Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-11-2012] Kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tôi muốn trình lên Sư phụ các kinh nghiệm tu luyện của tôi và gia đình tôi hơn 14 năm qua, và chia sẻ với các đồng tu.

1. Cả gia đình đắc Pháp

Chồng tôi đã từng rất thích khí công. Khi anh ấy về quê vào năm 1997 và thấy mẹ anh tu luyện Pháp Luân Công, anh ấy đã thức cả đêm để đọc sách Chuyển Pháp Luân. Sau đó anh ấy nói với mẹ mình: “Công pháp này thật tốt. Mẹ nên tiếp tục tu luyện.”

Anh ấy bắt đầu chú ý đến các sách Pháp Luân Công anh nhìn thấy trong các hiệu sách và dần dần mang nhiều quyển về nhà. Một ngày vào tháng 06 năm 1998, các học viên Đại Pháp trong cùng khu vực dân cư tổ chức một Pháp hội. Anh ấy gặp họ trên đường về nhà. Các học viên cũng mời anh ấy tham gia. Khi vào phòng hội thảo phải cần vé nhưng anh ấy không có. Anh đứng ngoài cửa, hy vọng có ai đó cho anh một vé. Anh đã đứng ở đó khoảng 30 phút và Pháp hội đã bắt đầu rồi. Một học viên nhìn thấy anh ấy đứng ở đó kiên nhẫn và thành kính nên đã cho chồng tôi một vé. Sau khi vào trong và ngồi xuống lắng nghe các học viên chia sẻ, anh rất cảm động bởi các câu chuyện và khóc từ đầu tới cuối. Anh cảm thấy sự tuyệt vời của Pháp Luân Công từ tận đáy lòng. Sau khi về nhà, anh bắt đầu nghe các bài giảng của Sư phụ. Ngày 01 tháng 07 là ngày sinh nhật của anh ấy. Tôi nói: “Trên đường đi làm về nhà, anh có thể mua một chai rượu để mừng sinh nhật!” Anh ấy mỉm cười: “Từ bây giờ, anh muốn tu luyện Pháp Luân Công và ngừng uống rượu.” Sáng hôm sau, anh ấy đến điểm luyện công.

Sau khi chồng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, đứa con trai sáu tuổi của tôi, Tiểu Tiểu và tôi bắt đầu được tiêu nghiệp. Tiểu Tiểu mọc u khắp cơ thể và có mùi giống như mùi thuốc bắc. Con trai tôi bị viêm dạ dày và viêm mũi rất nặng, đã uống nhiều thuốc Trung y và Tây y. Cháu cân nặng chưa tới 18kg. Sau một đêm, một vết loét to bằng cái chén xuất hiện trên lưng tôi. Tôi mơ thấy Pháp thân của Sư Phụ mang nguyên thần của mình vượt qua Tam Giới đến các không gian khác. Tôi kinh ngạc đánh thức chồng dậy và chia sẻ về giấc mơ với anh. Sáng hôm sau, tôi đến điểm luyện công. Sau khi đi làm, trong khi tôi đang xem lại bộ năm bài công pháp ở nhà, thì con trai tôi xem cùng tôi. Cứ như thế, cả ba chúng tôi đều đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

2. Chia sẻ kinh nghiệm của tiểu đệ tử Tiểu Tiểu

Gia đình tôi là một nhóm học Pháp nhỏ. Lần đầu tiên chúng tôi đọc Chuyển Pháp Luân, Tiểu Tiểu đọc theo tôi. Lần thứ hai, cháu bắt đầu tự đọc riêng. Lần thứ ba, cháu đã có thể đọc theo nhóm học Pháp. Một đứa trẻ sáu tuổi đọc cả quyển sách với người lớn, bản thân việc ấy đã là một điều kỳ diệu.

Tiểu Tiểu đã trải nghiệm sự tiêu nghiệp ba lần. Cháu từng bị sốt hơn 40 độ C. Lần đó tôi đã không thể xử lý được và tiêm cho cháu một mũi tiêm để hạ sốt. Lần thứ hai, tôi đã dùng rượu để hạ sốt cho cháu. Khi cháu nhận ra rằng rượu cũng là thuốc và như thế là cháu đã không vượt qua khảo nghiệm hai lần đầu tiên đó, cháu rất thất vọng và khóc. Lần thứ 3 cháu bị sốt cao, trận sốt kéo dài cả ngày. Nhưng sau nửa đêm, cơn sốt đỡ hơn, nhiệt độ hạ xuống và cháu đã ngủ. Rồi sau 04 giờ sáng, cháu lại bắt đầu sốt. Nó kéo dài suốt ba ngày. Cháu bảo chúng tôi rằng cháu chỉ là đang tiêu nghiệp thôi, không cần tới bệnh viện.

Trước khi luyện Pháp Luân Công, Tiểu Tiểu mỗi năm chỉ tăng chưa tới 2kg. Nhưng, trong năm đầu tiên sau khi bắt đầu luyện, cháu đã tăng gần 5kg. Sắc diện cháu trông rất khỏe mạnh. Sư Phụ đã khai mở thiên mục cho cháu. Cháu thường chia sẻ với chúng tôi những điều cháu nhìn thấy trong các không gian khác. Một lần, cháu đang tự chơi và nói chuyện một mình. Cháu bảo rằng có mấy đứa trẻ chơi bài với cháu. Chúng đều có tên, và chúng đến đây trên một cỗ xe ngựa kéo. Chúng tôi hỏi cháu chúng từ đâu đến. Cháu chỉ vào ngực mình và bảo: “Từ đây ạ.” Khi học Pháp, cháu đi vào trạng thái nhập định. Khi cầm sách Chuyển Pháp Luân, cháu như thể tách biệt khỏi thế giới xung quanh. Không ai có thể can nhiễu cháu.

Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu vào năm 1999, Tiểu Tiểu đã viết vài chữ trên một tấm bảng đen nhỏ “Đừng giao sách Đại Pháp”, và cầm bảng đứng trước cửa ngăn không cho tôi giao các sách Đại Pháp.

Trong những ngày tôi bị giam giữ ở trung tâm tẩy não, mẹ tôi được phép đến thăm tôi. Bà hỏi Tiểu Tiểu điều cháu muốn nói với tôi, và cháu bảo: “Chỉ hai từ: ‘Kiên định'”. Năm 2002, khi tôi đang ở trung tâm tẩy não và chồng tôi phải rời khỏi nhà để tránh bức hại, nhiều người tốt bụng đã chăm sóc cho Tiểu Tiểu. Điều làm họ ngạc nhiên là họ không thể nói rằng Tiểu Tiểu không có sự trông sóc của bố mẹ. Cậu bé mười tuổi sống vui vẻ và thường hát các bài hát cho bà nghe để làm bà vui.

Bố mẹ của bạn học cùng lớp với Tiểu Tiểu bảo chúng tôi: “Chúng tôi khâm phục Tiểu Tiểu không chỉ vì cậu bé là một học sinh giỏi mà còn vì lòng tốt hay giúp đỡ người khác của cháu. Ngay cả trước kì thi vào trung học, Tiểu Tiểu vẫn dành thời gian giúp đỡ con chúng tôi giải quyết vấn đề.” Ngày nay, trẻ con thường là con một trong gia đình và hiếm khi muốn giúp đỡ người khác. Nhưng là một tiểu đệ tử Đại Pháp, Tiểu Tiểu có thể vô vị kỷ và đối xử tốt với người khác. Đối với một vấn đề, Tiểu Tiểu không chỉ dùng một cách mà còn dùng nhiều cách để giải thích cho các bạn cùng lớp. Tiểu Tiểu không bao giờ nói với chúng tôi về những điều này. Đều là do các thầy cô giáo và bố mẹ của các bạn cùng lớp của cháu kể lại.

Tiểu Tiểu đã làm tốt như một tiểu đệ tử Đại Pháp. Sư phụ cũng đã ban cho cháu phần thưởng: cháu là học sinh đứng đầu quận trong kỳ thi vào trung học. Mọi người đều biết điều này: đứa trẻ từ một gia đình Pháp Luân Công là học sinh đứng đầu! Chúng tôi đã không bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này để giảng chân tướng về Đại Pháp.

Từ trường tiểu học cho đến trung học, mọi người đều biết toàn bộ gia đình chúng tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tiểu Tiểu đã dẫn các bạn cùng lớp về nhà và chúng tôi giảng chân tướng và giúp chúng thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới. Tiểu Tiểu đã không tham gia đoàn thanh niên. Bà của Tiểu Tiểu và một số giáo viên quan tâm đến cháu cảm thấy lo lắng và sợ rằng việc không gia nhập đoàn thanh niên sẽ mang rắc rối đến cho cháu. Vì vậy họ đã cố thuyết phục cháu gia nhập và sau đó thoái. Tiểu Tiểu nói: “Con biết nó là thuốc độc; sao con phải uống nó?”

3. Kinh nghiệm tu luyện của tôi

Tôi đã từng là một vận động viên, nhưng tôi phải chịu đựng bệnh viêm mũi và bệnh thấp khớp và dễ bị cảm lạnh khi còn trẻ.

Lúc đầu khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi rất khó để ngồi được đơn bàn. Mỗi tối khi gia đình tôi ngồi luyện tĩnh công cùng nhau, đó là lúc tôi chịu đựng nhiều nhất. Mỗi ngày, với sự khích lệ của chồng và con trai, tôi đã hoàn thành bài tĩnh công trong một tiếng đồng hồ với nước mắt. Tôi đã chuyển từ ngồi đơn bàn sang song bàn. Điều này đã phải mất sáu tháng.

Sau khi bắt đầu luyện các bài công pháp, cơ thể tôi trải qua những thay đổi kì diệu. Chỉ trong sáu tháng, mỗi lần luyện tĩnh công tôi đều cảm thấy khí lạnh tỏa ra từ lòng bàn tay. Thậm chí khi trời nóng, sau khi hoàn thành bài tĩnh công, tôi cần một cái chăn để đắp lên mình. Khi tôi luyện nhiều hơn, tôi có thể cảm thấy hơi ấm thông suốt toàn cơ thể mình. Sư phụ đã ban cho tôi da dẻ hồng hào và khỏe mạnh.

Vào tháng 07 năm 1999, khi ĐCSTQ bắt đầu lan truyền vu khống về Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã nghi ngờ. Nhưng tôi cảm thấy rằng Sư phụ đã ban cho tôi nhiều cơ hội để đương đầu với cuộc bức hại tà ác và chứng thực Đại Pháp.

Một lần lãnh đạo muốn nói chuyện với tôi. Tôi biết là cơ hội đã đến. Lúc đó các kinh văn của Sư phụ “Kiến chân tính” và “Vị trí” đã được xuất bản. Tôi đọc nhẩm các kinh văn này trên đường đến đó: “Nhưng một người tu luyện vĩ đại có thể trong khảo nghiệm trọng đại, mà vứt bỏ tự ngã, cho đến hết thảy tư tưởng của người thường.” (Vị tríTinh tấn yếu chỉ II) Sau khi tôi đến đó, lãnh đạo nói: “Cấp trên yêu cầu cô viết các bài viết chỉ trích Pháp Luân Công.” Ông ấy đưa tôi giấy và bút. Vì vậy tôi bắt đầu viết một bài viết chứng thực Đại Pháp. Tôi viết một bài ngắn. Ông ấy bảo: “Không, bài này không được. Hãy viết lại.” Vì thế tôi đã viết một bài dài để chứng thực sự mỹ diệu của Đại Pháp. Sau khi đọc nó, ông ấy nói: “Lần này có vẻ tốt đấy. Cô có thể về bây giờ.” Sau đó tôi được biết ba người lãnh đạo của tôi đã thảo luận về bài viết của tôi và nói: “Nếu chúng ta giao bài viết này, cô ấy sẽ có chuyện.” Cuối cùng, họ quyết định không giao bài viết của tôi. Cứ như vậy, Sư phụ đã bảo hộ tôi từ cuộc bức hại tà ác. Sau đó, người lãnh đạo này đã bảo vệ tôi cho tới khi ông ấy nghỉ hưu.

Một ngày vào mùa thu năm 2001, chồng tôi bị tố giác khi đang dán các áp phích Đại Pháp và đã bị giam trong một trung tâm giam giữ. Tối hôm sau, cảnh sát cùng với các nhân viên khu vực cố gắng đột nhập vào để lục soát nhà tôi. Khi nghe tiếng bước chân lên cầu thang, tôi lập tức khóa cửa và tắt đèn. Bất kể họ la hét lớn như thế nào bên ngoài, tôi đã không mở cửa. Tôi bảo Tiểu Tiểu, vốn đang sợ hãi, đi ngủ: “Mẹ sẽ không mở cửa.” Sau hơn ba tiếng đồng hồ, với sự bảo hộ của Sư phụ, họ đã rời đi.

Một buổi chiều vào cuối thu năm 2002, tôi đang dạy một lớp học. Một nhân viên từ phòng an ninh của trường chúng tôi và một cảnh sát đã bắt giữ tôi bất hợp pháp ngay tại lớp học và đưa tôi đến một trung tâm tẩy não. Tôi đã tuyệt thực để phản đối bức hại. Tối hôm đó, khi đang giảng chân tướng cho các cựu học viên đã lạc đường, tôi đột nhiên cảm thấy một luồng nhiệt thông thấu toàn thân. Tôi lập tức cảm thấy chính niệm của mình rất mạnh mẽ. Tôi đẫm nước mắt và kể với các cựu học viên này điều tôi cảm thấy lúc đó. Tôi biết Sư phụ đã ở bên cạnh mình.

Trong 50 ngày bức hại, khi tôi làm tốt, Sư phụ đã khích lệ tôi. Tôi có một giấc mơ rằng tôi đến một trường đại học và tiếp tục tốt nghiệp. Khi tôi không làm tốt, Sư phụ đã điểm hóa tôi rằng tôi đang vào thang máy và đi xuống rất nhanh từ một tòa nhà cao tầng. Sau đó, tôi được giải cứu bởi gia đình. Sau khi về nhà, thông qua học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm, tôi hiểu ra rằng mình đã bị rơi vào bẫy của cựu thế lực của các gọi là khảo nghiệm. Trước khi bị bắt, tôi luôn nghĩ rằng: “Nếu bị bắt, tôi sẽ…” Tôi đã không phủ nhận cuộc bức hại.

Sau khi về nhà, tôi vẫn bị tà ác bức hại. Chính quyền không cho phép tôi đứng lớp. Từ đó, tôi bắt đầu giảng chân tướng trực diện. Gần một nghìn bạn bè, người thân và đồng nghiệp xung quanh tôi trở thành mục tiêu giảng chân tướng của tôi.

Thay vì đi xe đạp, tôi đã đi bộ đi làm. Vào mùa đông, bất kể trời lạnh thế nào, tôi không đeo khẩu trang. Bất kể gặp ai, tôi đều bắt đầu nói chuyện với họ và dẫn đến chủ đề Pháp Luân Công. Trong quá trình giảng chân tướng, tôi thực sự cảm thấy sự gia trì của Sư phụ. Thường ngay khi tôi có niệm giảng chân tướng, Sư phụ sẽ mang mọi người đến cho tôi.

Từ những năm trước tôi đã bắt đầu phân phát các đĩa DVD Thần Vận. Mỗi lần gặp một người lạ, tôi tặng họ một đĩa DVD Thần Vận tôi tự làm. Một người thường đã hiểu chân tướng nói với tôi sau khi cô ấy nhìn thấy đĩa DVD Thần Vận: “Thần Vận rất đẹp. Màu sắc không phải là màu sắc trong thế giới con người. Sau khi xem biểu diễn, cả tâm và thân tôi đều được tịnh hóa. Điều này thật kì diệu!” Sau đó tôi đã tặng cô ấy DVD Thần Vận của năm nay.

Tôi sống ở tầng trung của một tòa nhà. Không ai thích dọn dẹp cầu thang. Tôi đã dọn dẹp từ tận tầng trên cùng của tòa nhà cho đến tầng trệt. Hàng xóm của tôi nói: “Học viên Pháp Luân Công gần nhà tôi là một người tốt.” Ở nơi làm việc, điều mà mọi người tranh cãi nhiều nhất là ai giữ tiền. Khi tiền được tôi quản lý, mọi người đều hài lòng và không còn tranh cãi nữa. Một đồng nghiệp của tôi nói: “Ngày nay, các học viên Pháp Luân Công trở thành những người đáng tin cậy nhất. Điều vô lý là trái lại chúng ta đã trừng phạt họ.”

4. Kinh nghiệm tu luyện của chồng tôi

Tôi bắt đầu tu luyện vào tháng 07 năm 1998. Ngày thứ ba, tất cả các chứng bệnh tôi đã chịu đựng gần 20 năm, như viêm loét dạ dày, suy nhược thần kinh, căng cơ quá mức và viêm họng đều biến mất. Lần đầu tiên luyện bài công pháp thứ hai, tôi cảm thấy có gì đó đi ra từ tim và di chuyển chậm chạp trong cánh tay tôi. Nó giống như một cái kim bằng thép rất ngứa. Tôi đã chịu đựng cơn đau không chịu nổi. Cuối cùng, nó bị đẩy ra khỏi các ngón tay tôi bởi Pháp Luân. Khi luyện bài công pháp thứ ba, tôi cảm thấy đau đớn trong toàn bộ cơ thể. Tôi biết là Sư phụ đang tịnh hóa thân thể mình vì tôi đã tập luyện nhiều loại khí công khác nhau.

Lần đầu tiên luyện tĩnh công, tôi cảm giác như chân mình biến mất. Sau khi tu luyện được hai tháng, tôi nhận ra rằng mình không nên chơi cổ phiếu. Tôi hạ quyết tâm và bán tất cả các cổ phiếu của mình. Lúc đó, nhiều đồng nghiệp cười nhạo tôi. Tôi cảm thấy tâm mình đau đớn. Hôm đó tôi cũng nhận được một cuộc điện thoại rằng người chị đã nuôi nấng tôi đã chết. Tâm tôi còn đau đớn hơn nữa nên tôi liên tục nhẩm bài “Chân tu” hết lần này đến lần khác. Tôi cảm thấy điềm tĩnh lại. Tối hôm đó, khi đang luyện tĩnh công, tôi cảm thấy lòng bàn tay mình bị xé mở và khí lạnh tỏa ra. Tôi cảm thấy như thể đang rơi vào một ngôi nhà băng. Sau khi luyện công xong, thân thể tôi dần dần ấm lên. Từ đó, khi luyện tĩnh công, tôi không còn ra nhiều mồ hôi nữa. Chân tôi không còn bầm tím mà có màu đỏ bình thường.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, tôi đã có chấp trước sợ hãi và không ra ngoài chứng thực Pháp. Khi gần đến tháng 10, lãnh đạo yêu cầu tôi lựa chọn. Tôi nghĩ thời điểm đã đến và quyết định viết định viết ra kinh nghiệm tu luyện của mình. Sau đó tôi có triệu chứng đau đớn khủng khiếp toàn thân thể và chuột rút. Tôi không thể cử động khi đang nằm trên gường. Tuy nhiên, đầu óc tôi thanh tỉnh. Tôi chỉ có một niệm: “Tôi phải viết ra điều này trong đêm nay và nộp nó ngày mai.” Ngay lập tức, tất cả các triệu chứng của tôi biến mất. Ngày hôm sau, tôi sao bài viết của mình thành vài bản và đưa chúng cho một số lãnh đạo. Họ lập tức gọi cho hội đồng pháp lý để nói chuyện với tôi và cưỡng bức tôi từ bỏ môn tập luyện. Tôi bảo họ: “Đây là một Pháp vĩ đại! Không gì có thể thay đổi tâm tôi dành cho tu luyện Đại Pháp!” Nó giống như thể là một cuộc bức hại nghiêm trọng dành cho tôi. Sư phụ từ bi đã chịu nó cho tôi! Các lãnh đạo đã không báo cáo tôi.

Sau ngày 20 tháng 07 năm 1999, tôi bắt đầu ghi nhớ và học thuộc Chuyển Pháp Luân. Lúc đầu, khi tôi cố gắng học thuộc, đầu óc tôi như thể bị nổ tung; tôi đau đớn khủng khiếp. Khi tôi không cố gắng học thuộc, đầu tôi không đau. Sau một tuần, tôi chỉ có thể học thuộc đoạn đầu tiên. Vào buổi trưa ngày mà tôi đã học thuộc xong đoạn đầu tiên, Sư phụ cho tôi cảm nhận cột công trụ của mình tiến thẳng lên trời và thân thể tôi biến thành rất to lớn.

Tôi tiếp tục ghi nhớ và học thuộc Pháp nhưng quá trình đó rất chậm. Ngay khi tôi học thuộc một đoạn, tôi quên mất điều tôi vừa mới ghi nhớ trước đó. Tôi đã có niệm từ bỏ nhưng vẫn tiếp tục. Tôi phải mất gần sáu tháng để học thuộc bài giảng đầu tiên. Khi tôi học thuộc Pháp, tôi cảm thấy rõ ràng can nhiễu càng ngày càng ít. Tôi thanh tỉnh hơn. Tôi dành ba tháng để học thuộc bài giảng thứ hai và một tháng rưỡi để học thuộc bài giảng thứ ba. Sau đó, tôi học càng ngày càng nhanh. Tôi đã ghi nhớ toàn bộ cuốn Chuyển Pháp Luân và học thuộc nó nhiều lần. Thông thường, khi đi xe buýt mà đọc nhẩm Pháp, môi trường ồn ào xung quanh không thể phiền nhiễu đến tôi. Giống như thể tôi ở trong một màn bao phủ tách biệt tôi ra khỏi thế giới bên ngoài. Tôi cảm thấy như toàn bộ tâm và thân mình đang đọc nhẩm Pháp. Thân thể dường như có điện và cảm thấy tê. Tôi cảm thấy một cột công trụ khổng lồ trên đầu mình.

Trong quá trình học thuộc Pháp, tôi hiểu được những chỗ mà tôi không hiểu đầy đủ hay có thắc mắc khi đang đọc Pháp. Đôi khi, khi đang đọc nhẩm một câu, tôi cảm thấy như mình chưa từng đọc nó trước đây. Đôi khi, tôi không thể nhớ một phần của Pháp mà tôi đã học thuộc. Sau đó tôi sẽ tìm ra chỗ chính xác mà tôi cần đề cao. Đôi khi, khi tôi đối mặt với khổ nạn trong cuộc sống hàng ngày, những đoạn Pháp có liên quan sẽ hiện ta trong tâm tôi, nhắc nhở tôi nên dùng Pháp để đo lường mọi việc. Đôi khi, khi đang đọc nhẩm Pháp, tôi cảm thấy toàn thân mình trải qua những thay đổi lớn; nó ấm lên từ sâu bên trong và mở rộng ra trong khoảng khắc, và cái lạnh trên trên bề mặt lập tức biến mất. Đôi khi, tôi cảm thấy thân thể mình đang trải qua những chấn động.

Sau khi tôi đã vượt qua giai đoạn khó khăn khi học thuộc Pháp, tôi cảm thấy hơi ấm xung quanh vùng bụng dưới. Tôi liền cảm thấy các thể sinh mệnh bắt đầu phát triển và nhảy nhót một cách vui vẻ trong thân thể mình. Thậm chí tôi có thể nhìn thấy chúng bằng mắt thường.

Vào tháng 10 năm 2000, một người đại diện cần được chuyển từ bộ phận làm việc của tôi đến Quảng Đông trong một thời gian. Không ai sẵn sàng đảm nhận nhiệm vụ này. Lãnh đạo yêu cầu tôi và tôi đã đồng ý. Sau khi đến đó, tôi nhận ra rằng khối lượng công việc vượt xa dự tính. Một người phải làm gần như công việc của ba người, từ 07 giờ sáng đến 09 giờ tối và hầu như không nghỉ cuối tuần. Tôi vẫn tiếp tục học Pháp, ghi nhớ và học thuộc Pháp và luyện công.

Sau khi giành được lòng tin của các đồng nghiệp, tôi bắt đầu nói với họ chân tướng về Đại Pháp. Ở Quảng Đông, khi trời vẫn còn lạnh vào mùa đông, tôi mặc một cái áo ngắn tay mà không thấy lạnh. Các đồng nghiệp của tôi rất ngạc nhiên. Tôi bảo họ rằng đó là nhờ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Với chủ đề được mở ra, tôi bắt đầu giảng chân tướng về Đại Pháp. Phần lớn họ chấp nhận điều tôi nói với họ.

Từ năm 2002 đến năm 2007, tôi giảng dạy ở một trường đại học. Tôi thường dùng một phần nhỏ thời gian trên lớp để kể về một câu truyện truyền thống. Dần dần tôi dành được niềm tin của các sinh viên và bắt đầu chiếu các DVD giảng chân tướng trong các giờ nghỉ giải lao, giảng chân tướng và khuyên họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Như vậy, mỗi kì tôi dạy một lớp các sinh viên và họ biết được chân tướng. Một số sinh viên đã thoái ĐCSTQ, Đoàn thanh niên và Đội thiếu niên. Các sinh viên đã hiểu chân tướng cũng bảo người thân của họ thoái.

Chúng ta nên tiếp tục tinh tấn, làm tốt ba việc, hoàn thành thệ ước tiền sử và theo Sư phụ về nhà.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/27/明慧法会–全家人修大法-走在神的路上-264611.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/23/136757.html
Đăng ngày 25-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share