[MINH HUỆ 07-01-2013]

Chịu đựng chứng “nhiễm trùng xoang hàm”

Một người đàn ông trong độ tuổi ba mươi phải là trụ cột chính trong gia đình. Nhưng khi ở độ tuổi này, tôi đã mắc nhiều chứng bệnh và phải dùng thuốc vào mỗi bữa ăn. Tôi thường nhờ cha mẹ tôi và vợ chăm sóc tôi. Tôi cao 1,7 mét nhưng chỉ nặng khoảng 54 kg.

Căn bệnh tệ nhất của tôi là “nhiễm trùng xoang hàm.” Nó là một bệnh hiếm gặp. Vấn đề không phải trong khoang mũi, mà ở trong xương trán, nơi có một khối u. Một cái chạm nhẹ vào trán sẽ khiến toàn bộ mặt và đầu tôi đau đến nỗi tôi phải hét lên. Suốt cả năm tôi luôn cảm thấy mụ mẫm và chóng mặt. Một lần tôi bị cảm lạnh, đầu tôi đau đến nỗi nó dường như nổ tung, và cơn đau kéo dài trong vài tháng. Tôi không thể chịu đựng nữa và phải phẫu thuật vào lúc 32 tuổi. Nhưng nó không khỏi hoàn toàn, và bốn năm sau tôi phải phẫu thuật tiếp. Phẫu thuật liên quan đến việc mở cơ mặt bằng cách cắt từ bên trong miệng để lộ ra xương bên dưới, và khoan một lỗ kích thước khoảng 2,5 cm (1 inch) xuyên qua đó. Bác sĩ sau đó chèn một miếng băng gạc vào lỗ và vòng nó xung quanh khối u. Sau đó ông ấy kéo hai đầu băng gạc lại để trượt và chà xát vào khối u để nó vỡ ra và kéo ra từng chút một. Sau cuộc phẫu thuật, bác sĩ ướt đẫm mồ hôi, và tôi đau đến nỗi muốn chết đi. Dù cuộc phẫu thuật đã xảy ra hơn 30 năm, tôi vẫn run rẩy mỗi khi nhớ lại nó. Cho dù phải phẫu thuật đến hai lần, tôi vẫn bị đau đầu vào mỗi mùa xuân và mùa thu. Mỗi lần cơn đau kéo dài hơn 10 ngày, và đau đến nỗi tôi không thể ăn hay ngủ được.

Bị hành hạ bởi chứng nhiễm trùng thực quản

Một căn bệnh khác đã tra tấn tôi hơn 10 năm. Đó là nhiễm trùng thực quản, do tôi bị loét mà gây ra. Theo thời gian, vách thực quản phồng lên, và đường thông trở nên hẹp hơn. Khí được tạo ra do vết loét không thể thoát ra ngoài và ép lên vách bên trong, hình thành các túi tại những điểm yếu. Khi ăn, tôi phải cực kỳ cẩn thận để chỉ ăn một miếng nhỏ, để thức ăn tôi nuốt không rơi vào các túi. Ngoài ra, tôi không thể ngồi xuống trong vòng nửa giờ ăn.

Tôi đã được hầu hết các bác sĩ Trung y nổi tiếng trong thành phố chữa trị hơn sáu tháng. Sau khi dùng thuốc nhiều và không thấy tiến triển gì, tôi tìm đến các bác sĩ chữa bệnh bằng phép chữa đối chứng. Sự tư vấn của họ luôn giống nhau: làm phẫu thuật, nghĩa là mở lồng ngực, bỏ đi một số xương sườn, phục hồi các túi trong thực quản. Nếu không, theo thời gian thức ăn sẽ bị nghẽn ngày càng nhiều hơn, các túi sẽ trở nên ngày càng lớn, và các vách sẽ ngày càng mỏng hơn. Thực quản bị đâm thủng là mạng sống bị nguy hiểm. Sau khi nghe bác sĩ nói, tối đó tôi không thể ngủ. Nếu tôi phẫu thuật và bỏ đi một vài xương sườn, tôi sẽ không thể lao động nặng, làm sao tôi kiếm tiền để nuôi sống gia đình. Nếu không phẫu thuật tôi sẽ chết. Trong thời gian này, khí công khá phổ biến. Tôi bắt đầu tập khí công, nhưng hơn mười năm không thể tìm thấy một môn thực sự tốt.

Gặp một người lạ mặt nhiệt tình

Năm 1998, một người đàn ông nhiệt tình đã giới thiệu Pháp Luân Công với tôi trong khi tôi đang ngồi chờ xe tại bến xe buýt. “Xin chào, người anh em, tôi đã trải qua ba cuộc phẫu thuật. Họ đã cắt bỏ một phần phổi, một quả thận và nửa mét ruột của tôi. Tôi yếu đến nỗi tôi sẽ ngã xuống khi có gió thổi qua. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã trở nên khỏe mạnh hơn.” Anh ấy nói thêm: “Nếu anh không tin, anh có thể đến địa điểm luyện công của chúng tôi vào sáng ngày mai và thấy Pháp Luân Công chữa lành bệnh của anh như thế nào. Nó nằm ngay đằng sau Trường tiểu học Thực nghiệm.”

Tôi đã đến địa điểm luyện công vào lúc 05 giờ sáng ngày hôm sau. Có nhiều người ở nhiều độ tuổi khác nhau ở đó, nhưng tôi không biết bất kỳ ai trong số họ. Tôi tự hỏi có ai trong số hai đến ba trăm người ở đây có cùng những căn bệnh giống tôi. Khi mọi người mở mắt sau khi luyện công xong, một vài phụ nữ trung niên đã tiến đến phía tôi khi họ trông thấy vẻ ngoài ốm yếu của tôi. Họ nói rằng Pháp Luân Công không giống bất kỳ môn khí công nào khác, và cách mà nó giúp người không giống như bệnh viện vốn có nhiều khoa phòng. “Pháp Luân Công là tu luyện, và Sư phụ của chúng tôi không muốn một xu nào từ anh, miễn là anh thật sự muốn làm người tốt.” Sau đó họ hướng dẫn tôi ba bài công pháp và đưa cho tôi một quyển sách Chuyển Pháp Luân. Nó là một kho báu đối với tôi, đặc biệt khi tôi đọc trang số bốn:

 “Tuy vậy các thể sinh mệnh tại không gian này khác xa các thể sinh mệnh tại tất cả không gian khác trong vũ trụ. Những thể sinh mệnh tại không gian này không thể nhìn thấy các thể sinh mệnh tại các không gian khác, và không thể nhìn thấy chân tướng của vũ trụ; bởi vậy ai [rớt xuống đây] đều tương đương với rơi vào [cõi] mê. Muốn hết bệnh, trừ nạn, tiêu nghiệp, thì những người này phải tu luyện, [phải] ‘phản bổn quy chân’ đó chính là điều mà các loại [môn pháp] tu luyện đều nhìn nhận. Con người phải phản bổn quy chân, đó mới là mục đích chân chính để làm người; do vậy một cá nhân hễ muốn tu luyện, thì được [xác] nhận là Phật tính đã xuất hiện. Niệm ấy trân quý nhất, vì vị ấy muốn phản bổn quy chân, muốn từ tầng của người thường mà nhảy ra.” (Chuyển Pháp Luân)

Sau khi đọc đoạn này, tôi đã khóc từ sâu thẳm trong tim và suýt nữa reo lên: “Tôi muốn tu luyện, tôi muốn phản bổn quy chân! Tôi muốn thoát khỏi cõi mê này!” Tôi đã đọc liên tục quyển sách đến tận 03 giờ sáng, như thể là không có ngày mai. Vợ tôi giận dữ khi thấy tôi không đi ngủ và nói: “Ông tin những điều họ nói – rằng đọc cuốn sách có thể trị bệnh. Thậm chí nếu đó là thật, cũng không có nghĩa là ông có thể làm được giống vậy. Đừng mơ mộng nữa.” Nhưng tôi không thể ngủ sau khi lên giường. Tôi liên tục nghĩ về những nguyên lý trong quyển sách. Quả thật, người ta không thể tìm thấy chúng ở bất kỳ nơi nào trên thế giới này. Đây là khoa học tối cao. Chúng là những thiên lý. Chúng là những nguyên lý của vũ trụ. Tôi đã quyết tâm học tốt và tu luyện bản thân tốt. Tôi kiên quyết sẽ tiếp tục. Trước khi tôi ngủ thiếp đi, đồng hồ báo thức 04 giờ vang lên. Tôi bật dậy và đến điểm luyện công. Tôi đã học hai bài công pháp còn lại vào ngày hôm đó.

Tại điểm luyện công

Các học viên kiên trì sửa lại động tác cho tôi tại điểm luyện công vào ngày hôm đó. Những học viên này trước kia mắc phải nhiều bệnh đến để chia sẻ với tôi những kinh nghiệm của họ. Người phụ đạo viên cũng cố gắng giúp đỡ và khuyến khích tôi. Khi trở về nhà tôi đọc Chuyển Pháp Luân và thường xuyên quên ăn quên ngủ. Vợ tôi đột nhiên hét vào mặt tôi vào một bữa ăn tối: “Ông chỉ lo đọc. Ông đã nuốt một miếng thức ăn to như vậy. Ông muốn giết mình à?” Thật vậy, tôi đã quên rằng mình có vấn đề về thực quản. Nhưng tôi không cảm thất bất kỳ khó chịu nào khi nuốt những miếng thức ăn lớn. Vào ngày thứ 23, tôi đến một bệnh viện và chụp X-quang. Kết quả cho thấy vách bên trong thực quản của tôi đã trở lại bình thường. Tôi ngộ ra rằng khi tôi bắt đầu có những ý niệm tu luyện, một phép lạ đã xảy ra. Tôi cảm động đến nỗi đã quỳ xuống trước ảnh của Sư phụ và gào to: “Sư phụ vĩ đại, Ngài đã ban cho con trạng thái vô bệnh chỉ trong vòng 23 ngày học Pháp và luyện công. Ngài đã tiêu trừ hai căn bệnh hành hạ con hơn 10 năm qua. Con sẽ theo Ngài và tu luyện đến khi viên mãn.”

Các học viên đều vui mừng cho tôi. Vợ tôi cũng mỉm cười. Bà ấy đã kể với mọi người bà ấy gặp: “Chồng tôi đã được chữa lành bệnh nhờ tu luyện Pháp Luân Công. Tôi cũng sẽ học năm bài công pháp từ ông ấy.” Toàn bộ gia đình tôi đầy niềm vui. Khi tôi ở trong độ tuổi 30, người ta nghĩ rằng tôi trông như ông già 60. Bây giờ tôi 59 tuổi, và mọi người nghĩ rằng tôi chỉ khoảng 30. Sau nửa năm tu luyện, tôi đã tăng cân như bình thường.

Thành viên trong gia đình nhận ra “một người luyện công, cả gia đình hưởng lợi”

“Một người luyện công, cả gia đình hưởng lợi.” Nhiều người trong gia đình tôi nghĩ như vậy.

Một đêm khoảng 10 giờ tối vào cuối tháng 08 năm 2009, vợ tôi bị một chiếc taxi chạy nhanh đâm vào khi bà ấy đang lái xe máy về nhà, và bị văng ra xa khoảng 10 mét. Chiếc áo mưa đang mặc bị rách toạc, và bà ấy bị bất tỉnh. Nhưng chiếc xe máy không hề hấn gì, dù nó bị văng ra xa 20 mét. Người tài xế rất sợ. Ông ấy chạy đến vợ tôi và đánh thức bà ấy. Nhìn thấy bà ấy chầm chậm mở mắt, ông ấy xin lỗi rất nhiều. Vợ tôi tỉnh lại, từ từ đứng dậy, và nói với ông ấy: “Tôi không sao. Đừng lo lắng. Tôi tu luyện bản thân theo Pháp Luân Đại Pháp. Trong hoạn nạn, Sư phụ của Đại Pháp sẽ bảo hộ tôi.” Người tài xế vẫn lo lắng và khăng khăng đưa vợ tôi đến bệnh viện. Vợ tôi đã được kiểm tra, và mọi thứ đều ổn. Bà ấy nói với người tài xế: “Ông thật may mắn. Nếu là người khác, họ có lẽ đã chết. Vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã được bảo hộ một cách kỳ diệu. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã lừa dối toàn thế giới và lăng mạ Đại Pháp. Nó sẽ bị Trời trừng trị.” Vợ tôi đã giảng chân tướng về Đại Pháp nhiều hơn cho ông ấy, và cuối cùng nói: “Hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo. Thần ở khắp mọi nơi. Tôi hy vọng rằng ông có thể được Sư phụ của Đại Pháp bảo hộ và luôn bình an.”

Mẹ vợ tôi mắc chứng bệnh tiểu đường nghiêm trọng. Tôi đã khuyên bà niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” một vài năm trước. Tuy nhiên, bà đã không tin tôi, và bệnh của bà trở nên nặng hơn. Mắt bên phải của bà đã bị mù hoàn toàn, và mắt trái chỉ có thể thấy chút ánh sáng mờ nhạt. Bà không thể đứng, kiểm soát việc đi vệ sinh, và có lúc thậm chí không thể nhận ra con gái mình. Có hai bác sỹ lớn tuổi và và hai y tá trong đại gia đình chúng tôi. Họ đều nói rằng bà sẽ chết sớm và không thể cứu được. Nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi biết rằng Sư phụ ở đây để cứu độ chúng sinh. Nếu mẹ vợ tôi tin rằng Đại Pháp là tốt, và Chân – Thiện – Nhẫn là tốt, Sư phụ chắc chắn sẽ cứu bà. Khi bà tỉnh táo, tôi nói sát vào tai bà: “Mẹ, mẹ biết là mọi căn bệnh của con đã được chữa lành ra sao. Hơn mười năm qua con không phải tốn một xu tiền thuốc. Nếu mẹ có thể làm giống con, tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn, thật sự tin Đại Pháp là tốt, và niệm hai câu, Sư phụ chắc chắn sẽ bảo hộ và cứu mẹ. Tại sao mẹ không thử?” Bà gật đầu, và bắt đầu bắt chước tôi niệm hai câu. Từng từ một, giọng bà trở nên rõ hơn, và bà đã tỉnh táo hoàn toàn. Giọng bà càng to hơn, và bà tiếp tục niệm trong hai giờ. Vợ tôi đã làm điều tương tự với bà trong hai giờ vào ngày hôm sau. Dần dần bà có thói quen niệm hai câu. Một tuần sau, thần sắc và cảm giác thèm ăn của bà đã được cải thiện, và bà bắt đầu có một số cảm giác khi đi vệ sinh. Bà trở nên tràn đầy sức sống hơn nhiều, và hai tuần sau bà có thể đi lại và đi ra trước nhà để sưởi nắng. Một tháng sau, bà có thể tự chăm sóc bản thân.

Gia đình và bạn bè tôi đã chứng kiến sự kỳ diệu của việc niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Vài người trong số họ đã làm theo và cũng được hưởng lợi.

Dì tôi là một người nổi tiếng uống nhiều thuốc

Dì tôi là một người nổi tiếng uống nhiều thuốc. Bà ấy bị viêm màng bụng, dính ruột, bệnh tim, loãng xương và ung thư ruột. Để sống sót, bà đã đi khắp nơi tìm bác sĩ, cầu khấn tất cả Thần Phật, và tập nhiều loại khí công khác nhau. Bà đã đến Bắc Kinh và học một môn khí công mà người thầy giúp chữa bệnh cho bà. Nhưng bà chỉ thấy một ít cải thiện sau khi tiêu tốn nhiều tiền. Bà không có con và luôn nhờ tôi giúp đỡ khi cơn đau đến với bà. Mỗi khi việc ấy xảy ra, tôi lập tức đưa bà đến bệnh viện, và bà ở đó hai tháng, đôi khi ba tháng. Mỗi năm điều này xảy ra ba đến bốn lần, và đã kéo dài 17 năm.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Công và trải nghiệm những điều kỳ diệu, người đầu tiên tôi nghĩ đến là dì. Có lẽ thời điểm không thích hợp. Dì tôi chưa sẵn sàng từ bỏ môn khí công đã học và tôi không thể khiến cho dì có hứng thú với Pháp Luân Công. Điều này kéo dài mãi cho đến lần cuối cùng bà ấy phải nhập viện. Khi bác sĩ thông báo bệnh nặng, tôi đã quyết định rằng cần phải nắm bắt cơ hội cuối cùng này. Tôi cho bà xem một đoạn trong Chuyển Pháp Luân:

“Thoải mái không bệnh duy nhất mà chư vị [có thể] tìm thấy, có thể đạt được mục đích giải thoát thật sự, chỉ có ‘tu luyện’! [Khuyên] bảo con người tu chính Pháp, [đó] mới là phổ độ chúng sinh một cách chân chính.”

Tôi nói với dì: “Chỉ có Pháp Luân Công là môn khí công tu luyện chân chính. Nó đã được phổ biến hơn 100 quốc gia trên thế giới. Rất ít người tập môn khí công mà dì đang theo. Tại sao dì không tỉnh ra? Nếu dì có thể thường xuyên thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo’, Sư phụ chắc chắn sẽ giúp dì trừ bỏ bệnh tật và cải thiện sức khỏe. Miễn là dì tin thì không có yêu cầu nào khác đối với dì. Sư phụ sẽ làm cho dì vô điều kiện.” Có lẽ dì đã tin tôi, hay có lẽ là do bản năng sinh tồn, dì đã nghe tôi và niệm hai câu. Dì chú tâm thực hiện, và 30 phút sau dì rơi vào giấc ngủ. Khi tỉnh dậy vào tám hay chín giờ sau đó, dì nói: “Dì chưa bao giờ ngủ ngon như vậy hơn 10 năm qua.” Một tuần sau dì đã xuất viện. Vài tháng sau khi tôi đến nghĩa trang để viếng mộ tổ tiên với dì, dì nói: “Chỉ có vài tháng qua dì mới thật sự là đang sống. Mười năm qua dì đã chịu đựng. Sư phụ Lý là đấng cứu tinh của dì. Miễn là còn một hơi thở, dì muốn niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo’.”

Người dì 75 tuổi của tôi

Một điều kỳ diệu khác đã xảy ra. Tôi có một người dì, năm nay 75 tuổi. Bà ấy từng có sức khỏe kém và hầu hết thời gian ở trong bệnh viện. Khi người ta hỏi bà sống ở đâu, bà trả lời với nụ cười cay đắng: “Tôi sống ở bệnh viện XX.” Từ khi bà tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà không những không còn đến bệnh viện nữa, mà còn có thể đọc Chuyển Pháp Luân dù bà bị mù chữ. Bà không chỉ có sắc diện hồng hào, mà còn đi lại nhanh nhẹn, đạp xe đi khắp nơi, và leo cầu thang thi với thanh niên. Bà trông như chỉ mới 60 tuổi.

Tôi còn nhiều chuyện để kể. Miễn là các bạn niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”, phép màu sẽ xảy ra quanh bạn.

Các bạn, nếu đang đọc bài viết này, có thể là duyên phận của bạn đã đến. Bạn biết đấy, chuyến phà đi đến vùng đất hạnh phúc sẽ bắt đầu ở đây.

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/1/30/137294.html

Đăng ngày 10-03-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share