Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 9-11-2012] Đáng lẽ tôi đã tham gia Pháp hội qua Internet từ lâu, nhưng những chấp trước của bản thân đã hạn chế tôi. Tôi thường nghĩ: “Sẽ không sao nếu mình không viết ra đâu. Sư phụ biết những gì mình làm mà.” Trước đây, tôi đã viết hai bài chia sẻ và đưa cho một học viên để gửi tới trang Minh Huệ. Tôi không quan tâm tìm hiểu xem là liệu chúng có được đăng hay không. Tôi tự nhủ: “Mình không tốt bằng các đồng tu khác và mình chẳng có gì để viết cả. Thậm chí nếu mình viết điều gì đó, có lẽ sẽ không được chấp nhận đâu.” Giờ đây tôi nhận ra là tôi đã không tu luyện nghiêm túc và có tâm an dật. Tôi đang tiến lên bằng cách cẩn thận viết một bài chia sẻ và tôi nhận ra rằng đó cũng là một phần trong tu luyện của tôi, một quá trình để loại bỏ các chấp trước và đề cao cùng các học viên khác.

1. Học Pháp

Tôi là một công an. Tháng 10 năm 1998, tôi được em trai tôi giới thiệu cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi rất tò mò và ra hiệu sách mua một quyển. Càng đọc sách, tôi lại càng muốn đọc thêm nữa. Kể từ đó, tôi trở thành một học viên.

Sau đó, tôi đọc Chuyển Pháp Luân vài lần và Sư phụ bắt đầu tịnh hóa cơ thể tôi. Lúc đó là một ngày vào mùa đông, tôi đã bị cảm cúm một tuần. Toàn thân tôi đau khủng khiếp, thậm chí mắt tôi cũng đau. Tôi liên tục nhắc nhở mình rằng Sư phụ đang tịnh hóa cho tôi. Đêm hôm đó tôi có ca trực tại đồn và đã ngủ ở đó. Tôi đắp một chiếc chăn mỏng, nhưng tôi thấy rất nóng và mồ hôi vã ra như tắm. Tôi phải tỉnh dậy vài lần để lau khô người. Ngày hôm sau tôi thấy rất dễ chịu và thoải mái. Một nhân viên trong ca trực cùng tôi thức dậy và nói: “À, ngoài trời đang có tuyết rơi này. Thảo nào mà đêm hôm qua tôi thấy rất lạnh.”

Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ giảng,

 “Chúng tôi giảng rằng tu luyện phải chuyên nhất.”

Em trai tôi và tôi đã đem cho người khác các sách khí công chúng tôi từng đọc hoặc đốt chúng đi. Chúng tôi cũng dọn sạch những thứ không phải là của Đại Pháp ở trong phòng chúng tôi. Đêm hôm đó, tôi có một giấc mơ. Một người đưa cho tôi một quyển sách. Tôi cầm lấy nó và trên bìa sách có ghi “Chuyển Pháp Luân III.” Tôi cảm thấy có cái gì đó không ổn và đuổi người đó đi. Lúc bắt đầu tu luyện tôi còn trẻ và đã gặp một số khảo nghiệm về sắc dục. Sau khi tốt nghiệp đại học và bắt đầu đi làm, tôi đã chia tay với bạn gái vì cô ấy đi chơi với bạn thân của tôi. Sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi biết là tôi nên loại bỏ chấp trước vào tình.

“Tuy nhiên thường khi mâu thuẫn đến, [nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được.” (Chuyển Pháp Luân).

Một lần, tôi nhìn thấy họ đi cùng nhau và họ rất tình cảm. Đột nhiên tất cả chấp trước của tôi nổi lên, tim tôi đập nhanh hơn, và tôi không thể giữ được bình tĩnh. Tôi thậm chí không thể đọc các sách Đại Pháp. Tôi cố gắng học Pháp bằng cách đọc thành tiếng. Dần dần tôi có thể loại bỏ nó.

Một lần, có một tên trộm bị giam giữ ở đồn công an nơi tôi làm việc. Con trai và con gái ông ta đến để gặp ông ta và tôi giúp họ được gặp bố. Tôi khá ấn tượng với cô gái. Cô ấy liên tục gọi cho tôi trong vài ngày, nhưng tôi không trả lời các cuộc gọi của cô ấy và cố gắng phớt lờ chúng. Vào buổi tối, trong khi tôi đang ngồi đả tọa, cô ấy lại gọi. Tôi đã từng nuối tiếc cô ấy, nhưng ngay lúc đó tôi nghĩ cô ấy thật phiền phức. Tôi từ chối và không nói chuyện với cô ấy nữa.

Để loại bỏ chấp trước sắc dục, vợ tôi và tôi bắt đầu ngủ riêng khi tôi 30 tuổi. Tuy nhiên, nó không có hiệu quả. Chỉ làm theo hình thức không giúp tôi loại bỏ chấp trước. Tôi bình tĩnh lại và hướng nội. Tôi tin rằng đó là vì tôi có chấp trước. Kể từ đó tôi cố gắng suy xét từng ý niệm của mình. Ngay khi tôi nhận ra là tôi có cảm xúc về phương diện đó, tôi nhanh chóng kìm hãm chúng lại. Dần dần những chấp trước này nhỏ đi. Cuối cùng, vợ tôi nói, “Anh thường nói về việc phải kiêng giữ. Em bây giờ thậm chí không nghĩ đến nó.”

2. Tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp

1) Tu luyện hay không tu luyện

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, tà ác xuất hiện khắp nơi. Em trai tôi và tôi không bước ra giảng chân tướng vào lúc đó. Chúng tôi đọc sách và chia sẻ với nhau. Có lần những lời dối trá của ĐCSTQ và môi trường tà ác đã làm lung lay quyết tâm tu luyện của tôi. Tuy nhiên, tôi từ chối việc vứt bỏ các sách Đại Pháp. Tôi liên tục đọc Chuyển Pháp Luân và không muốn làm bất kỳ điều gì khác. Mỗi lần tôi đọc đoạn sau trong Chuyển Pháp Luân:

“Đến một thời kỳ nhất định còn làm cho chư vị [thấy] thật không thật, giả không giả; làm cho chư vị cảm giác cái công ấy không biết tồn tại không, có thể tu được không, rốt cuộc có thể tu luyện đến đích không, có Phật hay không; thật có giả có.” “Trong khi mê hoặc [họ] có thể nhận thức bản thân Đại Pháp của ông được hay không vẫn còn là một vấn đề”

Điều đó làm tôi nghĩ đi nghĩ lại. Cuối cùng, tôi tự nhủ: “Tôi không quan tâm nếu đó là thật hay không, tôi chọn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thậm chí là nếu tôi sai, vậy thì sao.” Suy nghĩ của tôi không lý trí cũng không dựa trên Pháp. Tuy nhiên, tôi không thể phủ nhận rằng việc không ngừng học Pháp giúp tôi vượt qua khảo nghiệm.

Khảo nghiệm về việc tu luyện hay không tu luyện thường xuyên xảy đến với tôi. Nhiều lần vợ tôi ép tôi từ bỏ tu luyện. Cô ấy dọa bỏ nhà đi, ly dị và phá thai. Cô ấy không thành công. Cư xử của cô ấy khiến tôi suy nghĩ, làm tôi lý trí hơn và giúp tôi học cách suy nghĩ dựa trên Pháp.

Một lần, tôi nhìn thấy một đĩa DVD giảng chân tướng ở sân sau của đồn công an. Tôi liên lạc với các học viên khác. Tôi bước ra và bắt đầu giảng chân tướng về cuộc bức hại. Cấp trên của tôi biết tôi là một học viên. Trước khi tôi bước ra, ông ấy vờ như không biết gì. Sau khi tôi bắt đầu giảng chân tướng, ông ấy có một cuộc nói chuyện với tôi, “Anh đã có bằng đại học, ấy thế mà anh lại tu luyện môn pháp này. Anh không lo sợ sẽ mang rắc rối đến cho mọi người trong gia đình à?” Tôi nói với ông ấy rằng quyết định của ĐCSTQ là sai và tất cả các chương trình tuyên truyền trên truyền hình là giả dối. Ông ấy biết ông ấy không thể thuyết phục tôi từ bỏ tu luyện. Ông không gây rắc rối cho tôi bởi vì tôi đã gây ấn tượng tốt với ônga qua việc tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.

2) Phát chính niệm

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, tôi thường mơ thấy có nhiều rắn ở khắp nơi. Tôi không ngộ ra là chúng là tà ác và do đó tôi nên thanh trừ chúng bằng công năng. Tôi nỗ lực thanh trừ chúng trong giấc mơ. Tôi đánh chúng bằng gậy và dẫm lên chúng. Chúng có rất nhiều và tôi thường thấy kinh hoàng khi thức dậy.

Sau khi Sư phụ nói về phát chính niệm, tôi bắt đầu làm vậy. Một lần tôi tập trung phát chính niệm tới đồn công an. Đêm hôm đó, trong giấc mơ, một con rắn khổng lồ trong sân sau của đồn công an biến mất và những con rắn nhỏ trong đồn cũng vậy. Một lần trong giấc mơ của tôi, tôi nhìn thấy một con rắn bị tiêu diệt cho đến khi chỉ còn lại bộ da. Ngay khi tôi buông lỏng và cảm thấy thoải mái, nó hồi sinh và bắt đầu cắn mọi người. Tôi đã mất một thời gian lâu để thanh trừ nó. Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại đại hội Đại Kỷ Nguyên”:

“Thậm chí khi phát chính niệm thì niệm đầu tư tưởng của chư vị còn chưa có thể ổn định lại; một bên phát chính niệm thanh lý tiêu diệt những thứ bất hảo, còn một bên đang sinh chúng ra.”

Khi mới bắt đầu phát chính niệm, phần lớn thời gian tôi ở đồn công an và có rất nhiều can nhiễu. Ngay khi tôi bắt đầu phát chính niệm, tôi bị muỗi đốt, chúng bay xung quanh và phát ra những tiếng vo vo. Một lần tiếng vo vo rất to, cứ như là có hàng trăm con muỗi đang bay quanh tôi. Tôi không thể chịu được nữa và đập chết một con. Đột nhiên, tất cả tiếng vo vo ngừng hẳn. Mỗi khi tôi không thể truy cập vào trang Minghui.org, tôi phát chính niệm và nó lại có tác dụng rất tốt. Một lần tôi ở trong tiệm cafe có mạng internet và cố gắng gửi một email đến Minh Huệ. Tôi không có phần mềm vượt tường lửa và email liên tục bị trả lại. Tôi rời tiệm cafe và đi đến một nơi để tĩnh tâm phát chính niệm. Sau khi tôi quay lại tiệm cafe, email đã được gửi thành công và tôi nhận được phản hồi từ một biên tập viên.

3) Loại bỏ chấp trước sợ hãi

Tôi đã từng bị bỏ tù bất hợp pháp vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ngày đầu tiên bị tống giam, tôi rất hoảng sợ. Có vài công an theo dõi tôi và vài người giám sát cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ tu luyện. Lúc ấy tôi rất bối rối. Đêm đó tôi nghĩ rằng, “Tôi sẽ gánh chịu mọi trách nhiệm và tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến các học viên khác.” Bây giờ, nghĩ lại, tôi thấy mình đã thừa nhận bức hại của tà ác. Nếu tôi từ chối hợp tác, tôi đã yên ổn vào ngày hôm sau.

Sau khi ra khỏi trại tạm giam, tôi vẫn còn sợ hãi. Tôi lo sợ rằng điện thoại của tôi bị nghe lén và rằng tôi đang bị theo dõi. Tôi không liên lạc với bất kỳ học viên nào khác và tôi cố gắng tránh gặp các cán bộ của Ban An ninh nội địa. Nếu tôi nghe thấy cái gì đó, tôi lập tức giấu tất cả sách và tài liệu Đại Pháp. Điều này diễn ra trong thời gian dài. Tôi không thể chịu được nữa và quyết tâm loại bỏ chấp trước sợ hãi. Tôi tự hỏi mình đang sợ hãi điều gì. Tôi sợ bị bỏ tù lần nữa, tôi sợ mất đi cuộc sống thoải mái. Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân: “Điều người thường muốn được là lợi ích cá nhân, [sống] sao được tốt, được thoải mái. Nhưng người luyện công chúng ta không thế, mà hoàn toàn trái lại; chúng ta không mong truy cầu những gì người thường muốn được.”

Sư phụ cũng giảng trong “Cũng một đôi lời”

“Chính niệm kiên cố không thể phá đối với chân lý vũ trụ là cấu thành nên thể kim cương vững như đá tảng của Đệ tử Đại Pháp lương thiện, làm run sợ hết thảy tà ác, ánh sáng chân lý phóng ra làm hết thảy những nhân tố tư tưởng bất chính của các sinh mệnh phải giải thể.”

Tại sao tôi muốn những điều này của người thường? Làm sao những lạn quỷ và tên hề này có thể đàn áp học viên Pháp Luân Đại Pháp? Với sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi cảm thấy thoải mái và bớt lo sợ hơn. Một lần tôi gặp một nhân viên của cơ quan An ninh nội địa khi tôi đang làm việc, tôi nhìn thẳng vào mắt ông ấy và chuẩn bị chào. Ông ấy lảng tránh ánh mắt của tôi và đi thẳng.

4) Dùng trí huệ đê giảng chân tướng

Vì là công an, tôi không giảng chân tướng về cuộc bức hại với các đồng nghiệp như những học viên khác. Khi còn làm ở đồn công an, tôi thấy rằng nhiều người không biết Pháp Luân Đại Pháp là gì và tin vào tất cả những gì mà ĐCSTQ tuyên truyền. Vì vậy tôi lấy một số tài liệu giảng chân tướng từ các học viên khác và phân phát chúng. Tôi cũng dán những tờ tài liệu này lên cửa của nhà của người dân hoặc nhét chúng qua khe cửa. Một lần, tôi phân phát các tờ rơi trước cửa khi đang mặc quân phục của công an. Tôi phát chính niệm như tôi đã từng làm. Một con chó trong một ngôi nhà gây ra những tiếng ồn bằng việc cào xé, nhưng không sủa ai. Sau khi tất cả đồng nghiệp đến cơ quan vào buổi sáng, tôi để các tờ rơi trên bàn để mọi người có thể nhìn thấy.

Tôi cũng thiết lập điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng ở đồn công an. Tôi mua một chiếc máy tính và máy in cũ, tải các thông tin từ trên mạng, sửa và đánh máy lại, in nó ra và đưa cho các học viên địa phương. Sau khi tôi thôi làm việc trong đồn công an, tôi chịu trách nhiệm mua vật tư cho các điểm sản xuất tài liệu địa phương. Tôi nhận ra rằnggiảng chân tướng cũng là tu luyện. Tôi phải có chính niệm, nếu không tôi sẽ mắc lỗi và nhận lãnh hậu quả xấu. Một lần, một học viên nhìn thấy các tài liệu do tôi làm, đã nói rằng nó rất tốt và khuyên tôi gửi đến Minh Huệ. Tôi đã gửi và Minh Huệ đã đăng nó. Tôi rất hào hứng. Lần tiếp theo, tôi thậm chí đã gửi đi những tài liệu tốt hơn, nhưng Minh Huệ đã không đăng. Tương tự, khi tôi in các tài liệu, nếu có bất kỳ chấp trước nào xuất hiện, giấy thường bị tắc hoặc máy tính gặp trục trặc.

5) Hình thành và đề cao với các học viên theo chỉnh thể

Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2007”:

“Các đệ tử Đại Pháp là một chỉnh thể”

Các học viên địa phương đã giúp đỡ tôi rất nhiều và tôi cũng bảo vệ các học viên địa phương nhờ vào vị trí công tác của mình. Một lần một người gọi tới đồn công an để thông báo về một học viên đang phân phát các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Tôi tình cờ nhận điện thoại và giải quyết vụ việc. Sau đó, tôi nói với các học viên về điều này và họ rất vui. Tôi bảo họ là thường thì tôi không phải là người trả lời những cuộc gọi như vậy ở đồn công an, và chúng ta cần phải hướng nội để tìm ra chấp trước để không có những cuộc điện thoại như vậy trong tương lai.

Khi chính quyền ra lệnh cho đồn công an thu thập hình ảnh của các học viên, tôi không tuân theo mệnh lệnh và đã không có gì xảy ra với tôi. Một lần một người giám sát đến đồn và yêu cầu chúng tôi cung cấp các thông tin về Pháp Luân Đại Pháp và tôi đưa cho ông ta một hộp đựng tài liệu rỗng không. Điều này làm ông ta tin là không có ai là học viên bị xét xử. Một ngày tôi tới Cục An ninh công cộng để báo cáo công việc. Tôi tình cờ nghe thấy rằng họ đang có kế hoạch chia rẽ gia đình các học viên và bắt các học viên vào tối hôm đó. Tôi nhanh chóng gọi cho các học viên địa phương và bảo họ báo tin cho nhau. Đêm hôm đó không ai bị bắt.

Tôi thường giúp đỡ các học viên sửa chữa máy tính. Một lần tôi giúp sửa máy tính cho một học viên, nhưng nó lại bị hỏng vài ngày sau đó. Học viên đó đã nói với những người khác rằng tôi có vấn đề gì đó bởi vì tôi là một công an. Tôi không quan tâm chút nào cả, nghĩ rằng sẽ rất là tốt nếu có ai sửa chữa được chiếc máy tính. Người đó không nhất thiết là tôi. Sau đó, tôi đến nhà một học viên khác để sửa máy tính cho cô ấy. Tôi mất nhiều thời gian để làm việc đó, nhưng tôi vẫn không thể sửa được. Tôi nói rằng có thể tôi có vài chấp trước. Cô ấy sau đó bắt đầu hướng nội. Vài ngày sau tôi tới nhà cô ấy sửa máy lần nữa, cô ấy bảo với tôi: “Nó đã hoạt động rồi. Tôi nói với chiếc máy tính rằng ngươi là pháp khí của ta và được dùng để cứu người. Sau khi tôi thanh trừ hết tà ác, nó bắt đầu hoạt động.” Cả hai chúng tôi cùng cười.

6) Sư phụ luôn bên cạnh tôi

Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân,

 “Tôi đã giảng cho mọi người rồi: đằng sau thân mỗi học viên đều có Pháp thân của tôi, mà không chỉ có một [Pháp thân].” “Tôi mong rằng các học viên mới và cũ đều có thể tu luyện trong Đại Pháp, đều có thể công thành viên mãn!”

Một lần tôi đọc Chuyển Pháp Luân trên máy tính của tôi và thấy rằng phía sau “cả học viên mới và cũ” là “và chân thành (tên tôi)”

Tôi dụi mắt và đọc lại lần nữa, đó đúng là tên tôi trong Chuyển Pháp Luân! Tôi thực sự vui mừng vì Sư phụ biết tôi. Tôi nói với các học viên khác, một số thì mừng cho tôi, nhưng vài người khác thì nói với tôi là điều đó không đúng, “Hoàn toàn sai. Không một từ nào có thể thay đổi trong quyển sách!” Điều này giống như tiếng gọi thức tỉnh tôi. Nếu là sai, tại sao Sư phụ lại để tôi nhìn thấy nó? Tôi nghĩ lại và nhớ rằng “Chân thành” trong quyển sách thường được dùng để mô tả những người chỉ quan tâm đến hình thức và không thực sự tu luyện. Tôi nhận ra Sư phụ đang điểm hóa cho tôi. Mỗi lần tôi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi đều rửa tay. Hàng ngày tôi đều đọc sách, tôi chỉ quan tâm liệu tôi có đọc nó hay không như thể đó là một nhiệm vụ. Tôi không toàn tâm toàn ý đọc sách. Tôi không chớp lấy thời gian để tu luyện tinh tấn. Sư phụ thấy tôi đã bị lạc vào tình huống này thời gian lâu và cố gắng nhắc nhở tôi. Tôi nhanh chóng xóa các từ không thuộc về Pháp.

Tôi quyết tâm vươn lên và liên lạc với các học viên khác sau khi ra khỏi trại tạm giam. Một đêm tôi đã mơ. Tôi nhìn thấy Sư Ppụ đang đứng giảng Pháp cho các học viên khác. Khi tôi đến gần, Sư phụ quay về phía tôi, ý muốn nói, “Đây rồi.” Sư phụ ra hiệu cho tôi ngồi vào chỗ với các học viên khác. Sau khi tôi bỏ đồn công an và chuyển sang một môi trường mới, Sư phụ đã khuyến khích tôi. Sư Phụ cho tôi nhìn thấy hoa Ưu Đàm Bà La trên cửa sổ, màn hình và bình hoa ở nhà. Những bông hoa đã ở đó trong hơn một tháng. Sư phụ giảng trong “Giảng giải Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu 2003 (phần hỏi và trả lời vào buổi chiều)”:

 “…bởi vì tu luyện cá nhân của chư vị đã toàn diện chuyển hướng sang cứu độ chúng sinh, và chứng thực Pháp rồi.”

Tôi muốn tinh tấn hơn kể từ bây giờ, như một học viên thực thụ trong thời kỳ Chính Pháp. Tôi muốn cứu nhiều chúng sinh hơn và không làm Sư phụ và chúng sinh thất vọng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/9/明慧法会–年轻警察提高心性-走正法路-264921.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/19/136705.html

Đăng ngày 20-1-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share