Bài viết của một học viên tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 20-02-2013]Tôi sống trong một ngôi làng nhỏ bao quanh bởi những ngọn núi, trong làng có khoảng 16 gia đình với tất cả hơn 60 người. Hàng trăm năm qua, chúng tôi chỉ liên lạc với thế giới bên ngoài thông qua một con đường nhỏ. Ở gần con đường đi vào ngôi làng có một suối phun nước, cung cấp nước cho cả ngôi làng, có lẽ đây là món quà trời ban cho chúng tôi. Người dân làng hầu như không có liên hệ với thế giới bên ngoài, không có điện, không có bệnh viện, cũng không có người trị bệnh, đúng là sinh lão bệnh tử một cách tự nhiên. Mặt trời mọc thì dậy đi làm, mặt trời lặn thì về nhà nghỉ, sinh hoạt rất nhàn nhã tự tại.
Vào một ngày tháng 05 năm 2007, một người phụ nữ trẻ đến nhà chúng tôi với vẻ lo lắng, bà tôi cho cô ấy vào nhà. Cô ấy là một giáo viên trung học tên là Tiểu Phương, cô đã bị kết án tám năm tù chỉ vì đức tin của mình đối với Pháp Luân Đại Pháp. Trên đường đưa Tiểu Phương đến nhà tù, người cai ngục đã dừng lại nhặt một ít hoa quả trên ngọn núi gần ngôi làng chúng tôi. Tiểu Phương chớp lấy cơ hội này để chạy thoát khỏi cảnh sát.
Tiểu Phương đã từng có một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Chồng của cô là một viên chức nhà nước, nhưng thật không may là càng thăng chức thì đạo đức của anh ấy lại càng đi xuống. Chồng cô đã sớm sa đà vào thói chè chén, say sưa cờ bạc nhậu nhẹt và anh ta thường xuyên đến nhà thổ. Tiểu Phương không thể chịu đựng thêm được nữa, và một ngày nọ cô nhảy lầu từ trên một tòa nhà ba tầng. Nhưng trớ trêu thay, ông Trời lại không cho cô toại nguyện, cô sống sót sau lần đó. Tuy nhiên hai chân cô đã bị gãy xương rất nghiêm trọng và không thể đứng được nữa.
Vào năm 1995, Tiểu Phương nhận được cuốn sách Chuyển Pháp Luân từ người hiệu trưởng. Khi đọc sách, cô cảm thấy rất thoải mái, nhưng lại cũng có cảm giác rất muốn khóc, như một đứa trẻ gặp lại mẹ sau thời gian dài xa cách. Vừa đọc vừa khóc, cô đã dành 30 giờ đồng hồ đọc hết cuốn sách ba lần. Sau đó cô ấy cảm thấy rất đói và cố gắng tự nấu ăn. Cô bước một chân ra khỏi xe đẩy và đứng dậy một cách vô ý. Đột nhiên, cô nhận ra rằng trong 30 giờ vừa qua, Sư phụ đã biến cô từ một người tàn tật phụ thuộc vào xe đẩy trong suốt hai năm, thành một người khỏe mạnh! Một lần nữa cô lại không thể kìm nén bản thân mình và òa lên khóc. Sư phụ đã cho cô một cuộc đời thứ hai!
Sau khi chứng kiến câu chuyện thần kỳ của cô, hàng xóm, đồng nghiệp, bạn bè và họ hàng của cô cũng bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ cùng nhau lập một điểm luyện công lớn và hàng trăm người đã tập hợp để luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp một tiếng đồng hồ mỗi buổi sáng. Bởi vì họ đều tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn trong cuộc sống, nên gia đình của họ trở nên hài hòa, thân thể của họ trở nên khỏe mạnh và tâm tính của họ cũng được cải thiện.
Tuy nhiên Giang Trạch Dân, xuất phát từ lòng ghen tị tiểu nhân, do trong vòng bảy năm, số người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã vượt quá số lượng đảng viên của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nên đã phát động một chiến dịch đàn áp đối với Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999. Cũng như những học viên khác, Tiểu Phương bị bắt giữ trái phép và kết án tám năm tù chỉ vì cô từ chối phản bội Pháp Luân Đại Pháp.
Cả gia đình tôi đã rất xúc động khi nghe câu chuyện của cô ấy và rất ngưỡng mộ sự cống hiến của cô cho môn tu luyện này. Tiểu Phương đã trở thành một thành viên trong gia đình chúng tôi và tất cả chúng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp với cô. Các thành viên trong gia đình tôi đã được hưởng lợi ích vô cùng to lớn từ việc tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà tôi đã khỏi bệnh hen suyễn, căn bệnh đã làm bà khổ cực trong hơn 50 năm qua và giờ đây nó đã biến mất hoàn toàn. Lòng biết ơn của chúng tôi đối với Sư phụ không thể diễn tả được bằng lời.
Tiểu Phương mở một trường học nhỏ tại ngôi làng của chúng tôi, dạy dân làng đọc chữ. Không lâu sau, mọi người trong làng đều bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Hơn nữa, cô ấy còn dạy chúng tôi cách đào giếng, sửa đường và sản xuất điện cho làng. Với sự giúp đỡ của cô, chỉ trong bốn năm, ngôi làng nhỏ trên núi này đã có những sự thay đổi lớn lao.
Thật không may, một ngày nọ bốn chiếc xe cảnh sát đã ập đến ngôi làng của chúng tôi và bắt Tiểu Phương trong khi cô đang dạy học cho chúng tôi. Hơn nữa, hơn 10 dân làng cố gắng ngăn họ bắt Tiểu Phương cũng bị họ bắt đi.
Bắt một người phụ nữ tốt như vậy, thiên lý sẽ không dung tha. Thiện ác tất báo là thiên lý. Những người làm chuyện xấu như vậy, làm hại người lương thiện nhất định sẽ bị trừng trị thích đáng. Giữa thiện ác, chính tà là không có trung lập, ủng hộ người lương thiện tất sẽ có tương lai tốt đẹp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/2/20/我的小山村-262041.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/7/140341.html
Đăng ngày 30-06-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.