[MINH HUỆ 2-11-2012] Nghĩ về bản thân tôi trước đây và hiện nay, tôi hối tiếc đã lãng phí quá nhiều thời gian qúy báu. Hôm nay, tôi muốn viết xuống những ý nghĩ sâu kín trong lòng tôi để tâm trí của tôi được sáng tỏ và tu luyện bản thân được tốt hơn xứng đáng với sự cứu độ từ bi của Sư phụ.
Hãy bắt đầu với chồng tôi, anh ấy bắt đầu tu luyện trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 07 năm 1999. Khi anh ấy mới bắt đầu, tôi không chống đối, nhưng tôi không thật sự hiểu Pháp Luân Công là gì. Tôi nghĩ rằng nó chỉ là tập để được khoẻ mạnh và không tin vào bất cứ điều gì khác. Tuy nhiên một thời gian ngắn sau khi anh ấy bắt đầu tu luyện, tôi tự nhiên trở thành một người hoàn toàn khác biệt, một người đàn bà đanh đá đến mức vô lý, và không chấp nhận cho anh ấy tu luyện. Lúc đó, mỗi lần anh ấy đi luyện công về, tôi thường đánh nhau với anh ấy. Thậm chí tôi vất cái gối để ngồi luyện công do chính cha tôi tự tay may cho anh. Tôi giấu sách vở và không cho anh ta đọc, và chúng tôi đánh nhau thường xuyên.
Vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công. Nó dùng toàn bộ guồng máy tuyên truyền cả nước để mạ lị Pháp Luân Công. Con gái tôi và tôi rất sợ hãi, và sự sợ hãi đó càng làm cho chúng tôi phản đối sự tu luyện của chồng tôi. Do áp lực từ con gái, từ tôi và nơi làm việc của anh ấy, anh ấy có vẻ như ngừng tu luyện, và tôi cũng nhẹ nhõm đôi chút.
Một ngày vài năm sau đó, khi chồng tôi đang nghỉ ở nhà thì điện thoại di động của anh ấy reo lên. Anh ấy không bắt máy, vì thế tôi hỏi anh ấy tại sao. Anh ấy lẩm nhẩm lý do gì đó. Sau đó, tôi biết rằng người gọi điện cho anh ấy là một học viên mà trước đây cùng tu luyện với anh. Tôi biết người học viên ấy. Sau đó, tôi tìm thấy một số tài liệu giảng chân tướng và một lá bùa nhỏ với các chữ “Chân-Thiện-Nhẫn” trong nhà tôi. Tôi vất những thứ đó, kiên quyết phản đối anh ấy học lại, và không cho anh liên lạc với những học viên khác. Con gái tôi gọi điện thoại cho người học viên đó vừa khóc vừa van xin người học viên đó đừng liên lạc với cha của nó nữa. Người học viên đó nói chuyện rất nhiều với nó, và lời cuối cùng mà anh ấy nói đã đọng lại trong cháu “Cô gái trẻ, xin nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo và là chính Pháp.”
Tôi cãi nhau với anh ấy như thế hàng ngày và yêu cầu anh viết thư hứa không tu luyện và không liên lạc với những học viên bên ngoài. Lúc đầu anh ấy không chịu viết, nhưng sau đó anh lo lắng rằng tôi sẽ liên lạc với ông chủ của anh, vì thế bị áp lực nên anh ấy viết thư hứa không liên lạc với các học viên bên ngoài, nhưng anh ấy không viết những chữ “ngừng tu luyện”. Khi tôi viết những lời này, tôi cảm thấy rất đau đớn và hối tiếc trong tâm. Lúc đó, tôi thật sự là một người phụ nữ ác độc và vô lý như thế.
Thật ra, tôi không thật sự vất những tài liệu và lá bùa nhỏ mà anh mang về. Ngược lại, tôi giữ chúng, và khi anh ấy không có ở nhà, tôi đọc nó. Một hôm, tôi tìm được một đĩa VCD có tên “Chúng tôi nói về tương lai” ở bên ngoài cửa của nhà tôi. Tôi nhặt lên và xem nó nhiều lần khi anh không có ở nhà. Nó giúp tôi hiểu ra nhiều thứ. Những học viên đó rất từ bi và thật thà. Sau đó tôi biết rằng Đại Pháp là chân chính và thật sự có lợi cho cá nhân và toàn đất nước về mặt nâng cao sức khỏe của con người và nâng cao đạo đức trong xã hội. Như chồng tôi là một ví dụ: anh ta tu luyện hơn mười năm. Trong thời gian đó, anh ta không bao giờ cần một viên thuốc, làm rất nhiều việc trong nhà, đối xử với tôi và con gái tôi rất tốt, và rất có đạo đức nghề nghiệp. Tôi hiểu được tất cả những điều này, nhưng chính quyền này hết sức ngang ngược! Tôi sống tại một quốc gia mà cai trị bởi ĐCSTQ tà ác trong nhiều thập niên. Tôi thật sự hiểu sâu sắc Đảng này tà ác đến chừng nào – tôi thật sự sợ hãi! Tôi sợ rằng có điều gì đó xảy ra cho chồng tôi, cho gia đình tôi. Hiểu được chân tướng làm cho tôi rất an lòng, và tôi muốn dễ dãi với chồng tôi hơn.
Có một đêm, tôi nhẹ nhàng bình tĩnh nói với anh ấy rằng anh ấy có thể tiếp tục tu luyện và tôi sẽ không làm phiền anh ấy nữa. Tôi cũng yêu cầu anh ấy tu luyện ở nhà, tránh liên lạc với các học viên bên ngoài, và lo lắng cho sự an toàn của anh ấy. Tôi đưa lại cho anh ấy tất cả các tài liệu Đại Pháp, các lá bùa, và lá thư hứa hẹn mà tôi bắt anh ấy viết. Sửng sốt, anh ấy nói: “Tuyệt quá, em không vất những thứ này đi. Em vẫn có thể được cứu độ!” Anh ấy gào lên sung sướng, và tôi cũng vậy.
Bây giờ tôi nên nói về kinh nghiệm của tôi. Kể từ khi tôi biết về Đại Pháp, tôi đã bỏ lỡ thời gian hơn mười năm. Thiện ác hữu báo. Trong những năm đó, tôi chịu nhiều bệnh nặng nhẹ khác nhau, như đau lưng, nhức chân, và mất ngủ. Tôi bị cắt ruột thừa và cơ quan sinh sản hay ngực. Trong những năm đó, tôi phải chịu đựng hết bệnh này đến bệnh khác.
Vào đầu năm 2011, tôi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư vú. Một người bạn của tôi gặp được một người thầy bói từ Núi Jiu Hua, vị thầy này nói rằng tôi sẽ không sống qua khỏi mùa đông năm ấy. Tôi cảm thấy như là trời đất sụp đổ — Tôi không thể diễn tả được cảm giác của tôi lúc ấy. Sau khi làm phẫu thuật được vài ngày, con gái tôi khóc lóc hằng ngày ở nhà và không ăn, ngủ, hay đi làm. Thấy vậy, chồng tôi không hiểu được tại sao, với một Pháp tốt như thế, tại sao chúng tôi không ngộ ra hay bắt đầu tu luyện.
Một hôm, con gái tôi đến bệnh viện thăm tôi. Nó có vẻ khác, thấy khoẻ hơn, và vui vẻ hơn. Tôi rất mừng và ngạc nhiên không biết làm sao mà nó có thể thay đổi quá nhanh chóng như thế.
Sau khi phẫu thuật và được xuất viện, điều chờ đợi tôi là phải làm hóa trị liệu đau đớn sáu lần. Tối hôm đó, tôi bắt đầu bị sốt mà nó kéo dài trong hai ngày. Cơn sốt sau khi bị phẫu thuật rất đáng sợ, vì nó có thể đưa đến những biến chứng khác. Tối hôm đó, con gái tôi nói rằng nó muốn nói chuyện với tôi. Nó yêu cầu tôi không được nóng giận, và trước khi bắt đầu nói, nó đã bật khóc.
Nó nói: “Con nhớ rằng mẹ nói con trông khỏe mạnh hơn khi con đến thăm mẹ sau khi mẹ được phẫu thuật. Đêm hôm trước đó, con đã nói chuyện nghiêm túc với cha. Cha đã nói với con rất nhiều điều về Pháp Luân Công và nói với con rằng con người phải chịu khổ trong đời này thông qua bệnh tật và tranh giành chút lợi lộc cá nhân nhỏ nhoi và đôi khi thậm chí giết nhau chỉ vì chút lợi lộc nhỏ nhoi đó.
“Mẹ biết rằng cha không giỏi trong việc giao tiếp và bầy tỏ cảm xúc của mình, nhưng tối hôm đó cha đã nói rất nhiều. Tất cả những điều cha nói đều rất có lý. Con lắng nghe hết. Sau đó, cha đọc Chuyển Pháp Luân cho con cho tới khi con đi ngủ. Mẹ biết không, con không ngủ được mấy ngày trước đó, nhưng tối hôm đó, con cảm thấy rất thoải mái. Ngày hôm sau, có người gửi cho con một tin nhắn nói rằng Pháp Luân Đại Pháp cứu độ những người có tiền duyên. Con đã nói với chiếc điện thoại là con tin điều đó, con thật sự tin điều đó. Từ đó trở đi, con quyết định học Pháp Luân Đại Pháp. Con đọc hết quyển sách rồi. Con cũng đọc nhẩm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân Thiện Nhẫn hảo’. Con bắt đầu cảm thấy khỏe khoắn hơn – Con ăn được nhiều hơn, ngủ nhiều hơn và cảm thấy rất thoải mái, và con có thể tập trung làm việc được tốt hơn. Mẹ biết không, nếu con không bắt đầu tu luyện, cũng có thể con sẽ bị bệnh nặng, giống mẹ. Con cũng rất đau khổ trong tâm vì con rất thương mẹ. Chúng ta hãy bắt đầu cùng nhau tu luyện. Sư phụ sẽ cứu độ chúng ta.”
Lần nói chuyện này thật sự làm tôi rất cảm động. Tôi hứa với con gái là tôi sẽ cùng học với nó. Tôi thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”
Một phép lạ xảy ra ngay đêm hôm đó: Tôi đang nửa mơ nửa tỉnh thì phần bụng dưới của tôi phát ra một âm thanh lớn. Sau đó, một dòng năng lượng ấm áp tràn đầy thân thể của tôi. Tôi giật mình thức dậy. Nó là thật, chứ không phải giấc mơ. Vào sáng hôm sau, tôi kể với chồng tôi về điều ấy, và anh ấy vui mừng nói với tôi: “Em được cứu độ rồi. Đó là điều tốt. Sư phụ đang giúp em tịnh hoá thân thể.”
Kể từ đêm hôm đó trở đi, tôi không còn cảm thấy nhiều đau đớn nữa. Cơn sốt của tôi cũng biến mất. Con gái tôi rất vui mừng. Sau khi chăm sóc tôi, họ đều đi làm. Tôi tìm được các băng video giảng Pháp của Sư phụ và bắt đầu xem ở nhà. Khi ngồi lâu bị mệt, thì tôi lại đứng lên một lát. Khi tôi bị mệt, tôi nằm xuống một lát. Tôi xem và nhớ tất cả. Tôi xem đoạn Sư phụ rất từ bi giảng cho tôi rằng: “Chân Thiện Nhẫn là tiêu chuẩn duy nhất để nhận định người tốt xấu” (Chuyển Pháp Luân). Sư phụ cũng nói cho tôi người tốt thật sự thì như thế nào, quan hệ giữa mất và được, sự chuyển hoá của nghiệp, làm người phải như thế nào, nâng cao tâm tính, và những điều khác. Lúc đó, tôi nghĩ: “Nếu chính phủ phổ biến rộng rãi môn này, thì sẽ có nhiều người tu luyện Pháp Luân Công hơn nữa, và đất nước chúng ta sẽ là tốt nhất trên thế giới!
Tôi đọc sách, học Pháp, và luyện công ở nhà. Sư phụ gia trì và khích lệ tôi thường xuyên. Tôi chưa bao giờ cảm thấy hết sức thoải mái như vậy trong thân thể. Quả thật là mầu nhiệm. Tôi đã làm nhiều điều xấu cho Đại Pháp trước đây, tuy vậy Sư phụ vẫn giang tay cứu độ tôi. Tôi hiểu từ những bài giảng của Sư phụ rằng nếu tôi làm điều gì sai, thì tôi phải làm tốt nó đúng theo Pháp trong lần tới. Tôi đọc đi đọc lại nhiều lần Chuyển Pháp Luân và bắt đầu chép lại bằng tay. Tôi cũng mượn những sách khác của Sư phụ từ các học viên khác và đọc từng quyển một. Vào buổi tối, cả gia đình ngồi xuống đọc và cùng nhau luyện công.
Sáu tháng sau khi tôi được phẫu thuật, bạn bè và gia đình của tôi nói với tôi rằng tôi bình phục rất nhanh chóng mà hình như tôi khỏe mạnh hơn và trông đẹp hơn. Lúc đầu tôi nghĩ rằng họ nói vậy là để tôi vui vẻ. Sau đó, có lần tôi gặp mặt anh rể của tôi. Anh ấy rất ngạc nhiên và nói: “Em dâu, anh chưa gặp em hơn mười năm rồi, đúng không? Em trông vẫn như hồi trước và không thay đổi gì mấy.” Khi tôi nghe những lời ấy của anh ấy, tôi tin rằng nó là sự thật, vì anh ấy là một người tốt, và không nói dối. Từ đó, chúng tôi trở nên thân thiết hơn.
Tôi khỏe mạnh trong suốt cả năm nay. Tôi không cần uống thuốc và thậm chí không hề bị cảm lạnh. Tôi còn khỏe hơn cả trước khi tôi bị bệnh và làm phẫu thuật. Tôi rất trân quý mối quan hệ giữa tôi với các học viên khác. Chính họ là những người trợ Sư Chính Pháp và cứu độ tôi. Đây chính là sự an bài từ bi của Sư phụ. Tất cả họ là những người rất tốt. Nó không hề giống như chính quyền gán nhãn cho họ là – “tà giáo”. Họ không dính líu gì đến chính trị cả. Họ chỉ học Pháp và luyện công. Họ cũng giảng chân tướng cho người dân và giúp con người nhìn thấu những lời dối trá độc hại và có một tương lai tốt đẹp.
Tôi đã 55 tuổi và chỉ học mới tốt nghiệp trung học. Tôi học tiểu học trong thời kỳ Cách mạng Văn hoá, vì thế tôi thật sự không học hành tốt lắm. Bài này viết không được chau chuốt, nhưng đây chính là những điều tôi đã trải qua! Tôi cảm thấy hối hận trong lòng và muốn viết cho những người bạn mà không có cơ hội biết về pháp môn tu luyện này hay biết chân tướng về Pháp Luân Công. Nếu các bạn có cơ hội nhận được tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Công, xin đừng từ chối đọc bởi vì chế độ Cộng sản chống lại nó. Xin dùng lương tâm của chính các bạn đo lường đúng sai. Đừng để bị lừa dối vì những lời bịa đặt, và đừng bỏ lỡ cơ duyên này.
Ở đây, tôi cũng muốn tuyên bố rằng, những lời nói và hành động chống lại Đại Pháp và Sư phụ của tôi trước đây, tất cả đều không có hiệu lực. Từ nay trở đi, tôi thật tin tưởng sâu sắc vào Sư phụ và Đại Pháp. Tôi sẽ tu luyện tinh tấn và trở thành một đệ tử Đại Pháp xứng đáng.
Cảm ơn Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/2/从激烈反对丈夫修炼到真心走入修炼-264839.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/29/136856.html
Đăng ngày 01-04-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.