Bài viết của một học viên từ Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 06-04-2013] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi ở tỉnh Sơn Đông và đã tu luyện trong bảy năm. Nhìn lại, điều ấn tượng nhất đã xảy ra là tại một cuộc họp gia đình vào cuối năm ngoái. Sau bữa ăn tối, vợ của một người bạn của tôi hào hứng nói với vợ tôi: “Tôi thường nói với tất cả các cô gái trong văn phòng của tôi rằng trong xã hội ngày nay, một người tốt như Lương [ý nói tôi] là rất hiếm.” Ý cô ấy nói rằng tôi không hút thuốc uống rượu, có một công việc ổn định và đã làm tất cả việc nhà. Ngoài ra, tôi có đức tính tốt và nghĩ đến người khác trước.

Tuy nhiên, tôi đã không như thế này cách đây bảy năm. Lúc đó tôi gặp khó khăn cả trong gia đình và công việc.

Tôi đã làm việc trong một phòng ban chính phủ với một mức lương và đãi ngộ tốt. Tuy nhiên, tôi đã có rất nhiều thói quen xấu, ngay cả sau khi tôi đã kết hôn và có một đứa con. Tôi thường ra ngoài uống rượu với bạn bè cho đến khuya và đôi khi thậm chí không trở về nhà. Vợ tôi đã phải tìm tôi và nhiều lần cuối cùng cô ấy phải gọi cha mẹ tôi vào nửa đêm, buộc họ bắt xe buýt từ làng của họ đến để xin lỗi về hành vi của tôi.

Lúc đó, bên cạnh việc tiêu khiển bản thân mình, tất cả điều tôi nghĩ là làm thế nào để tạo ấn tượng tốt với cấp trên để tôi có thể được thăng tiến và kiếm nhiều tiền hơn. Tuy nhiên, sau khi chi tiêu rất nhiều tiền, tôi nhận ra cuối cùng tôi đã không nhận được gì cả. Sức khỏe của tôi đã bị hủy hoại do uống rượu quá mức. Đôi khi tôi uống quá nhiều rượu đến nỗi bị nôn ra máu vào sáng hôm sau.

Tôi nhận ra rằng cho dù tôi làm việc chăm chỉ như thế nào thì tôi cũng không thể có một cuộc sống “hạnh phúc và tốt đẹp”. Nếu không nhận ra điều này, có lẽ tôi sẽ không quan tâm đến việc bắt đầu một cuộc sống mới. Vào năm 2005, tôi cầm cuốn sách Chuyển Pháp Luân và bắt đầu đọc nó nghiêm túc.

Cuốn sách dạy tôi làm thế nào để là một người tốt và tu luyện bản thân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi nhớ rằng trong năm đầu tiên tu luyện, bố mẹ vợ tôi và bà ngoại của vợ tôi ở trong một căn hộ chung cư. Việc lên và xuống cầu thang rất bất tiện cho người cao tuổi, vì vậy tôi nói với vợ tôi rằng họ có thể chuyển đến căn hộ của chúng tôi, nơi mà họ sẽ dễ dàng đi ra ngoài hơn. Vợ tôi và gia đình vợ tôi đã rất vui.

Tuy nhiên, thời gian trôi qua, nhiều mâu thuẫn đã xảy ra. Một buổi sáng, trong khi tôi đang đọc Chuyển Pháp Luân, con tôi bắt đầu khóc và mẹ vợ tôi nghe thấy. Đơn giản chỉ vì tôi đã không lập tức đi kiểm tra cháu bé, bà đã trở nên giận dữ và đổ lỗi cho tôi vì không quan tâm đến cháu chút nào cả. Bà thậm chí đã cố gắng để lấy cuốn sách của tôi để xé nó. Sau đó, bà đã ném ảnh của Sư phụ treo trên tường. Vì lúc đó, tôi chỉ mới bắt đầu học Pháp, tôi không thể không tức giận, đặc biệt là khi tôi nhìn thấy bà ném ảnh của Sư phụ. Tôi không thể vượt qua điều này trong một thời gian dài và nghĩ rằng tôi đang bị bực bội bởi những người mà tôi đã cố gắng để giúp đỡ họ.

Sau đó tôi đọc và ngộ ra Pháp lý sau đây từ bài giảng của Sư phụ:

“Thế nào là tâm Đại Nhẫn? Đã làm người luyện công thì trước hết phải làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, phải Nhẫn. Nếu không, thì chư vị là người luyện công [loại] gì vậy?” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Sau đó, một mâu thuẫn khác xảy ra với mẹ vợ tôi, và mặc dù tôi cũng đã không xử lý tốt nhưng tôi phát hiện ra rằng tâm tính của mình đã đề cao. Lúc đầu, tôi đã nhẫn với nước mắt, nhưng dần dần tôi bắt đầu nhìn vào bên trong bản thân mình bất cứ khi nào gặp mâu thuẫn, và chúng nhanh chóng được giải quyết.

Vợ tôi là một người phụ nữ điển hình của công việc, và cô ấy rất nóng tính. Trong giai đoạn đầu tu luyện của tôi, cô ấy tranh cãi to tiếng trước mặt mọi người về những điều nhỏ nhặt. Tôi nhớ có một ngày khi chúng tôi đang tu sửa căn hộ, vợ tôi nghe nói rằng tôi đã phá vỡ một phần đường ống dẫn nước và ngay lập tức trở nên tức giận và xúc phạm tôi. Chúng tôi đang ăn trưa và cô ấy đã hất đổ bàn ăn. Tất cả mọi người đã bị sốc.

Tuy nhiên, lúc đó, tôi đã không tức giận chút nào. Tôi nhớ những gì Sư phụ giảng:

“Do đó sau này khi gặp mâu thuẫn, chư vị không được coi đó là ngẫu nhiên. Bởi vì khi xảy ra mâu thuẫn, [nó] đột nhiên xuất hiện; tuy vậy [nó] không hề tồn tại [một cách] ngẫu nhiên; đó là để đề cao tâm tính chư vị. Chỉ cần chư vị coi mình là người luyện công, chư vị sẽ có thể xử lý chúng được tốt.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Ở nhà, tôi đã cố gắng hết sức để làm mọi việc chiểu theo Chân – Thiện – Nhẫn. Dần dần, không còn xảy ra mâu thuẫn nữa. Mẹ vợ tôi mỉm cười chân thành và luôn luôn tôn trọng tôi. Và vợ tôi đối xử với cha mẹ tôi thậm chí còn tốt hơn so với bố mẹ mình. Bây giờ cô ấy hiếm khi nổi nóng và la hét. Một người họ hàng nói: “Anh làm thế nào để quán xuyến tốt gia đình mình đến thế? Mọi việc đều chu toàn, quả thực là không dễ dàng cho anh!”

Công việc của tôi liên quan đến xây dựng. Mỗi lần tôi sắp hoàn thành một dự án, nhiều người đã gửi cho tôi những món quà [tặng quà, hoặc hối lộ là một cách phổ biến để làm kinh doanh ở Trung Quốc ngày nay]. Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi có lẽ lúc đầu từ chối những món quà, nhưng cuối cùng chắc chắn sẽ nhận chúng. Tuy nhiên, sau khi bắt đầu tu luyện, tôi biết về mối quan hệ giữa được và mất. Tôi đã cố gắng hết sức để từ chối bất kỳ quà tặng hay tặng chúng cho các gia đình của các học viên bị bức hại.

Trong công việc, tôi cố gắng làm theo tất cả các quy tắc và giải thích cho mọi người rõ ràng lý do tại sao tôi không thể nhận quà tặng. Một cấp trên sau đó đã khen ngợi tôi trước mọi người vì cô thường nghe các nhà thầu nói rằng tôi không bao giờ nhận quà tặng.

Vào dịp Tết Trung thu năm ngoái, một nhà thầu đã tặng tôi một vài chai rượu đắt tiền để thể hiện sự đánh giá cao của công ty ông ấy. Nhưng họ biết rằng tôi không nhận quà, vì vậy Giám đốc điều hành của họ đã đích thân gọi điện cho tôi và hy vọng tôi sẽ nhận rượu. Họ thậm chí còn gửi một người quản lý dự án để quà đến công ty tôi. Nhưng tôi kiên quyết không nhận nó, cho dù họ có làm gì đi nữa. Cuối cùng, tôi đã phải đi cùng với người quản lý dự án đến gặp Giám đốc điều hành của họ và trả lại món quà. Người quản lý dự án rất khâm phục tôi vì tôi khác với các quan chức chính phủ khác.

Hai năm trước, ngay trước Tết Nguyên đán, một công ty xây dựng đã chở một xe cá đến làm quà cho tất cả các quan chức trong phòng ban của tôi. Tất cả mọi người, trừ tôi, đều nhận cá. Họ gọi tôi ra xe của họ và kiên quyết đòi chở cá về nhà tôi. Thật khó để họ tin rằng có những người như tôi, những người tin vào Chân – Thiện – Nhẫn và thực sự giữ mình theo một tiêu chuẩn đạo đức cao.

Kể từ khi bắt đầu tu luyện trong Đại Pháp, sức khỏe của tôi cũng được cải thiện. Nhưng tôi cảm thấy sự đề cao của tôi vẫn còn cách xa so với những gì Đại Pháp yêu cầu. Tôi tin rằng tôi sẽ trở nên càng ngày càng tốt hơn nữa. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của tôi và nói với mọi người rằng tại sao cuộc sống của tôi đã trở nên rất hài hòa như vậy.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/4/6/像这样的好人太少了-266162.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/19/139988.html

Đăng ngày 18-06-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share