Bài viết của một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-02-2013] Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, mọi người ở xung quanh đều xem tôi là một người phụ nữ đanh đá. Không những tôi không trả tiền cho đồ ăn mà tôi mua, mà còn thỉnh thoảng yêu cầu người bán hàng phải mang đồ đến tận phòng của tôi trên tầng năm. Nếu cảm thấy không vui, tôi sẽ phá quầy hàng của họ và mắng chửi họ thậm tệ. Họ đều e sợ mỗi khi trông thấy tôi. Thay vì để rác trong thùng như mọi người, tôi luôn ném rác ra khỏi cửa sổ. Không một ai dám có ý kiến gì với tôi.

Thay đổi cách sống

Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi đắc Pháp vào tháng 09 năm 1996. Lần đầu khi đọc sách Chuyển Pháp Luân , tôi nhìn ảnh của Sư phụ cảm thấy rất quen thuộc và không thể cầm được nước mắt. Càng đọc Pháp, tôi càng cảm thấy hối tiếc những việc tôi đã làm trong quá khứ.

Ba ngày sau khi đọc sách, tôi bị các triệu chứng bệnh hô hấp, sốt, ho và dấu hiệu của bệnh tim. Tôi biết rằng Sư phụ đang thanh lọc thân thể cho tôi. Kể từ ngày đó, tôi đã trở thành một người tốt.

Khi tôi bắt đầu trả tiền cho đồ ăn mà tôi mua, người bán hàng sợ hãi đến mức chân họ run lên. Tôi nói rằng: ”Đừng lo lắng. Bây giờ tôi đang tu luyện Phật Pháp. Sư phụ đã cho tôi cơ hội trở thành người tốt. Tôi đã làm nhiều chuyện sai trái với mọi người. Hãy tha thứ cho tôi nhé.”

Đến Bắc Kinh

Khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu vào tháng 07 năm 1999, tôi đã muốn đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp. Mặc dù cả nhà tôi chỉ còn 800 nhân dân tệ tiền tiết kiệm, chồng tôi đã nói rằng: ”Cùng gia phú lộ, em hãy lấy hết tiền mang đi.“  Và tôi đã lên đường đi Bắc Kinh.

Tận sâu trong tâm, tôi biết Pháp Luân Công là vô tội và Đảng Cộng sản Trung Quốc đã lừa dối công chúng. Sau khi đến Bắc Kinh, tôi bị bắt cùng nhiều học viên khác và bị nhốt trong một trung tâm thể dục của địa phương. Mặc dù bên trong rất nóng, nhưng cảnh sát từ chối cho chúng tôi đồ ăn và nước uống trong suốt hai ngày. Tôi vẫn nhớ lúc đó đã thấy Pháp Luân xoay chuyển trước mắt, và có một làn gió mát lạnh thổi lên người tôi. Tôi biết rằng Sư phụ đang bảo hộ tôi, để tôi khỏi bị cảm vì quá nóng.

Khi chồng tôi tới nơi, anh đã cố gắng bế tôi dậy khỏi mặt đất nhưng nhân viên cảnh sát ra lệnh dừng lại. Họ nói với chồng tôi rằng: ”Bà ta phải bị ’chuyển hoá’ trước khi được trả tự do!” Chồng tôi nói: ”Chuyển hoá? Cô ấy từng là một người ích kỷ, nhưng bây giờ đã trở thành một người tốt. Cô ấy từng đánh tôi, nhưng bây giờ lại đối xử với tôi rất tốt. Tại sao cô ấy không thể tập luyện Pháp Luân Công? Có phải ông muốn chuyển hoá người tốt thành người xấu không?”

Họ yêu cầu tôi ký vào văn bản vu khống Đại Pháp nhưng tôi đã từ chối. Thay vào đó, tôi nói với họ vẻ đẹp của Pháp Luân Công. Bảy ngày sau đó, tôi bị chuyển vào trung tâm tẩy não. Chồng tôi đã nói rằng: ”Khi vợ tôi rất xấu xa, các ông không quan tâm gì. Nhưng bây giờ cô ấy là người tốt, các ông lại bắt cô ấy đi.”

Khi chúng tôi biết rằng có một toán cảnh sát dự định sẽ lục soát nhà tôi, chồng tôi đã nói với họ rằng: ”Tôi không cần biết các anh nhận lệnh từ ai, nhưng các anh không được đụng vào đồ đạc của vợ tôi! Nếu có ai đụng vào bất cứ đồ đạc gì trong nhà, người đó sẽ phải chịu trách nhiệm với tôi!”

Sau đó, cô con gái 12 tuổi đã tới thăm tôi tại trung tâm tẩy não. Trong lúc chồng tôi đang kiên nhẫn chờ đợi tôi được phóng thích ở hành lang thì con gái đã đến nói với bố rằng: ”Cha ơi, không việc gì phải sợ cả. Cảnh sát đã tới nhà ta lục soát khắp nơi nhưng không tìm thấy thứ gì cả.”

Đến Bắc Kinh lần thứ hai

Tháng 09 năm 2001, tôi một lần nữa muốn tới Bắc Kinh để chứng thực Đại Pháp. Chồng tôi đã nói rằng: ”Sau khi tu luyện Đại Pháp, em đã đối xử với anh và con gái rất tốt. Cả anh và con đều muốn cùng đi với em – cho dù sống hay chết, ba người chúng ta cũng sẽ ở cùng nhau!”

Lúc đó vé xe lửa rất khó để mua được nên tôi đã nhờ một đồng tu khác mua giúp ba vé. Sau khi tránh được sự chú ý của cảnh sát, gia đình tôi đến ga tàu hoả thì được thông báo rằng cả ba chiếc vé đều đã được đưa cho các đồng tu khác. Mọi người đều nghĩ rằng đã có chuyện gì đó xảy ra với chúng tôi vì chúng tôi đã không đến nơi đúng giờ.

Tôi tự nhủ với bản thần rằng: ”Mình phải tới Bắc Kinh!” Sau đó tôi nhìn quanh và thấy có ai đó đang yêu cầu nhân viên bán vé hoàn lại tiền. Tôi nhanh chóng nói: ”Xin hãy bán lại vé đó cho tôi!” Sau đó tôi nói với chồng và con gái rằng: ”Anh và con không ai có vé cả, vậy nên hãy về nhà. Em sẽ đi một mình!” Chồng tôi hoàn toàn không chấp nhận điều này. Ngay sau đó, tôi lại thấy một người khác ghé quầy bán vé và yêu cầu hoàn tiền. Tôi đã tới mua lại của người đó 2 vé. Chúng tôi thở phào nhẹ nhõm và cùng nhau lên tàu tới Bắc Kinh.

Hai ngày sau khi tới Bắc Kinh, chúng tôi nhận ra mình đã mất liên lạc với chín đồng tu khác đi cùng. Trong lúc đi dọc quảng trường Thiên An Môn, chúng tôi đã gia nhập vào một nhóm học viên đang hô lớn: ”Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tôi cũng đã hô lớn: ”Pháp Luân Đại Pháp hảo! Đó là chính Pháp ! Hãy chấm dứt việc vu khống Sư phụ của tôi!” Cảnh sát bao vây chúng tôi, đấm đá các học viên khác, và sau đó đã bắt họ.

Con gái tôi nhanh chóng khuyên rằng: ”Mẹ ơi, chúng ta nên về nhà và chứng thực Pháp tại địa phương. Chúng ta không thể để bị bắt tại đây mà không đạt được kết quả gì cả!” Sau đó chúng tôi quay trở lại khách sạn.

Tôi đã không vui với việc trở về nhà. Tôi vẫn còn muốn tới Quảng trường Thiên An Môn và đứng lên vì Đại Pháp. Chồng và con gái tôi lại một lần nữa muốn đi cùng tôi. Đột nhiên tôi đứng sững người lại và nhìn chăm chăm về phía trước. Chồng tôi đã hỏi có chuyện gì xảy ra. Tôi nói: ”Hãy nhìn xem! Đó là Sư phụ. Thầy đang đứng ngay tại đây !” Chồng tôi nhìn vào nơi tôi chỉ nhưng nói rằng: ”Anh chỉ thấy một ánh sáng vàng. Anh không thấy Sư phụ đâu cả.” Con gái tôi cũng reo lên hạnh phúc: ”Con thấy Sư phụ! Con thấy Sư phụ! Đó là Sư phụ!”

Khi về tới nhà, con gái tôi sốt cao. Vì cháu không tu luyện Pháp Luân Công nên tôi cho cháu một vài viên thuốc để hạ sốt. Nhưng con gái tôi từ chối và nói rằng: ”Khi con nhắm mắt lại, con có thể nghe nhạc Đại Pháp.” Ngày hôm sau, cơn sốt biến mất. Tôi biết rằng Sư phụ đã bảo hộ cho con gái tôi.

Giảng chân tướng tại làng của tôi

Tôi đã nói với mọi người nơi tôi sống rằng Đại Pháp đã khiến tôi trở thành người tốt và khỏe mạnh như thế nào. Khi tôi đọc những tờ rơi giảng chân tướng cho mọi người, họ thường hỏi: ”Từ đâu chị có được những tờ rơi này?” Tôi đã nói rằng: ”Tôi tìm thấy chúng ở trên cầu thang của toà nhà kia. Nếu bạn muốn đọc chúng, bạn có thể đến để lấy một tờ.” Vậy nên mọi người ở nơi tôi sống đều nhanh chóng nhận rõ sự thật về Pháp Luân Công. Họ đã nói rằng: ”Chị hãy vì chúng tôi. Đừng đi tới Bắc Kinh nữa nhé? Chúng tôi đều lo lắng cho chị!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/2/1/社区“出名”的人-267225.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/14/139712.html

Đăng ngày 04-06-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share