Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-8-2005] Mùa đông 2004, trong một khách sạn tại thành phố Uý Huyện, tỉnh Hồ Bắc, tôi tham dự một tiệc cưới rất đặc biệt. Nhiều khách khứa được mời tham dự buỗi lễ bắt đầu vào trưa.

Khi buỗi lễ đến lúc đôi bên cha mẹ lên khán đài để nói vài lời, một đôi vợ chồng vào khoảng năm mươi tuổi vui vẻ bước lên khán đài. Người đàn bà nói, “Xin cám ơn bạn bè và thân quyến đã tham dự buỗi lễ cưới này của con trai và dâu tôi. Hôm nay tôi đặc biệt vui mừng và cũng vô cùng cảm động. Đó là vì tôi cuối cùng đã sống được đến ngày hôm nay, để chứng kiến đám cưới của con trai tôi.” Nhiều người mở to mắt vì ngạc nhiên.

Bà mẹ tiếp tục, “Tôi là một người mà bác sỹ nhà thương chẩn đoán là đã chờ chết. Trong quá khứ, tôi bị nhiều chứng bệnh và bị đi nằm nhà thương nhiều lần. Chúng tôi tốn rất nhiều tiền nhưng tôi cũng không đỡ hơn. Năm 1998 tôi trở bệnh nặng và lại phải nhập viện. Lần này bác sỹ đưa cho tôi một bức thư báo tin rằng tôi bệnh rất nặng và ngày giờ tôi không còn nhiều. Tôi được cho biết rằng đơn xin của tôi để được ở lại nhà thương không được chấp thuận và tôi phải đi về nhà để chuẩn bị ma chay của tôi. Tôi cảm thấy tội nghiệp con trai tôi còn nhỏ tuổi mà mẹ sắp phải ra đi… Tôi vô cùng tuyệt vọng.”

Cả phòng khách đều im lặng. Người mẹ tiếp tục, “Sau này, một người bạn giới thiệu cho tôi Pháp Luân Công. Từ đó về sau, Pháp Luân Công đã thay đỗi số mệnh của tôi. Trong vòng một vài tháng tu luyện, tôi sống lại. Đó là Pháp Luân Công đã ban cho tôi một may mắn thứ nhì. Nếu không nhờ Pháp Luân Công, tôi sẽ không còn sống đến ngày hôm nay, đừng nói chi là có thể tham dự đám cưới của con trai tôi nơi này.”

Người mẹ nói, “Ngày 20 tháng bảy 1999, chế độ Giang bắt đầu áp bức và khủng bố Pháp Luân Công trên toàn quốc. Các người thân tôi bị cầm tù bất hợp pháp, bị phạt tiền và tra tấn bằng máy móc nhiều lần. Một lần, cảnh sát Trung tâm tù của huyện lỵ hỏi tôi câu này; ‘Vậy chớ chính phủ có sai khi khủng bố Pháp Luân Công không?’. Tôi trã lời là ‘nhất định là sai’. Làm người, phải nói lời có lương tâm. Tôi là một người mà đã bị bản án tử của nhà thương. Chính Pháp Luân Công đã cho tôi thuê thêm một thời gian sống và mang đến cho gia đình tôi sự hạnh phúc. Pháp Luân Công cũng dạy cho mỗi người trong gia đình tôi làm sao làm người tốt. Điều này theo ông là đúng hay sai? Làm người, chúng ta không thể đi ngược với lương tâm của mình.”

Khách dự đám cưới đều cảm động. Có người gật đầu đồng ý, có người suy nghĩ sâu xa.

“Hôm nay tôi có thể tham dự đám cưới của con trai tôi, và tôi nghĩ rằng giữa chúng ta có một tiền duyên được gặp nhau tại đây. Trong các vị, nếu có người đã tập luyện Pháp Luân Công, xin hãy tu luyện chuyên cần và đừng phụ Sư phụ và sự từ bi cứu độ của ông. Những ai chưa là học viên Pháp Luân Công, xin hãy mau đọc quyển Chuyển Pháp Luân và cố tìm hiểu sự thật câu chuyện của Pháp Luân Công. Đây thật là một cơ hội hiếm có cho tất cả chúng ta.”

Sau khi người mẹ nói xong, bà đi xuống và bắt tay các người khách. Bà nhắc nhở từng người, “Xin hãy nhớ lời của tôi. Các vị phải tu luyện chuyên cần. Bạn và thân nhân, các vị phải nhớ Pháp Luân Công là tốt! Tôi chỉ có ước nguyện này làm quà cho tất cả các vị. Tôi tin rằng nó là quí báu hơn tất cả mọi thứ quà trên thế giới.”

Ngày hôm đó có một đám cưới khác trong cùng khách sạn. Có rất nhiều người khách; kể cả nhân viên nhà hàng, có trên 400 người. Họ đều ngừng ăn và làm việc. Cả toà nhà hàng đều im lặng và mọi người lắng nghe người học viên Pháp Luân Công này kể chuyện.

Trong lúc buỗi ăn, mọi người đều nói về đề tài Pháp Luân Công. Sau bữa ăn, trong khi tiễn đưa khách khứa ra về, người mẹ này lại nhắc họ nhớ rằng Pháp Luân Công là tốt. Khách đều cảm tạ và tỏ ra kính trọng bà.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2005/8/11/108161.html.

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2005/8/27/64309.html.

Dịch ngày 19-12-2005, đăng ngày 22-12-2005; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai cho sát với nguyên tác.

Share