[MINH HUỆ 23-11-2012]

Kính chào Sư phụ tôn kính!

Xin chào các quý đồng tu!

Tôi là một học viên lâu năm đã đắc Pháp hơn mười năm trước. Tôi lớn lên ở vùng nông thôn và trước đây tôi chưa từng viết bài chia sẻ kinh nghiệm. Với sự động viên của các đồng tu, tôi xin báo cáo những kinh nghiệm Đại Pháp của tôi đến Sư phụ và tôi cũng muốn trao đổi thể ngộ tu luyện với các đồng tu.

1. Thật quá may mắn đắc được Pháp to lớn này

Một ngày vào tháng 03 năm 1997, tôi đang ở nhà bố mẹ, mẹ tôi rất vui mừng nói với tôi: “Mẹ đã học Đại Pháp.” Tôi hỏi: “Đại Pháp là gì vậy?” Bà ấy trả lời: “Pháp Luân Công. Mẹ mới đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân. Sư phụ đã bắt đầu tịnh hóa thân thể của mẹ rồi. Pháp Luân Công dạy người ta làm người tốt và tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn, là công pháp thượng thừa của Phật gia tu cả thân và tâm.”

Nhận thấy niềm hạnh phúc của mẹ tôi trong đôi mắt tràn đầy hy vọng mà tôi chưa từng thấy trước đây (mẹ tôi trước đây thân thể rất yếu nhược do mắc nhiều bệnh), tôi bảo mẹ cho tôi xem cuốn sách đó. Bà ấy nói: “Có một bà cô cho mẹ mượn cuốn sách đọc. Mẹ chỉ đọc một lần, sau đó vợ của em họ con muốn đọc nó. Mẹ vẫn còn vài bài kinh văn của Sư phụ. Con có thể đọc những bài này trước vậy.” Tôi mở trang đầu tiên và thấy tấm hình của Sư phụ ngay trước mắt tôi. Một cảm giác kính trọng dấy lên, tôi thấy Sư phụ trông rất thân thiết và quen thuộc. Tôi cẩn thận để cuốn sách vào túi xách tay và mẹ tôi nói rằng trong vài ngày nữa bà cô sẽ quay lại lấy cuốn sách và cũng sẽ dạy chúng ta luyện các bài động tác. Bà nói: “Lúc đó con có thể đến”, và tôi trả lời rằng chắc chắn tôi sẽ đến!

Một tuần sau, bà cô ấy đã dạy tôi năm bài động tác. Bà ấy cũng cho tôi ảnh của Sư phụ và cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Không lâu sau đó, em họ tôi và vợ tôi đều bắt đầu học Pháp Luân Công.

2. Cả thân và tâm đều thu được lợi ích

Tôi đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân trong vòng hai ngày và cảm thấy rằng tôi không thể đặt cuốn sách xuống được. Tôi thường thấy rung động bởi các pháp lý cao thâm của Sư phụ và dần hiểu ra ý nghĩa thực sự của cuộc sống.

Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi là người nóng nảy, chấp trước vào bản thân, và sẽ không nhượng bộ một khi tôi làm gì sai trái. Chồng tôi phải theo những gì tôi nói, vì vậy chúng tôi thường cãi nhau. Tôi đặc biệt không thể chịu nổi các thói xấu của chồng tôi, ví dụ như chơi bài và cá độ. Tôi thường tức giận với những trò tiêu khiển như vậy. Tôi không thể ăn ngon ngủ yên. Tôi đã không hạnh phúc với gia đình mình, với cuộc hôn nhân, và nghĩ rằng cuộc sống thật cay đắng. Đôi khi tôi còn nghĩ đến việc ly hôn. Tuy nhiên khi nhìn mấy đứa con nhỏ, tôi quyết định sẽ không bao giờ làm như vậy.

Xã hội hưởng thụ vật chất này đang phá huỷ cả thể xác lẫn tinh thần của tôi. Nhưng ngay khi tôi cảm thấy đau khổ, khắc khoải, và vô vọng, tôi thật may mắn tình cờ đắc được Đại Pháp, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn được cải biến. Sư phụ dẫn chúng ta đi trên con đường kim quang đại đạo để trở về chân ngã của chúng ta và về nhà. Mỗi ngày tôi đọc hai hoặc ba bài trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Nếu có thời gian, tôi sẽ chép lại và học thuộc Pháp. Các pháp lý cao thâm của Đại Pháp đã thanh lọc tâm tôi ở mọi lúc và cũng làm tôi thực sự hiểu ra khái niệm làm người là như thế nào. Tôi đã nhận ra rằng không có gì là ngẫu nhiên và mọi thứ đều có quan hệ tiền duyên.

Sư phụ đã giảng:

“Tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị. Đối với ai cũng vậy, đối với cha mẹ, đối với con cái đều tốt, ở đâu cũng cân nhắc đến người khác; cái tâm ấy không phải là tự tư, mà là tâm từ thiện, là từ bi” (Chuyển Pháp Luân)

Không lâu sau gia đình chúng tôi trở nên hoà ái. Tôi trở nên vui vẻ và cơ thể tôi đã phát sinh những biến hóa to lớn. Trước kia, tôi bị đau dạ dày,  chóng mặt, viêm amidan, suy nhược thần kinh, đau đầu do thần kinh, mất ngủ, đặc biệt từ nhỏ tôi đã bị phong thấp ở cả tay và chân. Sau khi luyện Pháp Luân Công, tất cả những chứng bệnh này đều biến mất. Gia đình tôi đã chứng kiến một sự thay đổi lớn và thấy mừng cho tôi. Chồng tôi cũng đã bỏ được nhiều thói quen xấu của anh ấy.

Trong thời gian đó tôi đến nhà em họ tôi mỗi tối để tham gia nhóm luyện công. Ban đầu chúng tôi có ba người và sau đó chúng tôi có hơn một chục người. Lúc đó, tôi đã rất tinh tấn trong tu luyện hàng ngày. Tôi ra ngoài với vợ của em họ tôi để quảng bá Đại Pháp bất cứ khi nào tôi rảnh. Để các học viên mới xem các đoạn video giảng Pháp và luyện công của Sư phụ, tôi đã đi bộ vài dặm để mượn một TV màu và đầu phát video từ một học viên (vì lúc đó chúng tôi không có những thứ này ở nhà). Hầu hết các học viên lớn tuổi ở khu vực chúng tôi không được học hành nhiều. Khi chúng tôi học Pháp nhóm, tôi thực sự cần phải kiên nhẫn. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy mệt mỏi khi giúp đỡ họ.

Lúc đó, tôi đã rất tinh tấn học Pháp và luyện công. Tất cả những thứ đó đã đặt một nền tảng vững chắc cho tu luyện chính Pháp sau này.

3. Đột phá khảo nghiệm, khai sáng hoàn cảnh tu luyện

Ngày 20 tháng 07 năm 1999, chế độ Giang Trạch Dân đã phát động cuộc đàn áp tàn bạo đối với Pháp Luân Công. Vào tối ngày 21 tháng 07,một đồng tu đi ngang nhà tôi và rủ tôi đến nhà em họ của tôi. Với một tâm thái nặng nề, anh ấy đã báo tin cho tôi, và nói tình thế rất nghiêm trọng. Lúc đó tôi đã không hoảng sợ mà chỉ lo lắng cho các học viên mới đắc Pháp. Sáng hôm sau tôi đã đi gặp từng người họ và bảo họ nhất định phải giữ vững tâm tính và học Pháp nhiều hơn.

Ở nhà, chồng tôi đang xem TV với một người quen. Thấy tôi, anh ấy hỏi: “Em đi đâu vậy? Đã xảy ra chuyện rồi. Em đến đây mà xem này”. Tôi nói: “Em không muốn xem. Em đã biết chuyện gì xảy ra rồi. Và em biết mình nên làm gì.” Tôi tự nghĩ: “Tất cả những thứ bất hảo đang nói xấu Đại Pháp và Sư phụ đều không thể tiến nhập vào đầu tôi được.” Tôi biết trong tâm mình rằng Đại Pháp là Pháp chân chính nhất. Sư phụ của chúng tôi là vĩ đại và từ bi nhất. Đại Pháp đã cắm rễ sâu trong tâm tôi.

Sau 20 tháng 07, tôi vẫn kiên trì tới nhà em họ tôi luyện công. Cuộc đàn áp đã leo thang. Chồng tôi bắt đầu trở nên lo lắng. Anh ấy nói với tôi: “Nếu cô vẫn còn đến đó, tôi sẽ huỷ hết tất cả những thứ Đại Pháp của cô.” Tôi đã không trả lời, vì thế anh ấy đã chạy lên lầu và xé đôi ảnh của Sư phụ. Rồi anh ấy đốt đi (sau này anh ấy đã viết bài nghiêm chính thanh minh). Tôi đã bật khóc và hổ thẹn vì không thể bảo vệ được ảnh của Sư phụ. Lúc đó, tôi nhặt các mảnh tàn tro và mang đến nhà em họ của tôi và nhờ vợ của em họ tôi giữ chúng giùm tôi. Bất kể tình huống nghiêm trọng như thế nào, tà ác như thế nào, tôi vẫn giữ chính niệm và tin rằng Đại Pháp không có gì sai trái cả, hướng tới Chân Thiện Nhẫn không có gì sai. Chính là Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) quá tà ác, và tà ác không thể chịu đựng được những gì chân chính. Tôi nghĩ rằng bất luận chúng ta ở trong môi trường nào, chúng ta nên học Pháp và tiếp tục luyện công. Tôi thường đọc nhẩm lại Pháp của Sư phụ về điều này:

Sư phụ đã giảng:

“Có người hỏi tôi: ‘Bạch Sư phụ, tại sao thầy không thanh lý những điều này?’ Mọi người thử nghĩ xem, nếu như chúng tôi thanh lý toàn bộ những chướng ngại trên con đường tu luyện cho chư vị, thì chư vị tu làm sao? Chính là tại tình huống có ma can nhiễu này mới có thể thể hiện được chư vị có thể tu được hay không, chư vị có thể thật sự ngộ Đạo được hay không, chư vị có thể bị can nhiễu không, có thể kiên định vào pháp môn này không. Sóng lớn cuốn cát đi—tu luyện chính là điều như vậy—còn lại mới là vàng thật sự.” (Chuyển Pháp Luân)

“Nếu chúng ta đưa hình thế của xã hội nhân loại thay đổi một chút, khi mà khí thế chung kia quay ngược lại, thì hãy xem ai vẫn nói Đại Pháp là tốt” (Phơi bày rõ, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Thật ra, Sư phụ đã nói với chúng ta từ lâu rằng chúng ta nên hành xử như thế nào, và Sư phụ đã cấp cho chúng ta tất cả. Chỉ xem liệu chúng ta có ngộ được hay không. Trong khi Đại Pháp trải qua cuộc đàn áp, và Sư phụ bị nói xấu, chúng ta làm gì đây? Mỗi người đệ tử Đại Pháp chúng ta có trách nhiệm phải duy hộ Pháp và chứng thực Pháp! Từng người một, các đồng tu đã đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp. Tôi cũng nghĩ về việc đến Bắc kinh. Tôi đã nói với mẹ tôi, cũng là một học viên. Bà ấy nói: “Mẹ cũng muốn đi! Mẹ thấy cần phải giảng sự thật cho mọi người và bảo vệ sự công bằng cho Sư phụ và Đại Pháp của chúng ta.”

Vào tháng 11 năm 1999, mẹ tôi, hai nữ đồng tu và tôi cuối cùng đã lên tàu đi tới Bắc Kinh. Khi chúng tôi đến Nhà ga phía Tây, chúng tôi không biết văn phòng thỉnh nguyện ở đâu, vì vậy chúng tôi đến thẳng Quảng trường Thiên An Môn.

Tại Quảng trường Thiên An Môn, chúng tôi thấy nhiều đồng tu khác. Trong số họ, ba nữ đồng tu trẻ đến từ tỉnh Tứ Xuyên. Một trong số họ đang mang thai (khoảng 7-8 tháng). Họ nói rằng họ đến cách đây hai ngày và vẫn chưa tìm được văn phòng thỉnh nguyện. Họ rủ chúng tôi cùng luyện bài công pháp thứ hai. Lúc đó, một nhóm cảnh sát đã đến và cưỡng bức bắt chúng tôi đến đồn cảnh sát phía sau cổng Quảng trường Thiên An Môn. Sau đó, cảnh sát từ đồn cảnh sát địa phương chúng tôi đã tới để đưa chúng tôi đi.

Viên đồn trưởng đồn cảnh sát nói với tôi một cách hung tợn: “Cô đã phạm tội tày trời.” Tôi rất kinh ngạc vì những lời ông ta nói, nhưng tôi đã không sợ bởi vì những gì tôi làm là điều chân chính nhất. Tôi vô cùng ngạc nhiên khi một quan chức chính phủ thốt ra những lời quở trách một học viên tu luyện Chân Thiện Nhẫn và chỉ muốn làm người tốt. Ông ấy hỏi tôi lần nữa: “Ai tổ chức cho cô đến Bắc Kinh?” (Vào lúc đó họ đã đưa 11 đồng tu từ Bắc Kinh về đó). Tôi trả lời: “Không ai tổ chức chúng tôi cả và chúng tôi hoàn toàn tự nguyện. Chúng tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho Đại Pháp, vì Sư phụ chúng tôi vô tội.” Ông ấy nói: “Cô thật ngoan cố.” Ông ta chạy đến và tát vào mặt tôi nhiều lần và đấm vào mặt tôi nhiều lần. Ông ta đã ra tay rất nặng; tuy nhiên tôi không thấy đau chút nào. Tôi chỉ thấy tê một chút, và miệng tôi chảy máu. Ông ta rất hung dữ. Tôi thì không sợ; thậm chí cũng không có oán hận gì ông ta. Tôi rất bình tĩnh. Ông ta hỏi tôi rằng sắp tới sẽ định làm gì. Tôi nói với ông ta rằng chúng tôi tu luyện theo Chân Thiện Nhẫn để thành người tốt và tôi sẽ kiên trì tu luyện cho đến cuối cùng. Sau đó chúng tôi bị giam giữ phi pháp trong trại giam.

Tại trại tạm giam, chúng tôi đọc Luận Ngữ, Hồng Ngâm, và giảng rõ sự thật cho các phạm nhân. Buổi tối chúng tôi quyết tâm luyện các bài công pháp. Mặc dù trời mùa đông rất lạnh, cảnh sát đã hất nước lạnh hoặc nước tiểu vào người chúng tôi. Chúng tôi không từ bỏ chính niệm và một tháng sau, tôi đã được thả.

Họ đã sắp đặt vài người ở làng để theo dõi tôi. Họ cũng cưỡng bức chồng tôi theo dõi tôi và đe doạ anh ấy: “Nếu anh không làm tốt việc theo dõi vợ anh, chúng tôi sẽ không để yên cho anh kinh doanh đâu. Chúng tôi sẽ đóng cửa hàng của anh và sung công tất cả tài sản, và sẽ không cho các con anh đến trường học.”

Họ cưỡng bức anh ấy nộp tiền bảo đảm cho việc sẽ theo dõi tôi sát sao và cũng yêu cầu anh ấy ký tên vào biên bản cho tôi (về việc từ bỏ tu luyện Đại Pháp). Dưới sức ép tà ác này, chồng tôi đã gây nhiều trở ngại trong tu luyện của tôi. Anh ấy theo dõi tôi sát sao và không cho tôi học Pháp và luyện công. Ngay khi thấy tôi học Pháp hoặc luyện công, anh ấy đánh tôi hoặc làm ầm lên. Một lần, sau khi ra khỏi nhà một lúc, anh ấy quay trở về. Khi thấy tôi ngồi luyện bài tĩnh công thiền định, anh ấy đã đập cửa liên hồi. Tôi đã không phản ứng gì. Anh ấy đi tới và tát vào mặt tôi nhiều lần. Anh ấy đẩy chân tôi xuống. Tôi lại trở về tư thế song bàn. Anh ấy rất tức giận và đổ một nửa xô nước tiểu lên người tôi. Phải mất một lúc sau tôi mới thở lại được.

Một lần khác, bố chồng tôi đến trong khi chồng tôi đang đánh tôi. Ông ấy nói: “Cô vẫn tu luyện à?” rồi nói với con ông ấy: “Đánh mạnh tay vào. Chúng ta có chính phủ hậu thuẫn rồi.” Tôi đứng dậy và nói: “Tôi là thần. Sao lại sợ tà ác được? Ông không thể đụng vào tôi. Ông không được phép đụng vào tôi.” Cả hai người họ đều bị sốc và thối lui vài bước (thực ra là tà ác đằng sau đang sợ hãi). Kể từ đó chồng tôi không bao giờ đánh tôi nữa.

Cảnh sát thường đến nhà tôi quấy nhiễu tôi. Một lần, hơn một chục người  dân cùng chính quyền ở làng và đồn cảnh sát xông vào nhà tôi. Họ lục lọi khắp nơi trong nhà và hỏi rằng tôi có còn tu luyện không. Tôi trả lời: “Tại sao tôi lại từ bỏ môn tu luyện tốt như vậy?” Họ đã bắt tôi một lần nữa. Vài đồng tu khác cũng đã bị bắt cùng lúc đó. Họ cưỡng bức giam giữ chúng tôi trong trại tạm giam và treo các áp phích thật lớn trên người chúng tôi và dẫn chúng tôi ra ngoài đi diễu hành trong khu vực. Hai tuần sau, tôi được thả ra.

Trong suốt những ngày tà ác điên cuồng ấy tôi đã bị bắt giam một cách phi phám, và còn bị cưỡng bức phải sống lang thang. Sau ba tháng sống lang thang, tôi tự nghĩ rằng tôi không nên ở ngoài đường và tôi nên trở về nhà để khai sáng môi trường tu luyện của tôi. Tôi nên làm điều mà một học viên cần làm. Rồi tôi viết vài lá thư cho thư ký của làng, trưởng làng và giảng rõ chân tướng. Rồi tôi gọi cho thư ký của làng, bà ấy đã nói rằng: “Về nhà đi. Cô có thể tu luyện ở nhà. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ giải quyết cho cô.” (Vị thư ký của làng đã hiểu sự thật và bà ấy cũng thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên quan). Sau đó tôi gọi chồng tôi và nói rằng tôi phải trở về nhà và tôi phải có môi trường tu luyện. Anh ấy nói “Ừ, cô có thể luyện công một tháng một lần.” Tôi nói rằng như vậy không được; tôi phải luyện công và học Pháp mỗi ngày và làm các việc mà tôi nên làm. Anh ấy đã chấp nhận. Một môi trường tu luyện đã được thiết lập. Chỉ cần chúng ta ngộ ra và kiên định, Sư phụ sẽ giúp chúng ta. Nó rất giống như:

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ” (Chuyển Pháp Luân)

4. Cứu độ chúng sinh trong khi phủ nhận những an bài của Cựu thế lực

Cuối cùng tôi đã có một môi trường tự do học Pháp và luyện công. Chồng tôi cũng dần hiểu ra chân tướng. Anh ấy xem đĩa Cửu Bình và các CD giảng sự thật khác. Anh ấy cũng đã thoái khỏi ĐCSTQ. Nhằm cứu vãn những sai lầm của mình, anh ấy viết một bài Nghiêm chính thanh minh đến Sư phụ và Đại Pháp để phủ định những gì mình đã nói và làm trước đây. Sau đó, bất cứ điều gì tôi làm cho Đại Pháp, anh ấy không bao giờ can thiệp. Đôi khi tôi về nhà khoảng 02 – 03 giờ sáng sau khi đi phát tài liệu giảng sự thật, và anh ấy chỉ căn dặn tôi để ý đến an toàn.

Vì không hướng nội trong tu luyện trong một thời gian dài, tôi đã không thể giải quyết những mâu thuẫn bằng chính niệm mạnh mẽ. Tôi có ma nạn về gia đình rất to lớn. Đầu tiên bố chồng tôi bị tai nạn xe hơi và bị thương rất nặng và cần chúng tôi chăm sóc. Sau đó mẹ chồng tôi bị bệnh trầm trọng và nằm liệt giường. Tôi rối rắm giữa việc nhà, việc ở chỗ làm, và việc phải đương đầu với áp lực từ ĐCSTQ. Chồng tôi đã nghỉ việc và ra làm kinh doanh riêng. Bởi vì anh ấy chưa quen với công việc mới, anh ấy luôn bị thiếu hụt. Đối diện với mâu thuẫn trong nhà nổi lên, tôi đã không có chính niệm để đối đãi với nó, lại càng không phủ nhận thử thách này. Tôi đã phục tùng, và điều đó ảnh hưởng nhiều đến việc tôi làm ba việc cho tốt. Tình thế này kéo dài trong một thời gian lâu, cho đến khi cha mẹ chồng tôi qua đời. Tôi biết rằng việc kinh doanh của chồng tôi đã đổ bể và cùng lúc đó anh ấy nghiện cờ bạc. Anh ấy nợ đến hàng trăm ngàn tệ. Chúng tôi còn không thể trả nổi chi phí đại học cho con trai. Chồng tôi ra ngoài và không dám quay về trong nhiều tháng trời. Đối diện với những vấn đề này, tôi bắt đầu hướng nội và nhìn lại mình, đồng thời dành nhiều thời gian học Pháp hơn để nâng cao tâm tính.

Nguyên lý mà Sư phụ đã giảng trong khi chứng thực Pháp luôn nhắc nhở tôi rằng thừa nhận sự đàn áp sẽ dẫn đến những trở ngại to lớn không ngừng, và thậm chí còn kéo tôi vào những tình huống tệ hại hơn. Cựu thế lực tà ác muốn phá huỷ niềm tin của các đệ tử Đại Pháp. Chúng ta là đệ tử Đại Pháp. Trách nhiệm của chúng ta là chiểu theo Đại Pháp chính lại những thứ không đúng, hơn là bị lôi kéo bởi người thường hoặc tà ác. Chúng ta không nên thừa nhận cuộc đàn áp tà ác. Chúng ta được phúc lành khi tu luyện Đại Pháp. Chúng ta có thể mang phúc lành đến cho những người khác. Sự xuất hiện của các khảo nghiệm là điều tốt cho một người tu luyện. Khi một người sợ hãi thì đó là một người tu luyện không có thể ngộ rõ ràng về những thiếu sót của bản thân mình và không đứng trong Pháp mà nhìn sự việc. Không khó khăn nào có thể gây trở ngại một người tu luyện chân chính.

Sư phụ đã giảng trong bài Nói về Pháp trong Tinh Tấn Yếu Chỉ

“Còn nếu cứ mãi không thôi, nếu không phải tâm tính hoặc hành vi có tồn tại vấn đề nào khác, thì nhất định là những ma tà ác đang dùi vào sơ hở mà chư vị đang nuông chiều. Người tu luyện dù sao cũng không phải là người thường, phía bản tính lẽ nào không Chính Pháp?”

Các đồng tu xung quanh đã giúp tôi và động viên tôi từ trong Pháp. Tôi đã có thể nâng cao tâm tính và dùng Pháp để đo lường mọi thứ đang xảy ra quanh tôi và tôi dùng lời nói và hành vi dựa trên tiêu chuẩn của Pháp. Tôi dùng chính niệm để xử lý với các khảo nghiệm khi chúng xuất hiện. Khi đối mặt với món nợ hơn hàng trăm ngàn tệ, tôi đã không thấy đau khổ, mà cũng không có sự oán hận gì. Tôi dần dần đã nói chuyện với chồng tôi, người mà tôi đã không gặp trong nhiều tháng trời. Tôi luôn đối đãi với anh ấy nhẹ nhàng. Tôi động viên anh ấy và giúp anh cân bằng các món nợ giữa các chủ nợ. Tôi nói anh ấy quay trở về nhà và sống như một người chân chính, một người tốt.

Sau khi anh ấy về nhà, tôi bảo anh ấy đọc Chuyển Pháp Luân và anh ấy bắt đầu đọc nó thật nghiêm túc. Anh ấy đã đọc xong cuốn sách trong ba ngày và nói rằng cuốn sách thật sự rất tốt. Anh nói rằng anh đã biết phải làm gì kể từ bây giờ. Anh ta quay trở lại với công việc trước đây và sau một năm, chúng tôi bắt đầu trả được nợ cho anh ấy. Chồng tôi cũng trông khoẻ mạnh và nhiều sức sống hơn. Tính tình của anh cũng được cải thiện và anh đã trở thành một con người hoàn toàn khác.

Trong những ngày sau đó, anh ấy đọc sách Chuyển Pháp Luân nhiều lần và các kinh văn của Sư phụ. Đôi khi anh ấy còn luyện các bài công pháp. Hoàn cảnh gia đình chúng tôi đã thay đổi kỳ diệu. Con trai cả của chúng tôi đã tìm được việc làm có thụ nhập cao. Trong vòng ba đến bốn năm, chúng tôi đã trả hết khoản nợ hàng trăm ngàn tệ. Con trai cả của tôi cũng bắt đầu tu luyện. Năm ngoái con trai nhỏ của tôi cũng bắt đầu học Pháp. Tôi cũng có thể làm những hạng mục giảng chân tướng và giảng chân tướng trực tiếp và khuyên mọi người thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức có liên quan. Chỉ cần tôi có thể mở miệng nói chuyện với mọi người, kết quả thu được thật tốt. Kỳ thực tất cả đều là uy lực vô biên của Đại Pháp và sự bảo hộ từ bi của Sư phụ.

Đầu tiên tôi giúp các thành viên trong gia đình, người thân và bạn bè và những người quen biết thoái khỏi ĐCSTQ. Lúc đầu khi tôi mang các tài liệu giảng chân tướng về nhà, tôi đã không phân phát chúng và nhận ra rằng mình cần phải đột phá nỗi sợ hãi này. Lần đầu tiên ra ngoài, tôi mang theo sáu tờ. Trong hơn một dặm tôi chỉ có thể phát ba tờ. Tôi còn lại ba tờ nên tôi đã đến vài ngôi nhà bên đường. Ngay khi tôi đến, chó bắt đầu sủa vang. Ngay lập tức những con chó gần đó bắt đầu sủa theo.Tôi không sợ hãi và đứng đó phát chính niệm trong một lúc. Rồi giống như có ai đó đuổi chúng đi, và chúng nhanh chóng chạy đi chỗ khác. Vì thế tối hôm đó tôi đã phân phát hết tài liệu và về nhà. Lần thứ hai, tôi lấy hơn 30 tờ và không có vấn đề gì, tôi đã phát hết chúng. Sau đó tôi rủ vợ của em họ tôi đi cùng (bà ấy đã hơn 60 tuổi) để giúp tôi phát các tài liệu và chúng tôi đã phát hết ở các làng lân cận.

Năm nay tôi cũng đã học cách gọi các cuộc gọi được thu sẵn và gửi tin nhắn theo nhóm . Tôi làm được tất cả những điều này là nhờ sự bảo hộ từ bi của Sư phụ và trí huệ mà Đại Pháp đã ban cho tôi.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các quý đồng tu!

Xin các đồng tu từ bi chỉ ra những thiếu sót!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/23/明慧法会–走师父安排的路-264875.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/16/136675.html

Đăng ngày 20-1-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share