Bài viết của một phóng viên Minh Huệ Net tại Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-01-2013] Thành phố Giai Mộc Tư nằm ở vùng Đông Bắc Trung Quốc. Nó thuộc tỉnh Hắc Long Giang, giữa đồng bằng Tam Giang gần nơi hợp lưu giữa sông Hắc Long Giang, sông Ô Tô Lý và sông Tùng Hoa. Sau khi ông Lý Hồng Chí giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1992, tác dụng của Pháp Luân Đại Pháp trong việc loại trừ bệnh tật, cải thiện sức khỏe và nâng cao rõ rệt tiêu chuẩn đạo đức đã thu hút nhiều người Trung Quốc, trong đó có nhiều người dân ở Giai Mộc Tư.

Trong khoảng thời gian trân quý và đáng nhớ đó, những nhóm học viên yên bình ngồi thiền ở quảng trường, công viên và những khu đất trống. Các học viên bao gồm viên chức chính phủ, chủ doanh nghiệp, giáo viên, học sinh, bác sỹ, công nhân, nông dân và những ngành nghề khác. Họ thuộc mọi lứa tuổi, xuất thân gia đình, giai tầng xã hội và có kinh nghiệm sống cũng như tính cách khác nhau. Nếu bạn hỏi bất kỳ ai trong số họ, họ sẽ nói rằng Pháp Luân Công mang lại lợi ích cho cả tâm lẫn thân.

Mọi người đều muốn một cuộc sống hạnh phúc. Hạnh phúc đó từ đâu mà có được? Nó đến từ một thân thể khỏe mạnh, một công việc kinh doanh thịnh vượng, một gia đình hòa thuận, và từ việc tìm kiếm chân lý vũ trụ và ý nghĩa cuộc đời. Khi chúng ta nhìn vào các học viên Pháp Luân Công, chúng ta sẽ tìm thấy nhiều ví dụ như thế.

1. Loại bỏ bệnh nan y và khôi phục lại sức khỏe

Ông Mã là từng là một viên chức thuộc cấp bậc phó giám đốc. Ông làm việc chăm chỉ để tiến thân có địa vị trong xã hội, tuy nhiên ông đã mắc nhiều loại bệnh tật. Nặng nhất là chứng thiếu máu không tái tạo, mà ông đã bị từ vào năm 1985, lúc ông 30 tuổi. Đó là một bệnh nan y và rất khó chữa ngay cả sau một thời gian dài điều trị. Những triệu chứng thường gặp là xuất huyết, thiếu máu và sốt cao. Trường hợp nặng có thể dẫn đến nhiễm trùng máu, có khả năng gây xuất huyết nặng và dẫn đến tử vong.

Tệ hơn nữa, sau đó ông trải qua điều trị bằng truyền máu tại Bệnh viện Đường sắt Giai Mộc Tư, và bị nhiễm viêm gan siêu vi B. Dù ông có cải thiện một chút sau khi điều trị, bệnh tình ngày càng nặng khi tuổi tác ngày càng cao và do những khó khăn của cuộc sống. Đến năm 1993, ông Mã hoàn toàn phụ thuộc vào thuốc Tây. Mỗi lần điều trị tốn hơn 5.000 Nhân dân tệ. Ông Mã nghĩ về cuộc đời khó khăn phía trước, nhìn vợ và cô con gái nhỏ, ông chỉ biết rơi lệ.

Thật may mắn, ông Mã đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 09 năm 1994. Sau đó, bệnh tật của ông đã biến mất, bao gồm chứng thiếu máu không tái tạo và viêm gan siêu vi B. Cùng lúc đó, các nguyên lý của Đại Pháp là Chân – Thiện – Nhẫn đã tác động tích cực lên tiêu chuẩn đạo đức của ông vốn đã bị trượt xuống với đà tụt dốc chung của xã hội. Ông nhường ngôi nhà công ty cấp cho một đồng nghiệp khác. Khi được thưởng cuối năm, ông chia cho cấp dưới của mình. Ông rất nghiêm túc tuân theo các nguyên tắc Chân – Thiện – Nhẫn để trở thành người tốt. Ông đã được bao trùm trong Phật quang phổ chiếu của Pháp Luân Đại Pháp và đã bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn mới.

Bà Bạch đã nghỉ hưu. Khi còn trẻ, bà rất xinh đẹp. Nhưng năm 33 tuổi, bà đã được chẩn đoán ung thư vú giai đoạn cuối tại Bệnh viện Đại học Y Giai Mộc Tư. Vào ngày 14 tháng 08 năm 1992, giám đốc khoa ung bướu của bệnh viện đã phẫu thuật cắt bỏ và lấy ra khối u ác tính khoảng 6 đến 7cm. Ông nói rằng ung thư đã lan đến các hạch bạch huyết của bà. Ông nói rằng không có cách nào chữa ung thư khi mà các tế bào ung thư đã di căn. Điều duy nhất ông có thể làm là dùng hóa trị liệu. Trường hợp lý tưởng nhất là bà có thể sống được hai năm nữa.

Bà Bạch không muốn chết, vì thế bà tiếp tục điều trị không ngừng. Khi đến một bệnh viện lớn ở Bắc Kinh để làm hóa trị, bà được chuẩn đoán bị tiểu đường trầm trọng. Bác sĩ không thể làm gì. Để sống sót, bà đã thử mọi cách, kể cả nhờ đến một thầy lang chiêu mời phụ thể. Sau đó, bà như đang sống trong địa ngục trần gian.

Rồi, bà Bạch may mắn được học Pháp Luân Công và hồi phục nhanh chóng không lâu sau đó. Bà cũng có thể làm việc nhà nặng nhọc. Năm 1992, bác sĩ đã nói rằng bà chỉ có thể sống được 02 năm là nhiều nhất. Nhưng giờ 20 năm đã trôi qua. Bà không những vẫn còn sống mà còn trở nên ngày càng khỏe mạnh.

2. Nâng cao tiêu chuẩn đạo đức và thành công sự nghiệp

Cô Triệu là một viên chức cấp cao ở Giai Mộc Tư. Cô là lãnh đạo của một cơ quan chính phủ. Cô được tỉnh và thành phố nhiều lần tuyên dương là “cá nhân xuất sắc”. Cô bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 07 năm 1995. Dần dần cô thấy rằng nhiều bệnh tật đã biến mất hoặc giảm đáng kể.

Cô đã trải qua những thay đổi lớn không chỉ về thân thể mà còn về tâm tính. Cô là người thích tranh đấu từ khi còn bé. Cô rất nóng tính và thiếu lịch sự. Sự hống hách của cô làm nhiều người tổn thương. Cô làm lãnh đạo nhiều năm và bị đầu độc nặng nề bởi văn hóa Đảng Cộng sản. Ở cơ quan hay ở nhà, cô luôn luôn là “người phụ nữ mạnh mẽ.” Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, cô đã học cách nghĩ cho người khác trước, không còn tự cho mình là trung tâm và không còn nóng tính. Cô nghiêm ngặt tuân theo các nguyên lý của Đại Pháp và loại bỏ tính ích kỷ, thói quen lấy quyền lực và mối quan hệ để chiếm được lợi ích cho mình. Ví dụ, trước khi tu luyện Pháp Luân Công, cô kê chi phí cao hơn khi đi công tác, được hoàn phí y tế vào cuối năm cao hơn so với số tiền thực tế chi trả, và đi cửa sau để được lợi cho mình. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, cô không làm những việc trên nữa.

Ông Hạ được quân đội chọn đi học cơ khí tại học viện hải quân. Sau khi tốt nghiệp, ông quay lại quân đội và dùng kĩ năng của mình để sửa chữa tàu và các vấn đề kỹ thuật khác. Ông đã đóng góp nhiều cho công nghệ thủy lực và pit-tông của tàu và được bộ quân sự vùng thưởng nhiều lần. Năm 1986, ông được chuyển sang một công ty dân sự và được công ty công nhận bởi sự tận tụy của mình trong công việc.

Đầu thập niên 90, ông Hạ và vợ lập công ty riêng. Không lâu sau họ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Họ rất nghiêm khắc với bản thân và tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Họ đã mua bán sòng phẳng và làm kinh doanh một cách trung thực. Việc kinh doanh ngày càng tốt đẹp hơn.

3. Một người tu luyện Pháp Luân Công, cả nhà đều được lợi

Bà Biên là một nông dân. Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, bà bị bệnh nặng và tình hình tài chính của bà rất tệ. Gia đình bà ở trên bờ vực tan vỡ. Pháp Luân Đại Pháp đã cứu giúp bà Biên và cả gia đình thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn đó. Bà kể:

“Tôi sinh ra hai người con trai. Vào lúc đó, tôi bị phụ thể nhập và cả ngày không thể làm gì mà chỉ lảm nhảm những lời vô nghĩa. Tôi ở trên giường hơn 200 ngày mỗi năm. Tôi không thể đi làm, mà tôi cũng sợ phải ở nhà. Mỗi ngày tôi xin chồng mua cho tôi đồ ăn ngon. Nếu ông không chịu tôi sẽ nổi cáu. Tôi phải để đèn sáng cả đêm, hoặc bật một cái đèn pin, nếu không tôi sẽ rất sợ. Sau đó, tôi còn tệ hơn nữa. Tôi thường xuyên không thể ăn hoặc uống bình thường trong vòng ba tuần, và tôi trở nên rất gầy, chỉ có da bọc xương. Eo của tôi chỉ to bằng đùi. Tôi thật sự đã sống chỉ bằng hít thở không khí. Tôi sinh bệnh thấp tim, bệnh gan, viêm túi mật và bệnh dạ dày. Tôi thậm chí không đủ sức để chết. Tôi chỉ có thể sống trong đau đớn.

“Năm 1996, Pháp Luân Đại Pháp được giới thiệu đến ngôi làng hẻo lánh của chúng tôi. Sau đó một điểm luyện công được lập ra. Chồng và hàng xóm khiêng tôi đến điểm luyện công. Khi tôi nghe bài giảng Pháp của sư phụ Lý, xương tôi bắt đầu rung lên. Cơ thể tôi thay đổi rõ rệt mỗi ngày. Không lâu sau tôi lại có thể làm ruộng – cho dù đã ở trên giường suốt 20 năm và bị phụ thể khống chế. Dân làng nói: “Pháp Luân Công thật tốt. Một người sắp chết lại có thể làm việc nặng được.”

“Chồng và con trai tôi đều có vấn đề sức khỏe. Chồng tôi bị thấp khớp. Mỗi buổi sáng khi ông thức dậy, ông không thể cử động chân được. Ông phải bám lấy giường và di chuyển chậm chậm một lúc rồi mới có thể đứng dậy được. Ông thấy nỗi đau tôi đang phải chịu và nó làm ông rất buồn. Ông uống rượu mỗi ngày để giải khuây, từ đó ông bị bệnh gan nặng và không thể làm việc nữa. Thời điểm đó, các con trai chúng tôi còn bé. Cậu con trai lớn bị lao phổi và lúc nào cũng ho. Đôi khi ở lớp, nó ho nặng quá đến nỗi cô giáo sợ mà làm rơi cả phấn. Cậu em thì còn nặng hơn. Nó bị thấp khớp. Tay trái của nó luôn cong và nó chỉ có thể chạm đất bằng ngón cái bàn chân trái. Nó đi lại như thể đang nhảy lò cò. Ở tuổi vị thành niên, nó bắt đầu bị động kinh. Ban đầu, nó lên cơn động kinh hai tuần một lần, sau đó thì tệ hơn, hai đến ba ngày một lần. Sau đó, nó bị vài lần một ngày. Đôi lúc khi đang đi bộ, nó bắt đầu ngã xuống và động kinh. Có lần nó đang đi gần một cái ao và bị ngã vào đó. Không có ai đi qua đó trong một thời gian dài. Thật lạ, nó không bị chìm mà nổi trên mặt ao. Cuối cùng ai đó đã thấy và mang nó về nhà. Cả gia đình chúng tôi cùng khóc. Sau đó, bệnh tình của nó lại nặng hơn. Ở lớp, nó ngã xuống dưới bàn và động kinh, làm cô giáo và cả lớp hoảng sợ. Trường không cho phép con trai tôi đi học nữa. Ở nhà, chồng tôi và tôi nằm trên giường và không thể đi được. Đôi khi con trai chúng tôi co giật đến mức sủi cả bọt mép. Nhưng chúng tôi không thể dậy lau cho con được. Cả gia đình chúng tôi khổ sở cùng cực, và chúng tôi đã khóc đến khi cạn nước mắt.

“Chúng tôi tìm gặp một giáo sư tại Trung tâm Thần kinh của Bệnh viện đại học Giai Mộc Tư và một chuyên gia từ bệnh viện đa khoa Cảnh sát Vũ trang Thượng Hải. Họ đều nói rằng không có cách nào tốt để chữa trị. Họ chỉ có thể đưa ra một vài trị liệu phục hồi. Phẫu thuật chỉ có thể có 30% khả năng thành công và nhiều khả năng con trai tôi sẽ bị đần độn. Họ thuyết phục chúng tôi rằng người như chúng tôi ở quê ra thì không nên dùng trị liệu phục hồi vì không thể trang trải nổi chi phí. Họ cũng nói rằng con trai chúng tôi không thể sống qua 18 tuổi được. Chúng tôi đã rất vô vọng. Sau đó chúng tôi tìm ra một thầy cúng. Ông cũng nói rằng không thể chữa được và nó có thể không sống được qua 18 tuổi.

“Nhưng khi con trai tôi vừa được 18 tuổi, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Sau khi gia đình thấy được cải thiện về thân thể và tinh thần của tôi, chồng và cậu con trai nhỏ cũng bắt đầu tu luyện. Dù con trai lớn của chúng tôi không tu luyện, nó cũng tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Cả gia đình chúng tôi đã thay đổi hoàn toàn. Con trai lớn của tôi trở nên khỏe mạnh và đi làm được. Chồng và con trai nhỏ cũng khỏe mạnh trở lại. Họ ăn uống tốt và cũng có thể làm việc. Đặc biệt, con trai nhỏ của tôi đã trải qua những thay đổi to lớn và bây giờ có thể đi lại như một người bình thường. Nó có thể sống một cách bình thường.”

4. Tôn trọng lẫn nhau và gia đình hòa thuận

Bà Phàn đã nghỉ hưu. Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, bà có ác cảm sâu sắc với gia đình chồng. Mỗi khi bà nói về họ, bà rất giận dữ và phải nghỉ ngơi một lúc trước khi trở lại bình thường. Sau khi học Pháp Luân Công, các nguyên lý của Pháp là Chân – Thiện – Nhẫn đã xóa tan thù hận trong bà. Khi cha chồng bị bệnh nặng, bà đã hỏi ý chồng để đón ông về nhà và chăm sóc cho ông. Cha chồng hồi phục nhanh chóng. Bà cũng hòa hợp với các bà chị chồng. Khi những người khác gặp khó khăn, bà giúp họ và không quan tâm đến thua thiệt.

Khi bà Vương còn trẻ, chồng bà nghiện rượu và không mang tiền ông kiếm được về cho gia đình. Cuộc sống gia đình thật khó khăn. Bà Vương thường la mắng chồng và có khi còn đánh ông ấy nữa. Cuộc sống không hạnh phúc và nỗi đau bệnh tật làm bà muốn chết cho xong. Nhưng con bà còn quá nhỏ. Để nuôi con, bà đã đấu tranh để sống.

Vào đầu năm 1997, bà Vương bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Không lâu sau bệnh tật của bà biến mất. Với Đại Pháp, bà đã thoát khỏi khó nạn. Bà thay đổi rất nhiều, không còn quát mắng người khác hay cãi nhau với chồng nữa. Gia đình bà trở nên hòa thuận.

5. Từ một kẻ phá phách trở thành người tốt

Từ khi còn bé, ông Đinh đã hay đánh lộn, hút thuốc và uống rượu. Ông là kẻ đầu sỏ ở trường và thường dính vào các vụ băng nhóm đánh nhau. Sau khi rời trường, ông luôn dính vào rắc rối. Ông còn đi thu “phí bảo kê.” Ông Đinh còn giao du với nhiều kẻ bất hảo khác. Ông nói: “Lý do tôi sa ngã lúc đó là do tôi không có hy vọng và không biết tại sao tôi sống. Năm 2001, tôi đã rất may mắn học Pháp Luân Đại Pháp. Tôi hiểu ý nghĩa thật sự của cuộc sống. Từ đó tôi thay đổi hoàn toàn, trở thành một con người khác. Tôi cảm thấy Pháp Luân Đại Pháp thật sự tốt và chân chính. Tôi phải tu luyện bản thân mình.”

Ông Đinh bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công sau khi cuộc đàn áp diễn ra. Ông không còn đánh nhau và hoàn toàn loại bỏ thói quen xấu trước đây. Ông thay đổi hoàn toàn về tâm tính. Ông tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và thường xuyên chính lại suy nghĩ và hành động của mình. Trong công việc và trong cuộc sống, ông luôn nghĩ cho người khác trước.

6. Một cuộc đời được cứu

Mẹ của ông Diêu là một trí thức bị bức hại trong cuộc Cách mạng Văn hóa. Bà bị rối loạn thần kinh khi sinh ông Diêu. Ông bà đã nuôi nấng ông Diêu. Sau khi ông bà mất, ông không còn bấu víu vào ai được nữa vào và ông nhớ gia đình mình rất nhiều. Ông bắt đầu uống rượu và hút thuốc. Ông không thể vượt qua thói quen xấu và mất đi tất cả hy vọng.

Năm 1995, ông Diêu đã rất may mắn đắc Pháp. Ông đã trở thành người tốt và bỏ thuốc, bỏ rượu. Ông đã nghiêm khắc với bản thân, tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Ông trở thành thợ hàn điện cao thế và cống hiến trong công việc. Ông thường nói một cách cảm khái rằng: “Không có Pháp Luân Đại Pháp của sư phụ Lý, tôi đã không thể sống tới ngày hôm nay. Tất cả những gì tôi có hôm nay đều do Pháp Luân Đại Pháp ban cho.”

Những học viên Pháp Luân Đại Pháp trên đã bị bức hại bởi ĐCSTQ nhiều lần chỉ vì họ muốn có cơ thể khỏe mạnh và tu luyện để trở thành người tốt. Từ ngày 20 tháng 07 năm 1999, họ đã bị bắt, giam giữ, đưa đến trại lao động cưỡng bức, bị ĐCSTQ tịch thu tài sản, và bị khủng bố về tinh thần lẫn thể chất. Ông Mã và vợ đã bị bắt, giam, kết án và tra tấn dã man nhiều lần bởi ĐCSTQ trong hơn 13 năm qua. Năm 2002, ông Mã bị bắt. Cảnh sát đánh ông đến mức chân bị tàn phế, răng bị rụng, và lưng bị tổn thương vĩnh viễn. Sau đó ông còn bị kết án 12 năm tù. Ông đã bị tra tấn dã man và chỉ được thả khi đang trong tình trạng nguy kịch. Ông Hạ bị viên chức của ĐCSTQ bắt và đe dọa nhiều lần dù ông có triệu chứng bệnh nguy kịch. Ông mất vào ngày 19 tháng 04  năm 2006, do bị bức hại. Bà Triệu bị kết án đến trại cưỡng bức lao động 3 lần (3 năm vào 2001, 2 năm vào 2005, 1 năm vào 2008). Ông Đinh đã bị bức hại dã man. Ngày 14 tháng 07 năm 2008, ông đến sở cảnh sát đường sắt làm việc và bị bắt. Ông bị gửi đến trại lao động cưỡng bức Bảng Hoa, tỉnh Hắc Long Giang vào ngày 28 tháng 07 năm 2008. Bà Phàn đã bị giam giữ và gửi đến trại lao động cưỡng bức nhiều lần vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/12/24/法轮大法福泽佳木斯市实例-266858.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/1/31/137303.html

Đăng ngày 08-04-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share