Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Đại Liên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-10-2012] Tôi muốn chia sẻ với mọi người những sự kiện đáng nhớ nhất và những trải nghiệm trong quá trình tu luyện của tôi hơn 10 năm qua.

1. Khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công

Đến tận hôm nay, tôi vẫn ao ước mình có thể bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công sớm hơn. Chị gái tôi sống ở Trường Xuân (quê hương của Sư phụ Lý Hồng Chí, người sáng lập Pháp Luân Công) vào năm 1992. Chị ấy đã theo học Sư phụ từ khi Ngài bắt đầu truyền Pháp. Chị ấy thậm chí đã mời tôi đến Trường Xuân, nhưng tôi quá bận với công việc để nhận lời mời. Chị tôi sau đó gửi tôi các sách của Pháp Luân Công, video, băng thu âm, nhạc luyện công và bài giảng của Sư phụ qua email, nhưng ngộ tính của tôi không tốt vì vậy tôi đã để chúng một bên. Mãi đến khi tôi đến Trường Xuân vào tháng 11 năm 1996, tôi mới bắt tu luyện Pháp Luân Công.

Lúc đó, tôi đã được 60 tuổi và phải chịu nhiều bệnh tật khác nhau. Bệnh nghiêm trọng nhất là ung thư dạ dày giai đoạn đầu. Thêm vào đó, tôi bị thấp khớp và tăng nhãn áp. Tôi phải dùng một nắm thuốc và nhỏ mắt hằng ngày. Tôi cảm thấy thà chết đi còn tốt hơn. Tôi vốn dĩ rất lo lắng về việc chữa bệnh. Bác sĩ mắt của tôi đề nghị rằng tôi phải phẫu thuật khi bệnh tăng nhãn áp có vẻ như đang trở nên tệ hơn, nhưng tôi đã hoãn lại. Tôi đã quyết định đến một bệnh viện lớn ở Trường Xuân để kiểm tra thứ hai trước khi tôi đưa ra quyết định. Sau đó tôi nhớ lại những lời của chị tôi. Chị bảo tôi gửi lại tất cả sách của Pháp Luân Công và tài liệu cho chị nếu tôi quyết định không tu luyện. Tôi đã đến Trường Xuân với tất cả sách của Pháp Luân Công và tài liệu mang theo để chuẩn bị trả cho chị ấy. Thật tình cờ là lớp học Pháp Luân Công đang mở ở Trường Xuân. Lớp học rất được ưa chuộng nên rất khó để đăng ký. Chị tôi bảo tôi rằng một người bạn đã bảo cô ấy ưu tiên đặt cho một chỗ. Chị ấy nói thêm, “Nó là của em nếu cô ấy không đến.”

Tôi nghĩ tôi sẽ dùng chỗ ngồi đó cho đến khi người kia đến, nhưng cô ấy đã không đến. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã an bài điều đó rất tỉ mỉ. Mặc dù ngộ tính của tôi không tốt, Sư phụ không bao giờ từ bỏ tôi. Tôi không thể diễn tả sự cảm kích đối với Sư phụ vì những gì Ngài đã làm cho tôi.

Có một sự kiện kỳ lạ trong quá trình điều trị tại bệnh viện của tôi. Một ngày một y tá lớn tuổi và tôi cùng trò chuyện khi bà hỏi tôi tại sao tôi ở bệnh viện. “Do bệnh tăng nhãn áp”, tôi nói. Sau đó, bà bảo tôi kiểm tra mắt của bà. “Chúng trông có vẻ tốt với tôi,” tôi nói. Bà y tá liền nói: “Mắt phải đã mất. Tôi cũng bị tăng nhãn áp. Đừng chữa nó, khả năng nhìn của chị sẽ tệ hơn khi tiến hành nhiều phương thức điều trị. Không chữa được đâu.” Tôi đã sốc. Tôi đột nhiên nhận ra rằng đó phải là một điểm hóa từ Sư phụ. Xét cho cùng, Sư phụ đã giải thích rằng bệnh của con người là kết quả của nghiệp tích lũy từ nhiều đời trước. Tôi có lẽ đã làm một số điều xấu trong đời trước dẫn đến kết quả là bệnh tăng nhãn áp mà tôi đang phải chịu bây giờ. Mỗi người phải chịu khổ để loại trừ nghiệp lực của mình. Tôi quyết định không tiếp tục điều trị nữa. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Sau đó một phép màu đã xảy ra. Tôi thấy bản thân mình khó có thể từ chối việc điều trị khi y tá bảo tôi vẫn còn một số mũi tiêm cần hoàn thành, tuy nhiên, kim tiêm không thể đâm vào được. Y tá rất bối rối. Lúc này tôi biết đó là vì Sư phụ thực sự đã chấp nhận tôi là đệ tử. Sư phụ kiên nhẫn điểm hóa cho tôi và dẫn dắt tôi đến con đường tu luyện. Tôi bắt đầu hoàn toàn tín tâm vào Sư phụ và Pháp Luân Công. Tôi rời khỏi bệnh viện và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Một phép màu khác xảy đến trong chuyến xe buýt quay về nhà chị tôi, khi mà tôi không có chỗ ngồi trên xe. Người lái xe đột ngột phanh gấp khi xe đang chạy quá tốc độ vì vậy tôi bị đập mạnh vào rào chắn bằng sắt. Tôi nghe tiếng “rắc” khi tôi đập vào nó. Một người bình thường sẽ bị gãy cột sống, nhưng tôi hoàn toàn bình yên vô sự. Đó là Sư phụ đã bảo vệ tôi khỏi bị tổn thương! Tôi nhận ra rằng có lẽ tôi đã chết nếu trước đó tôi không gặp được cơ duyên tu luyện Pháp Luân Công do Sư phụ ban cho. Tôi muốn nhân cơ hội này để cảm tạ Sư phụ đã cứu độ tôi và cho tôi một cơ hội để tu luyện Pháp Luân Công.

Tôi sống trong một gia đình với bốn thế hệ với hơn 30 người. Tôi chăm sóc mẹ tôi 90 tuổi, và mẹ chồng 70 tuổi. Tôi có bẩy đứa em cả trai và gái. Tôi cũng có một con trai và một cháu trai chưa đến một tuổi. Tôi có quá nhiều thứ để trông nom mỗi ngày, và tôi bận rộn từ sáng đến chiều. Đây quả thực là một thử thách cho tôi để tìm thời gian học Pháp và luyện công. Sau sáu tháng, tôi bắt đầu lo lắng.

Một ngày tôi có một suy nghĩ tiêu cực, “Tôi quá bận đến nỗi tôi sẽ ốm và nằm liệt gường nếu không có thời gian tu luyện.” Tôi thấy dự đoán của tôi đến trong vài ngày. Tôi bị ốm nặng tới nỗi tôi phải nằm liệt gường. Chân tôi có cảm thấy như thể nó bị sốc điện. Nó đau đến độ tôi không thể chạm vào nó. Thậm chí sức nặng của một cái chăn cũng làm chân tôi đau. Mẹ chồng tôi mang một cái bô dẹt tới gường tôi mỗi ngày. Chúng tôi cùng bật khóc khi bà mang cái bô dẹt tới gường của tôi. Một ngày sau khi tôi học Pháp, tôi ngộ ra rằng tôi không được để tình trạng này tiếp diễn. Tôi bảo mẹ chồng tôi, “Mẹ không cần mang cho con bô dẹt thêm nữa. Mẹ không phải chăm sóc con nữa, vì con nên loại trừ nghiệp lực của mình.” Từ đó, tôi yêu cầu bản thân rời khỏi gường để tự dùng phòng tắm. Đứng dậy và đi đến phòng tắm giống như đi trên một cái gường đầy dao, toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi sau mỗi lần di chuyển. Tôi phải nghỉ ngơi trước khi kết thúc mỗi bài công pháp của Pháp Luân Công. Cuối cùng tôi cũng khỏe sau ba tháng đau đớn. Rốt cuộc tôi đã vượt qua nghiệp bệnh và có thể luyện công bình thường. Tôi vẫn còn run lên mỗi khi nhớ lại những ngày đó. Tôi sẽ nằm liệt gường trong suốt quãng đời còn lại nếu không phải là Pháp Luân Công và Sư phụ đã loại bỏ nghiệp lực cho tôi.

2. Sự tôi luyện tinh thần đáng nhớ

Chuyện xảy ra sau Tết nguyên đán năm 2008. Đó là ngày mùng 05 Tết nguyên đán. Chị gái tôi đã mời tôi và các thành viên của gia đình ra ngoài dùng bữa tối. Chồng tôi trông có vẻ không được khỏe vào hôm ấy. Con trai tôi biết có vấn đề xảy ra, vì vậy nó dẫn chồng tôi tới bệnh viện ngày hôm sau. Bác sỹ chẩn đoán anh có một khối u não. Anh cũng đã khám ở Bệnh viện cao đẳng y tế Trường Xuân vào ngày 16 và được chẩn đoán có một khối u não ác tính. Anh chỉ còn sống được ba hay sáu tháng nữa. Chồng tôi hoàn toàn sốc vì anh ấy chưa từng bao giờ mắc bất kỳ bệnh tật nghiêm trọng nào. Tôi giấu những giọt nước mắt với gia đình. Tôi biết tôi cảm thấy xúc động vì sự gắn bó với chồng. Một người tu luyện không nên thế. Tôi nói với Sư phụ từ trong tâm, “Con đã sai. Con là một học viên Pháp Luân Công. Làm sao con có thể mắc kẹt trong cảm xúc của mình?” Số phận của một người không tu luyện không thể được thay đổi. Mọi việc đã được định trước. Mặt khác, tôi là một người tu luyện. Số phận tôi được Sư phụ định đoạt. Sư phụ đã thay đổi số phận tôi và cho tôi những gì tốt nhất. Khi tôi tu luyện, toàn bộ gia đình tôi sẽ được hưởng phúc. Tôi đột nhiên cảm thấy một gánh nặng được gỡ khỏi tâm mình. Cuộc phẫu thuật đã thành công.

Chồng tôi bắt đầu luyện các bài công pháp Pháp Luân Công và học Pháp với tôi. Lần đầu tiên anh không thể tự mình đứng, nhưng bây giờ anh ấy hoàn toàn khỏe mạnh. Đã 05 năm trôi qua từ khi chồng tôi bị chẩn đoán có một khối u não. Đó là một phép mầu. Anh ấy là một bằng chứng sống về Pháp Luân Công. Gia đình và họ hàng tôi rất cảm kích Pháp Luân Công.

Một điều huyền diệu khác xảy ra trong khi chồng tôi bị ốm. Tôi rất lo lắng khi anh ấy được chẩn đoán là có một khối u não. Tôi thấy bản thân bị bệnh zona ba ngày sau cuộc phẫu thuật của anh ấy. Tôi rất đau đớn vì tôi khó có thể đứng hay ngồi thẳng được. Cơn đau lan sâu vào tận xương. Tôi nhẫn chịu đau đớn và tiếp tục luyện các bài công pháp và học Pháp. Tôi nói với Sư phụ từ trong tâm trong sáu ngày: “Con sẽ sử dụng công năng được ban cho bởi Pháp để vượt qua chứng zona. Con sẽ hiển lộ sức mạnh của Pháp Luân Công. Con sẽ dùng nó để chứng thực Pháp Luân Công là tốt.” Một người bình thường sẽ chịu đựng bệnh zona từ 06 tháng cho đến 02 năm, vậy mà tôi đã vượt qua bệnh zona trong vòng 06 ngày.

Gia đình tôi, họ hàng, và bạn bè đều kính trọng và tin vào Pháp Luân Công và rất ấn tượng với pháp môn. Hầu hết gia đình tôi, họ hàng, đồng nghiệp, và bạn bè cũ cùng lớp đã thoái xuất Đảng cộng sản Trung Quốc và hai tổ chức liên đới. Tôi tin chắc rằng khi chúng ta chân chính tu luyện và tin vào Sư phụ và Pháp và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của chúng ta, nỗ lực giảng chân tướng về Pháp Luân Công của chúng ta sẽ được nhiều người chấp nhận hơn.

3. Điều kỳ diệu xảy ra khi tôi giảng sự thật về Pháp Luân Công

Chuyện xảy ra vào mùa thu năm 2004. Tôi vẫn nhớ như in sự kiện như thể nó mới xảy ra ngày hôm qua. Cháu gái nhà chồng tôi mới nhập học năm đầu tiên tại trường trung học. Bệnh cúm và sốt ban đỏ đang lan tràn vào thời gian đó. Cháu đang ở trường thì bị sốt cao. Một người bạn cùng lớp đã cố gắng đưa cháu đến một bệnh viện để chữa trị. Tuy nhiên, cơn sốt vẫn không hạ xuống sau vài ngày, và bệnh viện không thể làm bất cứ điều gì cho cháu. Chúng tôi được thông báo hãy chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Chúng tôi cảm thấy rơi vào tuyệt vọng cùng cực.

Tôi mang một băng ghi âm bài giảng của Sư phụ tới bệnh viện. Tôi hỏi cháu có tin vào Pháp Luân Công hay không. Cháu nói, “Con tin. Bà đã trở nên hoàn toàn khỏe mạnh từ khi bà tu luyện Pháp Luân Công.” Tôi bảo cháu chân thành niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Tôi cũng bảo cháu nghe băng ghi âm miễn là còn tỉnh táo. Cơn sốt giảm xuống lúc 11 giờ khuya đêm đó. Bác sĩ kinh ngạc và tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Cuộc sống của cháu đã được kéo dài.

Tin tức nhanh chóng lan rộng trong khu chữa bệnh. Khi tôi thăm cháu vào ngày hôm sau, tôi nhân cơ hội đó để giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Một người phụ nữ thăm gia đình cô không tin vào Pháp Luân Công và đã có nhận xét hồ đồ. Thay vì tranh luận với cô, tôi bảo, “ Tin hay không là tùy chị. Tôi không ép chị chấp nhận nó.” Khi tôi quay trở lại bệnh viện hai ngày sau đó, cô ấy là người đầu tiên chào tôi. Cô ấy nói, “Hai bệnh nhân trong khu này đã tin những gì chị nói và cảm thấy khỏe mạnh ngay ngày hôm qua.” Tôi đáp, “Thật là tuyệt. Những người tin vào Pháp Luân Công sẽ có phúc lành. Nếu gia đình của chị bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, chị cũng sẽ khỏe.” Ngày hôm sau tôi quay lại và đưa cho họ mỗi người một bản ghi âm bài giảng của Pháp Luân Công. Họ đề nghị trả tiền cho băng ghi âm, nhưng tôi không nhận. Tôi mong rằng họ sẽ có thể bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công và trở nên hoàn toàn khỏe mạnh.

Tôi đã đích thân chứng kiến những phép màu này. Tôi không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì qua thiên mục, nhưng những phép màu đó chứng tỏ rằng Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi. Chỉ cần tôi học Pháp và luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công tốt, những phép màu sẽ xảy ra.

Hiểu biết của tôi là giới hạn trong tầng thứ tu luyện hiện tại. Xin các đồng tu từ bi chỉ ra thiếu sót trong nhận thức của tôi. Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/10/18/终生难忘的奇遇-264177.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/10/27/136057.html

Đăng ngày 8-2-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share