Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-11-2012] Sau khi kẻ cầm đầu tà ác Chu Vĩnh Khang đến thành phố của chúng tôi vào đầu tháng 04 năm 2012, làn sóng bắt giữ các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã bắt đầu. Tôi cùng với hai học viên khác đã bị cảnh sát mặc thường phục bắt và đưa đến một đồn công an khi chúng tôi đang giảng chân tướng Pháp Luân Công cho người dân ở khu vực công cộng. Tại đồn công an, tôi đã hướng nội và nhanh chóng nhận ra lý do mình bị bắt.

Việc giảng chân tướng trực diện (chủ yếu là phát các đĩa DVD Thần Vận và các đĩa CD giúp phá vỡ sự phong tỏa của Internet) đang diễn ra rất suôn sẻ đối với tôi trong một thời gian dài. Tuy nhiên, khi quy mô ngày càng mở rộng, tôi lại quên việc tu luyện bản thân. Tôi cảm thấy rất hài lòng về bản thân mình và đã bắt đầu xem thường những người khác. Chấp trước vào “làm các việc”, tâm hiển thị, tâm tranh đấu, tính tự phụ, tâm sợ hãi, oán giận và các quan niệm người thường khác của tôi đều nổi lên bề mặt. Tôi đã không đặt Pháp lên hàng đầu và bận rộn đến mức có rất ít thời gian để học Pháp. Bàn tay của tôi thường rủ xuống trong khi phát chính niệm.

Sau khi tìm thấy các chấp trước này, tôi đã nhận ra được sự nghiêm túc của việc tu luyện và cảm thấy rất buồn. Nhưng tôi ngay lập tức nhận ra: “Tôi sẽ được chính lại trong Pháp nếu tôi có bất kỳ thiếu sót nào. Không có tà ác nào được phép làm hại tôi cả. Sư phụ đang chăm sóc cho tôi và không gì được phép bức hại tôi hết. Bất cứ ai làm như vậy đều là phạm tội, và sẽ phải nhận quả báo ngay lập tức.” Khi suy nghĩ về điều này, tôi đã cầu xin Sư phụ gia trì và thỉnh cầu các chính Thần bảo hộ tôi. Tôi bắt đầu giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho cảnh sát, nhưng các nhân tố tà ác ở không gian khác vẫn còn số lượng lớn. Chúng đang thao túng các cảnh sát. Ở không gian con người, cảnh sát đã từ chối lắng nghe sự thật và có thái độ tiêu cực. Một cảnh sát đã quát tháo và yêu cầu tôi phải khai tên và địa chỉ nhà nhưng tôi đã từ chối hợp tác. Ông ta đã đấm vào đầu tôi rất mạnh nhưng tôi không hề cảm thấy đau đớn. Tôi biết rằng Sư phụ thực sự đã phải chịu đựng nó thay tôi. Tôi nhận ra rằng mình cần phải cầu xin Sư phụ gia trì và tiêu diệt các nhân tố cũng như lạn quỷ tà ác của tà linh Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) ở các không gian khác trong đồn cảnh sát. Chính niệm của tôi càng lúc càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Trong quá trình phát chính niệm, tôi nhìn thấy cảnh sát đang kiểm tra điện thoại di động và cuốn danh bạ điện thoại của tôi, do đó, tôi đã phát chính niệm để ngăn không cho họ tìm được bất cứ thông tin nào. Kết quả là cảnh sát đã kiểm tra từ 11 giờ sáng đến tận 04 giờ chiều mà không tìm thấy gì cả. Nhưng họ vẫn không từ bỏ và đã giam tôi trong mười lăm ngày dưới cái tên “vô danh”.

Vào khoảng 05 – 06 giờ chiều, chồng tôi và một đồng tu đã đến để giải cứu tôi. Chồng tôi đã cho cảnh sát biết tên của tôi, điều mà tôi đã phải rất cố gắng để giấu họ. Tôi cảm thấy rất chán nản và tất cả các quan niệm người thường của tôi đã bộc phát ra. Tôi đổ lỗi cho chồng mình vì đã nói cho cảnh sát tên của tôi và đã bị mất đi chính niệm của mình. Chồng tôi và đồng tu kia đã yêu cầu cảnh sát thả tôi ra. Người cảnh sát A này cho biết: “Các anh muộn mất rồi. Cô ấy đã không khai báo tên của mình. Cô ấy sẽ bị giam giữ vì tội ‘không chịu khai báo’ trong mười lăm ngày.” Dù chồng tôi có cố thế nào đi nữa cũng không thể giúp được gì. Vì vô cùng chán nản, tôi đã mất chính niệm. Viên cảnh sát A nói: “Thoải mái đi. Cô ấy sẽ được thả ra sau mười lăm ngày thôi mà.” Trong trạng thái tinh thần lơ đãng, tôi đã lên xe cảnh sát, nghĩ rằng các trung tâm giam giữ sẽ không chấp nhận mình, nhưng họ đã nhận tôi với cái tên “vô danh”. Tôi lại càng chán nản hơn khi đi theo các nhân viên cảnh sát để ký tên vào các biên bản và thay đồng phục tù nhân. Tôi đã bị đưa đến một buồng giam ở tầng ba.

Vào khoảng 11 giờ đêm, tôi bước vào một buồng giam, nơi có rất nhiều người đang ngủ. Tôi không thể ngủ được và đã hướng nội rất nhiều để tìm ra nguyên nhân của kết cục này, và những sơ hở mà tôi mắc phải. Nghĩ lại những suy nghĩ của mình ở đồn cảnh sát và lý do khiến tôi nản lòng, cuối cùng tôi đã nhận ra rằng xuất phát điểm của việc không khai báo tên tuổi là không ngay chính. Bởi vì mẹ chồng tôi đang bị liệt ở nhà, tôi cần phải chăm sóc cho bà. Nếu tôi khai báo tên của mình, họ sẽ gửi tôi tới trung tâm giam giữ hoặc một trung tâm tẩy não, và không ai có thể chăm sóc mẹ chồng tôi cả. Tà ác đã dùi vào sơ hở này. Tôi ghét bản thân mình vì đã không tu luyện tinh tấn và đã không hoàn toàn tin tưởng vào Sư phụ và Pháp. Những lời của Sư phụ trong bài “Vượt qua cửa tử” đã hiện lên trong đầu tôi:

“Trong quá trình tu luyện của một cá nhân trở thành Thần, bởi vì ‘con người’ đang tu luyện, không phải là Thần đang tu, nên người đó trong quá trình tu luyện sẽ nhất định phạm sai sót, sẽ nhất định có khảo nghiệm mà không vượt qua được tốt, và đương nhiên cũng sẽ có sai phạm lớn. Điều then chốt là nhận thức được rồi thì có thể quyết tâm dứt bỏ được nó không. Có quyết tâm bước xuất ra thì mới là tu luyện; đấy chính là tu luyện.”

Những lời của Sư phụ đã khiến tôi thức tỉnh và nhận ra rằng tôi phải vực bản thân mình lên khỏi sự chán nản này. Tôi cần phải lấy lại năng lượng của mình và làm tốt công việc từ nay về sau.

Nhìn rất nhiều chúng sinh đang ngủ trước mặt tôi, một ý tưởng đã đến với tôi. Tôi đến đây với mục đích cứu độ chúng sinh, chứ không phải để chịu đựng sự bức hại. Thông thường, tôi sẽ không có cơ hội đến đây, nhưng hôm nay tôi đã được đưa tới đây và tôi cần phải tận dụng cơ hội này để tiêu diệt các sinh mệnh tà ác bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp và cứu tất cả những người có tiền duyên bị đầu độc ở đây. Tâm trạng chán nản trước đó của tôi đã hoàn toàn biến mất, và lúc đó chính niệm của tôi đã trở lên mạnh mẽ. Tôi đã xin Sư phụ gia trì cho mình. Tôi sẽ làm tốt việc ở đây.

Khoảng 04 giờ sáng hôm sau, lúc tôi chuẩn bị thức dậy, một tù nhân có tên là Pu (người được cảnh sát giao nhiệm vụ theo dõi các tù nhân khác) đã đến gặp tôi và hỏi nhỏ: “Pháp Luân Công?” Tôi trả lời với một nụ cười: “Vâng”. Cô ấy nói: “Chị có muốn luyện các bài công pháp không?” Tôi đã ngạc nhiên một cách thú vị rằng Sư phụ đang sử dụng miệng của người này để khuyến khích tôi làm tốt ba việc ở đây, vì vậy tôi vội thu dọn chỗ đó rồi bắt đầu luyện bộ công pháp thứ năm. Sáng ra, mọi người trong phòng đã ngạc nhiên khi thấy một học viên Pháp Luân Công ở đó. Mọi người đều nhìn tôi, vì vậy tôi đã nói với họ lý do tại sao tôi bị bắt giữ và sự thật về Pháp Luân Công. Tôi đã nói cho họ về việc ác nhân Giang Trạch Dân và ĐCSTQ đã bức hại các học viên Pháp Luân Công như thế nào, và đã khuyên họ thoái xuất ĐCSTQ.

Nhiều người cũng đang bị bắt giữ trong những ngày đó, bao gồm cả người nghiện ma túy, gái mại dâm, đánh bạc, trộm cắp, v.v. Mỗi ngày có tới hàng chục, đôi khi hàng trăm người từ các khu vực khác nhau trong thành phố bị gửi đến trung tâm giam giữ này, nên căn phòng lúc nào cũng chật cứng người. Do không có đủ giường nên mọi người phải ngủ trên sàn nhà, nhưng phòng của tôi lại được kiểm soát một cách chặt chẽ và thường thì mọi người không thể vào đó. Thấy có rất nhiều người, tôi đã nảy ra một ý tưởng. Tôi sẽ thỉnh cầu Sư phụ mang những người có tiền duyên đến phòng của tôi và đưa họ đi sau khi họ biết được sự thật về Pháp Luân Công. Vì vậy, mỗi ngày đều có những người mới đến và biết được sự thật về Pháp Luân Công rồi rời đi ngay sau đó. Điều này đã mang lại cho tôi sự tự tin trong việc cứu người. Tôi chỉ ngủ ba hoặc bốn tiếng mỗi ngày. Trong thời gian còn lại, tôi liên tục phát chính niệm, nhẩm Pháp, và giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công. Trong suốt khoảng thời gian đó, Sư phụ đã cho tôi thấy sự từ bi vĩ đại của Ngài và để cho mọi người thấy được sự kỳ diệu của Đại Pháp.

Một phụ nữ họ Đại, 65 tuổi, bị bệnh tiểu đường. Một buổi chiều, bà ấy bị ốm rất nặng và nằm rên rỉ ở trên giường. Có người đã đề nghị một tù nhân cùng phòng nhanh chóng báo việc này, nếu không bà ấy có thể bị chết. Người tù nhân đó đã rung chuông để cố báo cáo tình hình này với cảnh sát, nhưng từng phút đã trôi qua mà các cảnh sát vẫn không đến. Chúng tôi đều lo lắng và giục người tù nhân đó rung chuông nhiều lần, nhưng không có ai trả lời cả.

Người phụ nữ cao niên ấy bắt đầu rên rỉ to hơn. Chúng tôi giục người tù nhân đó rung chuông thêm một lần nữa và lần này, một cảnh sát đã đến. Cảnh sát này quát lên: “Mọi người trong căn phòng này muốn gì vậy (bởi trong phòng có một màn hình giám sát)? Có loại bệnh nhân nào mà tôi chưa từng thấy cơ chứ? Đừng có mà làm ầm cái chuyện nhỏ đó lên nữa…” Không ai dám nói thêm bất cứ điều gì sau khi cảnh sát đó quát mắng và chửi rủa. Lúc đó, một ý nghĩ đã xuất hiện trong đầu tôi: “Đã đến lúc chứng thực Pháp rồi.” Tôi nói thầm với người phụ nữ cao niên đó: “Bà à, bà có thể thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo’. Cảnh sát ở đây không chăm sóc cho bà đâu. Bà cần mau lên và hãy tự chăm sóc cho bản thân mình đi, hãy niệm nhanh lên.” Người phụ nữ cao niên rên rỉ trong đau đớn và không trả lời tôi. Bà ấy đã bị đau như thế suốt cả buổi chiều.

Vào bữa tối (lúc 06 giờ), mọi người đều mau chóng vội vàng đi ăn tối. Tôi đã ngồi trên giường trong tư thế song bàn để phát chính niệm (giường của tôi đặt ngay bên cạnh giường của người phụ nữ cao niên đó). Vì vậy, tôi đã ngồi đối diện bà ấy phát chính niệm. Tôi ngừng phát chính niệm nửa giờ sau đó và bà ấy đã không còn rên rỉ nữa. Tôi nhẹ nhàng hỏi: “Bà ơi, bà đã cảm thấy đỡ hơn chưa? Cháu đi lấy cho bà một chút thức ăn nhé.” Bà ấy nói: “Ừ”.

Khi tôi đi lấy thức ăn trở lại, người phụ nữ cao niên ấy đã đứng được dậy. Mọi người đều ngạc nhiên hỏi: “Bà không sao chứ?” Người phụ nữ cao niên ấy vừa ăn vừa hỏi tôi: “Lúc nãy, cháu đã truyền năng lượng của cháu cho ta sao? Ta đã cảm thấy có cái gì đó mát dịu xoáy xung quanh cơ thể của ta. Nó thật là dễ chịu. Giờ ta thấy tốt hơn rồi.” Tôi mỉm cười, đáp: “Cháu đã phát chính niệm đấy. Đó chính là Sư phụ của chúng cháu đã nhân từ với bà và bà đã được hưởng lợi ích đấy.”  Người phụ nữ cao niên đó nói thêm: “Cháu đã bảo ta niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo’, ta đã liên tục niệm đấy.” Lúc này, mọi người trong phòng rất sửng sốt. Một số người nói: “Pháp Luân Công quả là kỳ diệu.” Một người nói: “Tôi bị đau lưng, hãy cho tôi một chút năng lượng đi.” Một người khác nói: “Tôi bị thương ở đây này. Hãy giúp tôi.” Một số người khác nói: “Bà ấy là một người trung thực. Bà ấy không nói dối đâu. Điều này chắc chắn là sự thực!” Một số người vẫn không biết câu mà người phụ nữ đó niệm là gì. Có rất nhiều câu hỏi. Tôi đã không biết phải trả lời câu nào trước cả.

Tất cả mọi người đều chứng kiến ​​sự kỳ diệu của Đại Pháp và đều mong muốn được cứu chữa. Tôi đã đề nghị tất cả mọi người bình tĩnh: “Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Chúng tôi không chữa bệnh cho người khác. Tôi cũng không thể chữa khỏi được bệnh đâu. Miễn là mọi người hãy chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo’ và thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó, mọi người sẽ được hưởng lợi ích và may mắn. Điều này mãi mãi sẽ là sự đảm bảo cho cuộc sống của mọi người…” Nghe vậy, mọi người liền lấy giấy bút ra và nhờ tôi viết lại những câu đó vào giấy. Mỗi người đều có một bản sao và chúng tôi đã cùng đọc: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”.

Thật khó để diễn tả sự hân hoan của mọi người lúc đó. Cảnh tượng đó không giống như trong một trung tâm giam giữ. Tôi đã rơi lệ. Tôi thật sự biết ơn lòng từ bi của Sư Phụ đối với chúng sinh. Tại thời điểm đó, tất cả mọi người đã quên mất việc họ đang ở trong một trung tâm giam giữ. Họ được tự do và không có ai đến làm phiền họ cả. Họ đã được tận hưởng niềm hạnh phúc thật sự. Thật đúng là “Phật quang phổ chiếu lễ nghĩa viên minh” (Chuyển Pháp Luân). Tôi đã nói rất nhiều để làm rõ sự thật về Pháp Luân Công cho đến tận 9 giờ tối. Sau đó, tất cả mọi người dần dần đi ngủ.

Trong mười lăm ngày đó, là một người tu luyện, tôi đã luôn luôn cân nhắc đến người khác trước tiên. Lúc đầu, nhiều người ở trong tâm trạng rất tệ khi họ đến. Tôi đã sử dụng các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp để khuyên họ và cho họ biết làm thế nào để trở thành những người tốt. Một số bị ốm nặng và không thể tự chăm sóc cho chính mình, và tôi đã ngỏ ý muốn giúp họ tắm rửa. Một số người bị cột cả chân lẫn tay vào giường, và họ không thể tự ăn, uống hay đi vệ sinh. Tôi đã ngỏ ý muốn giúp họ rửa ráy, xúc cho họ ăn, và thậm chí giúp họ đổ nước tiểu. Hành động của tôi đã làm mọi người ở đó xúc động. Trong thâm tâm, tất cả họ đều biết rằng Pháp Luân Công là tốt. Ngoại trừ một người bị thiểu năng, tất cả mọi người đều đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Mười lăm ngày đã trôi qua. Vào ngày trước khi được thả ra, tôi đã không bình tĩnh. Khi hướng nội, tôi nhận ra rằng tôi sợ họ sẽ gửi mình đến trung tâm tẩy não. Nhưng tôi đã nhanh chóng phủ nhận những suy nghĩ tiêu cực này. Tuy nhiên, ngày hôm sau, tâm tôi vẫn không bình tĩnh. Tôi đi xuống cầu thang và nhìn thấy cảnh sát A và một người cảnh sát khác đang lái xe, tôi hiểu rằng họ muốn gửi tôi đến trung tâm tẩy não. Lúc đó, tôi lại thấy rất bình thản.

Một cảnh sát đã tiến đến và nói: “Nhanh chân lên và ngồi xuống đây một lúc đi.” Tôi không ngồi và hỏi anh ta: “Tại sao hai anh lại đến đây? Chẳng phải các anh đã nói với tôi rằng chồng tôi có thể đến để đưa tôi về nhà sau mười lăm ngày hay sao? Các anh đã lừa chúng tôi. Hôm nay, tôi sẽ không lên xe của các anh đâu.” Cảnh sát A mỉm cười nói với tôi: “Tôi không ra quyết định bắt giữ hay gửi cô đến trung tâm giam giữ. Nó chỉ là công việc của tôi. Gửi cô tới “lớp học” (khóa tẩy não) là công việc của tôi.” Ngay lúc đó, tôi đã sẵn sàng đặt niềm tin vào Sư phụ. Tôi đã quyết định không hợp tác với họ, và không chấp nhận lên xe cảnh sát.

Hai nhân viên cảnh sát tiến đến để kéo tôi vào trong xe. Sau đó, tôi đã ngồi xuống đất trong tư thế song bàn và từ chối hợp tác. Họ đã phải rất cố gắng và cuối cùng cũng khiêng được tôi vào xe. Khi chiếc xe cảnh sát rời khỏi trung tâm giam giữ, tôi nhìn thấy nhiều đồng tu đứng bên ngoài nhưng họ không thể nhìn thấy tôi. Tôi đập vào cửa sổ của xe và người anh chồng của tôi đã nhìn thấy tôi. Anh ấy đã chạy đến phía trước chiếc xe cảnh sát, sau đó chồng tôi cũng vội chạy tới. Cả hai người họ đã cố gắng để chặn xe cảnh sát, nhưng chiếc xe đã được lái đi.

Tôi vẫn không nản lòng khi nhìn thấy điều này. Tôi tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp, và tiếp tục giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công cho hai nhân viên cảnh sát kia. Tôi hỏi xem liệu cảnh sát A có phải là một đảng viên ĐCSTQ hay không. Anh ta nói rằng anh ta là một đảng viên ĐCSTQ. Tôi nói: “Anh nên nhanh chóng thoái xuất khỏi nó [ĐCSTQ] một cách thành tâm vì sự bình an của chính mình. Có hơn 100 triệu người đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, bao gồm cả các nhân viên ở các sở cảnh sát và hệ thống tư pháp. Nhiều người đã thoái ĐCSTQ rồi. Anh nên lưu lại cho chính mình một lối thoát …”

Cảnh sát A ngắt lời tôi và nói: “Cô xem, cô vẫn còn nói về điều đó ngay cả trong tình trạng này. Gửi cô đến trại lao động vẫn chưa đủ cho cô.” Tôi đáp: “Anh hỏi tại sao tôi vẫn còn làm điều này sao? Các anh đã đưa tôi đến một trung tâm giam giữ trong mười lăm ngày, nhưng các anh vẫn không dừng lại ở đó. Các anh còn muốn gửi tôi đến trung tâm tẩy não. Anh hỏi tôi tại sao tôi vẫn còn nói với anh về điều này? Tôi không hề thù ghét gì các anh cả. Thay vào đó, tôi đang làm sáng tỏ sự thật cho các anh và khuyên các anh thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó để cứu các anh. Tất cả chẳng phải vì để cứu mạng sống của các anh hay sao? Nhưng hôm nay, hai anh vẫn còn đang tiếp tay cho những người xấu.”

Cảnh sát A nói: “Tôi không bắt hay giam giữ cô. Tôi chỉ thực hiện nhiệm vụ thôi. Đây là công việc của tôi.” Tôi nói: “Các anh biết rằng nhiều người đã bị bức hại đến chết trong suốt thời Cách mạng Văn hóa. Sau đó bản án của các nạn nhân đã được lật lại. Nhiều nhân viên cảnh sát đã bị giết chết để xoa dịu bất bình trong dân chúng. Dù cá nhân anh không bắt giữ hay kết án tôi, nhưng anh có tham gia không? Anh có thể nói mình không tham gia sao? Nếu anh để cho tôi về nhà hôm nay, anh sẽ có thể sửa chữa được những sai lầm của mình vì đã làm một việc tốt. Đó sẽ là một việc rất tốt.”

Lúc đó, cảnh sát A nói: “Đừng nói nữa. Tôi biết điều đó, nhưng tôi không thể để cô đi ngày hôm nay được. Tuy nhiên, tôi có thể làm một việc tốt. Lát nữa, cô có thể dùng điện thoại di động của tôi để gọi điện cho chồng mình.” “Tốt lắm”, tôi nói, “Hãy giữ lời hứa của mình đấy nhé.” Cảnh sát A đột nhiên hỏi tôi: “Cô có bị huyết áp cao không? Mặt của cô đỏ lên rồi kìa.” Khi nghe điều này, tôi đã rất ngạc nhiên. Tôi không hề cảm thấy khó chịu. Điều này không phải là anh ta nói. Chính Sư phụ đã sử dụng miệng của anh ta để gợi í cho tôi. Tôi không trả lời, và phát chính niệm để phủ định sự bức hại đối với mình; tôi cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi để trung tâm tẩy não sẽ từ chối nhận tôi vì bệnh cao huyết áp.

Chiếc xe cảnh sát đã được lái một mạch đến trung tâm tẩy não. Tại lối vào của trung tâm, cảnh sát A đã rút điện thoại ra và đưa cho tôi. Tôi nhanh chóng gọi điện cho chồng mình và bảo anh ấy rằng cảnh sát đã đưa tôi đến trung tâm tẩy não. Tôi đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái khi nói chuyện. Tôi cảm thấy rất yếu. Khuôn mặt của tôi rất đỏ và tôi đã bị thở gấp. Chiếc xe cảnh sát tiến vào sân của trung tâm tẩy não. Chiếc xe dừng lại, và một người cảnh sát nói: “Cô có thể ra được rồi.” Tại thời điểm đó, tôi nói một cách yếu ớt: “Tôi không thể ra, tôi không thể di chuyển được.” Cảnh sát A nói: “Cô ấy bị huyết áp cao đấy. Nào, di chuyển từ từ thôi.” Tôi không thể di chuyển và không muốn trả lời; tôi đã quyết định không hợp tác hay ra khỏi xe.

Lúc đó, một vài người phụ nữ ở trung tâm tẩy não đã đến gần chiếc xe. Một người phụ nữ đã vào trong xe và hỏi tôi: “Cô từ đâu đến, tên của cô là gì? Cô bao nhiêu tuổi thế?” Tôi đã không trả lời cô ấy và nghĩ rằng không ai xứng đáng để tra hỏi tôi. Sau một lúc, người phụ nữ đó đã rời đi. Tôi biết rằng chứng bệnh này là giả tướng mà Sư phụ tạo ra để giúp tôi. Mặc dù tôi đã không thực hiện tốt, Sư phụ vẫn không bỏ rơi tôi và đã giúp tôi vượt qua khổ nạn. Tôi muốn xứng đáng với sự cứu độ từ bi và nhọc tâm của Sư phụ; và tôi biết rằng mình phải ra khỏi đó.

Nghĩ đến đây, nước mắt của tôi chảy xuống và tôi đã òa khóc. Chính niệm của tôi trở nên mạnh mẽ hơn khi tôi khóc. Tôi đã cầu xin Sư phụ gia trì và các chính Thần bảo hộ để phủ nhận hoàn toàn những bức hại mà cựu thế lực đã an bài cho tôi. “Mặc dù tôi có sơ hở, nhưng không ai xứng đáng bức hại tôi hết, tôi có Sư tôn vĩ đại nhất coi sóc. Bất cứ ai bức hại tôi đều phạm tội và sẽ phải nhận quả báo ngay lập tức.”

Sau một lúc, cảnh sát A đã đến và thấy rằng tôi bị đau đớn với khuôn mặt đỏ ửng đầy nước mắt và mồ hôi. Tôi có thể thấy anh ta có một chút thoáng buồn. Sau đó, tôi đã nhờ anh ta cho tôi được gọi điện để nói chuyện với chồng mình. Anh ta đã đưa điện thoại cho tôi mượn mà không nói bất cứ lời nào. Tôi gọi cho chồng của mình, biết rằng anh ấy đang ở ngay bên ngoài cổng của trung tâm tẩy não. Tôi đã nói với chồng rằng tôi cảm thấy rất yếu và bảo anh ấy yêu cầu cảnh sát A thả tôi ra. Tôi đã nói với anh ấy rằng nếu bất cứ điều gì xảy ra với tôi, cảnh sát sẽ phải chịu trách nhiệm.

Sau đó, tôi nghe thấy những tiếng đập mạnh vào cánh cửa sắt của trung tâm tẩy não. Chồng tôi và anh trai anh ấy đang la hét ầm ĩ bên ngoài, và yêu cầu cảnh sát A thả tôi ra ngay lập tức. Nếu không, anh ta sẽ phải chịu trách nhiệm nếu tôi chết. Trong sự hoảng loạn, cảnh sát A nhanh chóng đáp lời: “Đừng gây rắc rối. Chờ một chút. Tôi đang gọi cho phòng 610 để báo cáo tình hình đây.” Tôi tiếp tục cầu xin Sư phụ gia trì để tiêu diệt tất cả các nhân tố tà ác của ĐCSTQ ở Phòng 610 đang bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Sau khoảng mười lăm phút, cảnh sát A đã đưa điện thoại di động cho tôi và yêu cầu tôi gọi chồng tôi đến đón tại đồn cảnh sát địa phương. Tôi biết đó là một trò lừa bịp và nghĩ rằng tôi sẽ không đi bất cứ đâu hết, và rằng tôi phải được thả ngay tại chỗ.

Tôi đã gọi điện và nói với chồng tôi rằng anh ấy cần quyết liệt hơn nữa trong việc yêu cầu cảnh sát thả tôi, và tôi yêu cầu anh ấy không dừng lại. Người cảnh sát A đã rất lo lắng và không thể nói được bất cứ điều gì. Vào lúc đó, tôi đã nghe thấy tiếng của chồng tôi và của anh trai anh ấy đang dần to hơn nữa. Họ đã nói với cảnh sát A: “Vợ tôi khỏe mạnh lúc anh bắt cô ấy đi. Nếu cô ấy chết, tôi sẽ bắt anh phải chịu trách nhiệm. Tôi không quan tâm đến những người khác. Chính anh sẽ là người sẽ phải chịu trách nhiệm cho việc này …”

Không có sự lựa chọn nào khác, cảnh sát A đã phải gọi lại cho Phòng 610. “Anh phải sớm đưa ra quyết định đi, học viên Pháp Luân Công này có thể sẽ chết đấy. Các bác sĩ ở đây (trung tâm tẩy não) rất sợ nhìn thấy cô ấy. Nếu cô ấy chết ở đây, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”

Một vài phút sau, cảnh sát A và một lái xe đã đến và nói: “Nhanh nào, cô có thể về nhà bây giờ.” Tôi nói: “Các anh đến để giúp tôi ra ư?” Thực ra, tất cả những ảo giác không thoải mái về thể chất trước đó đã biến mất. Trong thâm tâm, tôi biết rằng chính Sư phụ từ bi đã cứu giúp tôi và không muốn tôi phải chịu sự đau đớn thêm nữa.

Trận chiến đấu chống lại tà ác kéo dài gần một tiếng đó chắc chắn đã tạo ra rất nhiều chấn động trong các không gian khác. Với sự gia trì của Sư phụ từ bi vĩ đại, sự trợ giúp của các chính Thần, chính niệm của các bạn đồng tu, và các nỗ lực giải cứu tích cực của chồng tôi và anh trai của anh ấy, tôi mới có thể thành công rời khỏi trung tâm tẩy não. Tất cả chúng tôi đều đã chứng kiến được ​​sức mạnh của sự phối hợp chỉnh thể.

Con xin cảm tạ Sư phụ vĩ đại! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/22/明慧法会–一次破除旧势力迫害的修炼过程-265055.html

Bản tiếng Anh:  https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/15/136669.html

Đăng ngày 20-1-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share