Bài viết của một học viên tại Nội Mông Cổ

[MINH HUỆ 03-01-2013] Tôi bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại và đã bị chịu đựng nhiều đau khổ tột cùng, cả về thể xác lẫn tinh thần và tài chính. Năm 2000, tôi rơi vào cảnh vô gia cư, nay đây mai đó. Ban đầu, tôi chỉ có thể tìm các công việc lao động chân tay và thực sự khó khăn để kiếm sống. Vào tháng 06 năm 2002, một người bạn tìm được cho tôi một công việc làm đầu bếp cho một nhà máy sản xuất áo len. Nhà ăn ở đây vừa lộn xộn vừa bẩn thỉu. Ruồi nhiều vô số và chúng bay lung tung cả vào mặt. Thức ăn rơi vãi trên sàn và đầy dòi bọ. Đồ ăn thừa chất đống ở ngay cạnh hệ thống thoát nước. Cả khu vực đều bốc mùi mốc. Thùng nước có đến một nửa là nước đục. Cửa sổ thì bẩn đến nỗi không thấy người ở ngoài mà ở ngoài cũng không nhìn được vào trong. Không thể làm việc tại nơi này. Bà chủ ở đó lại muốn tôi bắt đầu công việc ngay nhưng tôi nói tôi cần suy nghĩ thêm.

Sau khi trở về, tôi nghĩ: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi có thể làm công việc này, tôi sẽ thay đổi môi trường ở đây.” Lúc đó, ĐCSTQ đang gây rất nhiều áp lực và vu khống về Pháp Luân Công. Những lời bịa đặt của họ phô thiên cái địa và gây hại cho chúng sinh. Tôi đã nghĩ rằng: “Tôi sẽ nghiêm khắc làm theo các nguyên lý đạo đức của Pháp Luân Công trong công việc. Lời nói và việc làm của tôi sẽ chứng thực sự đẹp đẽ của Pháp Luân Đại Pháp, và từ đó sẽ có thể cứu chúng sinh.”

Ngày hôm sau, ngay sau khi mặt trời mọc, tôi tới nhà máy. Tôi dọn dẹp sơ qua khu vực nhà ăn, rồi chuẩn bị thức ăn cho các công nhân. Họ đã ăn hết sạch. Tôi rất sửng sốt trước cách hành xử của họ. Tôi thầm nghĩ làm sao có thể làm việc trong một môi trường dơ bẩn và lộn xộn như thế này và còn phải đối diện với cách cư xử vô giáo dục của các công nhân ở đây. Tôi tự nhủ: “Đây là cách kiếm sống những người lao động không có học thức. Còn tôi là một đệ tử Đại Pháp. Tôi cần phải lấy tâm tính của người tu luyện mà yêu cầu bản thân, đồng thời giảng đạo lý cho họ, họ nhất định sẽ quy chính.”

Đến ngày thứ ba, tôi đã dọn nhà ăn sạch sẽ tinh tươm. Bà chủ nhìn tôi không rời mắt, và tôi hiểu được rằng bà nghĩ tôi là một người tử tế. Bà nói với các công nhân rằng: “Trong vòng chỉ một năm tôi đã phải đổi đến sáu người đầu bếp. Họ ăn cắp thức ăn họ nấu và những thứ khác nữa. Họ đều rất bẩn và lười biếng. Nhưng dì đây là khác biệt một trời một vực so với họ.”

Tôi thường nói với bà chủ của tôi và các công nhân tại nhà máy về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và luôn phơi bày sự thật của cuộc bức hại của ĐCSTQ đối với Pháp Luân Công. Tôi sắp xếp nhà ăn một cách trật tự, ngăn nắp và luôn cân nhắc đến các công nhân. Tôi rất bận rộn và mệt mỏi, nhưng luôn dành thời gian đun sôi nước cho họ uống. Những người đầu bếp trước đây đều cho họ uống nước thừa từ nồi hấp bánh bao. Hồi đó các công nhân thường xuyên bị bệnh do điều kiện vệ sinh không đảm bảo, dưới thời tiết nóng nực. Nhưng từ khi tôi đến đây thì họ hiếm khi bị bệnh. Bà chủ của tôi trước đó chưa bao giờ ăn ở đây. Nhưng sau khi tôi làm ở đây thì bà thường xuyên ghé qua đây ăn.

Vì vậy, bà chủ của tôi tin rằng Pháp Luân Công là tốt và thường nói với tôi rằng: “Nhà máy làm ăn có lời hơn sau khi dì đến đây. Tôi không dám nhận tất cả đơn đặt hàng. Công nhân thường phải làm ca đêm nhưng vẫn làm không xuể. Trước đây chưa bao giờ được tốt như thế này. Lợi nhuận lên tới hơn cả chục ngàn tệ mỗi tháng. Có phải là tin tưởng vào Pháp Luân Công sẽ được phúc báo không? Hơn nữa tôi bị bệnh dạ dày và không dám ăn đồ lạnh hay cứng. Đi đâu cũng thất khó chịu. Vậy mà giờ đây tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng và có thể ăn bất kể thứ gì.”

Bà chủ của tôi thường nói với tôi: “Tôi rất bận rộn và không có thời gian nhưng tôi muốn tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi sẽ tập trong tương lai.” Mỗi khi gặp mọi người bà đều nói với họ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Học viên Pháp Luân Đại Pháp đều là người tốt.”

Đến cuối năm, bà chủ chi trả các chi phí y tế cho công nhân. Bà đến bệnh viện để thanh toán. Bác sĩ nói rằng: “Năm nay chi phí cho tất cả công nhân của bà là 280 tệ. Có khi nào công nhân của cô đã đến các bệnh viên khác không?” Bà trả lời: “Không đâu!” Bà không thể tin được điều này. Chi phí y tế đã giảm đến mười lần. Bà cảm nhận rằng đây là lợi ích từ việc tin tưởng vào Pháp Luân Đại Pháp. Về tới nơi, bà nhìn tôi và nói: “Chi phí y tế năm nay ít hơn năm ngoái đến mười lần. Tôi thật rất kinh ngạc. Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp thật là từ bi. Những ai tin vào Đại Pháp đều được hưởng lợi. Năm nay lạnh hơn các năm trước. Trẻ con mặc quần áo ít hơn nhưng chúng không hề bị bệnh. Pháp Luân Đại Pháp quả là phi thường!”

Bà chủ của tôi nói chuyện với tôi ngay trước kỳ nghỉ năm mới và nói rằng tất cả các công nhân đều đã hỏi như sau: “Liệu dì ấy có quay lại năm sau và vẫn nấu ăn cho chúng tôi không? Nếu dì ấy quay lại, chúng tôi cũng sẽ quay lại”. Bà liền nói với họ rằng tôi nhất định sẽ quay lại. Họ cũng nói họ cũng sẽ như vậy. Bà chủ của tôi muốn tôi ký hợp đồng nhưng tôi từ chối. Tôi không thể quay lại đây sau năm mới được vì một số hoàn cảnh đặc biệt. Bà kêu tôi hãy tìm một người học viên trong địa phương để thay thế tôi. Cảnh sát kéo đến nhà máy để hỏi về người học viên ở đây. Bà chủ của tôi lập tức nói bằng giọng nghiêm nghị: “Các anh không được phép quấy nhiễu công nhân của tôi. Những người học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt nhất thế giới này. Ai muốn động đến tôi thì tôi sẽ tính sổ với người đó. Đừng đến nhà máy của tôi nữa với bất kỳ lý do gì liên quan đến Pháp Luân Công.” Rồi bà đuổi họ đi.

Có nhiều điều kỳ diệu xảy ra khi người ta tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Ở đây tôi chỉ đề cập đến vài ví dụ. Hãy giúp nhiều người hơn nữa chứng nghiệm sự vinh diệu của Pháp Luân Đại Pháp và được cứu. Đệ tử Đại Pháp là thiện lương và từ bi, hết thảy đều là suy nghĩ cho người khác, là vô tư vô ngã.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/1/3/老板逢人就说法轮大法好-267316.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/1/29/137283.html

Đăng ngày 03-06-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share