Bài viết của một học viên ở Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-11-2012]

Kính chào Sư phụ từ bi vĩ đại!

Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi đã liên tục gặp phải phiền phức trong năm 2012, đặc biệt là thời gian nửa cuối năm. Nó đã làm rối loạn cuộc sống yên bình của tôi. Việc nhà quá nhiều đã khiến tôi không có cách nào học Pháp và luyện công được. Tôi sợ rằng tôi có thể trở thành người thường nếu chiều hướng này tiếp diễn. Trong khi tôi đang bực mình vì vấn đề này, một câu nói vang vọng lên trong đầu tôi: “Hãy luôn nhớ rằng mình là người tu luyện.” Tôi hiểu rằng Sư phụ đang nhắc nhở tôi tinh tấn. Từ đó, tôi luôn cố gắng lấy tiêu chuẩn của người tu luyện để yêu cầu bản thân, luôn luôn nhớ  trong tâm sứ mệnh của mình. Tôi đã dành thời gian học Pháp chăm chỉ và làm tốt ba việc. Sau đây tôi xin kể lại kinh nghiệm tu luyện của mình:

Tu bỏ tâm sợ hãi

Xưa nay tôi vốn là người rụt rè nhút nhát, nhưng trớ trêu thay tôi lại trở thành một nữ cảnh sát. Đồng nghiệp của tôi nghĩ rằng tôi không phù hợp với công việc này. Tuy nhiên, tôi đã làm công việc đó đến khi nghỉ hưu.

Tôi may mắn bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công vào năm 1996, khi tôi 45 tuổi. Tu luyện là quá trình vứt bỏ tất cả các chấp trước của con người. Chấp trước đầu tiên tôi cần tu bỏ là tâm sợ hãi. Việc học Pháp kiên định của tôi đã tạo một nền tàng vững chắc cho con đường tu luyện của tôi. Nó đã giúp tôi thoát khỏi rất nhiều nguy hiểm trong suốt 13 năm hoàn cảnh hiểm ác, tà ác bức hại Đại Pháp.

Sư phụ đã giảng:

“Nhiều người trở nên dũng cảm hơn sau khi bắt đầu tu luyện. Vì sao vậy? Đó không chỉ là do nhân tố của bản thân chư vị. Đó là vì chư vị có phần biết, do vậy trở nên dũng cảm hơn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc) (Tạm dịch)

Mặc dù con đường tu luyện của các học viên đều không giống nhau, họ đều trải qua rất nhiều gian khổ và khảo nghiệm. So với khảo nghiệm của các đồng tu, gian khổ mà tôi trải qua không là gì cả, nhưng qua đó tôi đã có thể rèn luyện thăng hoa bản thân. Kết quả là, tôi dần dần vứt bỏ được tâm sợ hãi của mình. Bây giờ khi gặp những ma nạn bất ngờ, tôi không sợ hãi, tâm bất động, bởi vì Sư phụ luôn luôn ở bên tôi. Tôi biết rằng chỉ cần chiểu theo lời dạy của Sư phụ sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Khi một học viên địa phương bị giam giữ vào mùa hè năm 2006, tôi đã đăng một vài thông tin chân thực về trường hợp này lên trang web Minh Huệ Net. Tôi lấy được những tin này từ người bảo vệ của trại tạm giam. Để hiểu rõ hơn tình hình, tôi đã tìm cách gặp người bảo vệ này một lần nữa, nhưng anh ấy không có ở nhà. Do vậy tôi liên lạc với anh ấy qua điện thoại. Không may là cuộc nói chuyện của chúng tôi bị nghe trộm. Mấy ngày sau, khi tôi đi mua sắm, tôi đã để ý thấy có hai đặc vụ bám theo, một nam và một nữ, họ giả vờ như đang nói chuyện trên phố. Người phụ nữ tìm đến tôi để hỏi đường đi và còn đi song song với tôi.

Tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ:

“Cho dù chư vị là đặc vụ, chư vị đều có nhân tâm. Tôi cũng coi chư vị như một người bình thường. Tôi không nhìn vào nghề nghiệp của chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Canada) (Tạm dịch)

Tôi giảng chân tướng cho cô ấy một cách từ bi. Tôi bảo cô ấy rằng Thần sẽ hủy diệt Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và rằng thoái đảng sẽ cứu được cuộc sống của cô ấy. Mặc dù cô ấy không đồng ý thoái đảng, nhưng tôi tin rằng lời nói của tôi có thể khiến cô ấy suy nghĩ về chân tướng và giải thoát cô ấy khỏi sự khống chế của tà ác từ không gian khác. Lần đó ma quỷ đã không dám động vào tôi.

Khi tôi đi mua sắm về thì thấy một chiếc ôtô cảnh sát đỗ bên ngoài nhà của tôi. Tôi phát chính niệm về phía chiếc xe như thường lệ, mà không để ý rằng cảnh sát mặc thường phục đã đợi sẵn ở hành lang và cầu thang máy. Trước khi tôi vào nhà, chồng tôi đưa cho tôi một túi rác và bảo tôi đem xuống tầng dưới. Khi tôi đi xuống thì người điều khiển thang máy đưa một cảnh sát mặc thường phục đến chỗ  tôi. Trong tay cầm địa chỉ của tôi, anh ta giả như muốn thuê phòng trong nhà tôi. Thấy tình hình như vậy, tôi trở nên lo lắng. Tuy nhiên, tôi lập tức bình tĩnh lại và mỉm cười nói chuyện với anh ấy. Đột nhiên, người cảnh sát này trở nên bối rối và có vẻ như quên mất là mình cần phải làm gì. Vài phút sau, anh ấy nói với một cảnh sát mặc thường phục khác đang đợi ở tầng trên: “Xuống đi. Không phải người này”. Do vậy, một khổ nạn nữa đã được giải quyết dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ.

Vào cuối mùa hè năm 2011, tôi đưa mẹ tôi đến bệnh viện. Trên đường về nhà, tôi khuyên người tài xế taxi thoái Đảng. Lúc đầu anh ấy đồng ý, nhưng lại thay đổi ý kiến khi tôi bảo anh ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Bởi vì đường quá ngắn, chỉ có năm phút, nên không đủ thời gian để giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho anh ấy. Anh ấy đã trình báo tôi với chính quyền. Sau khi tôi đưa mẹ tôi về nhà rồi đi mua thực phẩm, tôi thấy một nhân viên cảnh sát đang nói chuyện với người trực ở phòng điều khiển của khu nhà tôi ở. Thấy tôi, người trực chỉ tay về phía tôi. Tôi lập tức nhận ra rằng tà ác đã đến để bức hại tôi.

Bởi vì hôm đó là ngày họp chợ, nhiều người đến khoảng sân ở khu nhà tôi để bán rau. Tôi đã tiêu đồng tiền có viết nội dung giảng chân tướng ở chỗ này, và kết quả là nhiều người đã được cứu. Nhìn thấy cảnh sát, tôi nghĩ rằng tôi sẽ không cho phép tà ác bức hại tôi bởi vì việc này có thể làm cho chúng sinh quá sợ hãi và khiến cho họ từ chối cơ hội được cứu. Tôi lập tức phát chính niệm để khiến cảnh sát rời đi. Bởi vì tôi đã không được tĩnh tâm khi phát chính niệm,nên tôi xin Sư phụ giúp đỡ. Kết quả là cảnh sát đã rời đi thậm chí trước khi tôi mua sắm xong.

Trên con đường tu luyện của chúng ta, khổ nạn luôn thường trực. Tuy nhiên, tà ác không thể bức hại chúng ta chừng nào chúng ta có chính niệm mạnh mẽ và niềm tin kiên định vào Sư phụ và Đại Pháp.

Một hôm vào giữa tháng 04 năm 2012, ba nhân viên cảnh sát đột nhập vào nhà tôi vào lúc 07 giờ tối ngay sau khi tôi phát chính niệm xong. Họ đã nhận được báo cáo rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi đã cố gắng để giảng chân tướng cho họ nhưng bị chồng tôi ngăn lại. Một người đã cố chụp hình tôi, nhưng tôi lập tức tránh được. Trong suốt quá trình, tôi không hề sợ hãi nhưng tiếc rằng tôi đã không thể cứu được họ. Vì tôi đã không thể giảng chân tướng, tôi bắt đầu phát chính niệm để khiến họ rời đi. Tuy vậy, họ không có vẻ gì là sẽ rời đi. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Sau đó, cảnh sát lập tức quay đầu rời đi. Vì tôi ngừng phát chính niệm ngay khi họ rời đi, cảnh sát đã dọa chồng tôi rằng họ sẽ quay lại.

Lời giảng của Sư phụ lập tức hiện lên trong tâm trí tôi:

“Chỉ cần giữ cho tâm mình bất động, chư vị sẽ có thể xử lý được mọi tình huống.” (Giảng pháp ở Pháp hội miền trung Mỹ Quốc)

Tôi lập tức bình tĩnh lại và nói với chồng và con tôi rằng họ cứ bình tĩnh và cứ đi ngủ đi, bởi vì cảnh sát sẽ không quay lại đâu. Thật vậy, cảnh sát đã không bao giờ quay lại.

Trải qua những khổ nạn này, tôi được rèn luyện và đề cao bản thân. Do vậy khi gặp nguy hiểm tôi không còn bị động tâm nữa.

Một ngày tháng 08 năm 2012, hai người bán hàng đến nói chuyện với tôi khi tôi ghé qua cửa hàng nội thất. Không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để cứu người, tôi bảo họ: “Có quá nhiều tai họa đã xảy ra gần đây và nhiều người ở Bắc Kinh đã chết trong trận lụt ngày 21 tháng 07.” Họ gật đầu, và tôi nói tiếp: “Xin hãy nhớ là, các bạn sẽ được cứu nếu các bạn nhẩm Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Tôi không khuyên họ thoái Đảng vì họ có vẻ rất miễn cưỡng chấp nhận lời nói của tôi. Tuy vậy, tôi thấy rất tiếc sau đó và quyết định quay lại cửa hàng vào ngày hôm sau.

Hôm sau tôi không thể quay lại vì quá bận. Khi tôi quay lại vào ngày thứ ba, tôi cảm thấy bầu không khí xung quanh cửa hàng không bình thường. Một số cảnh sát cũng tuần tra xung quanh, nên tôi không bước vào mà đến một siêu thị gần đấy. Trên đường về, giỏ hàng của tôi bị vỡ. Trong khi đợi gia đình đến đón, tôi nghĩ rằng đây là cơ hội tốt để cứu hai người bán hàng này. Ngay khi tôi quay lại cửa hàng, họ đều nhận ra tôi, nhưng một người lập tức bỏ đi. Tôi cố gắng giảng chân tướng cho người còn lại, nhưng không thành công. Sau đó, người bán hàng kia quay lại cùng với một nhân viên bảo vệ.

Tôi biết rằng người này đã trình báo tôi với chính quyền sau khi tôi đi khỏi vào hôm đầu tiên. Nếu tôi quay lại ngay ngày hôm sau thì tôi đã bị bắt rồi. Tôi đã tránh được khổ nạn này nhờ sự bảo hộ của Sư phụ. Hiểu được tình hình, tôi đã không dao động và bình tĩnh nói chuyện với họ. Sau đó họ nhanh chóng bỏ tôi lại một mình.

Khi tôi chờ người đón, tôi thấy các nhân viên bảo vệ và cảnh sát mặc thường phục ở khắp nơi quanh cửa hàng nội thất. Thậm chí người quản lý cũng là đặc vụ. Tôi không ngờ rằng trước đại hội Đảng lần thứ 18, một cửa hàng nội thất ở Bắc Kinh lại trở nên một nơi tà ác như vậy. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã cho tôi thấy tình huống tà ác ở đó và muốn tôi dẹp sạch tà ác. Tôi ngồi xuống ngay cạnh mấy viên đặc vụ để phát chính niệm. Ít lâu sau, tất cả đặc vụ đã lần lượt rời đi nơi khác chỉ trừ một người. Người này nghịch điện thoại một lúc rồi rời đi. Tôi cảm thấy rằng anh ta đang cố gắng chụp hình tôi. Tôi có một suy nghĩ: “Không ai có thể chụp hình tôi.” Tôi tin rằng không ai có thể chụp hình tôi, kể cả đặc vụ và cảnh sát, bởi vì, như Sư phụ đã giảng:

“Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực” (Tinh tấn yếu chỉ 2)

Nhắc nhở bản thân rằng mình là người tu luyện

Tôi đã kể cho mẹ tôi (bà đã 88 tuổi) về việc cảnh sát đã thất bại trong việc bức hại tôi vào tháng 04 năm 2012 như thế nào. Một tuần sau bà ấy phải nhập viện do bị ngã vì nghẽn mạch máu não. Tôi nghĩ rằng một phần là vì bà ấy lo lắng cho sự an toàn của tôi nên mới bị ngã. Mẹ tôi bị bệnh loãng xương nghiêm trọng, nhưng bà ấy đã không bị chấn thương gì; sau vụ việc bà ấy đã có thể đi lại và nói chuyện rất nhanh chóng, và xuất viện chỉ sau chín ngày. Sau này, bà kể với tôi rằng bà ấy đã nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” vào lúc bà ấy bị ngã.

Sau khi mẹ tôi xuất viện, tôi chuyển đến nhà bà ở để tiện chăm sóc bà bởi vì bà không muốn thuê người giúp việc. Việc này gây ra một số gián đoạn trong việc học Pháp luyện công và làm ba việc của tôi. Tôi cảm thấy như bị kẹt trong ngôi nhà của bà và không thể ra ngoài để cứu độ chúng sinh trong thời kỳ lịch sử đặc biệt này. Tôi cảm thấy lo lắng và thấy mình vô dụng, và trở nên thiếu kiềm chế với mẹ và những người khác trong nhà. Tôi bắt đầu nói chuyện với một giọng cáu kỉnh và bực bội. Tôi hướng nội tìm nhưng không tìm ra được lý do của việc can nhiễu này. Tôi không biết phải làm gì. Tôi cố gắng phủ định nó, nhưng không tác dụng. Khi tôi đang ở trọng trạng thái lo lắng và băn khoăn, một câu nói lên trong tâm trí tôi: “Luôn nhớ rằng mình là một người tu luyện.” Tôi nhận ra rằng đó là Sư phụ đang cố gắng nhắc nhở tôi. Tôi tự nhắc nhở mình làm các việc chiểu theo tiêu chuẩn của người tu luyện.

Bất chấp thời gian biểu bận rộn, tôi sắp xếp thời gian để làm theo lời Sư phụ:

“Thiểu tức tự tỉnh thiêm chính niệm
Minh tích bất túc tái tinh tấn.” (Lý trí tỉnh giácHồng Ngâm II)

Hàng ngày tôi học Pháp đến 02 giờ sáng sau khi phát chính niệm vào lúc nửa đêm. Từ việc học Pháp, tôi hiểu được mối quan hệ tiền duyên giữa tôi và mẹ tôi: tôi nợ mẹ tôi một món nợ trong kiếp trước, và kiếp này tôi phải trả lại hết nợ nần trước khi chính Pháp kết thúc. Tôi cũng cần kiềm chế bản thân trong môi trường này và tu bỏ tâm nóng giận, tình cáu gắt, tính hay phàn nàn, để có thể hình thành được một thái độ từ bi hòa ái.

Tôi động viên mẹ tôi nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” hàng ngày và cho bà ấy xem đĩa DVD Biểu diễn Thần Vận. Khi mới chỉ xuất viện được 1 tháng, me tôi đã hổi phục sức khỏe và có thể tự chăm sóc bản thân, trong khi các bác sĩ đã dự đoán là phải mất 06 tháng. Ngạc nhiên vì sự hồi phục nhanh chóng của bà, người ta bàn luận rằng việc này là rất bất thường khi một người già như vậy có thể hồi phục sau cơn nghẽn mạch máu não trong một thời gian ngắn đến thế.

Ngay sau khi mẹ tôi hồi phục, chị gái và các cháu trai tôi vốn sống ở nước ngoài đã đến Bắc Kinh thăm chúng tôi. Mặc dù tôi đã chuyển về nhà tôi, tôi vẫn phải nấu nướng, rửa bát đĩa và mua thực phẩm cho gần 10 người. Thêm vào đó, nước rò rỉ xuống căn hộ của hàng xóm bên dưới và cần được giải quyết ngay lập tức. Những ngày này trở nên rất thống khổ đối với tôi và cả ngôi nhà như một mớ lộn xộn. Tôi trải qua hết khổ nạn này đến khổ nạn khác, và cho dù tôi đã làm việc vất vả đến vậy, gia đình vẫn chỉ trích tôi.

Tôi nhớ lại lời của Sư phụ trong Chuyển Pháp Luân:

“Đồng thời họ phải có thể chịu cái khổ trong những cái khổ”

Do vậy, tôi nhắc nhở bản thân hành xử như một người tu luyện và giải quyết mọi việc với một tâm thái an hòa. Dần dần, lòng tốt của tôi đã hóa giải mọi xung đột một cách êm đẹp.

Trong những ngày bận rộn đó, tôi không chỉ đảm đương việc nhà mà còn tranh thủ mọi cơ hội để cứu người. Khi mẹ tôi nằm viện, tôi giảng chân tướng cho nhân viên bệnh viện và gia đình các bệnh nhân và khuyên họ thoái Đảng. Tôi giảng chân tướng cho bất kỳ ai tôi gặp, gồm cả hàng xóm, người bán hàng và những người thợ sửa chữa. Tôi cũng tiêu những đồng tiền giấy với những thông điệp giảng chân tướng ở trên đó, và khuyên những người bán hàng và những khách hàng thoái Đảng.

Tôi đã giúp 40 người bán hàng làm việc ở một siêu thị địa phương thoái Đảng chỉ trong hơn một năm. Một người bán hàng hỏi tôi rằng liệu tôi có tích thêm công đức vì cứu người không. Tôi trả lời rằng: “Cứu người là bổn phận của mọi người tu luyện.” Trong khi nói chuyện, tôi đột nhiên thấy hai người bán hàng gần đó, những người mà tôi chưa giảng chân tướng. Tôi lập tức đến chỗ họ. Một người đồng ý thoái Đảng và người kia thì chưa bao giờ vào Đảng.

Một người họ hàng của tôi đột nhiên bị ốm vào tháng 07 năm 2012. Tôi đưa anh ấy đến bệnh viện mà mẹ tôi điều trị trước đây. Trong khi đăng ký, một y tá hỏi anh ấy thông tin cá nhân, bao gồm “tín ngưỡng tôn giáo”. Tôi biết câu hỏi này chắc chắn liên quan đến Đại Pháp bởi vì lúc đó là gần đến ngày 20 tháng 07. Tôi hỏi người y tá, “Tín ngưỡng tôn giáo nghĩa là sao?” Người y tá hỏi rằng liệu có phải người họ hàng của tôi theo Thiên Chúa Giáo không? Anh ấy lập tức trả lời: “Không, tôi không tin tưởng bất kỳ tôn giáo nào.” Một y tá khác hỏi anh ấy: “Anh có tin Đảng không?” Cả tôi và anh ấy đều đáp: “Không tin, không tin.”

Sau đó tôi hỏi: “Khi mẹ tôi nhập viện hai tháng trước thì không có mấy câu hỏi này. Vì sao vậy?” Chúng tôi nhận được câu trả lời rằng họ mới được chỉ đạo hỏi những câu hỏi này vì Pháp Luân Công. Tôi cảm thấy đó là một cơ hội tốt để giảng chân tướng cho họ, nên tôi nói: “Học viên Pháp Luân Công tu luyện Chân Thiện Nhẫn. ĐCSTQ, thì ngược lại, tuyên truyền Giả-Ác-Đấu. Như thế đã rõ ràng ai là chính, ai là tà chưa?” Mặc dù tôi nói ngắn gọn, tôi đã đặt một cơ sở để những người chứng kiến ở đó được cứu. Một vài ngày sau, một người y tá đồng ý thoái Đảng. Cô nói rằng khi trận lụt năm 1975 xảy ra ở thành phố Trú Mã Điếm tỉnh Hà Nam, cô ấy mới 07 tuổi. Sau đó cô ấy cảm thấy rất sợ hãi mỗi lần cô ấy thấy mưa và vẫn thường tìm cách để tránh thảm họa. Sau khi hiểu chân tướng và đồng ý thoái Đảng, cuối cùng cô ấy cảm thấy một cảm giác giải thoát tuyệt vời.

Cuối tháng 08, những người họ hàng đến từ nước ngoài của tôi đã quay về, và mẹ tôi lại có thể tự làm việc nhà. Do vậy, cuộc sống hàng ngày yên bình của tôi lại quay lại. Sau đó, tôi nhận ra rằng mọi thứ chúng ta trải qua đều rất trân quý. Chúng đều là những cơ hội tu luyện hiếm hoi, và đều do Sư phụ an bài. Những cơ hội tu luyện đang ngày một ít hơn khi thời gian đi đến bước cuối cùng của Chính Pháp. Một khi qua đi, cơ hội sẽ không lặp lại. Do vậy, sẽ là tổn thất rất lớn nếu chúng ta không tranh thủ cơ hội để tu luyện tốt bản thân chúng ta.

Dùng chính niệm và thần thông để thanh trừ tà ác

Trong kỳ nghỉ năm 2012, một biểu ngữ xấu xa được treo trong sân của khu nhà. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy điều này bởi vì tôi đã phát chính niệm ở khu vực của tôi sau khi đọc trên trang web Minh Huệ Net về việc những biểu ngữ này được dán ở các khu vực khác. Sau khi hướng nội, tôi tìm ra một dạng khác của nỗi sợ ẩn sâu trong tâm tôi: Tôi đã sợ rằng nếu nó được treo lên thì tôi sẽ không biết làm sao để loại bỏ những biểu ngữ này. Do vậy tôi phát chính niệm mà không có tác dụng, chính là vì nỗi sợ này.

Tôi kể với một đồng tu về tấm biểu ngữ, và cô ấy quyết định là sẽ gỡ nó xuống. Tuy nhiên, không thể nào mà gỡ nó đi được. Tôi phát chính niệm, hy vọng rằng mưa to gió lớn sẽ đến và cuốn nó đi. Gió và mưa đã đến, nhưng không tiêu hủy tấm biểu ngữ. Sau đó tôi nhận ra rằng cho dù tôi gỡ bỏ tấm biểu ngữ ấy, thì tà ác sẽ treo cái khác lên. Tà ác phải bị tiêu trừ từ gốc rễ. Để tiêu trừ tà ác, tôi nghĩ rằng tôi sẽ treo một tấm biển ghi “ĐCSTQ thực sự là tà giáo.” Nhưng khó khăn ở chỗ làm sao để treo tấm biển này lên trên tấm biểu ngữ xấu xa kia, chỗ đó nằm ở trên bức tường gần phòng điều khiển, với camera theo dõi đặt ở khắp nơi xung quanh sân. Tôi xin Sư phụ giúp đỡ để không cho phép ai đến và không để camera thấy được tôi. Sau đó tôi đã treo tấm biển thành công.

Mọi việc thực ra đều được an bài bởi Sư phụ, và dưới sự chăm sóc và bảo hộ không ngừng của Sư phụ, tôi chỉ là thực hiện nó ở thế giới con người này, kiến lập uy đức của chính mình. Tuy vậy, sau đó tôi đã phát triển tâm hiển thị và tâm hoan hỉ, khoe khoang với các đồng tu về “chính niệm” và “thần thông” của tôi. Vậy nên tấm biển tôi treo bị tà ác gỡ đi hai ngày sau đó trong khi tấm biểu ngữ xấu xa thì vẫn ở đó.

Sau đó tôi quyết định để người treo tấm biểu ngữ gỡ nó xuống bởi vì làm như vậy có thể giúp anh ấy chuộc tội. Tôi bảo người quản lý tòa nhà gỡ tấm biển xuống bởi vì tôi tin rằng anh ấy đã treo nó lên, nhưng anh ấy bảo không phải là anh ấy. Sau đó tôi bảo người tổ trưởng dân phố, nhưng anh ấy cũng không muốn dính líu gì. Tôi giảng chân tướng cho cả hai người họ và phát chính niệm đối với tấm biểu ngữ ấy hàng ngày. Tấm biểu ngữ ấy cuối cùng cũng sớm bị gỡ bỏ.

Tháng 03 năm 2012, ở các địa phương khác đã xuất hiện thẻ cam kết của tà ác. Tôi lại phát chính niệm để diệt trừ tà ác và ngăn chặn chúng xuất hiện ở khoảng sân của tòa nhà nơi tôi ở. Không lâu sau đó, một biểu ngữ khác viết bởi Tổ chức “Chống Tà giáo” được treo trong sân. Nội dung của nó tương tự như những biểu ngữ trước. Trong biểu ngữ có đoạn khuyên mọi người đến ngân hàng để đổi lại những đồng tiền có nội dung giảng chân tướng trên đó. Các đồng tu khác và tôi thống nhất rằng sẽ bỏ qua tấm biểu ngữ đó vì hầu hết mọi người đều đã biết chân tướng.

Những người bán hàng rất yêu thích những đồng tiền “giảng chân tướng” mà tôi đã dùng trước đây. Họ khen ngợi rằng mỗi đồng tiền đều chứa đựng một nội dung khác nhau và rằng chữ viết trông thật gọn gàng, trông như in vậy. Tuy nhiên, hiện nay có một số người từ chối nhận những đồng tiền này. Tôi hiểu rằng những người này bị lừa dối và đầu độc bởi tấm biểu ngữ ấu xa kia. Do vậy tôi quyết định sẽ diệt trừ nó. Nhưng làm thế nào? Tà ác phải bị nhổ tận gốc. Tôi đã cố gắng tìm cách.

Sư Phụ giảng:

“Chư vị chỉ có phát chính niệm, không đi làm, thế có gọi là tu luyện chăng?” (Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp)

“Chư vị chỉ cần tự mình có nguyện vọng như thế, mong muốn như vậy; [còn] sự việc chân thực là do sư phụ làm giúp.” (Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi nghĩ thêm về điều này, tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ:

“Tôi nói mọi người này, bao nhiêu năm ấy, tôi luôn luôn nói rằng năng lực đệ tử Đại Pháp là to lớn phi thường, rất nhiều người không tin, vì cũng không để chư vị nhìn thấy. Chư vị trong tác dụng của chính niệm, hết thảy những gì bên thân chư vị và ở tự thân chư vị là sẽ phát sinh biến hoá, chư vị xưa nay đều không nghĩ thử làm xem” (Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp)

Do vậy tôi quyết định sẽ cố gắng diệt trừ tà ác bằng chính niệm. Tôi phát chính niệm cường đại nhắm thẳng vào tấm biểu ngữ xấu xa kia, tin tưởng rằng tôi sẽ thành công. Trên đường về nhà ngày hôm sau, tôi đột nhiên nghĩ rằng tôi nên đi xem liệu cái tấm biểu ngữ ấy đã bị rỡ bỏ đi chưa. Và nó đã được gỡ bỏ! Từ kinh nghiệm này tôi nhận ra rằng đệ tử Đại Pháp theo Sư phụ Chính Pháp đã có thần thông, chỉ là chúng ta không luôn luôn nghĩ đến việc dùng nó.

Sau khi viết xong bài chia sẻ này, tôi chợt nhận ra rằng năm 2012 là một năm bất thường. Việc Chính Pháp của Sư phụ đang tiến đến rất nhanh. Biểu hiện trong trạng thái tu luyện của chúng ta chính là nhịp độ tu luyện được đẩy nhanh, yêu cầu của Pháp là cao hơn, và thời gian để hoàn thành thệ ước là khẩn cấp và eo hẹp hơn. Chúng ta sẽ không bao giờ có thể theo kịp Chính Pháp và Sư phụ nếu chúng ta bước đi chậm chạp, và các vấn đề sẽ xảy ra.

Qua một năm tu luyện vừa qua, tôi hiểu sâu sắc hơn yêu cầu “càng về cuối càng tinh tấn” của Sư phụ. Trong bước cuối cùng của Chính Pháp, tôi sẽ nghiêm túc chân chính thực tu, dũng mãnh tinh tấn, hoàn thành thệ ước của bản thân, viên mãn về nhà cùng Sư phụ.

Con xin cảm tạ Sư phụ, cảm ơn các bạn đồng tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/25/明慧法会–时刻想着自己是修炼的人-264810.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/27/136794.html
Đăng ngày 22-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share