Bài viết của một học viên trẻ ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 16 – 11 – 2012] Tôi là một đệ tử Đại Pháp trẻ ở vùng nông thôn Trung Quốc. Với sự dìu dắt và bảo hộ của Sư phụ, tôi đã có thể bước đi trên con đường tu luyện của mình. Tôi muốn chia sẻ một vài kinh nghiệm chứng thực Pháp của tôi trong hai năm qua, với hy vọng rằng các học viên trẻ sẽ không phạm phải những sai lầm giống tôi.

Sống trong thế giới vật chất

Tôi bắt đầu con đường tu luyện từ khi còn nhỏ. Sau khi cha tôi buộc phải bỏ nhà lưu lạc vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, khi cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu, mẹ tôi đã bị bỏ lại với trách nhiệm chăm sóc cả gia đình. Không lâu sau đó, tôi quyết định toàn tâm toàn ý bước trên con đường tu luyện và chứng thực Pháp. Ban đầu, tôi chỉ giảng chân tướng trong phạm vi ngôi làng mà mình sinh sống. Tuy nhiên, trong làng tôi đã có quá nhiều học viên và mọi người đều biết Đại Pháp là tốt. Vì vậy, tôi muốn giảng chân tướng bên ngoài ngôi làng, giống như các học viên lớn tuổi hơn đã làm. Khi nghe nói rằng những người khác đã phân phát nhiều tài liệu thông tin và giúp cứu được nhiều chúng sinh, tôi cảm thấy khâm phục họ và muốn đi cùng họ. Nhưng họ nói với tôi rằng tôi vẫn còn quá nhỏ và nên đợi cho đến khi tôi lớn hơn. Thời gian thấm thoát trôi qua, thoáng chốc tôi đã chuẩn bị bước vào trường trung học phổ thông ở một thành phố khác. Khi đó, tôi biết rằng mình đã sẵn sàng mạo hiểm bên ngoài ngôi làng để cứu thêm nhiều chúng sinh.

Sư phụ giảng:

“‘Vân du’ rất khổ, bước đi ngoài xã hội, phải xin ăn, gặp các loại người, giễu cợt nó, nhục mạ nó, khinh nhờn nó, các sự tình đủ loại đều sẽ gặp phải.” (Chuyển Pháp Luân)

Tuy nhiên, thay vì tinh tấn tu luyện bản thân khi học trung học phổ thông, tôi lại bị hoa mắt trước bạo lực, rượu chè, thuốc lá và các thói hư tật xấu ngoài xã hội. Kết quả là, tôi dần dần chểnh mảng tu luyện và thậm chí còn tranh đấu với người khác vì những thứ nhỏ nhặt. Tôi đã phải vật lộn để xử lý tâm sắc dục nảy sinh, và bị lèo lái bởi chấp trước vào an nhàn và thoải mái. Tôi cũng ao ước có một cuộc sống hạnh phúc giống người thường, và hoàn toàn quên việc học Pháp, phát chính niệm và giảng rõ sự thật.

Gậy cảnh tỉnh

Mặc dù tôi đã lạc mất bản thân trong thế giới vật chất, Sư phụ từ bi đã không bỏ rơi tôi. Ngài kiên nhẫn chờ đợi tôi thức tỉnh khỏi mê muội. Một vài lần, tôi nằm mơ thấy mình đang học Pháp với các học viên khác như trong quá khứ. Tôi biết rằng Sư phụ đang điểm hóa cho tôi để tôi học Pháp. Vì chấp trước lười biếng và ham muốn an nhàn, thoải mái, tôi đã không nghe các bài giảng giảng của Sư phụ và thỉnh thoảng thậm chí còn tranh đấu với các bạn học vì những lợi ích cá nhân nhỏ nhặt. Kết quả là, điểm số cũng như xếp hạng trong lớp của tôi tuột dốc.

Một lần nọ, tôi mơ thấy mình và các học viên cùng làng đang luyện công ở sân sau nhà tôi. Đột nhiên, trên bầu trời xuất hiện đầy hoa sen và những đám mây rực rỡ trong tiếng nhạc thiên thượng du dương. Một vài học viên nói rằng thời gian chứng thực Pháp trong thế giới con người và tai họa giáng xuống con người sẽ xảy ra vào tối hôm đó.

Tôi đột nhiên nhận ra rằng mình vẫn còn nhiều chúng sinh cần phải cứu. Tôi vội chạy về nhà để gọi điện thoại cho tất cả những người có trong danh bạ của mình. Tôi muốn nói với họ “Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Chân – Thiện – Nhẫn là tốt” để cứu họ. Tuy nhiên, dù tôi có cố gắng thế nào, tôi vẫn không thể tìm thấy cuốn danh bạ điện thoại! Trong khi các học viên khác xung quanh tôi bận rộn chuẩn bị để ngồi lên những bông hoa sen tuyệt đẹp trên trời, tôi cảm thấy rất lo lắng và cảm thấy mình thà chết còn hơn là phải chịu đựng sự đau khổ này. Khi tỉnh dậy, mắt tôi đã ướt đẫm và tôi cảm thấy hối tiếc vì đã lãng phí quá nhiều thời gian để theo đuổi những truy cầu nơi người thường thay vì làm tốt ba việc. Tôi lập tức dậy và bắt đầu học Pháp.

Đây là đoạn đầu tiên tôi bắt gặp khi mở sách:

“Mà tu luyện không phải trò đùa con trẻ, so với bất kể việc gì nơi người thường thì đều nghiêm túc hơn, không thể nghĩ là đương nhiên được đâu, hễ đánh mất cơ hội, trong lục đạo ấy luân hồi đến bao giờ mới lại đắc thân người! Cơ duyên chỉ có một lần, mộng ảo chưa buông bỏ được kia một khi qua đi, mới hiểu ra đã đánh mất là điều gì.” (“Về hưu rồi mới tu”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Khi hướng nội, tôi nhận ra rằng tôi đã luôn phụ thuộc vào sự động viên của cha mẹ trên con đường tu luyện của mình, vì vậy tôi đã không thật sự thành tâm học Pháp. Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, tôi chỉ hiểu Pháp theo cảm giác, thay vì hiểu một cách có lý trí, vì vậy tôi đã không vững tin vào Pháp.

Ngoài ra, một vài chấp trước cơ bản của tôi vẫn chưa hoàn toàn bị diệt trừ, và tôi vẫn còn ôm giữ nhiều quan niệm con người. Đây là lý do tại sao tôi trượt dốc trong những năm học trung học phổ thông.

Rồi một ngày nọ, tôi đột ngột hiểu ra sứ mệnh vĩ đại mà mỗi đệ tử Đại Pháp phải hoàn thành, và bắt đầu trân quý cơ hội quan trọng mà chúng ta được ban tặng. Để diệt trừ những chấp trước của mình, tôi đã tranh thủ từng phút rảnh rỗi để nhẩm Pháp và giữ chính niệm mạnh nhất mà tôi có thể. Tôi cũng tự nhắc nhở bản thân rằng mình là một đệ tử Đại Pháp và mình cần phải hướng nội mỗi khi gặp phải mâu thuẫn hay can nhiễu.

Học Pháp và giảng rõ sự thật

Vì chấp trước sợ hãi, mỗi khi học Pháp trong ký túc xá, tôi thường giả vờ là mình đang đọc một cuốn sách thông thường. Tôi sợ người khác phát hiện ra tôi đang học Pháp. Điều này là bất kính với cả Sư phụ và Pháp.

Khi nhận ra sai lầm đó, tôi quyết định chính lại môi trường trong ký túc xá của mình. Khi bắt đầu học kỳ thứ hai, tôi nhận trách nhiệm dọn dẹp ký túc xá và không tranh cãi với ai về bất kỳ điều gì. Ngoài ra, tôi chú ý nghe giảng trên lớp và thận trọng trong vấn đề tu khẩu.

Mỗi khi ai đó khen ngợi tôi, tôi luôn nói: “Tôi là một đệ tử Đại Pháp. Đó là lý do tôi hành xử như vậy.” Vì biết rằng Đại Pháp là tốt, một vài người bạn học của tôi đã hỏi mượn máy MP5 của tôi để nghe Pháp. Những người khác thì muốn nghe nhạc Đại Pháp với tôi.

Sư phụ giảng:

“không có sợ, thì cũng không tồn tại nhân tố làm cho chư vị sợ. Không phải là miễn cưỡng, mà là thản nhiên vứt bỏ nên đạt được.” (Tinh tấn yếu chỉ II)

Tôi nhận ra rằng không khó để các học viên thoát khỏi sự nguy hiểm của thế giới vật chất này, nếu họ thực sự xem bản thân mình là người tu luyện; vững tin vào Sư phụ và Pháp, và giữ chính niệm. Nếu chúng ta một tay giữ phần Thần còn một tay giữ phần người, cựu thế lực sẽ lợi dụng sơ hở của chúng ta.

Sau đó, tôi nhận ra rằng một vài tâm chấp trước và suy nghĩ có liên quan đến văn hóa Đảng của mình đã trở nên yếu dần, đặc biệt là khi tôi giảng rõ sự thật cho những người lạ.

Gần đây, một bạn học của tôi hỏi rằng liệu tôi có thể giúp anh ấy giảng rõ sự thật cho một vài người bạn và người thân của anh ấy không. Một lần, anh ấy trèo lên một bức tường cao để lấy lại trái cầu lông cho một học sinh khác. Người học sinh đứng ở dưới đất đó đã ngước lên và hỏi: “Bạn có phải là một học viên Pháp Luân Đại Pháp không?” Người bạn học của tôi đã nhân cơ hội đó để giảng rõ sự thật cho cậu ấy.

Tôi rất vui khi thấy một người thường sau khi hiểu ra chân tướng đã dũng cảm bảo vệ Đại Pháp. Thậm chí tôi, một học viên lâu năm, cũng đã không thể làm điều mà anh đã làm. Khi nhìn lại, tôi nhận ra mình đã phung phí quá nhiều thời gian để do dự và sợ hãi bước ra chứng thực Pháp. Ngoài ra, trước đây mỗi khi nói chuyện với người khác về Đại Pháp, tôi luôn nói ở tầng quá cao, không phát chính niệm để thanh lý trường không gian của bản thân và của họ, và cảm thấy khó chịu khi họ không chấp nhận sự thật về Đại Pháp.

Loại bỏ chấp trước sắc dục

Dù tôi đã bỏ được nhiều tâm chấp trước trong vòng hai năm qua, chấp trước sắc dục dường như vẫn ẩn sâu trong tôi, vì vậy tôi thấy nó đặc biệt khó để loại bỏ. Đầu tiên, tôi nghĩ sai lầm rằng sắc dục là một phản ứng sinh lý bình thường giữa hai người khác giới, đặc biệt là giữa những người trẻ.

Tuy nhiên, tôi càng nghĩ như vậy thì chấp trước sắc dục của tôi càng phát triển. Có lúc, tôi thấy không thể vượt qua khảo nghiệm sắc dục trong những giấc mơ. Sau đó, tôi nhận ra rằng sắc dục cũng chỉ là một chấp trước người thường khác, là điều mà các học viên cần phải bỏ, đặc biệt là khi Sư phụ đã điều chỉnh thân thể cho chúng ta.

Tôi nhận ra rằng nếu tôi không hoàn toàn loại bỏ tất cả các chấp trước người thường của mình, đặc biệt là chấp trước sắc dục, cuối cùng tôi sẽ bị hủy hoại và thất bại trong tu luyện.

Ban đầu, tôi phải bảo đảm không đọc những cuốn truyện không lành mạnh, nhìn ngắm tranh ảnh đồi trụy, hoặc xem các bộ phim người lớn ngay cả khi hầu hết con trai trong ký túc xá của tôi đều làm vậy. Lúc đó, tôi dành nhiều thời gian để học thuộc Pháp, đặc biệt là các đoạn Pháp giảng về vấn đề sắc dục. Tôi cũng phát chính niệm để thanh lý trường không gian của bản thân và trường không gian xung quanh mình.

Mỗi tối trước khi đi ngủ, tôi lại nhẩm đoạn Pháp của Sư phụ:

“Tôi không phải người bình thường, tôi là người luyện công; các vị chớ đối xử với tôi như thế; tôi là [người] tu Pháp Luân Đại Pháp.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi cũng tải loạt bài “Loại bỏ chấp trước sắc dục” trên Minh Huệ Net xuống và cẩn thận đọc từng bài viết. Dần dần, tôi đã có thể loại bỏ chấp trước sắc dục. Cuối cùng, tôi cảm thấy cực kỳ nhẹ nhàng và thanh thản. Khi giảng chân tướng cho các bạn nữ, tôi luôn giữ một khoảng cách đúng đắn trong cảm xúc. Sau khi loại bỏ được chấp trước vào tình và vứt bỏ sự trói buộc của sắc dục, tôi thấy rằng mình không còn bị trói buộc bởi những suy nghĩ cố hữu liên quan đến vấn đề này. Nếu như các học viên chúng ta bị mắc vào cái bẫy tình cảm, chúng ta có thể sẽ đánh mất cơ hội thiêng liêng quý giá này. Thật ra, khi một học viên quyết tâm loại bỏ chấp trước, tu luyện tâm tính và vững tin vào Sư phụ và Pháp, người đó có thể loại bỏ bất kỳ chấp trước nào.

Tôi biết một học viên trẻ ban đầu rất tinh tấn, nhưng sau đó bị ô nhiễm trong thế giới vật chất. Anh ấy đã cãi nhau với cha mẹ và không cư xử như một người tu luyện. Các học viên trẻ khác mà tôi biết đã không thể thoát ra khỏi những cám dỗ của xã hội hiện đại. Một số không trở lại con đường tu luyện với lý do là họ không có đủ thời gian và quá bận rộn với việc học hành. Số khác đã hoàn toàn quên tu luyện và chỉ còn nói chuyện về việc đạt được những mục tiêu nơi người thường.

Tôi mong rằng mình có thể thức tỉnh tất cả những học viên này bằng cách chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của chính mình với họ. Nếu tất cả chúng ta đều đến thế giới này để đắc Pháp và hoàn thành thệ ước lịch sử của chúng ta, thì tất cả chúng ta đều liên quan với Sư phụ, với Pháp và với nhau. Nếu chúng ta đánh mất cơ hội quý giá này chỉ vì không muốn từ bỏ các chấp trước người thường của mình, chúng ta sẽ vĩnh viễn hối hận trong tương lai.

Như tất cả chúng ta đều biết, vào ngày mà các đệ tử Đại Pháp viên mãn, những người đã đi tốt trên con đường của mình sẽ bạch nhật phi thăng. Liệu bạn có là một trong số đó hay không?


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/16/明慧法会–年轻弟子-红尘险恶-珍惜圣缘-265114.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/1/8/137008.html

Đăng ngày 29-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share