Bài một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông

[MINH HUỆ 30-8-2007] Tôi may mắn bắt đầu học Pháp năm 1995. Tôi muốn chia sẻ các kinh nghiệm và bài học của tôi về phát chính niệm và tiêu trừ tà ác với các bạn học viên. Sư phụ nói, “Kỳ thật, mỗi học viên đều có năng lực. Đó chỉ là các năng lực không phát hiện nơi không gian bề mặt, vì vậy họ nghĩ rằng họ không có công năng. Nhưng bất kể là chúng có thể phát hiện nơi không gian bề mặt hay không, khi một người động Chân Niệm thì chúng rất mạnh.” (“Chính niệm của đệ tử Đại Pháp rất mạnh”)

Tôi luôn ghi nhớ điều Sư phụ dạy chúng ta. Phát chính niệm là một trong ‘ba điều’ mà chúng ta cần làm cho tốt. Chúng ta phải làm nó mỗi ngày và làm nó đối với mọi điều. Khi tà ác vẫn còn, thì chúng ta phải không ngừng phát chính niệm. Tôi đã trải qua một quá trình, từ không biết cách nào phát chính niệm đến biết cách, từ không thường làm nó mỗi ngày đến làm nó cho mỗi điều.

Các viên chức cảnh sát bắt tôi hai lần và gửi tôi đi một nhà tù, nơi đây tôi đã bị giữ trong ba tháng mỗi lần. Mỗi lần tôi cố dùng Chính niệm để thoát khỏi ổ tà ác, nhưng tôi không có được một sự hiểu biết sâu đậm về phát chính niệm và không có được hiệu quả như mong muốn. Tôi đã học bài học của tôi.

Lần thứ nhất tôi cố tìm cơ hội để thoát ra, tôi lựa thời gian sau nửa đêm, đêm khuya yên tịnh. Chỉ có hai người lính canh đang hành sự, và xem như một cơ hội tốt để thành công. Tôi im lặng phát chính niệm : “Tất cả bốn cửa sẽ mở cùng một lúc! Các lính canh sẽ trở về phòng và ngủ!” Tôi cố gắng làm điều đó trong nhiều ngày, nhưng không được. Lần thứ nhì là một buổi chiều sau khi tôi đã bị giam trong hai tháng. Một nữ lính canh đang tra vấn tôi. Phòng tra vấn nằm bên ngoài phòng giam và bị ngăn cách bởi một tấm vách và cái cửa. Tôi nghĩ đó là một cơ hội tốt để thoát ra. Tôi phát chính niệm : “Người lính canh này hãy đi ngủ đi! Cái còng tay của tôi hãy mở ra!” Nó cũng không thành công. Tôi tự trách là chưa đạt được trình độ như ước muốn. Trình độ Tâm Tính của tôi không cao đủ vàchính niệm của tôi không đủ mạnh. Sau này, qua sự học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm với các bạn đồng tu, tôi dần dần hiểu được điều chính yếu của phát chính niệm.

Khi tôi phát chính niệm trong nhà tù, tôi chỉ có cái tư tưởng là làm thử. Tôi không thật sự tin rằng tôi có năng lực. Đồng thời tôi nhớ gia đình tôi quá và muốn thoát ra khỏi nơi ấy ngay. Tâm trí tôi không thanh tỉnh đủ. Làm sao tôi có thể có được sự hiệu nghiệm mong muốn dưới những điều kiện như vậy? Sư Phụ đã chỉ rõ cho chúng ta, “Tầng của một người là chỉ định bởi Tâm Tính của họ. Đó là khi chư vị dùng công năng, Chính niệm của chư vị phải mạnh. Một trạng thái tinh thần không đúng đắn –như là sợ tà ác, lay động trong tư tưởng khi chư vị dùng công năng, hoặc nghi ngờ không biết chúng sẽ được không –có thể ảnh hưởng kết quả của công năng.” (“công năng là gì?” từ Tình tấn yếu chỉ II)

Tôi đã học từ kinh nghiệm của tôi và nhớ trong trí điều Sư phụ dạy chúng ta. Mỗi lần trước khi phát chính niệm, tôi luôn tiêu trừ những tư tưởng không trong sạch của tôi trước và cố giữ tư tưởng thần thánh.Tôi tự nghĩ đứng thẳng giữa trời và đất và có khả năng tiêu diệt tất cả tà ác. Cách như vậy, phát chính niệm trở nên rất mạnh.

Vào cuối 2002, tôi bị kêu án ba năm lao động cưỡng bách vì đã tham gia một pháp hội và làm sáng tỏ sự thật. Tôi quyết chí phát chính niệm mạnh để tiêu trừ tà ác. Không có một dấu hiệu gì trước, chính quyền thình lình kêu án tôi. Một buổi sáng vào lúc 5:00 giờ sáng, cảnh sát đẩy tôi vào trog một chiếc xe hơi và mang tôi đến một trại lao động cưỡng bách. Trên đường đi đến nơi đó, tôi không ngừng phát chính niệm , “Tiêu trừ tất cả tà ác mà bức hại học viên Pháp Luân Công! Không có gì sai đối với các học viên làm sáng tỏ sự thật. Việc kêu án các học viên là bất hợp pháp! Trại lao động là nơi không phải dành cho các học viên. Tôi từ chối ở tại nơi này cho dù là một ngày! Tôi phải ra khỏi nơi này! Xin Sư phụ tăng cường cho con!”

Tôi không ngừng phát chính niệm suốt con đường một trăm lý này. Tôi không có tư tưởng nào khác chỉ duy chính niệm tiêu trừ tà ác. Khi chúng tôi đến nơi trại lao động cưỡng bách, trong khi họ đang làm giấy tờ, tôi tập trung vào con đường thoát thân. Vào khoảng 30 phút sau các viên chức mà mang tôi đến nơi này trở lại và nói, “chúng ta hãy trở lại. Họ từ chối nhận chư vị.” Là như vậy, tôi trở lại chính cùng ngày hôm ấy và tiếp tục chứng thực Pháp, làm sáng tỏ sự thật và cứu chúng sinh.

Vào mùa Xuân 2003, trong lúc cái gọi là ‘Hai Đại hội’, tôi bị bức hại trong một trung tâm tẩy não. Tôi bị bắt một ngày vào khoảng trưa. Năm sáu cảnh sát viên đến nhà tôi và muốn tôi ‘tham gia buổi họp’. Tôi biết họ cố tình đưa tôi đi một khóa tẩy não. Tôi không thể thoát được khỏi họ và phải đi lên xe hơi của họ. Tôi không sợ và tôi không nóng nảy lo lắng. Trong xe hơi, tôi tập trung tinh thần trong việc phát chính niệm “Tiêu trừ tà ác trong sở cảnh sát mà bức hại các học viên! Tiêu trừ trung tâm tẩy não mà bức hại các học viên! Sư phụ, xin gia tăng cho con!” Tôi gặp các học viên khác nơi phòng họp sở cảnh sát. Tôi ra dấu cho họ rằng chúng ta phải phát chính niệm cùng nhau.

Đối diện với chính niệm mạnh mẽ của nhiều học viên, phó giám đốc cảnh sát không biết nói gì. Và y nói, “Pháp Luân Đại Pháp khá tốt. Xin tiếp tục tập luyện. Xin tiếp tục tập luyện!” Sau đó y chạy biến mất. Tất cả các cảnh sát viên có mặt giật mình bởi những lời của y và không biết phải làm sao. Giám đốc Phòng 610 tức thời nói, “Chúng ta tất cả đều biết giám đốc cảnh sát của chúng ta là đang nói đùa. Mọi người đều biết ông ta thường hay nói đùa, phải không? Chúng ta hãy đi.” Y mang chúng tôi vào một chiếc xe tải nhỏ và mang chúng tôi đến trung tâm tẩy não. Sau khi nghe các lời của phó giám đốc, chúng tôi công khai học Pháp và tập công. Giám đốc cảnh sát không bao giờ đến thăm trung tâm tẩy não. Các viên chức phụ trách trung tâm cũng không để ý nhiều gì đến chúng tôi.

Sở cảnh sát vùng thường buộc các sở làm của các học viên cung cấp hai ngàn đồng nhân dân tệ mỗi tháng như là tiền ‘học phí’. Nhưng cuối cùng sau một tuần lễ, vẫn không có đủ người, vì vậy khóa tẩy não đóng cửa trong tuần lễ thứ nhì. Đó là sức mạnh của Pháp Luân Đại Pháp, sức mạnh của chính niệm của các học viên! Đó cũng là kết quả của sự gia tăng của Sư phụ! Tôi hiểu được một cách thâm sâu rằng khi mà chúng ta kiên định tin tưởng nơi Sư phụ và Đại Pháp, với chính niệm và chính hành, không tà ác nào có thể đạt được mục đích của nó.

Trong nhiều năm qua, tôi đã hiểu càng lúc càng rõ ràng sức mạnh của phát chính niệm trong sự chứng thực Đại Pháp, giải thích sự thật, và cứu chúng sinh. Khi chúng ta đối diện với tà ác mà cần phải tiêu trừ hoặc chúng sinh mà cần phải cứu, nếu chúng ta không chú ý đủ đến chính niệm , các quan niệm con người của chúng ta sẽ dẫn đầu, mà có thể đưa đến trạng thái của con người thường làm sự việc Đại Pháp. Vậy chúng ta sẽ cảm thấy sự hiệu nghiệm bị giảm, và chúng ta sẽ không có thể đạt được mục đích chờ đợi của chúng ta.

Khi chúng ta giữ tập trung và phát chính niệm, giống như tư tưởng của một vị thần dẫn đạo, một trạng thái thần đang dùng thần lực. Tà ác sẽ tức thời bị tiêu hủy, và chức thực Đại Pháp sẽ trở nên một hành trình dễ dàng hơn và thông suốt hơn.

Ví dụ, khi chúng ta phát tài liệu Cửu Bình về Đảng cộng sản và khuyến khích dân chúng thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), tất cả chúng ta có một cảm giác chung – thật làm nó dễ dàng với người ngoài hơn là với người quen. Tại sao vậy? Có nhiều yếu tố khác nhau, nhưng một lý do chung là phát chính niệm giữ một vai trò chính yếu. Khi chúng ta đối diện với người ngoài, cái cơ hội mà chúng ta có là chỉ có một lần mà có thể biến mất nếu chúng ta không chụp lấy cơ hội đó ngay. Thường chúng ta không có lo lắng, không có chấp trước, hoặc các quan niệm con người, Chính niệm của chúng ta thường mạnh, và phía thần sống động. Chúng ta cảm thấy chúng ta có cái năng lực tiêu trừ bất cứ tà ác nào trong vũ trụ. Cái Chính niệm mạnh đó là đủ để tiêu trừ bất cứ tà ác nào ở sau lưng cảnh tượng mà ảnh hưởng chúng sinh. Phía sáng suốt của người lạ thường lấy quyết định đúng ngay. Nhưng, khi chúng ta gặp mặt người quen, các quan niệm con người của chúng ta thường dẫn đầu. Chúng ta có lo lắng và muốn đạt được mục đích của chúng ta trong một thời gian ngắn. Chúng ta cũng thường không để ý đến phát Chính niệm, hoặc làm nó một cách hời hợt. Vì vậy nó bị giảm cơ hội thành công của chúng ta.

Tôi biết có người làm việc như một giám đốc trong một văn phòng chính phủ. Tôi muốn kêu ông ta rời bỏ ĐCSTQ càng sớm càng tốt. Tôi đầu tiên kêu ông ta đọc cửu bình. Sau một thời gian trong khi tôi mang lên vấn đề rời bỏ ĐCSTQ, ông ta ngần ngại, “Tôi sẽ đợi một thời gian nữa, khi tôi về hưu.” Nó làm tôi ngạc nhiên. Tôi nghĩ ông ta là một người có học thức và trong một vai trò lãnh đạo. Ông ta phải hiểu rõ nội dung của cửu bình. Tại sao ông ta không thể lấy ngay một quyết định đúng? Tôi tìm lý do và phát hiện rằng tôi đã quên phát Chính niệm. Dù sau đó tôi có phát Chính niệm, nhưng do vì ảnh hưởng của môi trường, Chính niệm không đủ để tiêu trừ con tà linh Cộng sản sau lưng ông ta. Văn hóa ĐCSTQ đã đầu độc và ảnh hưởng người này trong nhiều năm. Con dấu của tà linh cộng sản đã nằm sâu trong ông ta. Thiếu Chính niệm mạnh sẽ khó để tiêu trừ tà ác sau lưng ông ta. Chúng ta đã học bài học và tiếp tục sự cố gắng để giúp ông ta.

Có một lần tôi khuyên một người tỷ phú rút khỏi ĐCSTQ. Nó xảy ra rất tốt. Đó là một nhà thầu và một người danh tiếng trong địa phương. Tôi đã nghe nói về ông ta và biết câu chuyện của ông ta nhưng không thể liên lạc được với ông ta. Bất ngờ, tôi gặp ông ta tại một bữa tiệc của một người bạn. Tôi biết gặp được bất kỳ ai trong thời Chính Pháp là không phải ngẫu nhiên. Có lẽ đã có sự an bài. Chúng tôi đã phát cửu bình và khuyên người ta rời bỏ ĐCSTQ. Ông ta có lẽ có mặt nơi này chỉ để rời bỏ ĐCSTQ. Tôi quyết định kêu ông ta rời ĐCSTQ. Tôi phát Chính niệm: “Tiêu trừ con tà linh cộng sản sau lưng ông ta để cho ông ta có thể rời bỏ ĐCSTQ ngay! Sư phụ, xin hãy gia tăng cho con.!” Sau khi phát Chính niệm trong hơn mười phút, tôi nói với ông ta,”Ông có muốn ở một nơi bình an không?” Ông ta nói, “Cả nhà tôi đã mua bảo hiểm.” Tôi nói, “Hãng bảo hiểm chỉ có thể bồi đắp sau khi một tai nạn xảy ra. Họ không thể cung cấp cho ông sự an toàn cá nhân.” Ông ta hỏi, “Vậy tôi phải làm sao?” Tôi ngắn gọn giải thích các lý do tại sao mọi người phải rời ĐCSTQ, nói rằng “Đảng này đã thối nát đến tận gốc rễ. Nó đã làm biết bao nhiêu tội ác suốt quá trình lịch sử của nó. Nó giết tám mươi triệu người dân Trung quốc vô tội. Bây giờ trời sẽ tiêu diệt ĐCSTQ. Nếu một người mà không rời bỏ nó, đó có nghĩa là người đó là thành phần của nó và bị liên lụy vì nó. Khi trời tiêu trừ ĐCSTQ, người đó sẽ chịu ảnh hưởng. Chỉ có rời ĐCSTQ là có thể bảo đảm sự an toàn cho ông.” Ông ta trả lời không ngần ngại, “Tôi sẽ rời. Hoàn toàn rời!” Trong một phút ông ta đã được cứu. Đây là một thí dụ khác về sự quan trọng của phát Chính niệm.

Học Pháp tốt là căn bản của phát Chính niệm hữu hiệu. Trong khi Chính Pháp vẫn chưa kết thúc, chúng ta phải tiếp tục học Pháp tốt, phát Chính niệm, hoàn toàn tiêu trừ tất cả tà ác mà làm hại Đại Pháp; tiêu trừ tất cả lạn quỷ, hắc thủ, tà linh cộng sản, và tất cả các nhân tố tà ác của ĐCSTQ tại các không gian khác; và đón tiếp ngày mà Pháp chính nhân gian.

Cám ơn Sư phụ từ bi và lớn lao của chúng ta! Hợp thập.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/8/30/161775.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/9/11/89458.html
Đăng ngày 27-8-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.
Hiệu chỉnh lần 1: 23-9-2009

Share