Bài chia sẻ của một học viên ở tỉnh Hồ Nam (tự thuật, nhờ đồng tu chỉnh lý và viết lại)

[MINH HUỆ 31-03-2013] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 25 tháng 04 năm 1999. Thân thể tôi đã trải qua những chuyển biến kỳ diệu mỗi ngày.

Trước thời điểm đó cuộc sống của tôi khá là khốn khổ. Xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác, cả tâm lẫn thân tôi phải chịu đựng sự thống khổ không thể nào diễn tả nổi. Sau khi sinh con gái vào năm 1980, tôi đã mắc bệnh tim nặng. Tôi cảm thấy mình ở trên bờ vực của cái chết bất cứ khi nào triệu chứng bệnh trở nên trầm trọng. Trong suốt một thời gian dài tôi chỉ có thể thở ra mà không hít vào được. Chồng và con của tôi đã lo lắng cho tôi, song chẳng ích gì, và thậm chí tôi còn bệnh nặng hơn. Đúng là “họa vô đơn chí”. Vào năm 1996, tôi bị ngã gãy tay, và nó vẫn bị cong. Năm sau tôi lại ngã và gãy chân, và sau khi chữa trị thì tôi bị liệt.

May thay, ông trời đã không quên một người đau ốm như tôi. Vào năm 1999, tôi được ân sủng của Pháp Luân Đại Pháp đắc cứu. Trong lúc luyện bài công pháp thứ 3: Quán Thông Lưỡng Cực Pháp, khi tôi thực hiện chuyển động tay lên xuống, tôi đã nghe thấy tiếng rắc. Tay bị gãy và bị cong đã thẳng trở lại. Ngay lúc đấy, tiếng “rắc” tương tự phát ra từ chân của tôi và chân của tôi cũng được thẳng lại. Khoảnh khắc đó, tim tôi cũng cảm thấy như thể trở nên thông thoát và từ lúc đó trở đi tôi có thể hít thở lại bình thường.

Ngày hôm sau tôi đi lên núi để đào đất tơi. Tất cả những người hàng xóm và người thân của tôi đều ngạc nhiên: Làm thế nào mà một phụ nữ bị liệt có thể trở thành một người bình thường qua một đêm? Với nhiều niềm hứng khởi, tôi đã kể cho họ về trải nghiệm mà tôi đã có nhờ tu luyện Pháp Luân Công từ ngày trước đó. Sau khi nghe kể, mọi người đều nể phục và thốt lên rằng Pháp Luân Công là điều gì đó siêu thường và thực sự tốt.

Tôi chưa từng bước chân vào bất cứ trường học nào, bởi vì gia đình tôi nghèo và bố mẹ tôi thiên vị con trai hơn các con gái. Tôi đã phải trông các em khi tôi chỉ 6 tuổi. Vài thập kỷ qua, tôi chưa bao giờ học được cách đọc thậm chí cả tên riêng của mình. Bây giờ tôi có thể đọc Chuyển Pháp Luân của Sư phụ Lý Hồng Chí và nhiều bài giảng khác khá trôi chảy. Ở nhà, gia đình tôi nói rằng tôi không giống một người có học thức chút nào. Chính tôi cũng nhận thấy điều hết sức buồn cười và bất ngờ này! Hết thảy những điều này nghe có vẻ như chuyện huyễn hoặc, nhưng chúng đã thực sự xảy ra đối với tôi.

Sau khi nhìn thấy những điều kỳ diệu này, anh trai và anh rể của tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, tất cả bệnh tật ốm đau của anh trai tôi đã biến mất; bệnh ung thư của anh rể tôi cũng được chữa khỏi, và họ tiếp tục có sức khỏe tốt trong suốt những năm này.

Vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, ĐCSTQ (Đảng Cộng Sản Trung Quốc) đã đặt điều cho Sư phụ vĩ đại của chúng ta và bức hại các học viên Pháp Luân Công. Để trả lại sự công bằng cho Sư phụ, tôi đã tới Bắc Kinh để chứng thực sự vĩ đại và kỳ diệu của Đại Pháp, nhưng đã bị chặn lại ở Thành phố Trường Sa, nơi tôi bị cảnh sát bắt cóc và bị tống giam bất hợp pháp trong khi đang quay trở về thị trấn của  mình. Cảnh sát đã hỏi tôi Pháp Luân Công có gì mà lại quá vĩ đại đến như vậy. Tôi trả lời họ rằng Pháp Luân Công dạy mọi người trở thành một người tốt và đồng hóa với Chân  -Thiện – Nhẫn, chữa lành bệnh tật và cải thiện sức khỏe. Chỉ sau một ngày tập luyện, cả tay và chân bị liệt của tôi, tim của tôi đều đã được chữa khỏi. Đó là Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi và ban cho tôi cơ hội có được một cuộc đời thứ hai. Một người bệnh tật như tôi đã được trở lại bình thường. Tôi phải kiên trì tu luyện Đại Pháp. Cảnh sát đã lắng nghe rất chăm chú. Họ mỉm cười và nói với tôi: “Chị thực sự rất đặc biệt!” Lúc đó, tôi không biết phát chính niệm. Tôi chỉ biết rằng tôi có thể cầu cứu Sư phụ: “Con muốn trở về nhà để học Pháp và luyện các bài công pháp.” Năm ngày sau, tôi thực sự có thể trở về nhà.

Từ đó trở đi, Phòng 610 và nhân viên an ninh quốc gia thường xuyên tới nhà của tôi để sách nhiễu. Họ cố gắng ép buộc tôi từ bỏ tu luyện, nhưng tôi không bao giờ chấp nhận yêu cầu của họ. Để thoát khỏi sự bức hại của tà ác, để tiếp tục học Pháp và vì sứ mệnh quan trọng là cứu độ chúng sinh, chồng tôi (cũng là một học viên) và tôi đã chuyển ra ngoại ô thành phố và trồng trọt để sinh sống. Một lần khi tôi đang trên đường tới nhà của một đồng tu, tôi bị bắt và giam giữ tại đồn cảnh sát địa phương. Tôi đã tuyệt thực để chống lại sự bức hại. Họ đã hỏi tôi liệu tôi có bị ốm hay không bởi vì tôi không ăn. Tôi đã nói với họ rằng tôi không ốm và rằng tôi chỉ không muốn ăn thức ăn của họ và tôi muốn học Pháp và luyện công. Nửa tháng sau, sau khi nghe tin về việc giam giữ bất hợp pháp, con trai và con gái tôi đã từ Thành phố Trường Sa đến đồn và nói cảnh sát: “Mẹ của chúng tôi đã từng bị bệnh tim nặng mà bà ấy gần như đã chết đi nhiều lần. Đó là bởi vì bà tu luyện Pháp Luân Công nên bà đã được chữa khỏi. Nếu bà ấy chết vì các ông khiến  bệnh của bà tái phát, thì các ông sẽ phải bồi thường cho việc đó như thế nào đây?” Cùng ngày hôm đó cảnh sát đã thả tôi.

Suốt 13 năm bị sách nhiễu và bức hại này, tôi vẫn kiên định trong việc học Pháp, luyện công, và giảng chân tướng để cứu độ chúng sinh cho tới tận ngày hôm nay. Mọi thời khắc mà tôi có thể vượt qua nhiều khó khăn đều nhờ sự coi sóc từ bi của Sư phụ và uy đức của Pháp Luân Đại Pháp. Cả gia đình chúng tôi mãi mãi cảm tạ Sư phụ tôn kính và Pháp Luân Đại Pháp.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2012/12/10/撅手跛脚的残疾人炼功一天就康复-266396.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/7/139262.html

Đăng ngày 06-06-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share