỏi thăm xem các con tôi thế nào và họ đang ở bệnh viện nào. Tôi nói rằng họ không sao và đang ở nhà.
Những người bạn của chồng tôi đã rất tức giận khi nghe thấy điều này. Họ hỏi: “Sao chị lại nói thế?” Tôi nói: “Tôi tin vào Pháp Luân Đại Pháp và không tìm cách moi tiền của người khác. Tôi chỉ muốn lấy lại xe máy của con trai tôi.”
Khi người chủ xe tải nghe thấy rằng tôi là một học viên Đại Pháp, anh ta từ chối trả tôi 350 đô la, số tiền cần thiết để khôi phục lại chiếc xe máy. Tôi nhớ rằng tôi là một học viên, nên tôi đã không tranh cãi.
Những người bạn của chồng tôi không nghĩ rằng tình trạng của chiếc xe sẽ vẫn còn tốt. Tuy nhiên, khi chúng tôi lấy lại chiếc xe, nó trông vẫn tốt, ngoại trừ tấm chắn bị cong và kính trước bị vỡ. Sau vụ tại nạn, phía trước của chiếc xe tải có một vết lõm to bằng cái chậu, nhưng con trai và con dâu tôi lại không việc gì.
Một trong số những người bạn của chồng tôi nói: “Nhà chị thật có phúc!”
Những người dân làng được phúc báo từ Đại Pháp.
Người dân trong làng biết rằng những người tu luyện Đại Pháp được phúc báo và họ đều là những người tốt bởi vì họ biết nghĩ đến người khác và tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Đại Pháp.
Một người trong làng tên là Tân Vũ mới hơn 20 tuổi. Cô ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công khi lên 10. Thời nay, khi một người phụ nữ ở vùng nông thôn lập gia đình, cô ấy sẽ yêu cầu lễ vật hứa hôn ít nhất là 100 nghìn nhân dân tệ. Khi Tân Vũ lập gia đình, cô ấy biết rằng mẹ chồng chô ấy đã phải một mình vất vả nuôi con. Do vậy, cô không yêu cầu nhiều tiền như vậy.
Khi hai vợ chồng trẻ tổ chức đám cưới, họ không hề phô trương hay tiêu pha lãng phí. Sau này, Tân Vũ đã trả cho số tiền 3.000 nhân dân tệ mà mẹ chồng cô nợ. Người ta có thể tìm thấy một cô gái tốt như vậy ở đâu chứ? Bà của chồng cô nói với mẹ cô: “Gia đình bác thật tốt.” Bà của chồng cô cũng công nhận sự tốt đẹp của Đại Pháp và nói: “Cả đời tôi, tôi chưa bao giờ tin vào điều gì. Còn bây giờ tôi chỉ tin vào Pháp Luân Đại Pháp!”
Đây đều là những ví dụ có thật xảy ra trước mắt chúng tôi. Giờ đây, người dân làng tôi đều nhận ra sự tốt đẹp của Đại pháp, và 19 người đang tu luyện Đại Pháp. Nhiều người đã đắc Pháp sau khi cuộc đàn áp bắt đầu. Nếu chúng tôi gặp những người làng vẫn tin vào những lời dối trá tuyên truyền trên TV, chúng tôi sẽ giải thích cho họ rằng vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn là một vụ lừa đảo được dàn dựng bởi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) để vu cáo Đại Pháp, và chúng tôi cũng giải thích rõ những chỗ hiểu nhầm khác.
Nếu chỉ người trong làng chúng tôi biết rằng Đại Pháp là tốt, thì như vậy chưa đủ. Sư phụ muốn chúng tôi cứu nhiều người hơn; do vậy chúng tôi phải giúp nhiều người hơn nữa hiểu sự thật
Có một nữ học viên lâu năm trong làng và có tín tâm vững chắc vào Đại Pháp. Trong những năm đầu sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, cô ấy không ngừng giảng chân tướng một cách tự tin và đường đường chính chính ngay trong khi bán rau. Cô ấy nói cho mọi người biết cô đến từ làng nào và giảng chân tướng cho cả những ngôi làng lân cận.
Chúng tôi học tập cô ấy và cùng nhau đi phát tài liệu về Đại Pháp, phân phát đĩa DVD Biểu diễn Nghệ thuật Thần Vận, giảng chân tướng cho từng nhà và khuyên người dân thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Sau khi chúng tôi giảng chân tướng hết cho cả làng mình, chúng tôi đến những ngôi làng khác. Chúng tôi dùng những dẫn chứng về những trải nghiệm kỳ diệu của mình với một phong cách tự nhiên và điềm đạm để cho mọi người thấy rằng Đại Pháp là tốt.
Một số người đầu óc không thanh tỉnh muốn hại chúng tôi và nói rằng sẽ báo chúng tôi với cảnh sát. Tuy nhiên, chúng tôi thuyết phục họ đừng làm thế, giải thích rằng chúng tôi đến từ nơi xa và không cần được đáp lại gì cả, nhưng chúng tôi hi vọng rằng mọi người sẽ được phúc báo.
Một lần, vài cảnh sát muốn bắt một nữ học viên trong làng chúng tôi và đến nhà cô ấy. Họ dừng xe ở trước sân nhưng lại không thể tìm được cửa trước. Họ cứ la hét mãi: “Cô ta đổi cửa rồi sao?!”
Hàng xóm của cô nhìn thấy và nhanh chóng gọi điện báo cho cô biết. Cô ấy rất có chính niệm và nghĩ rằng cảnh sát không nên làm việc xấu và bắt người tốt. Kết quả là cảnh sát không thể tìm được lối vào và cuối cùng đã bỏ đi.
Giờ đây, trong những ngôi làng lân cận, người ta biết rằng có nhiều người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong làng chúng tôi. Khi họ nhặt những tài liệu thông tin về Đại Pháp trên bậc cửa nhà mình, họ nói: “Là những người ở làng ấy đã phát những tài liệu này.” Hầu hết họ giờ đây đều muốn xem tài liệu bởi vì họ biết rằng Pháp Luân Đại Pháp đã mang lại yên bình và thịnh vượng cho làng chúng tôi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/27/我们屯的这些幸福事-274204.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/8/140352.html
Đăng ngày 02-07-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.