Hội thảo chia sẻ kinh nghiệm lần thứ ba trên Internet của các đệ tử Trung Quốc

Bài của một đệ tử ở thành phố Gia Mộc Tư, tỉnh Hắc Long Giang

[MINH HUỆ 25-10-2006]

Kính chào Sư tôn, chào các bạn đồng tu!

Kinh nghiệm tu luyện của tôi rất bình thường; không có điều gì kì lạ xảy ra, nhưng trái tim tôi cảm nhận được sự từ bi vĩ đại của Sư phụ từng phút. Tôi biết ơn Sư phụ đã vớt tôi lên từ nơi tối tăm. Ngài đã ban cho chúng ta danh hiệu “Đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp”. Tôi cảm thấy may mắn và kiêu hãnh với danh hiệu cao nhất trong vũ trụ này. Ơn đức Phật là vô bờ, và không gì có thể đền đáp được niềm vinh dự này ngoài sự kiên định và siêng năng trong tu luyện, chứng thực Pháp, cứu độ chúng sinh, thực sự làm tốt ba việc, và làm tròn lời thệ ước của tôi.

Tôi đắc Pháp năm 1997. Đại Pháp đã trải qua sự bức hại chưa từng thấy kể từ 20/7/1999. Vào thời gian đó, Tôi đã bị choáng vị sự kiện đột ngột này. Làm sao mà một môn thiền tập tốt như vậy lại có thể trở thành đối nghịch với chính phủ sau một đêm? Nó thật là khó hiểu. Trái tim tôi biết rõ ràng rằng tôi đã có được vô vàn lợi ích từ Đại Pháp. Những căn bệnh tôi phải chịu đựng rất nhiều năm không thể chữa trị đã khỏi, cơ thể tôi nhẹ nhàng, và tôi cảm thấy giống như một con người khác. Tôi nhanh chóng tĩnh lại và nói với bản thân mình: “Tu luyện Đại Pháp “Chân – Thiện – Nhẫn” là không sai. Tôi phải tu luyện cho đến cuối cùng”. Bởi vì tôi có suy nghĩ như vậy, với sự che chở từ bi của Sư Phụ tôi đã có thể chịu đựng đến ngày hôm nay tiến lên con đường chông gai.

Đầu năm 2001, tôi quay về từ một chuyến đi chứng thực Pháp ở Bắc Kinh. Những thành viên trong gia đình phản đối mạnh mẽ những việc tôi đã làm. Mặc dù họ biết rằng Đại Pháp là tốt, ngược với lương tâm của họ và bị ảnh hưởng bởi sức mạnh tà ác của Trung Cộng, cả nhà tôi đã nổi giận với tôi. Chồng tôi thì la hét, con tôi thì khóc, còn chị gái tôi thì chửi rủa tôi qua nước mắt. Họ cố gắng ép buộc tôi từ bỏ Đại Pháp. Chồng tôi tuyên bố lớn rằng sẽ bẻ gãy chân tôi. Tôi cảm thấy sức ép kinh khủng. Quan trọng hơn, tôi không biết rõ Pháp lý. Tôi chỉ biết rằng Đại Pháp là tốt và tôi sẽ theo cho dù có chuyện gì xảy ra. Nhưng tôi không biết rõ phải làm gì.

Tôi bị ngăn cản tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Chị tôi đã đứng dậy ký vào một bản cam kết đã được những kẻ bắt tôi chuẩn bị trước. Sau đổi tôi đã viết Nghiêm Chính Thanh Minh cho tôi và chị tôi. Tuy nhiên, nó vẫn chưa chấm dứt cho đến khi tôi trải qua vài rắc rối.

Tôi nhận ra rằng tôi đã không giảng chân tướng đủ cho chị tôi. Sau đó tôi nói với chị sự thật về Đại Pháp, tôi đưa chị những tài liệu giảng chân tướng. Dần dần, chị bắt đầu hành động khác đi.

Chị tôi bị đưa vào bệnh viện vì suy tim năm 2005. Tôi tận tình chăm sóc chị đồng thời tiếp tục giảng chân tướng với chị. Rất nhanh chóng, chị đồng ý thoái Đảng. Bác sĩ chẩn đoán rằng chị cần phẫu thuật. Khi chị tới Thượng Hải, bác sĩ nói rằng việc phẫu thuật sẽ rất mạo hiểm, và rằng chị sẽ chỉ có thể dùng thuốc để duy trì cuộc sống.

Bằng cách này, chị tôi sống rất khó khăn bằng việc dùng một số lượng lớn những loại thuốc đắt tiền. Tôi bắt đầu cố thuyết phục chị đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, nói với chị rằng nó tốt cho chị. Một thời gian lâu sau, một ngày chị tới nhà tôi trong khi tôi đang đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Chị cầm quyển sách của tôi và xem qua một vài trang. Một lúc sau, chị nói, “Em này, chị có thể mượn quyển sách này không?” Tôi vui vẻ đồng ý. Tôi dặn chị đọc cẩn thận và nhiều lần. Kể từ đó chị tôi đã giữ quyển sách đó. Tôi nhận ra rằng người tu luyện nên luôn ở trong trạng thái tu luyện, đối đãi với mọi thứ bằng lòng từ bi và tốt bụng. Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể chỉ ra sự tuyệt vời của Đại Pháp và cứu độ nhiều người hơn nữa.

Năm 2005, Chính Pháp xoay chuyển nhanh chóng. Chỉ nói với mọi người rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo” là chưa đủ. Chúng ta cần tăng thêm nỗ lực để truyền rộng Cửu Bình và thuyết phục người dân thoái Đảng và các tổ chức liên quan. Nhưng làm thế nào để nói về điều đó? Tôi đã bối rối, người dân không biết đã bị đầu độc bởi ác Đảng. Khi nhìn họ, tôi thật sự lo lắng, nhưng tôi không thể giải thích với họ những điều đó rõ ràng. Tôi phải làm gì?

Chìa khoá để cứu độ người dân là phải học Pháp cho tốt, hiểu Pháp căn bản, và làm mọi việc phù hợp với yêu cầu của Pháp. Cùng lúc đó, chúng ta nên làm tốt ba việc. Sau khi đọc bài giảng của Sư phụ, ”Khai khải thế gian môn” tôi nhận ra Chính Pháp đã tiến đến mau lẹ như thế nào. Tôi thật sự cảm thấy ý nghĩa của sứ mệnh và trách nhiệm của chúng ta -những đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Rất nhiều Giác Giả đang đợi chúng ta!

Sau năm mới 2006 của Trung Quốc, con gái tôi bắt đầu đi làm, vì thế trách nhiệm của tôi là chăm sóc đứa cháu một tuổi. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Liệu việc chăm sóc một đứa trẻ có cản trở việc tôi nỗ lực giảng thanh chân tướng và phân phát tài liệu? Tôi phải làm gì? Tôi sử dụng thời gian nhiều hơn nữa để học Pháp, học thuộc lòng Pháp và chia sẻ kinh nghiệm với những đệ tử khác.

Sau đó, tôi nhận ra rằng không có vấn đề gì, tôi phải đặt Pháp làm ưu tiên. Tôi phải chứng thực Pháp và làm tốt ba việc, đặc biệt là giảng thanh chân tướng. Tôi làm từng bước một. Đầu tiên tôi bắt đầu với những người mà tôi biết rõ, như gia đình và bạn bè, đồng nghiệp và những người bạn cũ, những người hàng xóm. Bế cháu trên tay, tôi phân phát cửu bình và những tài liệu liên quan, sách và đĩa CD. Lần đầu tiên khi tôi làm không tốt với một số người, tôi không từ bỏ. Sau khi về nhà và nhìn vào bên trong, tôi bắt đầu lại. Sau đó, vì tôi học Pháp thêm nữa, chấp trước đã từ bỏ. Tự nhiên, chính niệm của tôi ngày càng mạnh hơn. Nhiệm vụ giảng thanh chân tướng không còn khó như trước. Đôi khi, sau vài câu, mọi người đồng ý thoái Đảng. Nếu một số người vẫn từ chối sau một vài cố gắng, tôi sẽ nhìn vào bên trong mình và phát chính niệm. Khi chính niệm của tôi đã làm thanh khiết, tôi tiếp tục nói với họ. Trong quá trình đó, tôi cảm thấy rằng giảng chân tướng giống như một đoạn đường quanh co. Chúng ta gặp đủ loại người, vì thế tất cả những quan niệm người thường sẽ được phơi bày. Đó cũng là cơ hội tốt để điều chỉnh lại bản thân. Khi giảng thanh chân tướng, chúng ta phải giữ một tâm từ bi rằng muốn cứu độ tất cả. Chúng ta phải kiên nhẫn, ân cần, tự tin, và kiên trì để đạt kết quả tốt.

Tôi dậy từ 3 hoặc 4 giờ sáng và hoàn thành 5 bài tập. Nếu còn thời gian tôi sẽ học Pháp một lúc. Bất cứ khi nào tôi bắt đầu trông cháu, tôi sắp xếp thời gian để học Pháp và học thuộc lòng Pháp trong lúc nó ngủ. Tôi đọc “Tuần báo Minh Huệ” và các bài giảng của Sư Phụ vào buổi tối. Tôi không để lỡ bất kì một cơ hội nào để giảng thanh chân tướng với những người tới thăm tôi hay những người tôi gặp ngoài đường hay trên đường tôi đi mua hàng.

Sau khi điều chỉnh trạng thái của mình, tôi không xem cháu như một gánh nặng. Thay vì đó, tôi mang nó theo mọi nơi. Khi tôi cầm cuốn Chuyển Pháp Luân, nó háo hức xem ảnh Sư phụ. Nó cũng rất thích nhìn đồ hình Pháp Luân và hoa sen, đặc biệt là những hình minh hoạ trong Hồng Ngâm. Nó cũng thuộc bài thơ “Vô” trong Hồng Ngâm II. Thỉnh thoảng nó kêu lên, “Sư phụ là tốt! Pháp Luân Đại Pháp là tốt! Chân Thiện Nhẫn là tốt!” Nhìn gương mặt trong sáng và ngây thơ của nó, tôi biết rằng những đứa trẻ ở trong một gia đình đệ tử Đại Pháp không phải là người thường. Chúng rất thích đến đây để đắc Pháp. Bởi vậy, tôi thường xuyên bật những bài giảng pháp của Sư phụ cho nó nghe. Nó cũng thu được lợi ích từ Đại Pháp.

Mọi đệ tử trong thời kỳ Chính Pháp có thể cảm nhận được lòng từ bi vô hạn của Sư phụ. Bởi vì Sư phụ luôn che chở chúng ta, gợi ý cho chúng ta, và chỉ lối cho chúng ta và chúng ta có thể đến đích. Những gì tôi đã làm là quá ít ỏi, nhưng Sư phụ đã làm cho chúng ta rất nhiều. Sư phụ chăm sóc chúng ta như chăm sóc những người con của Ngài và xem chúng trưởng thành, thuần thục.

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/10/25/140236.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/11/16/79951.html

Đăng ngày 6-12-2006; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share