Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 16 – 11 – 2012]

Kính chào Sư phụ tôn kính!

Kính chào các bạn đồng tu!

Với sự động viên khích lệ của các đồng tu, tôi đã vượt qua tâm sợ hãi để có thể viết ra những kinh nghiệm tu luyện của mình tại thời điểm thiêng liêng trong lịch sử này.

1. Sau khi học Pháp, tôi hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp hoàn toàn là về tu luyện

Tôi thấy may mắn khi bắt đầu con đường tu luyện từ khi còn nhỏ. Lúc đó, tôi cảm thấy mình đã đồng hóa với Đại Pháp và biết rằng Nó rất tốt. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ tự hỏi: “Đại Pháp là gì?” Tôi cũng không dành nhiều thời gian để học Pháp. Vì vậy, sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu, tôi về cơ bản đã ngừng tu luyện. Khi quay lại với Đại Pháp, tôi đã là một thanh niên! Một ngày nọ, tôi gặp một trong số các tiểu đệ tử mà trước kia tôi biết và cậu ấy đã hỏi tôi: “Tại sao bạn tu luyện Đại Pháp?” Tôi giật mình và thật sự không biết phải trả lời cậu ấy thế nào. Khi về nhà, tôi bắt đầu bình tĩnh học các bài giảng của Sư phụ. Tôi biết rằng nếu tôi tu luyện Đại Pháp tinh tấn, tôi có thể trở về với chân ngã của mình. Sau đó tôi nhận ra rằng tôi hiểu Đại Pháp chưa thuần tịnh lắm, vì tôi có nhiều nhân tố của văn hóa Đảng Cộng sản, đặc biệt là chủ nghĩa vô thần.

Tôi đột nhiên nhận ra rằng cựu thế lực đàn áp thế hệ trẻ bằng những nhân tố tà ác này, làm cho họ khó đề cao lên. Sau khi hiểu ra điều này, Sư phụ đã cho tôi thấy các không gian khác. Khi đó, tôi nhận ra rằng những quan niệm ẩn sâu trong tôi là nguyên nhân của tất cả các rắc rối. Tôi cũng nhận ra rằng thế giới này là huyễn tượng và điều duy nhất có thật trong không gian vật chất này là Đại Pháp và tu luyện.

2. Quảng bá Thần Vận ở Trung Quốc

Sư phụ giảng:

“Tuy nhiên chư vị biết không? Những người lẽ ra được cứu vào năm ngoái [qua biểu diễn Thần Vận nhưng lại không đi xem biểu diễn], đã vĩnh viễn mất cơ hội rồi, bởi vì Chính Pháp không ngừng tiến tới, từng bước từng bước, đến một tầng ấy là một tầng những người ấy, trên đó đến thiên quốc nào, đến một tầng thiên thể nào, thì [tại đây] chính là những người ở tầng ấy đến xem, lần sau thì chỗ ngồi ấy là của người khác chứ không còn của họ nữa. Chư vị có biết là mất đi bao nhiêu sinh mệnh không?! Thấy những chỗ ngồi trống ở rạp, chư vị có biết tôi cảm thụ thế nào không?” (“Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp”)

Sau khi đĩa DVD Thần Vận năm nay được phát hành, tôi đã làm một số công tác chuẩn bị, như tìm hiểu về giá vé cao nhất được bán ở các quốc gia khác nhau. Hầu hết người dân Trung Quốc đo lường mọi thứ bằng giá tiền của nó, vì vậy nói về giá vé của buổi biểu diễn là một cách tốt để bắt đầu một cuộc nói chuyện. Tôi cũng so sánh chất lượng của các bao bì DVD và đưa cho những người khác nhau những DVD có bao bì khác nhau.

Tôi rất vui khi nhận được những đĩa DVD Thần Vận của năm nay một ngày trước dịp họp lớp. Tôi đã 10 năm chưa gặp lại các bạn học của mình. Tôi lấy một chồng đĩa DVD và cẩn thận kiểm tra từng cái. Tôi liên tục phát chính niệm và tự nói với mình rằng những đĩa DVD này rất tuyệt diệu. Vì vậy, khi tôi đưa chúng cho các bạn học làm quà, những đĩa DVD này chắn chắn sẽ cứu họ. Tôi không lo lắng về an toàn cá nhân, vì vậy tâm của tôi rất nhẹ nhàng và tràn ngập từ bi.

Ngày hôm sau, tôi thấy mình do dự khi gặp các bạn học. Tuy nhiên, tôi biết rằng phần biết của họ đang khao khát được cứu. Tôi đã chào từng bạn với một vài câu đơn giản rồi đặt vào tay từng người trong số họ một đĩa DVD. Tôi nói với họ rằng đó là một món quà quý giá thể hiện văn hóa Trung Hoa truyền thống, một nền văn hóa thuần chính từ bi và tốt đẹp.

Tôi nói với họ rằng biểu diễn Thần Vận đem đến cuộc sống nền văn hóa Trung Hoa cổ xưa và được khán giả và những nhà phê bình đánh giá là biểu diễn hạng nhất trên thế giới. Mọi người ngạc nhiên và thích thú nhìn vào đĩa DVD. Một số người cười với tôi với ánh mắt lấp lánh, trong khi một số người khác cẩn thận cất đĩa DVD vào trong túi của họ.

Một bạn học của tôi đến muộn, vì vậy khi thấy anh ấy, tôi cũng đưa cho anh ấy một đĩa DVD. Khi anh ấy hỏi tôi đó có phải là đĩa DVD của Đại Kỷ Nguyên không, tôi đáp: “Không, đó là của đài truyền hình Tân Đường Nhân.” Anh nói rằng anh thường bắt gặp Đại Kỷ Nguyên khi đi du lịch nước ngoài. Anh cũng thích đọc nó trên mạng; khi ở nhà, anh thường sử dụng phần mềm vượt tường lửa để truy cập nó.

Khi mới gặp những người bạn cũ, tôi có nhiều cảm xúc đan xen lẫn lộn. Mười năm trước, họ rất sợ mỗi khi nghe tôi nói về Pháp Luân Đại Pháp. Nhờ các học viên nỗ lực giảng chân tướng không ngừng, giờ đây hầu hết mọi người đã hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, và nhiều người háo hức muốn tìm hiểu sự thật. Bây giờ, cựu thế lực không thể làm gì để ngăn chúng sinh thức tỉnh.

Một hôm, tôi đem theo vài đĩa DVD đến trường học. Một bạn học đã tiến đến chỗ tôi và một vài người bạn đang đứng để nhờ chúng tôi giúp anh gửi thiếp mời cho các giáo viên trong trường. Tôi biết rằng Sư phụ đã an bài cơ hội này để tôi phân phát đĩa DVD. Tôi đã tình nguyện nhận gửi thiếp mời giúp anh ấy. Tôi đã nhân cơ hội đó để tặng mỗi giáo viên một đĩa DVD Thần Vận. Tôi đã phát chính niệm về phía từng giáo viên mà tôi gặp để tiêu diệt những nhân tố tà ác đằng sau họ.

Sau khi gửi xong số thiếp mời của mình, tôi phát hiện rằng một vài bạn học của tôi không có thời gian để gửi thiếp mời của họ. Vì vậy, tôi đã đề nghị giúp đỡ họ. Khi gửi những thiếp mời này, tôi đã phải liên tục tự nhắc mình bình tĩnh và không được sợ hãi. Tôi nhận ra tâm sợ hãi và lo lắng bắt đầu yếu dần. Tôi tự nhủ: “Mình là một học viên Đại Pháp và Sư phụ đang làm mọi việc thông qua mình. Mình không nên ôm giữ bất kỳ quan niệm nào cả.”

Một vài ngày sau, tôi gặp lại một trong những giáo viên mà tôi đã tặng đĩa DVD. Ông ấy vui vẻ nói: “Buổi biểu diễn thật tuyệt vời và tôi xem nó mỗi ngày!” Từ đó trở đi, ông luôn vui vẻ chào tôi mỗi khi chúng tôi gặp nhau. Nụ cười rạng rỡ của ông thể hiện niềm vui của một sinh mệnh được đắc cứu.

Tôi thường mời bạn bè ra ngoài ăn trưa hoặc ăn tối để có thể tặng họ đĩa DVD Thần Vận. Sau đó, tôi nhận ra rằng tôi chỉ giảng chân tướng sau bữa ăn và kết quả thường không tốt lắm. Sau khi tôi nhìn ra chấp trước của mình, mọi người bắt đầu mua đồ ăn cho tôi và tôi đã tận dụng cơ hội đó để giảng rõ sự thật. Mỗi khi cảm thấy băn khoăn hoặc lo lắng về việc phân phát đĩa DVD, tôi thầm nghĩ: “Đây có thể là lần cuối cùng mình gặp người này, vì vậy mình phải tận dụng cơ hội này!” Khi chính niệm của tôi mạnh, người đó sẽ nhận đĩa DVD từ tôi. Khi niệm đầu của tôi không chính, tôi sẽ lỡ mất cơ hội. Tôi thường cảm thấy đau buồn khi không hoàn thành trách nhiệm cứu người.

Một hôm, tôi đi tàu đến nhà của một học viên ở ngoài thành phố để lấy thêm đĩa DVD. Tôi đã thu xếp để bắt chuyến tàu lúc 7h30 tối để về nhà, nhưng khi tôi đến nhà ga thì đã là 7h10, và có một hàng người dài đang đứng trước quầy bán vé. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ, nhưng sau đó tôi bắt đầu cảm thấy thật tệ vì luôn làm phiền Ngài mỗi khi tôi gặp khó khăn. Cuối cùng khi đã có vé trong tay, tôi nhìn lên và thấy tàu chuẩn bị khởi hành. Tôi chạy nhanh hết sức có thể và vừa kịp lên tàu. Sau khi đã ổn dịnh chỗ ngồi, tôi bắt đầu hướng nội và nghĩ về lời giảng của Sư phụ:

“Đại nạn tiền cứu nhân tranh phân đoạt miểu.” (“Thực hiện thệ ước”, Hồng Ngâm III).

(Diễn nghĩa: Cứu người trước đại nạn là giành giật từng phút từng giây.)

Tôi biết rằng mình không thể mãi vô tâm và thiếu trách nhiệm được.

3. Cung cấp một môi trường tu luyện cho các tiểu đệ tử

Khi tôi còn nhỏ và cuộc đàn áp đang hoành hành,  các học viên lớn tuổi đã chủ động cung cấp cho các học viên nhỏ tuổi một môi trường để học Pháp nhóm. Bây giờ khi đã lớn hơn, tôi muốn làm việc tương tự cho các tiểu đệ tử mà tôi biết. Tôi đã nói cho mọi người biết về ý định của mình, sau đó chia những đứa trẻ ra thành những nhóm khác nhau dựa vào những ngày mà chúng được nghỉ học. Mỗi nhóm có ít nhất hai học viên lớn và một vài học viên nhỏ tuổi.

Vấn đề đầu tiên mà tôi phải giải quyết là lựa chọn và nhờ các học viên lớn tuổi nào tham gia. Những học viên này không những phải hiểu Pháp tốt, mà họ còn phải có khả năng kiên nhẫn để có thể giao tiếp hiệu quả với những đứa trẻ quá hiếu động hoặc ham chơi.

Tuy nhiên, mọi người đã rất bận rộn với những hạng mục Đại Pháp của riêng họ, vì vậy rất khó để đề nghị họ dành ra dù chỉ một vài ngày để học Pháp với các tiểu đệ tử. Thông qua việc chia sẻ thể ngộ, mọi người nhận ra rằng điều này cũng là một phần của việc cứu người, vì vậy các học viên đã tình nguyện đảm nhận trách nhiệm này.

Vấn đề tiếp theo mà tôi gặp phải là tìm một địa điểm yên tĩnh và đủ gần cho mọi người. Sau khi tôi đi hỏi xung quanh, một vài học viên đã đồng ý cho mượn địa điểm để tổ chức nhóm học Pháp.

Kết thúc ngày đầu tiên, hai tiểu đệ tử nói với tôi rằng lịch học của chúng quá dày đặc và chúng cần nghỉ trưa. Các em cũng than phiền rằng điểm học Pháp quá xa nhà của chúng, vì vậy không thuận tiện cho việc đi lại. Các em cũng nói rằng không muốn tham gia nhóm học Pháp nữa.

Tôi thầm nghĩ: “Mọi người đã rất vất vả để cho các em có được môi trường học Pháp cùng nhau. Các học viên đã hy sinh thời gian quý báu của họ để giúp các em và bây giờ các em muốn nghỉ chỉ vì các em không thể ngủ trưa và địa điểm không thuận tiện để đi lại?! Khi tôi còn nhỏ, tôi sẽ làm bất cứ điều gì để được học Pháp với những người khác. Các em thật hư!”

Một lúc sau, tôi nhận ra rằng tất cả những điều này chỉ là một hình thức bức hại khác và các học viên nhỏ tuổi không nên thừa nhận nó. Các em nên biết rằng đó không phải là chân ngã của các em khi các em không muốn đến để học Pháp. Tôi cũng hướng nội và nhận ra mình có chấp trước an nhàn. Tôi không muốn giải quyết những vấn đề phát sinh, thay vào đó, tôi muốn lập tức thành công trong những việc mình làm với nỗ lực tối thiểu. Sau khi bình tĩnh lại, tôi đã nói chuyện với các tiểu đệ tử. Với sự khuyến khích của những người lớn khác, các em đã đồng ý tiếp tục.

Không lâu sau đó, nhóm học Pháp thứ hai bắt đầu. Tôi đã lên lịch cho mình hai buổi sáng trong tuần. Một hôm, tôi gặp một học viên và anh ấy phản ánh với tôi rằng nhóm thứ hai không thực hiện tốt và tôi cần phải xem xét lại vấn đề. Khi tôi vừa đến nơi, các học viên lớn tuổi liền than phiền rằng tôi đã đồng ý tham gia các buổi học Pháp nhưng tôi lại không đến, vì vậy nhóm thứ hai rất lộn xộn.

Thay vì cố gắng giải quyết vấn đề, tôi lại bảo vệ bản thân mình và quên hướng nội. Khi trở về nhà, tôi đã hướng nội và nhận ra rằng mình đã không cân nhắc xem liệu họ có thể làm công việc đó hay không. Tôi chỉ muốn làm những gì tôi muốn làm bởi vì tôi nghĩ rằng hạng mục Đại Pháp của tôi quan trọng hơn của những người khác. Tôi đã ích kỷ phân loại công tác Đại Pháp thành những hạng mục “quan trọng” và “ít quan trọng”. Tôi cảm thấy rằng mình tốt hơn những người khác và thậm chí còn nghĩ rằng những người khác không thể làm việc nếu thiếu tôi. Tôi nhận ra mình đã ích kỷ như thế nào và tầm quan trọng của việc tiêu diệt chấp trước vào bản thân.

Sau khi nhóm thứ ba bắt đầu, mọi thứ đã diễn ra suôn sẻ trong một vài ngày đầu. Sau đó, tôi nghe một vài người than phiền. Tôi không thể chấp nhận lời phê bình, vì vậy tôi bắt đầu than phiền với các học viên khác, nhưng họ nhất trí rằng tôi nên tự giải quyết vấn đề đó. Tôi nhận ra rằng tôi vẫn còn muốn chứng thực bản thân và tôi không muốn nghe hay giải quyết bất cứ vấn đề nào. Tôi đã phát chính niệm để tiêu trừ những nhân tố tà Đảng méo mó trong bản thân mình và hỗ trợ nhóm thứ ba.

Sau đó, tôi được biết rằng nhóm thứ ba đã có những tiến bộ đáng kể!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/16/明慧法会–学法中我真正明白了大法是修炼-265085.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/24/136773.html
Đăng ngày 22-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share