Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Trung quốc

[MINH HUỆ 28-8-2007] Các kẻ bức hại tà ác đã dùng đủ loại phương pháp vô cùng tà ác để bức hại các học viên Đại Pháp, mà đang đi trên con đường thần. Hành động những điều tà ác như vậy, các kẻ tà ác không thể tránh gặt hái lại quả báo xấu, và rất sợ đức tin kiên định của các học viên Đại Pháp nơi Sư phụ và Đại Pháp.

Một ngày vào tháng 4 năm 2004, trong khi một nhóm học viên đang xem băng thâu hình DVD giảng rõ sự thật của Pháp Luân Công, họ bị có người đi báo cáo, người đó không biết sự thật về Đại Pháp. Một bọn cảnh sát viên sau đó xông vào chỗ của họ. Phủ nhận sự an bài của cựu thế lực, các học viên từ chối hợp tác với thế lực tà ác. Họ tiếp tục xem băng hình ‘tự thiêu’. Cuối cùng, mỗi người bị buộc trả tiền phạt 200 nhân dân tệ và sau đó các cảnh sát viên ra đi.

Sau khi bàn với nhau về tình hình, các học viên tin rằng họ phải không nên để bị làm tiền vì cảnh sát không có quyền phạt hoặc làm bất kỳ điều gì theo luật pháp chống học viên Đại Pháp. Vì các học viên đã chấp nhận sự làm tiền và đã trả tiền, họ là đang khuyến khích các cảnh sát viên thực hiện các tội ác đó. Nhìn xem DVD giảng rõ sự thật là một hành động ngay chính. Vì vậy, họ viết một bức thư thỉnh nguyện và giao nó cho văn phòng điều khiển của Văn phòng Công an tỉnh. Thư thỉnh nguyện đưa ra hai điểm:
1. Các DVD mà họ đang xem là một bản phụ của chương trình Truyền Hình Trung ương Trung quốc, “Bàn cãi tiêu điểm.” Các học viên không có làm điều gì sai khi xem chương trình đó trong một cố gắng để tìm biết sự thật điều gì đã xảy ra.
2. Họ đã trả tiền phạt, nhưng không được đưa cho biên nhận. Đó là một hành động tham nhũng về phía cảnh sát. Cuối bức thư thỉnh nguyện, tất cả các học viên đều ký tên của họ, nam nữ và địa chỉ thật của họ.

Sau khi xem qua bản thỉnh nguyện, Văn phòng Điều khiển gửi thư trả lời cho sở cảnh sát: “Hãy chấp nhận lỗi của chư vị và trả lại tiền phạt.” Các học viên hiểu rằng lấy lại tiền phạt không phải là mục đích chính của họ, mà cứu độ chúng sinh mới là chính. Nhưng, để tránh bị mất mặt, sở cảnh sát địa phương kêu chính quyền quận trả lại tiền phạt. Chính quyền quận sau đó kêu chính quyền làng trả lại tiền phạt. Các giám đốc chính quyền làng nói rằng họ không hiểu cái lý do thật để trả lại tiền phạt. Các học viên vì vậy từ chối không nhận câu trả lời này. Như vậy, trách nhiệm bị chuyển trở lại chính quyền quận lỵ. Nhưng các trưởng tại chính quyền quận lỵ tuyên bố rằng họ cũng không biết hết câu chuyện, và sau đó trách nhiệm trở lại với hệ thống công an. Vì nó đi tới đi lui, nhiều người biết được câu chuyện. Đồng thời các học viên dùng cơ hội này để làm sáng tỏ sự thật với dân chúng. Các lực tà ác bị tàn rụi, càng nhiều người biết sự thật về Pháp Luân Công, và tình thế hoàn toàn được chính lại.

Một học viên mà tin tưởng kiên định vào Đại Pháp và Sư phụ cố làm mọi điều mà Sư phụ yêu cầu các học viên. Vì Sư phụ kêu chúng ta đi nói sự thật của Đại Pháp để cứu họ, ông mỗi ngày đi đến các chợ búa khác nhau để nói sự thật về Đại Pháp và giúp người ta thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên hệ của nó. Ông đã giúp khoảng 1500 người thoái cho đến nay, và ông đã giúp những người mà làm việc tại ba tổ chức ĐCSTQ địa phương thoái chung. Hệ thống công an nổi khùng khi họ biết được điều đó. Một trưởng sở cảnh sát mang một số viên chức và đi đến nhà của học viên này. Người học viên này biết được rằng ông đang cống hiến sự cứu độ cho chúng sinh, mà là một điều vĩ đại và tốt đẹp nhất mà một người có thể làm. Ông kiên định tin tưởng rằng không có chúng sinh khác có thể can nhiễu đến điều ông đang làm. Đó là làm một tội ác nếu cảnh sát dám đến can nhiễu.

Người học viên này thình lình đứng lên và chỉ vào người cảnh sát viên mà đang biên chép. Sau đó ông ta la lớn, “Ông đang làm gì đó?” Người cảnh sát viên giật mình bởi câu hỏi thình lình, và ông ta đứng im như trời trồng. Người học viên hỏi, “Tất cả các người phải đi ra. Chỉ người trưởng viên chức có thể ở lại.” Các cảnh sát viên xem như đã trở thành lính quýnh, và họ rời đi. Sau đó ông ta nói, “Nhưng các người phải ở cách xa 20m.” Các viên chức nghe theo lời. Sau đó, ông ta nói với người trưởng cảnh sát, “Rất khó mà đi vào văn phòng của ông. Bây giờ ông ở nơi đây, thật là hay quá. Hãy rời cái đảng chính trị tà ác của ông đi…” Nghe như vậy, viên chức trưởng nói, “Chúng ta có thể nói chuyện về đó sau này, chúng ta có thể làm điều đó sau này.” Sau đó ông ta rời đi với các viên chức khác.

Viết ngày 27-8-2007


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/8/28/161667.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/9/17/89612.html
Đăng ngày 26-10-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share