[MINH HUỆ 19-12-2012]

Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

Lời tiên tri của một vị sư già

Vào ngày 01 tháng 05 năm 1966, tôi 11 tuổi và sống ở thành phố Liêu Dương, tỉnh Liêu Ninh. Vào ngày nghỉ quốc tế lao động “01 tháng 05” trường tôi đã tổ chức một chuyến du lịch thăm núi Qianshan ở vùng ngoại ô thành phố Liêu Dương. Khi tôi đến một thiền viện Phật giáo, tôi quanh quẩn bên một gian hàng bày bán đồ lưu niệm mà tôi ưa thích và đã bị tụt lại phía sau các bạn cùng lớp. Tôi đi vào thiền viện một mình. Một vị sư già đang ngồi trong sân đã ngăn tôi lại và nói rằng ông ta đang chờ đợi tôi và tôi nên ở lại đó và trở thành một ni cô.

Lời của ông ấy khiến tôi bối rối bởi vì tôi còn quá nhỏ và chưa bao giờ nghe đến bất cứ điều gì giống như vậy trước đó. Tôi đáp lại: “Nhưng tôi sẽ rất nhớ mẹ tôi.” Sau đó ông ấy cố gắng để khai mở tâm trí tôi: “Đã bao giờ thí chủ nghe đến các vị Thần chưa?” Sau đó tôi nói với ông ấy về một vài vị Thần mà tôi biết. Ông ấy hỏi: “Thí chủ nghĩ thế nào về việc trở thành một trong những vị Thần đó?” Tôi nói: “Tôi cũng muốn nhưng tôi nhớ mẹ tôi. Nếu tôi không trở về nhà thì mẹ tôi sẽ rất lo lắng cho tôi.” Ông ấy nói: “Đừng lo lắng, bà ấy sẽ được thông báo. Pháp lực vô biên. Chỉ một vài ngày sau khi thí chủ đầu thai, thí chủ sẽ quên mất mình là ai. Nếu thí chủ có thể nhớ lại thí chủ thực sự là ai, thí chủ sẽ quỳ lạy cầu xin ta nhận thí chủ làm đệ tử.” Tôi nói: “Tôi muốn quỳ lạy ông và muốn tu luyện để trở thành một vị Thần nhưng tôi không thể rời bỏ mẹ tôi. Thật sự ông nên nhận tôi làm đệ tử khi tôi còn là một đứa trẻ ngây thơ. Giờ đây tôi đã đủ khôn lớn để không muốn rời xa mẹ tôi, mà nói thật, tôi muốn đi học đại học khi tôi trưởng thành.”

Ông ấy nói: “Thí chủ sẽ không bao giờ có thể đi học đại học được. Không lâu nữa một phong trào chính trị sắp lan đến vùng này. Nó kéo dài trong một thời gian rất lâu, khoảng 10 năm. Tất cả mọi người đều tham gia vào phong trào đó và sẽ không có cơ hội để thí chủ vào được bất kể trường đại học nào.” Ông ấy tiếp tục: “Nếu thí chủ không muốn đến chỗ tôi, thí chủ sẽ vẫn có cơ hội tu luyện nhưng thí chủ phải đợi 30 năm nữa. Lúc đó Đại Pháp là Pháp Luân Công sẽ được phổ truyền khắp thế giới và rất nhiều người sẽ tu luyện pháp môn đó. Người phổ truyền Pháp này đã giáng hạ xuống trần gian. Sau đó thí chủ sẽ trở thành học viên của pháp môn đó nhưng thí chủ sẽ phải đợi 30 năm nữa. Trong thế giới trần tục này, thí chủ ôm giữ và bám víu lấy cuộc sống ngắn ngủi này nhưng cuối cùng điều còn lại trong tay thí chủ chẳng có gì.” Tôi nói: “Sau 30 năm nữa tôi sẽ tu luyện. Nếu tôi quên mất điều đó thì làm ơn hãy nhắc nhở tôi.”

Sau khi quay trở lại, các bạn cùng lớp đã đến chỗ tôi và bảo tôi đi cùng với họ. Trước khi chúng tôi rời đi, vị sư già bảo một vị sư trẻ mặc áo cà sa Phật giáo giữ tôi lại. Ông ấy kéo tôi ra khỏi đám bạn của tôi và nói: “Các người có thể đi nhưng vị này sẽ ở lại đây.” Không biết chuyện gì đang xảy ra, họ kéo lấy tay tôi và vội vã xuống núi. Chúng tôi dừng lại ở một nơi khi xuống núi được nửa đoạn đường, bao quanh đó là rất nhiều gian hàng bày bán đồ lưu niệm. Trước khi tôi dừng lại để lấy hơi, tôi thấy vị sư già đã ở đó. Tôi ngạc nhiên: “Tại sao? Làm thế nào mà ông lại ở đây trước cả chúng tôi? Tôi không nhìn thấy ông xuống núi khi chúng tôi chạy xuống cơ mà!” Ông ấy nói: “Thí chủ thấy tôi ở đây nhưng thí chủ không thấy tôi vội vàng xuống núi giống như thí chủ, vậy thí chủ nên biết tôi là ai.” Sau đó tôi nhận ra rằng chắc hẳn ông ấy là một vị Thần. Nhìn thấy ông ấy, các bạn cùng lớp lại kéo tay tôi và chạy xuống núi. Khi chúng tôi đến lối ra, chúng tôi lại nhìn thấy ông ấy ở đó. Ông ấy nói với tôi: “Tôi khuyên thí chủ đừng quay trở lại thế giới trần tục. Thí chủ chẳng đạt được gì ngoại trừ sự đau khổ.” Các bạn học cùng lớp vây quanh tôi giống như những vệ sỹ bảo vệ một nhân vật quan trọng. Tôi lên xe buýt, vẫy chào vị sư già và chào tạm biệt ông ấy. Câu chuyện này xảy ra vào ngày 01 tháng 05 năm 1966. Một tháng sau, ngày 05 tháng 06, cuộc “Đại Cách mạng Văn hóa” chưa từng có trong lịch sử loài người đã lan khắp Trung Quốc. Phong trào này kéo dài trong mười năm và tôi không có cơ hội đi học đại học.

Bước vào tu luyện Đại Pháp

Cuộc đời tôi đúng là cay đắng, tôi luôn có thể tìm được một công việc với mức lương cao và được kính nể. Rất nhiều người muốn công việc đó nhưng vào năm 1992, tôi cảm thấy bàng quan với tương lai tươi đẹp của mình và mong muốn trở thành một người tu luyện. Vào ngày 01 tháng 05 năm 1992, tôi quyết định rằng tôi sẽ bắt đầu tu luyện. Từ lúc đó tôi quyết định sẽ dành thời gian rảnh rỗi để thiền định mỗi ngày. Tôi sẽ không ngừng làm như vậy cho đến khi tôi tìm được một con đường chân chính. Sau khi xong việc tôi ngồi thiền một mình ở một nơi mà gần như không bị những người khác nhìn thấy. Tôi ngồi trên một tấm bê tông còn sót lại từ một dự án xây dựng của ông chủ tôi, chỗ đó khuất tầm mắt của mọi người bởi lùm cỏ mọc cao xung quanh đó.

Tôi cứ tiếp tục như vậy cho đến cuối thu năm 1995 khi tôi tìm được cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Khi tôi đọc cuốn sách, tôi đã hoàn toàn bị cuốn hút. Tôi biết rằng tôi đã tìm thấy điều mà tôi hằng tìm kiếm với sự háo hức nhất trong cuộc đời tôi. Sau khi đọc xong cuốn sách lần đầu tiên, tôi đã kính cẩn đặt cuốn sách sang một bên và quỳ gối trước người sáng lập Pháp Luân Công và hứa với Ngài rằng tôi sẽ trở thành một học viên Pháp Luân Công kể từ lúc đó. Chân lý hàm chứa trong Đại Pháp đã nuôi dưỡng tâm trí tôi giống như dòng nước mát cứu sống một người bị khát nước, quá hứng khởi đến mức mà tôi không thể đặt cuốn sách sang một bên một khi tôi bắt đầu đọc nó. Ngoài việc phải chăm sóc người mẹ già của tôi, tôi đã dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi của mình để học Pháp. Vào tháng 01 năm 1996, bà qua đời và tôi có thể dành tất cả thời gian của mình tu luyện trong Đại Pháp. Như vậy, lời tiên tri của vị sư già đã trở thành sự thực khi tôi đặt chân lên con đường tu luyện đầy chông gai và không ngừng tiến về phía trước cho đến ngày hôm nay.

Ma luyện tâm tính và thanh trừ nghiệp lực

Khi tôi mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi. Trong cuộc sống trần tục này, tôi đã truy cầu danh và lợi, khiến sức khỏe của mình bị hao tổn. Tôi thường bị đau đầu cấp tính và không thể chịu đựng được. Khi Sư phụ gỡ bỏ bệnh tật cho tôi, Ngài luôn làm việc này vào ban đêm khi tôi đã ngủ say. Tôi thường bị thức giấc vào nửa đêm bởi cơn đau đầu nhưng tôi chỉ đơn giản chịu đựng nó mà không dùng đến bất kể loại thuốc gì. Tôi biết đó là hiện tượng Sư phụ thanh trừ nghiệp lực mà đã tích lũy từ thủa đầu đời. Tôi cũng bị đau răng mà đôi khi rất khó chịu đến mức mà tôi không thể ăn được bất cứ thứ gì. Sau một thời gian, cơn đau qua đi và không bao giờ trở lại nữa. Tôi cũng là một bệnh nhân bị hen suyễn. Trong rất nhiều năm, tôi bị khó thở và tôi thở khò khè như thể tôi có thể chết vì bị hụt hơi. Sư phụ cũng thanh trừ nghiệp lực gây ra căn bệnh. Sau hai tháng bệnh hen suyễn cũng biến mất. Đó là một quá trình rất thống khổ nhưng nó không bao giờ xuất hiện lại sau khi tôi đã vượt qua nó.

Hen suyễn là một tình trạng bệnh phổ biến trong cộng đồng và được coi là một căn bệnh không thể chữa khỏi bởi giới y học. Chỉ có bản thân bệnh nhân mới cảm nhận được sự khó chịu không kể xiết mà họ phải chịu. Triệu chứng của tôi trầm trọng hơn nhiều so với những người bị bệnh hen suyễn. Tôi không bao giờ có thể khỏi được căn bệnh đó nếu không có sự giúp đỡ của Sư phụ. Giờ đây, tôi không còn chút bệnh tật nào, không phải dùng đến bất kỳ loại thuốc nào, tất cả đều là nhờ Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi.

Lần đầu tiên khi tôi tập Pháp Luân Công, tôi giống như một đứa trẻ sơ sinh bước đi chập chững, không biết tôi có thể bước đi bao xa trong tu luyện. Tôi xét bản thân trong mọi việc mà tôi làm bằng cách đo lường những hành động của mình với Pháp. Một ngày tôi đi mua một tấm bản đồ. Người bán hàng đã trả thừa cho tôi rất nhiều đến khoảng 50 nhân dân tệ nhưng tôi không phát hiện ra cho đến khi về đến nhà. Khi tôi quay lại chỗ họ, tôi thấy hai vợ chồng đang cãi nhau về việc bị mất tiền. Họ rất vui mừng khi thấy tôi. Tôi trả lại tiền cho họ và nói với họ: “Tôi là một học viên Pháp Luân Công và sẽ không để các vị bị mất tiền nhưng tôi sẽ không hành xử như thế này nếu tôi không tập Pháp Luân Công.”

Đây là một câu chuyện khác. Một ngày một nhân viên thu ngân quên tính tiền cho tôi sau khi tôi mua rất nhiều thứ ở siêu thị. Sau khi rời khỏi đó tôi đi mua sắm ở một cửa hàng khác. Trong khi đang thanh toán, tôi nhận ra rằng nhân viên thu ngân trước đó đã không tính tiền cho tôi. Tôi nghĩ rằng nhân viên thu ngân đó chắc sẽ lo lắng vì sự nhầm lẫn đó. Tôi vội vàng quay trở lại nơi đó và giải thích điều mà tôi đã phát hiện ra. Cậu ấy nói: “Ngay khi chị đi khỏi tôi nhận ra rằng tôi đã để chị đi mà chưa tính tiền. Tôi cố gắng đuổi theo chị nhưng không kịp. Tôi kể với các đồng nghiệp về điều không may đó nhưng cũng không thể làm được gì.” Thấy tôi quay trở lại trả tiền, các đồng nghiệp nói với cậu ấy: “Cậu thật quá may mắn vì gặp được người tốt như vậy. Thật khó mà tin được rằng việc như vậy lại xảy ra vào thời đại này.” Tôi nói với họ rằng tôi là học viên Pháp Luân Công, những người không trục lợi từ những người khác. Họ nói: “Qua chị chúng tôi có thể thấy rằng các học viên Pháp Luân Công là những người tốt mặc dù chính phủ không thích nó và ngăn cấm nó bằng những thủ đoạn ghê gớm nhất. Chúng tôi cũng thấy một người khác quay trở lại bởi vì ông ấy được tính thiếu tiền. Ông ấy cũng bảo mình là học viên Pháp Luân Công.”

Trợ Sư Chính Pháp và cứu người với chân tướng

Rất ít người có thể nhận ra những dối trá trong tuyên truyền mà Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát đi từ bộ máy tuyên truyền của nó về Pháp Luân Công, kể cả chồng tôi. Anh ấy đến đồn công an địa phương để yêu cầu thả tôi vào năm 2000 khi tôi bị bắt giữ. Khi tôi về nhà, anh ấy ngăn tôi luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công và cố gắng buộc tôi phải từ bỏ. Mang một tâm tôn kính và biết ơn đối với Sư phụ, làm sao tôi có thể từ bỏ pháp môn được? Nhận ra rằng không thể khiến tôi thay đổi được tâm mình, anh ấy quyết định li dị tôi. Sau đó anh ấy đến làm việc ở một thành phố khác, bỏ lại tôi cùng các con. Không lâu sau anh ấy đã có người phụ nữ khác và xây một căn nhà mới bằng toàn bộ thu nhập của mình, mặc dù lúc đó con trai của chúng tôi đang là một sinh viên đại học, thật sự rất cần tiền để hỗ trợ cho việc học của cháu. Do đồn công an địa phương cùng Ủy ban Chính trị và luật pháp đặt tôi dưới sự giám sát chặt chẽ, tôi không thể tự do đi lại và phải rời khỏi thành phố để tìm việc. Đó là một cuộc sống rất vất vả nhưng ít nhất tôi có thể kiếm được một ít tiền để hỗ trợ con trai tôi và thoát khỏi sự giám sát của chính quyền.

Với mong muốn có được quyền sở hữu căn nhà của tôi, chồng tôi cùng người tình mới của anh đã cố gắng khiến tôi lại bị bắt giữ bằng cách truyền tin rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công mà đã từng bị bắt trước đây. Thậm chí họ còn đến đồn công an để nói với công an rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công và có rất nhiều tài liệu ở nhà của tôi với hy vọng rằng tôi sẽ sớm bị bắt để họ có thể sở hữu căn nhà của tôi.

Tuy nhiên, nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, kế hoạch của họ đã bị thất bại. Sau đó họ còn dùng đến thủ đoạn thậm chí còn xấu xa hơn để cài bẫy tôi vào tình huống tuyệt vọng nhất nhưng họ lại thất bại bởi vì tôi mang thân phận cao quý của một học viên Đại Pháp. Khi Chính Pháp đang tiến về phía trước, các nhân tố tà ác trong không gian khác đã bị thanh trừ một lượng lớn và môi trường tu luyện của tôi không ngừng được cải thiện. Không lâu sau chồng tôi đã chia tay với người phụ nữ đó và quay trở lại với tôi, anh ấy nói: “Xét cho cùng Pháp Luân Công không hề xấu. Em có thể tập luyện nó. Anh sẽ để cho em được yên.” Nhưng tôi vẫn ôm một mối hận đối với anh ấy đặc biệt là khi tôi nghĩ về tất cả những mưu đồ xấu xa mà anh ấy cùng người phụ nữ đó đã làm đối với tôi. Dẫu sao, anh ấy đã làm việc thật tồi tệ như vậy đối với tôi, tôi cảm thấy khó mà tha thứ cho anh ấy được. Sau đó tôi đã nghĩ đến việc học Đại Pháp vốn có thể giúp giải quyết bất kể vấn đề nào.

Chẳng phải những thống khổ và những khổ nạn đó là cơ hội tốt nhất để đề cao tâm tính hay sao? Chẳng phải tôi nên buông bỏ tất cả những chấp trước vào danh, lợi và tình của người thường hay sao? Chẳng phải khi tôi buông bỏ những chấp trước của người thường thì chính là tu luyện sao? Với suy nghĩ này trong tâm tôi đã buông bỏ mối hận thù đối với anh ấy. Tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho anh ấy và làm tam thoái cho anh ấy. Tôi nói với anh ấy: “Anh nên buông bỏ sự oán hận đối với Pháp Luân Công và chỉ bằng cách này anh mới được đắc cứu.”

Cùng với các đồng tu địa phương tôi đã nỗ lực hết mình vào việc giảng chân tướng, làm tam thoái và cứu độ chúng sinh, hoàn thành thệ nguyện mà tôi đã lập từ thời tiền sử. Một ngày tôi đến một khu du lịch với chồng tôi. Khi tôi đang giúp chồng mình xuống núi, một người phụ nữ nói với tôi: “Trái ngược với chị, tôi không thể đi được nếu không có sự trợ giúp của chồng tôi.” Tôi thấy bà ấy đang khó nhọc xuống núi với sự trợ giúp của chồng mình. Tôi nói: “Trước đây tôi cũng giống chị và cần sự giúp đỡ của chồng mình khi đi lại.” Bà ấy hỏi: “Thế làm sao mà chị lại khỏe hơn vậy? Bây giờ trông chị rất khỏe.” Tôi nói: “Tôi lấy lại sức khỏe sau khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công. Chị thấy đấy bây giờ tôi có thể đi được tất cả các chuyến du lịch leo núi mà không cần bất kỳ sự trợ giúp nào.” Bà ấy nói: “Tôi cũng muốn tập Pháp Luân Công.” Sau đó tôi đã làm tam thoái cho bà ấy.

Một ngày tôi cố gắng bảo một người đàn ông lớn tuổi làm tam thoái nhưng ông ấy từ chối mà quả quyết rằng Pháp Luân Công đang cố gắng chiếm đoạt quyền lực của ĐCSTQ. Tôi nói với ông ấy: “Là người tu luyện, chúng tôi không màng đến quyền lực chính trị. Tôi bảo ông làm tam thoái chỉ vì lợi ích của chính ông. Tôi chỉ mong ông sẽ thoát khỏi thảm họa sắp xảy ra và đảm bảo cuộc sống của ông trong tương lai. Ông có thể thấy: Ngày nay có nhiều thiên tai nhân họa, cái này nối tiếp cái kia. Chúng đến thật nhanh! Không lâu nữa trời sẽ diệt ĐCSTQ mà đã mục nát đến mức không thể cứu vãn được nữa. Chỉ bằng cách thoái xuất khỏi nó cuộc sống của ông mới được đảm bảo.” Cuối cùng ông ấy đã đồng ý thoái xuất.

Một lần tôi thúc giục một quan chức quân đội đã nghỉ hưu làm tam thoái nhưng ông ấy nói: “Tôi không đóng góp gì cho ĐCSTQ hay tham gia vào các hoạt động của nó trong nhiều năm rồi.” Tôi đã gặp rất nhiều người có lập luận giống như vậy. Tôi nói với ông ấy: “Ông đã tuyên thệ hiến dâng cả cuộc đời mình cho ĐCSTQ trước lá cờ máu của nó vì vậy ông phải dứt khoát từ bỏ lời thề đó. Nếu không ông sẽ trở thành đối tượng bị đào thải theo ĐCSTQ.” Sau đó ông ấy đã đồng ý thoái xuất.

Một công nhân đã về hưu phản ứng lại khi tôi muốn giúp ông ấy làm tam thoái: “Tôi rất biết ơn ĐCSTQ. Nếu Sư phụ của cô trở thành nhà cầm quyền Trung Quốc, ông ấy có thể ban cho tôi vị trí và phần thưởng gì? Tại sao ông ấy lại bán mình cho nước ngoài?” Tôi nói: “Ngài ra nước ngoài để phổ truyền Pháp Luân Đại Pháp vĩ đại cho thế giới. Bây giờ Đại Pháp đã được phổ truyền ở hơn 100 quốc gia. Người cầm quyền ư? Chúng tôi những người tu luyện không có hứng thú với việc đó. Như ông có thể thấy đấy, điều duy nhất mà ĐCSTQ quan tâm là kiếm thật nhiều tiền cho bản thân họ qua việc tham nhũng. Không ai quan tâm đến người dân Trung Quốc. Sự sụp đổ của nó là không thể thay đổi được. Chỉ bằng cách thoái xuất khỏi nó ông mới có thể cứu được mình.” Ông ấy cười và nói: “Cảm ơn. Hãy làm việc đó giúp tôi.” Trong những năm qua vô số người đã làm tam thoái qua sự thuyết phục của tôi.

Một ngày tôi ra chợ để mua một ít rau thì tôi nhìn thấy một phụ nữ lớn tuổi đi ngang qua. Bà ấy trông rất yếu ớt khi đi lại một cách khó nhọc. Bà ấy nói với tôi: “Có phương thức kỳ diệu nào trên cõi đời này có thể chữa được cho một người khỏi hết những khổ đau của họ trong một lần không?” Ngay lập tức tôi trả lời: “Có một cách như vậy. Nếu bà toàn tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ thì sức khỏe của bà sẽ sớm hồi phục.” Bà ấy rất cảm kích đối với tôi và đã làm tam thoái.

Khi tôi làm tam thoái cho một người đàn ông đã già, ông ấy nói một cách bi quan: “Tôi đã già rồi. Có gì khác đâu nếu tôi thoái xuất hay không.” Trong khi đang tập thể dục, ông ấy nói một cách buồn bã: “Tôi sắp chết rồi.” Tôi nói: “Linh hồn của ông không chết sau khi ông đã qua đời. Khi ông rời khỏi thế giới này ông chỉ rời bỏ phần xác thịt mà phát triển nhờ phần thực phẩm mà ông đã hấp thụ nhưng sinh mệnh thực sự của ông không chấm dứt và vẫn tiếp tục tồn tại măi. Nhưng ông phải làm tam thoái. Nếu không sẽ không có sự đảm bảo linh hồn ông được bất tử .” Với sự cảm kích của mình, ông ấy đã đồng ý làm tam thoái.

Có rất nhiều chuyện đã xảy ra trong những năm qua nhưng tôi sẽ không liệt kê hết ra ở đây. Thưa Sư phụ, bởi vì thế giới con người quá hạn hẹp để miêu tả được con đường mà con đã bước đi, con không thể báo cáo với Ngài tất cả những câu chuyện mà con đã trải qua. Nhưng con hy vọng rằng những câu chuyện của con sẽ thuyết phục được Sư phụ rằng con xứng đáng là một đệ tử của Ngài mặc dù còn rất nhiều việc phải làm trên con đường tu luyện phía trước của con.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2012/12/19/老和尚的话应验了-265536.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/2/22/138222.html

Đăng ngày 11-04-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share