Bài của một học viên Pháp Luân Đại pháp tại Trung quốc

[MINH HUỆ 4-10-2008] Năm 2004, tôi bị đột quỵ và trở nên bại liệt một nửa người. Kết quả, tôi không có thể bước đi hoặc tự săn sóc mình. Hơn nữa, tôi bị bệnh cao huyết áp, đau vai, đau giây chằng và đau lưng. Hai tuần lễ sau, bác sĩ cho tôi rời nhà thương vì tình trạng của tôi không tiến bộ. Tôi không biết làm sao ngoại trừ đi tìm một nhà thương khác.

May mắn được học Pháp Luân Đại Pháp

Các người thân tôi, mà tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, nghe nói về tình trạng của tôi, họ đi viếng thăm tôi tại nhà thương. Họ đề nghị tôi tập, và tôi đồng ý thử. Dần dần, tình trạng tôi trở nên khá trong khi tôi vẫn còn ở nhà thương. Một ngày nọ, tôi có thể dơ chân tôi lên. Nhiều ngày sau đó, tôi có thể cử động các ngón tay tôi. Tôi cũng bắt đầu đứng lên tự một mình và với sự giúp đỡ của người trong gia đình, tôi bắt đầu bước đi. Hai mươi tám ngày sau khi tôi quyết định tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi rời nhà thương.

Về nhà, các người thân tôi mang cho tôi các băng thu hình và thu âm các bài giảng của Sư phụ, và quyển sách Chuyển Pháp Luân. Tôi đầu tiên lắng nghe các bài giảng trước khi đọc sách và học các bài tập. Trong thời gian ngắn hơn một tháng, tất cả các bệnh tôi đều biến mất và tôi trở nên khỏe mạnh hơn. Bây giờ đã gần năm năm và tôi không còn phải uống thuốc từ đó.

Chứng kiến sự mầu nhiệm của Đại Pháp

Một lần nọ, tôi lấy một xe tắc xi của người hàng xóm để đi viếng thăm một số bạn. Khi chúng tôi đang lái xe trên một con đường trên núi, chúng tôi thình lình nghe những tiếng động lớn đến từ chiếc xe. Tức thời, người lái xe và ba hành khách khác nói, “Ồ, chiếc xe bị gãy.” Tôi tự nghĩ, “Sư phụ, chúng tôi đang ở giữa một nơi trống không. Chúng tôi phải làm sao nếu cái xe bị gãy? Nếu nó phải bị gãy, xin hãy để nó gãy sau khi chúng tôi trở về thành phố.” Sau đó người tài xế ngưng xe và bước đi quanh. Tôi nói với người lái xe, “Chúng ta hãy tiến lên, nó sẽ không sao.” Khi ông ta rồ máy xe, chúng tôi không còn nghe tiếng động lớn nữa. Chúng tôi có thể đi đến nơi của chúng tôi. Nhiều ngày sau, tôi trở về nhà và hỏi người hàng xóm về chiếc xe của ông ta. Ông ta nói, “Cái bánh xe rớt ra lúc mà tôi đi đến hãng sửa xe.” Tôi biết đó là sự giúp đỡ của Sư phụ rằng cái xe có thể đi đến nơi hãng sửa chửa một cách bình an như vậy.

Lần thứ hai tôi kinh nghiệm một sự mầu nhiệm của Đại Pháp là khi cháu trai của tôi đám cưới. Tôi đến nơi một ngày trước đó. Họ đã xây lên một chiếc lều cao hơn ba thước. Chị tôi và tôi đang bước đi về hướng chiếc lều thì một cây đòn bốn thước bề dài và hai inches bề rộng có móc lòi rớt xuống trên đầu tôi. Tôi cảm thấy có một cái gì rớt trên đầu tôi, nhưng tôi không bị sợ và không cảm thấy đau gì cả. Nhưng, mọi người lúc bấy giờ rất lo lắng. Có người hỏi, “Anh không sao chớ?” Tôi xoa đầu và nói, “Không có sao cả.” Chúng tôi rời đi và không có chuyện gì cả.

Dù chồng tôi không tập Pháp Luân Đại Pháp, ông rất ủng hộ tôi. Đôi lúc, ông nói với bạn bè của ông rằng Pháp Luân Đại Pháp thật tốt quá, cách nào các bệnh của tôi biến mất sau khi tôi bắt đầu tập và tôi không còn cần uống thuốc trong năm năm qua. Hơn nữa, tôi có thể làm những công việc nhà. Ông cũng nói với người ta, “Chư vị phải nhớ “Pháp Luân Đại Pháp tốt” và “ Chân Thiện Nhẫn tốt”. Nếu chư vị niệm nó mỗi ngày, mọi sự sẽ tốt đẹp hơn cho chư vị.” Tôi muốn cám ơn tất cả các học viên mà đã giúp tôi. Tôi muốn cám ơn tất cả các học viên mà đã viết các bài chia sẻ kinh nghiệm và chia sẻ chúng trên mạng lưới Minghui/Clearwisdom. Mỗi khi tôi đọc bài của chư vị, tôi cảm thấy thật cảm động. Tôi cảm thấy rất may mắn. Xin cám ơn tất cả! Tôi hy vọng tất cả các học viên mà đã không bước ra sẽ bước ra và tiến bộ lớn trên con đường thành Thần.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/10/4/187013.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/11/10/102168.html
Đăng ngày 19-11-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share