Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12- 05-2013] Con trai tôi sinh ngày 20 tháng 07 năm1998. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 02 năm 1999. Lúc đó con trai tôi mới chỉ 07 tháng tuổi và mới biết ngồi. Một lần cả gia đình tôi đang xem băng hình giảng Pháp của Sư phụ, con trai tôi đang bị ốm. Cháu ngồi trong lòng bà, mở to mắt xem Sư phụ giảng Pháp một cách yên lặng. Cháu hoàn toàn không khóc, và không ai trong chúng tôi biết cháu đang xem gì. Các triệu chứng ốm của cháu cũng biến mất mà không cần điều trị gì cả.

Năm 2002, tôi nghe băng thu âm giảng Pháp của Sư phụ trong khi cháu đang chơi. Cháu đang trèo lên giường và đột nhiên cháu cười và nói: “Không phải là tốt sao nếu một người không đánh trả lại khi người đó bị đánh hay bị mắng chửi?” Tôi thoáng chút giật mình và mỉm cười. Tôi nhận ra rằng, mặc dù cháu dường như đang chơi, nhưng cháu hiểu tất cả. Kể từ đó, cháu không bao giờ bị ốm và không bao giờ cần phải dùng thuốc. Trước khi cháu vào học lớp 01, lúc 06 tuổi, cháu đã có thể đọc Chuyển Pháp Luân cho ông nghe – ông vốn không biết chữ. Sau khi cháu đi học về, cháu dạy ông luyện các bài công pháp.

Cháu cũng mắc các lỗi giống như những đứa trẻ cùng tuổi khác, như nói dối, ăn cắp vặt, và đánh nhau với các bạn cùng lớp. Nhưng sự khác biệt là sau khi cháu mắc các lỗi này, miễn là chúng tôi chia sẻ và chỉ ra cho cháu những gì Sư phụ đã dạy chúng ta làm, cháu nhanh chóng nhận ra lỗi của mình và không mắc lại nữa. Bây giờ cháu 14 tuổi và cao trên 1m75. Cháu biết cư xử như thế nào và hiếm khi mắc sai lầm nữa.

Một người bạn cùng lớp cháu luôn tới phòng trò chơi để chơi game. Một hôm cháu nói với tôi: “Mẹ ơi, bạn ấy chơi game hằng ngày. Không phải là bạn ấy sẽ gặp rắc rối nếu tiếp tục như vậy sao? Con sẽ tìm lúc nào đó để nói chuyện với bạn ấy và nói bạn ấy đừng làm như thế nữa.” Tôi đã rất hài lòng.

Ngày nay vấn đề làm đau đầu các bậc cha mẹ nhất là khó khăn trong việc giáo dục con cái. Khi chúng ta gặp nhau, chúng ta không thực sự nói về điều gì khác ngoài việc con cái không lắng nghe chúng ta ra sao và có những thói quen xấu như hút thuốc, đầu tóc bù xù, ăn mặc lạ lùng, chơi game, nói chuyện qua mạng trong thời gian dài, tới các phòng Karaoke, có bạn trai, bạn gái v.v.

Rất ít ông bố bà mẹ nào biết phải làm gì với những vấn đề này. Xã hội ngày nay quá xô bồ, và những đứa trẻ thì tò mò về mọi thứ. Vì chúng không có bất kỳ tiêu chí nào để đánh giá tốt và xấu, chúng muốn thử mọi thứ. Bạn bè và bạn học cùng lớp với tôi tất cả đều ghen tị với tôi và nói tôi thật may mắn vì con trai tôi tốt bụng và thông minh, không có thói hư tật xấu nào, lắng nghe lời khuyên của tôi và nhận được điểm tốt ở trường. Tôi luôn tự hào nói với họ rằng đó là vì con trai tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ khi còn nhỏ, và những đứa trẻ tu luyện Pháp Luân Công hầu như không cần cha mẹ bảo chúng phải làm gì vì chúng có thể tự mình phân biệt được cái gì tốt và cái gì xấu.

Tôi muốn chia sẻ một chuyện đã xảy ra vào năm 2010. Hôm đó là thứ bảy, và con trai tôi tới nhóm học Pháp như thường lệ. Khoảng 01 giờ chiều, tôi nhận được điện thoại từ cháu. Trên điện thoại, cháu nghe có vẻ rất mơ hồ và nói rằng cháu vừa ăn xong. Tôi bối rối, và sau đó tôi nghe thấy một giọng người lớn nói rằng con trai tôi bị xe buýt đâm và tôi nên đến ngay lập tức. Tôi rất ngạc nhiên. Tôi hỏi nơi đó ở đâu và đi ngay lập tức. Đó là ngã tư gần nhà tôi. Một chiếc xe buýt công cộng đã dừng ở bên lề đường, và có nhiều người đang vây quanh xem và bàn tán.

Ngay khi tôi tới đó, họ dừng nói và nhìn tôi. Con trai tôi đang ngồi bên đường, trông có vẻ bị choáng. Cửa xe buýt mở, và tôi có thể thấy hạt đậu phộng, chai nước, và những vỏ rác khác trên sàn. Chúng bị văng về phía trước xe buýt khi nó phanh đột ngột.

Tôi xem xét các vết thương của con mình. Cháu bị một vết rách lớn bên trái đầu và một vài vết trầy xước bên phải mình. Có vẻ như không có gì là nguy hiểm. Người lái xe đã rất hoảng sợ và đang đợi bố mẹ cháu tới để có thể đưa cháu tới bệnh viện. Tôi nói với anh ấy: “Anh không cần phải lo lắng. Chúng tôi đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

Anh ấy vẫn muốn đưa con trai tôi tới bệnh viện để kiểm tra cho an toàn. Anh ấy nói: “Bây giờ mỗi gia đình chỉ có một đứa con, và nó sẽ là tai họa với gia đình nếu có chuyện gì xảy ra với đứa trẻ.” Đồng thời, anh ấy biết tai nạn xảy ra tồi tệ đến mức nào. Con trai tôi đang băng qua đường ngay lúc mà người lái xe đang cố gắng tăng tốc băng qua đèn vàng. Vụ va chạm đã quăng con tôi vào lề đường xi măng.

Người lái xe thấy rằng tôi sẽ không tới bệnh viện và muốn đưa tiền cho tôi, nhưng tôi không nhận nó. Cuối cùng, anh ấy để lại số điện thoại cho tôi và yêu cầu tôi thông báo cho anh ấy nếu có chuyện gì xảy ra. Tôi đồng ý. Sau khi tôi đưa con trai về nhà, cháu khóc và nói cháu đau đầu. Tôi nói với cháu rằng cháu sẽ ổn thôi và cháu chỉ cần tin vào Sư phụ. Tối đó cháu ngủ như bình thường và tới trường vào ngày thứ Hai kế đó.

Một vài ngày sau, con trai tôi nói: “Mẹ ạ, vào ngày mà con bị xe buýt đâm, nó mềm như thể là làm bằng bông vậy. Nhưng con bay lên không trung và đầu con đập vào lề đường. Đó là tại sao con có vết rách.” Tôi nói với cháu: “Không có Sư phụ bảo vệ con, chưa kể xe buýt đang chạy rất nhanh ra, chỉ riêng việc đập vào lề đường cũng đã có thể lấy mạng của con.” Cháu mỉm cười.

Người lái xe sau đó đã gọi cho tôi và tôi nói với anh ấy rằng mọi thứ ổn cả và con trai tôi đã quay trở lại trường học. Anh ấy không thể tin điều đó. Anh ấy rất ngạc nhiên và nói: “Pháp Luân Công quả là kỳ diệu!”

Sau đó tôi nhớ ra rằng khi tôi mới cưới, cô của một người bạn, người tu luyện theo tiểu đạo thế gian đã từng nói với tôi: “Trong cuộc đời của cháu, dường như đã định sẵn rằng con cháu sẽ bị thương.” Tôi lúc đó còn quá trẻ và không quan tâm nhiều. Tôi nhớ ra chuyện đó sau khi tai nạn xảy ra và hiểu rằng chính Sư phụ đã giúp giải quyết vấn đề.

Hai năm đã trôi qua, và con trai tôi bây giờ đã học lớp 08. Cháu học rất giỏi, cao lớn hơn và trưởng thành hơn. Trong suốt thời gian tôi bị bắt giữ vì tu luyện Pháp Luân Công vào năm ngoái, cháu đã rất bình tĩnh và giữ chính niệm mạnh mẽ. Nhiều đồng tu của tôi bị ấn tượng bởi sự trưởng thành và điềm tĩnh của cháu ở lứa tuổi trẻ như vậy.

Tôi không thể diễn tả hết sự cảm tạ của tôi đối với Sư phụ và Đại Pháp. Tôi muốn nói với tất cả các bậc cha mẹ có con nhỏ hãy đừng nghe theo những lời dối trá của tà đảng. Chỉ qua những trải nghiệm của con trai tôi và bản thân tôi đã đủ chứng tỏ Pháp Luân Đại Pháp là tốt! Với việc học Pháp, con bạn sẽ phát triển tốt và lớn lên khỏe mạnh.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/12/【庆祝513】在大法中长大的孩子-273169.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/7/140344.html

Đăng ngày 16-06-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share