Bài viết của Yu Qing, một học viên ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-04-2013] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào cuối năm 2011. Tôi thường hay tranh đấu để được mọi người cộng nhận và vì lợi ích cá nhân, tôi không phải là một người tốt. Mặt tôi lúc nào cũng dài thuỗn ra do sức khỏe kém và tôi cảm thấy mình chết còn hơn là sống.

Trước đây tôi mắc chứng viêm khớp, thoái hoá đốt sống cổ, thoát vị đĩa đệm, viêm túi mật, trĩ và khô mắt. Tôi cũng bị gai xương và việc cúi đầu hay hướng về phía trước thậm chí còn là một thử thách đối với tôi. Tôi đã trải qua ba cuộc phẫu thuật đối với bệnh trĩ, một lần cắt thanh quản và một lần phá thai. Tôi vô cùng mong manh yếu ớt và một bên cơ thể tôi cảm thấy tê bại. Bác sỹ nói rằng dây thần kinh bị chèn và tôi sẽ không thể hoạt động bình thường trong vòng sáu tháng. Tôi tìm cách điều trị bằng Trung y nhưng mọi người nói rằng không có cách nào để chữa trị. Lúc nào cẳng chân và cánh tay của tôi cũng cảm thấy lạnh. Dường như là ngọn lửa trong tôi đang tắt dần. Tôi sống một cách lay lắt.

Mọi phương thức chữa trị đều không có tác dụng

Tôi tìm kiếm phương thức chữa trị ở khắp nơi. Tôi dùng đến hàng trăm miếng cao dán để làm dịu bớt nỗi đau ở khớp của tôi và da ở lưng tôi đã bị tróc ra dính vào những miếng cao dán. Tôi đã dùng 20.000 Nhân dân tệ để mua một loại thuốc nổi tiếng của Thái Lan nhưng nó cũng không có tác dụng gì đối với tôi. Sau đó tôi chi nhiều tiền hơn nữa để mua một loại thuốc bí truyền từ Tây tạng và nó chỉ có rất ít tác dụng đối với tôi.

Áp lực lên xương sống khiến một chân của tôi trở nên dài hơn chân bên kia. Liệu pháp xoa bóp chỉ có tác dụng tạm thời nhưng đến ngày hôm sau chúng lại lệch nhau. Cuối cùng tôi lại phải nhờ đến châm cứu. Bình thường một người chỉ được dùng phương thức này cách ngày một lần nhưng tôi đi hàng ngày vì tôi nóng lòng muốn được khỏe hơn. Rốt cùng tôi hiểu ra rằng châm cứu có thể làm tổn thương khí của một người vì vậy người ta khuyến cáo rằng không được chữa trị hàng ngày. Hơn nữa, mắt tôi bị khô đến mức như thể có hàng bao nhiêu cây kim đang chọc thủng chúng. Tôi thường chảy nước mắt.

Sau ba cuộc phẫu thuật để cắt bỏ trĩ, máu vẫn tiếp tục chảy khi đi đại tiện. Hơn nữa, bệnh viêm túi mật còn khiến lưng của tôi đau hơn. Đây là khoảng thời gian thật gian nan đối với tôi.

Một đồng nghiệp đã không bỏ mặc tôi

Sau đó một học viên Pháp Luân Công bắt đầu làm việc ở đơn vị của tôi. Ban đầu tôi từ chối lắng nghe vì tôi rất trung thành với Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi là một trong những nhóm sinh viên đầu tiên trong trường đại học gia nhập ĐCSTQ và tôi khá tự hào về việc đó. Do đó tôi sẽ không làm bất cứ điều gì mà ĐCSTQ cấm đoán. Tôi thường nhạo báng và đùa cợt người học viên đó dựa vào tuyên truyền thù hận của ĐCSTQ mà tôi đã đọc. Nhìn lại, tôi cảm thấy thật khó chịu. Nhưng anh ấy đã không bỏ mặc tôi ngay cả khi tôi không dễ dàng chấp nhận một chút nào. Phải tới khi anh ấy cho tôi xem một bộ phim tài liệu về Pháp Luân Công thì cuối cùng tôi mới chấp nhận chân tướng. Nhưng tôi không thích tập Pháp Luân Công vì tôi biết ĐCSTQ đang đàn áp môn tập này. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không nghe lời ĐCSTQ và tập luyện Pháp Luân Công? Anh ấy đã kiên nhẫn giải thích về Pháp Luân Công cho tôi nhưng ngộ tính của tôi quá kém nên tôi vẫn thờ ơ.

Cuối cùng anh ấy nói với tôi: “Đây là lần cuối cùng mình mời bạn tập Pháp Luân Công. Tuỳ bạn thôi nhưng bạn sẽ để lỡ mất điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời nếu bạn không thử tập nó.”

Tôi cảm thấy tò mò. Tôi muốn biết đó là gì mà anh ấy tả là “điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời.” Tôi đòi xem qua những cuốn sách Pháp Luân Công. Anh ấy nói: “Bạn có thể mua bản sao cuốn Chuyển Pháp Luân và đem về nhà một cách thành kính. Khi bạn đọc sách, bạn nên đọc từ đầu tới cuối. Bạn không được chỉ đọc những phần mà bạn thích hay bỏ qua các chương. Tốt nhất là bạn đừng chần chừ mà nên đọc hết một lượt đi.” Tôi đã đồng ý.

Chuyển Pháp Luân đã khai mở tầm mắt cho tôi

Có lẽ tôi bướng bỉnh và có ngộ tính tương đối kém nhưng tôi là người phụ nữ biết giữ lời. Tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân từ đầu tới cuối và tôi tâm đắc với mọi điều. Tôi đã trải qua thời thơ ấu ở một vùng quê, nơi tôi được chứng kiến những người mà bị phụ thể chiếm hữu và nói ngôn ngữ vũ trụ. Ở độ tuổi 20, tôi đã tập luyện một số môn khí công khác nhau và tôi tín ngưỡng Thần và Phật. Ban đầu tôi không hiểu sâu về cuốn sách nhưng nội dung có vẻ là sự thật. Nó thực sự là một cuốn sách tốt nhất trên thế giới. Đó chính là ánh sáng của cuộc đời tôi.

Do vậy tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công. Tôi dành thời gian rỗi để đọc các sách Pháp Luân Công và luyện các bài công pháp. Tôi vẫn còn nhớ cảm giác của lần đầu tiên ngồi tĩnh công. Tôi bị đau đớn cực độ khi cố gắng kéo chân này để vắt lên trên chân kia. Tôi cảm thấy đau đớn và tê bại ở chân nhưng tôi vẫn chịu đựng.

Sư phụ giảng:

“ năm bộ công pháp được truyền dạy hết để [chư vị] học.” (Chuyển Pháp Luân)

Tinh tấn

Hiểu biết của tôi về việc “được truyền dạy hết để chư vị học” đó là tôi nên luyện ngồi tĩnh công ở thế song bàn ngay từ khi mới bắt đầu. Tôi thề sẽ không chịu thua cái đau. Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công vào mùa đông và tôi đã ngồi tĩnh công với một cái chăn đắp trên chân. Nhưng tôi vẫn ướt đẫm mồ hôi khi tôi hoàn thành xong. Tôi đổ mồ hôi nhiều đến mức mà có một vũng mồ hôi trên sàn nhà, có thể tưởng tượng là tôi đau đến mức độ nào. Tôi cảm thấy mỗi lỗ chân lông đều đau đớn cùng cực. Nhưng tôi biết rằng mình đang tiêu nghiệp. Tôi rất mừng vì mình đã kiên trì. Ngày hôm sau người học viên đó hỏi xem tôi đã thử ngồi tĩnh công hay chưa. “Tôi luyện rồi.” “Trong bao lâu?” “Một tiếng.” Anh ấy ngạc nhiên đến mức đánh rơi cả kìm. “Bạn được đấy“, anh ấy nói. Tôi không nghĩ đó là chuyện lớn như vậy. Xét cho cùng chẳng phải là chúng ta cần phải luyện cho đến khi hết nhạc hay sao?

Tôi luyện bài tĩnh công nhưng vẻ mặt của tôi không có được biểu hiện hòa ái hay thanh tịnh. Toàn thân của tôi run lên trong đau đớn còn mặt tôi thì nhăn nhó vì đau. Làm thế nào để tôi có thể duy trì được vẻ hòa ái và thanh tịnh?” Nhưng anh ấy đã quả quyết với tôi: “Tôi đã chứng kiến quá nhiều phép lạ không thể tính đếm được đối với những người mà tập Pháp Luân Công. Thế nào rồi bạn cũng sẽ đạt được vẻ hòa ái và thanh tịnh trong tâm. Cuối cùng chân của bạn sẽ không bị đau nữa đâu và bạn sẽ được trải nghiệm cảm giác tuyệt diệu khi bạn ngồi tĩnh công.” Tôi vẫn lắc đầu quầy quậy: “Không thể nào. Tôi gần chết vì đau đớn. Thậm chí tôi còn không dám di chuyển sau khi hết nhạc. Tôi phải mất một lúc lâu để duỗi được chân ra. Tôi phải ngồi 30 phút trước khi tôi bắt đầu di chuyển được.” Anh ấy đáp lại bằng một nụ cười. “Bây giờ bạn không cần phải tin tôi. Rồi tự bạn sẽ thấy.” Tôi không còn cảm thấy đau đớn như thế nữa. Trên thực tế, tôi rất thích tập Pháp Luân Công. Giờ đây tôi cảm thấy thật tuyệt vời khi tôi ngồi bài tĩnh công.

Khi tôi nhận ra điều đó, tất cả bệnh tật của tôi biến mất. Giờ đây tôi có một sức khỏe rất tốt và tôi cảm thấy như thể mình gần như đang bay khi đi bộ. Nó chính xác giống như điều mà Sư phụ đã giảng,

“Bàn về đại chu thiên, tuy rằng không cho phép chư vị phiêu [đãng bay] lên, nhưng chư vị sẽ cảm thấy thân nhẹ nhàng, như đi trên gió vậy. Trước đây đi mấy bước là mệt, hiện nay đi [bộ] xa mấy cũng cảm thấy rất nhẹ nhàng, đạp xe đạp cảm thấy như có người đẩy, leo bậc thang cao mấy cũng không mệt; đảm bảo sẽ như vậy. [Ai] đọc sách này tự tu cũng có thể đạt đến trạng thái đáng có được giống như thế” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Biết ơn đối với Đại Pháp

Tôi muốn cảm tạ Sư phụ và Pháp Luân Công vì đã giúp một người phụ nữ suýt bị bại liệt hồi phục sức khỏe. Giờ đây tôi mạnh khỏe, hạnh phúc và lúc nào cũng tươi cười. Tôi đã hoàn toàn thay đổi. Tôi từng có một nước da xanh xao, ốm yếu và mặt tôi lúc nào cũng thuỗn ra. Giờ đây tôi có một nước da mạnh khỏe và mặt tôi lúc nào cũng tươi cười. Gia đình tôi từng lo sợ và phản đối Pháp Luân Công nhưng bây giờ họ rất ủng hộ. Hai người em gái của tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ từ bi vĩ đại đã ban cho tôi cơ hội sống thứ hai. Từ tận đáy lòng mình, tôi vô cùng biết ơn Sư phụ. Tôi cảm thấy vô cùng may mắn. Tôi cũng muốn cảm ơn người đồng nghiệp và đồng tu Pháp Luân Công đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi nếu không tôi có thể đã lỡ mất “điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời” nếu anh ấy bỏ mặc tôi.

Mẹ tôi

Khi mẹ tôi bị chẩn đoán ung thư phổi giai đoạn cuối, bác sỹ nói rằng bà chỉ có thể sống được ba tháng nữa. Cả gia đình tôi bị suy sụp. Tôi biết rằng chỉ Pháp Luân Công mới có thể cứu được bà vì vậy tôi đã cố gắng thuyết phục bà tập Pháp Luân Công. Nhưng mẹ tôi đã bị phụ thể vì bà thờ cúng những thứ kỳ quái ở trong nhà. Mẹ tôi thú nhận rằng bà sợ thờ cúng những thứ đó ở trong nhà nhưng bà sợ rằng nếu bà không giữ chúng ở trong nhà thì chúng sẽ mang lại điều phiền phức cho cả gia đình. Tôi nhờ một học viên khác giúp thuyết phục bà. Cuối cùng mẹ tôi nói: “Nếu cháu có thể bỏ những thứ đó đi thì bác sẽ bắt đầu tập Pháp Luân Công.” Ngày hôm sau bà cùng người học viên đó đã đốt những thứ đó. Mẹ tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công ngay lập tức và bệnh ung thư phổi của bà đã biến mất trong vòng chưa đầy bốn tuần! Bà cũng tăng thêm tám cân. Bà có thể ăn lại. Không lâu sau mẹ tôi có thể nhìn được những không gian khác qua thiên mục của bà. Những điều kỳ diệu triển hiện ở mẹ tôi đã khiến toàn thể gia đình tôi bị thuyết phục hơn rằng Pháp Luân Công là tốt.

Mẹ tôi mới chỉ bắt đầu tập Pháp Luân Công nhưng bà coi những gì mình nhìn thấy là chân tướng bởi vì bà không có một hiểu biết sâu sắc về Pháp. Những cảnh tượng mà bà nhìn thấy ở không gian khác đã tác động đến đức tin của bà vào Pháp Luân Công. Lúc đó tôi không có sự hiểu biết sâu sắc về Pháp nên tôi đã không chia sẻ với bà. Bà trở nên chấp trước vào những gì bà nhìn thấy hay nghe thấy từ không gian khác. Bà không biết mình bị ung thư phổi. Bà chỉ biết rằng cơn đau của bà biến mất khi bà tập Pháp Luân Công. Bà nghĩ Pháp Luân Công như một phương thức để trị bệnh cho bà chứ không phải là đức tin. Thậm chí bà còn không hiểu được tính nghiêm túc trong việc tu luyện chuyên nhất. Một ngày bà đã đến một nhà thờ Công giáo với một người hàng xóm theo Công giáo và thậm chí còn mua một số kinh thư của Công giáo.

Đêm hôm đó đột nhiên bà bị đau toàn thân và hoàn toàn bị mất thị lực. Ngay lập tức cha tôi gọi cho em trai tôi vốn không tập luyện Pháp Luân Công. Khi em trai tôi đến, cậu ấy nhìn thấy mẹ tôi đau đớn cực độ và chăn của bà ướt đẫm mồ hôi. Lúc đó đã quá nửa đêm vì vậy cậu ấy e ngại không muốn đưa bà đi cấp cứu. Cậu ấy gọi cho tôi và hỏi xem phải làm gì. Tôi bảo cậu ấy cho tôi nói chuyện với cha tôi và tìm hiểu xem mẹ tôi đã làm gì trong cả ngày. Tôi tin rằng mẹ tôi đã bị mất sự bảo hộ của Pháp Luân Công bởi vì bà không tu luyện chuyên nhất. Thậm chí bà còn không hiểu được rằng cuộc sống của bà đã được Sư phụ kéo dài thêm và rằng bà nên trân quý nó! Tôi rất bình tĩnh và nói với em trai tôi rằng: “Hãy bảo mẹ nếu mẹ muốn tập Pháp Luân Công. Nếu mẹ quyết định tập Pháp Luân Công thì hãy bật băng Sư phụ giảng Pháp cho mẹ.”

Em trai tôi hỏi mẹ tôi. Bà không thể nói vì quá đau đớn nhưng bà gật đầu trong nước mắt. Em trai tôi bật băng cho bà. Em trai tôi kể cho tôi rằng trong vòng mười lăm phút bà không còn đau đớn nữa và lại có thể nhìn được. Sau đó bà chìm vào giấc ngủ một cách yên bình. Sư phụ đã cứu mẹ tôi thoát khỏi cửa tử! Con xin cảm tạ Sư Phụ vĩ đại!

Không có học viên nào khác sống gần đó. Tất cả những người khách đến thăm đều là những người hàng xóm đến để tán gẫu. Tôi sống ở xa và không chia sẻ được những vấn đề trong tu luyện với mẹ tôi vì vậy bà thường tranh cãi với những người khác giống như người thường. Đột nhiên một ngày bà lại bị mất thị lực. Tình cờ chị gái tôi lại ở đó với mẹ tôi. Chị ấy gọi ngay cho tôi và em trai tôi. Tôi bảo chị ấy hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo” cho mẹ tôi. Ngay lập tức tôi vội vã về nhà. Em trai tôi và tôi về cùng một lúc. Chúng tôi tiếp tục niệm những từ này. Hai mươi phút sau bà lại có thể nhìn được. Một lần nữa gia đình tôi lại được chứng kiến uy lực của Pháp Luân Công!

Cha tôi

Không lâu sau cha tôi cũng tập Pháp Luân Công. Ông đã từng phải chịu đựng vô số bệnh tật và căn bệnh dạ dày của ông đặc biệt nghiêm trọng. Có một danh sách dài thực phẩm và đồ uống mà ông không được động đến. Ông cũng đã bị đột quỵ. Ông rất gầy gò và có nước da xanh xao, ốm yếu. Chỉ một thời gian ngắn sau khi ông bắt đầu tập Pháp Luân Công, ông đã trở nên hoàn toàn khỏe mạnh. Toàn bộ tóc màu xám của ông đã chuyển sang màu đen. Giờ đây ông 71 tuổi nhưng ông có thể đi bộ đường dài với tốc độ của một người trẻ. Ông ăn uống tốt và không bị dị ứng bất kỳ loại thức ăn nào và ông có làn da rất khỏe mạnh. Không từ ngữ nào có thể diễn tả được ân sủng từ bi vô hạn của Sư phụ đối với cả gia đình chúng tôi.

Kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi luôn cảm thấy mạnh khỏe. Ban đầu tôi nghĩ: “Tại sao mình không bao giờ phải trả nghiệp giống như những học viên khác?” Một ngày, bệnh trĩ của tôi đột nhiên trở lại. Đó là một sự đau đớn rất khó chịu. Tôi tự nhủ rằng mình là một người tu luyện và lờ nó đi bất chấp đau đớn. Tôi rất bận làm việc. Tôi tập trung hoàn toàn vào công việc và không dùng bất kỳ một viên thuốc giảm đau nào. Ngày hôm sau, cơn đau đã biến mất. Tôi nhận ra rằng bệnh của tôi đã qua đi nhanh chóng bởi vì tôi không cố gắng chữa bệnh khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công. Tôi chắc rằng Pháp Luân Công đã triển hiện uy lực bởi vì tôi đã đạt đến cảnh giới của “vô cầu mà tự đắc” (Bài giảng tại Sydney)

Có thể tôi bắt đầu muộn so với các học viên khác nhưng tôi rất tín Sư và tín Pháp. Sư phụ yêu cầu các học viên giảng chân tướng về Pháp Luân Công vì vậy tôi quyết định sản xuất tài liệu ở nhà. Tôi quyết định cho người dân Trung Quốc biết Pháp Luân Công tuyệt vời như thế nào. Tôi đã mua một chiếc máy in ba trong một. Chiếc hộp đựng máy in rất to và nặng nhưng tự tôi có thể vác nó trên suốt đường đi cho đến tận tầng 07 nhà tôi. Trước đây không bao giờ tôi có thể vác được chiếc hộp nặng như vậy.

Làm ba viêc

Thỉnh thoảng tôi rất bận trong công việc nhưng tôi không bao giờ lơ là làm ba việc. Công việc của tôi có thể mệt mỏi nhưng tôi không bao giờ cảm thấy kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần. Thực tế, tôi cảm thấy hoạt bát và tràn đầy năng lượng suốt cả ngày. Tôi thức dậy lúc 03 giờ 50 sáng để luyện các bài công Pháp. Tôi rời khỏi nhà lúc 06 giờ 30 sáng để phát các tài liệu giảng chân tướng. Tôi dành một tiếng đồng hồ để phát các tài liệu đó trước khi tôi đi làm và ăn sáng với một ít bánh quy. Sau khi xong việc, đầu tiên tôi về nhà và sản xuất các tài liệu giảng chân tướng. Trước khi rời khỏi nhà để phát các tài liệu giảng chân tướng này, tôi phát ra một niệm: “Hãy để những người có duyên nhìn thấy những tài liệu này và truyền chúng cho thêm nhiều người nữa.”

Một ngày tôi ra ngoài trong cơn mưa xối xả để phát tài liệu. Tôi không mang theo ô vì nó không được thuận tiện. Nhưng có rất ít mưa rơi xuống quần áo của tôi. Sau đó, một đồng nghiệp của tôi đến văn phòng nhưng bị ướt sũng. Cô ấy phải thay giầy vì giầy của cô ấy cũng bị ướt. Cô ấy rất ngạc nhiên khi thấy tôi vẫn hoàn toàn khô ráo mà không có ô. Cô ấy cằn nhằn cả buổi sáng: “Thật kỳ lạ. Mình thì bị ướt hết còn cô ấy thì khô ráo.”

Là một học viên Pháp Luân Công, tôi đã thấy được rất nhiều điều kỳ diệu. Chúng dường như lạ thường hay không thể tin được đối với những người mà không tập luyện nhưng chúng là những sự việc chân thực mà cả gia đình tôi và tôi đã được trải nghiệm. Pháp Luân Công là điều chân chính và tuyệt vời nhất trong cuộc đời của tôi và Sư phụ là từ bi nhất.

Tôi hy vọng rằng mọi người hiểu rằng Pháp Luân Công là tốt và Chân-Thiện-Nhẫn là tốt. Xin đừng tin những lời dối trá của ĐCSTQ về Pháp Luân Công. Hãy tìm hiểu chân tướng về Pháp Luân Công. Thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó để đảm bảo một tương lai tươi đẹp!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/4/12/我得到了世界上最好的-271952.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/7/139256.html

Đăng ngày 03-06-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share