Bài viết của Tuệ Liên, một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-11-2012]

Sau khi xác lập quan điểm cơ bản đúng đắn của mình, tôi cảm nhận được sự vĩ đại và vẻ đẹp của sự uy nghiêm. Nếu tôi không có nhân tâm, uy lực của Pháp sẽ triển hiện khi tôi làm mọi việc. Tôi đặt ra các yêu cầu cho con gái mình: trước tiên cháu phải đặt việc học Pháp lên hàng đầu và phải tìm thời gian học Pháp hàng ngày. Thứ hai, cháu phải học tốt và đánh giá hành vi của bản thân theo các nguyên lý của Pháp và tận dụng mọi cơ hội để chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh.

Nếu con gái tôi đưa ra những yêu cầu không hợp lý, tôi sẽ từ chối một cách nghiêm túc. Nếu cháu làm điều gì sai, tôi sẽ phê bình nghiêm khắc. Trước đây để tránh xung đột, tôi đã không dám kỷ luật cháu. Bây giờ cháu sẵn sàng nghe theo lời dạy của tôi và biết cách hướng nội. Cháu đang đề cao. Một ngày kia tôi hướng nội và nói với cháu: “Cha con là một học viên mới và con là một tiểu đệ tử. Nếu cả hai làm không tốt, thì không sao cả. Nhưng mẹ là một đệ tử Đại Pháp lâu năm, nếu mẹ không giữ vững tâm tính, thì không thể tha thứ được.” Con tôi ngay lập tức chỉnh lại tôi: “Không, là lỗi của con. Con cũng là một học viên lâu năm.”

— Trích từ tác giả

Kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn mười năm. So với những học viên tinh tấn mà đang làm tốt ba việc, tôi vẫn còn một quãng đường dài mới có thể bắt kịp. Một vài học viên lâu năm đã khuyến khích tôi viết một bài chia sẻ kinh nghiệm. Tôi nhận ra rằng quá trình viết bài chia sẻ là một quá trình tìm ra các chấp trước và loại bỏ chúng. Đó là một quá trình tu luyện. Tôi xin nhân cơ hội Pháp hội dành cho các học viên Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục lần thứ 09 trên trang web Minh Huệ để chia sẻ với các đồng tu về những câu chuyện tu luyện của mình và con gái. Xin vui lòng chỉ ra bất kỳ điều gì chưa đúng.

Mối quan hệ tiền duyên của tôi với con gái

Tôi đắc Pháp vào năm 1996 khi con gái tôi chỉ mới tám tháng tuổi. Cô bé thích mỉm cười từ khi được sinh ra. Đặc biệt trong khi ngủ, bé mỉm cười và cười cho đến khi tỉnh dậy. Tôi tự hỏi điều gì đã khiến con mình hạnh phúc đến vậy.

Khi được năm hay sáu tuổi, một buổi sáng con tôi thức dậy và khóc. Cháu nói rằng đã mơ thấy tôi chết. Trong giấc mơ, cô bé là đầy tớ cho một gia đình giàu có, và bị buộc phải đốt lò sưởi, lấy nước và chặt gỗ. Con tôi bị đánh và quần áo thì rách rưới. Cháu nhờ tôi giải cứu, nhưng tôi không thể và bị đánh đập đến chết.

Khi con tôi học tiểu học, cháu có một giấc mơ là chúng tôi sống trên một ngọn núi và tôi là mẹ cháu. Trong mơ con tôi khoảng 16 hay 17 tuổi. Chúng tôi sống trong một ngôi nhà tranh tồi tàn, quần áo rách rưới và rất nghèo. Con tôi nói rằng tôi bệnh rất nặng, và cháu phải lên núi để chặt và lấy củi. Con tôi bị trượt chân và rơi vào một cái hố lớn, và một đàn khỉ đã vây quanh và giằng giật cháu. Con tôi vẫy tay để xua chúng đi và tỉnh giấc.

Tôi có một giấc mơ khi con tôi vào trung học. Trong mơ tôi là một cô gái tầm bảy hay tám tuổi đang chơi với những bé gái nhà hàng xóm trong một ngôi nhà lớn. Tôi thấy một con báo đen đang chạy về phía chúng tôi. Có một cái lỗ ở trên tường và tôi sợ rằng con báo sẽ vào qua cái lỗ. Tôi thấy một cái mai gần tường ngay khi con báo tiến đến cái lỗ. Tôi nhặt cái mai lên và đẩy mạnh nó vào cái lỗ. Khung cảnh thay đổi thành con gái tôi mặc một chiếc áo màu đen nằm trong một vũng máu với cả hai cánh tay bị gãy ở vai. Cháu khóc với tôi: “Con chỉ muốn đến để gặp mẹ.” Tôi ấn hai cánh tay của cháu vào lại hai vai và thấy thật đau đớn. Tôi khóc với cháu: “Mẹ sẽ tu luyện vì con. Mẹ sẽ tu luyện tinh tấn vì con.”

Tiểu đồng tu của tôi

Tôi bắt đầu dạy con gái luyện công khi cháu chỉ một tuổi. Cháu mới nói bập bẹ. Khi tôi dạy cháu xoay Pháp Luân bốn lần, tôi bảo cháu đếm. Cháu nói: “Một, một, một; một, một một.” Khi luyện tĩnh công lần đầu tiên, cháu đã ngồi trên ghế sofa trong 45 phút. Cháu không định được. Cháu chỉ kết ấn hai tay. Khi kết thúc, hai chân cháu tê cứng và đau đớn, và cháu khóc thảm thiết.

Khi Hồng Ngâm được xuất bản, tôi dạy cháu học thuộc thơ của Sư phụ. Con tôi lúc đó không thể đọc, nên tôi đọc và cháu bắt chước theo. Sau khi đọc theo tôi ba hay bốn lần, cháu có thể nhớ. Khi chúng tôi gần đọc xong toàn bộ cuốn sách, con tôi mơ rằng Sư phụ nắm lấy tay cháu, gọi tên cháu và cả hai cùng bay đến một nơi rộng lớn. Sư phụ đã ban cho con tôi trái cây ở trên trời.

Chúng tôi không thể luyện công ngoài trời sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công. Năm 2000, năm học viên ở nhóm học Pháp của chúng tôi đã đi gặp các viên chức địa phương và giảng chân tướng cho họ. Chúng tôi yêu cầu quyền được luyện công nơi công cộng. Nhưng họ đã từ chối. Chúng tôi quyết định sẽ luyện công trong đình ở khu dân cư của chúng tôi. Chồng tôi ở trong bệnh viện để chăm sóc em trai của ông ấy bị thương trong một tai nạn xe hơi, nên tôi phải đưa con gái đi cùng để luyện công. Đêm hôm trước tôi nói với con gái: “Người xấu đã lăng mạ Sư phụ và Đại Pháp. Chúng ta sẽ chính Pháp và đến đình để luyện công. Sáng mai mẹ phải dậy sớm. Con có muốn đi cùng mẹ không?” Cô bé gật đầu. “Khi đó con phải thức dậy khi mẹ gọi nhé.” Cháu lại gật đầu. Ngày hôm sau tôi thức dậy khi trời vẫn còn tối. Tôi gọi con gái và cháu mở mắt (bình thường cháu không thể thức dậy vào giờ này). Tay trong tay chúng tôi đi đến đình. Chỉ có ba người lớn xuất hiện. Ngay sau đó bảo vệ đến và đuổi chúng tôi đi và giật tay chúng tôi xuống. Con gái tôi hoảng sợ và níu quần áo tôi. Sau đó cháu nói rằng Sư phụ lại đưa cháu lên trời vào đêm hôm đó.

Vào cuối năm 1999, tôi quyết định tự đi Bắc Kinh để thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Công. Chồng tôi không tu luyện Pháp Luân Công nhưng không phản đối tôi [tu luyện]. Ông ấy sợ cuộc bức hại và không đồng ý rằng tôi nên đi. Ông ấy biết rằng tôi rất buồn. Ông ấy nói rằng sẽ đem máy tính từ nơi làm việc về nhà để tôi chơi trò chơi. Vào thời điểm đó rất ít công ty có máy tính. Tôi nói với con gái rằng tôi đã lên kế hoạch đi Bắc Kinh. Cô bé rất gắn bó với tôi vì tôi đã một mình nuôi dạy cháu. Cháu luôn luôn theo tôi. Lúc đó cháu bốn tuổi, cháu đã gật đầu, nhưng nước mắt chảy dài trên má. Con tôi đẩy tôi ra ngoài và khóc khi nói: “Mẹ, mẹ đi nhanh đi.” Tôi không biết điều gì đang đợi tôi nếu tôi đến Bắc Kinh. Tôi không có kế hoạch trở về ngay lập tức, nhưng tôi có một chút lo lắng cho con gái. Nếu cháu khóc và không cho tôi đi, có lẽ tôi sẽ không đi. Khi cháu đẩy tôi ra ngoài, cháu đã cho tôi một sự can đảm to lớn. Tôi cảm thấy rằng mình phải xứng đáng với sự ủng hộ của cháu. Trên đường đến Bắc Kinh, tôi nhận ra rằng thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công là quyền hợp pháp của công dân. Nhiều công an ngăn tôi tại Đào Nhiên Đình ở Bắc Kinh. Tôi đã khóc và viết những gì tôi muốn nói vào một mảnh giấy. Họ nói rằng họ sẽ đưa mảnh giấy cho văn phòng thỉnh nguyện. Vì thế, nhờ sự giúp đỡ của Sư phụ, tôi đã trở về nhà an toàn.

Một người tu luyện phải bỏ đi các chấp trước vào danh, lợi và tình. Thật đau đớn khi trải qua các khảo nghiệm. Chúng tôi không có môi trường học Pháp nhóm hay luyện công chung. Các đồng tu đã bị bắt và bị bức hại. Tôi cảm thấy áp lực to lớn. Vì chính sách liên đới của ĐCSTQ, chồng tôi phải chịu áp lực lớn tại sở làm và không thể thăng chức. Ông ấy không vui khi ở nhà và nóng giận vô cớ với tôi. Khi tôi không thể chịu đựng điều này, tôi sẽ nói chuyện với con gái và khóc trong khi ôm chặt cháu. Cháu thường đặt đầu của tôi lên ngực cháu và vỗ về, an tủi tôi. Cháu lau đi những giọt nước mắt của tôi và soi sáng tôi bằng những nguyên lý của Pháp. Mỗi lần, cháu sẽ nói thẳng vào điều gì đó. Cháu đã hoàn toàn là một tiểu đệ tử Đại Pháp. Nhìn lại, tôi nhận ra rằng Sư phụ từ bi của chúng ta đã chỉ dẫn tôi thông qua con gái của mình. Sư phụ đang chăm sóc tôi và dẫn tôi từng bước trên con đường tu luyện.

“Nếu biết, con đã không đến nhà của mẹ.”

Khi con gái tôi học trung học và qua tuổi dậy thì, tôi đang trải qua thời kỳ mãn kinh. Đủ loại mâu thuẫn đột ngột xảy ra trong gia đình tôi mọi lúc. Con gái tôi dường như thay đổi thành một người cứng đầu. Cháu từ chối nghe bất kỳ lời khuyên nào của tôi. Cháu trở nên nổi loạn, nóng nảy và đố kỵ. Cháu luôn có xung đột với bạn cùng lớp. Cháu không vừa lòng với các giáo viên. Cháu chửi tục và ăn quà vặt ngoài đường. Cháu nhận thức quá đà về cách ăn mặc. Và cháu học hành ngày càng tệ hơn. Cháu bắt đầu hẹn hò ở trường trung học. Ở nhà cháu không bao giờ vui và đập vỡ cái này cái nọ. Tôi khó có thể tin rằng cháu từng là một đồng tu tốt luôn nhìn mọi việc từ khía cạnh của Pháp. Cháu hoàn toàn không phải là một học viên và có khi còn tệ hơn người thường. Tôi tuyệt vọng và thậm chí không muốn sống sau những cuộc cãi vã với cháu. Cháu không hề nhượng bộ chút gì. Hơn một lần cháu nói rằng sẽ tự tử bằng cách nhảy xuống từ tòa nhà và sau đó bắt đầu nghĩ về cách kết thúc mạng sống bằng một cách ít đau đớn hơn. Một ngày kia cháu rất buồn và nói với tôi trong tuyệt vọng: “Nếu biết, con đã không đến nhà của mẹ.” Ý là cháu không muốn trở thành con gái của tôi.

Các đồng tu nói rằng vấn đề là ở tôi. Tôi cảm thấy mình bị đối xử bất công. Tại sao tôi sai khi phạt con của mình? Trong bất kỳ trường hợp nào, tôi đã không tệ hơn một người thường. Nhiều lần tôi than phiền với Sư phụ: “Con sẽ không quan tâm đến nó nữa, và nếu nó không muốn tu luyện, hãy để nó được như ý muốn.” Mỗi khi nói điều này, trong những giấc mơ tôi sẽ lạc mất con gái khi đi ra ngoài. Tôi biết rằng Sư phụ không đồng ý tôi làm như vậy. Tôi quỳ trước ảnh Sư phụ và hỏi tại sao những điều này lại xảy ra. Tôi than phiền rằng Sư phụ đã an bài một đứa trẻ như thế trong gia đình tôi. Cháu không nghe lời tôi. Nhưng Sư phụ không cho tôi bỏ cháu. Tôi mặc cả với Sư phụ và nói trong nước mắt: “Con không biết báo đen là điềm tốt. Con không hiểu loài vật vì chúng ta dùng ngôn ngữ khác. Làm sao con lại bị đổ lỗi khi cháu đau khổ? Làm sao con có thể trở thành mẹ của nó?”

“Mẹ, con thật may mắn khi ở trong gia đình này”

Chồng tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt nhưng không tin vào Thần Phật. Ông ấy bị bệnh hai lần vào năm 2010 và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Sư phụ đã tịnh hóa thân thể ông và lấy một phụ thể ra khỏi người ông. Sư phụ vẫn chỉ dẫn tôi và cho tôi thấy mối quan hệ tiền duyên với chồng qua từng kiếp sống. Tôi cảm thấy Sư phụ ở ngay bên cạnh mình. Trong thời gian đó, tôi không có thời gian luyện công hay phát chính niệm. Tôi không học Pháp nhiều. Tôi tìm thời gian để đọc bài giảng “Tinh tấn hơn nữa” và “Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010” của Sư phụ và đọc Tuần báo Minh Huệ bên cạnh giường bệnh của chồng. Mỗi khi có bất kỳ điều gì xảy đến, những bài thơ trong Hồng Ngâm sẽ xuất hiện trong đầu tôi. Vị tiểu hòa thượng mà Sư phụ nói đến trong Chuyển Pháp Luân là “thường xuyên vừa khổ vừa nhọc, hoàn nghiệp sẽ nhanh, nên khai ngộ mau chóng;” sẽ xuất hiện và ở lại trong tâm trí tôi. Tôi có thể ngủ hai đến ba giờ mỗi ngày và tình trạng này kéo dài gần hai tháng. Đồng nghiệp của tôi khen tôi là “xuất sắc và tuyệt vời” sau khi chồng tôi xuất viện. Thật ra Sư phụ đã làm mọi thứ cho tôi nhưng đã cấp cho tôi công đức. Tôi biết rằng đây là phần thưởng tốt nhất mà Sư phụ ban cho mình. Tôi đã ở trong tình trạng trì trệ suốt mười năm. Sư phụ từ bi đã phải lo lắng và chờ đợi tôi biết bao!

Vợ chồng tôi đã tinh tấn học Pháp và luyện công sau khi ông ấy trở về nhà. Với tâm trí đầy Pháp, chúng tôi đã hiểu hàm nghĩa bên trong của Pháp nhiều hơn. Chúng tôi cảm thấy rằng ý nghĩa của mỗi câu trong Pháp là khác so với lần trước chúng tôi đọc. Sư phụ liên tục nhấn mạnh rằng chúng ta nên học Pháp tốt, giảng chân tướng, và cứu độ chúng sinh. (Tôi đã không nghĩ rằng mình có nhiều điều phải làm với ba việc này trước đây. Tôi đã không tinh tấn.) Khi luyện công, tôi có thể cảm thấy rõ có gì đó đang xoay trên đầu. Khí cơ mà Sư phụ cài vào cơ thể tôi đã xoay trong một thời gian dài. Tôi cảm thấy công tăng nhanh chóng. Thiên mục của tôi thấy càng rõ hơn. Mỗi khi có xung đột, tôi liền hướng nội. Bây giờ tôi nhìn vào các vấn đề của con gái từ những khía cạnh khác nhau.

Hai sự kiện xảy ra sau đó đã thức tỉnh con gái tôi. Một ngày kia cháu đột phát bị thống kinh (đau bụng do kỳ kinh). Tay chân cháu lạnh cóng, và toát mồ hôi hột. Cháu đau đến nỗi phải bò trên sàn. Tôi bất động tâm, và nhắc cháu hướng nội và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Nhưng cháu đau đến nỗi không thể nói. Tôi ngồi xuống và phát chính niệm nhưng hiệu quả rất nhỏ. Tôi đọc các kinh văn từ Tinh tấn yếu chỉ cho cháu nghe. Tôi rất mệt và không thể mở mắt. Cháu hỏi tôi một cách bất lực: “Mẹ, con sẽ chết sao?” Tôi liền trả lời: “Con sợ sao? Đừng sợ. Thậm chí nếu con chết, Sư phụ vẫn sẽ chăm sóc con và an bài một nơi tốt đẹp cho con đến. Nhưng không sợ chết không có nghĩa rằng con sẽ chết.” Sau bữa trưa, tôi dìu cháu lên giường. Sau khi tỉnh dậy từ giấc ngủ ngắn cháu đã khỏe lại. Cháu nói: “Con muốn mẹ đọc Pháp cho con. Nhưng mẹ đã ngủ say và con không có sức để gọi mẹ. Làm sao mẹ có thể ngủ trong tình huống như vậy!” Tôi nhận ra rằng một mặt, tôi đã để tà ác ngăn tôi giúp đỡ một đồng tu. Mặt khác, tu luyện là nghiêm túc. Là một người tu luyện, con tôi phải tự mình đối mặt với khổ nạn, tự thân tu luyện và tự mình ngộ. Cháu không nên dựa dẫm vào bất kỳ ai. Tâm tính của cháu phải đạt tiêu chuẩn.

Một ngày nọ con tôi từ trường về nhà và hỏi tôi trong nước mắt: “Mẹ, con có thể bắt đầu lại không?” Con tôi cảm thấy cháu không bình thường vì người bạn cùng lớp ngồi bên cạnh cháu là một người đồng tính nữ. Cháu biết rằng đồng tính luyến ái là sai và sẽ bị đào thải đầu tiên. Tôi đã nói chuyện với cháu từ khía cạnh của Pháp. Thứ nhất, cháu đã không học Pháp thường xuyên và không nghiêm khắc bản thân ở trường. Cháu tranh đấu, tật đố và hiển thị. Cháu đã bị nhiễm cái xấu và có sơ hở. Thứ hai, cựu thế lực đã can nhiễu và bức hại cháu. Đó là một bài học cay đắng. Tôi đã nhìn thấy ý định của cựu thế lực và lạn quỷ. Khi chúng nhìn thấy bất kỳ học viên nào có bất kể chấp trước gì, chúng sẽ tăng cường và làm lớn chấp trước đến khi sơ hở của các học viên ở không gian khác trở nên càng lúc càng lớn hơn. Sau đó chúng sẽ có “cớ” để đẩy các học viên đến bờ hủy diệt. Sau đó con tôi đã nghe Pháp của Sư phụ vào mỗi đêm và nghe đĩa CD hợp xướng Thần Vận trước khi đi ngủ. Cháu dần trở nên tốt hơn trong tu luyện. Một điều thú vị là khi con tôi ở trong trạng thái tu luyện tốt, trong giấc mơ tôi cùng với cháu đi đến trường đại học hoặc đang đi du lịch nhưng cháu sẽ không xuất hiện cùng tôi khi cháu không làm tốt. Khi tôi hỏi cháu, cháu nói rằng cháu đã không học Pháp vì có kỳ thi. Tôi biết rằng Sư phụ không muốn bất kỳ học viên nào bị bỏ lại phía sau.

Tôi trở nên minh bạch rằng Sư phụ đã an bài rằng tôi và con gái nhiều lần có mối quan hệ tiền duyên, và trong kiếp này chúng tôi là hai mẹ con. Trong lịch sử chúng tôi oán hận nhau hay quý trọng nhau là không quan trọng. Điều quan trọng là chúng tôi đã thệ ước với Sư phụ trước khi chuyển sinh. Chúng tôi đã hứa với nhau rằng nếu người này ngủ quên, người kia phải đánh thức. Sư phụ sẽ không hiện thân như một vị Phật và nói với con gái tôi là cháu đã không làm tốt ở điểm nào. Sư phụ đã an bài cho tôi chăm sóc tốt người tiểu đệ tử. Đó cũng là một chuẩn mực xã hội rằng con cái phải nghe lời cha mẹ. Nếu chúng tôi không làm tốt, “Phật Pháp vô biên,” và Sư phụ sẽ có cách để thức tỉnh chúng tôi. Nhưng nếu tôi làm không tốt, chẳng phải tôi đã phụ lòng mong đợi và sự an bài của Sư phụ sao? Tôi quỳ xuống trước hình Sư phụ và nói trong nước mắt: “Sư phụ, con sẽ cố hết sức.”

Tôi cũng minh bạch rằng các đệ tử Đại Pháp là một nhóm người đặc biệt được Sư phụ tạo ra, và trong quá trình lịch sử lâu dài, Sư phụ đã dẫn dắt và bảo vệ chúng ta để chúng ta có thể trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh trong thời khắc cuối cùng.

Cái gọi là “dậy thì” và “mãn kinh” là một luận chứng cho những hành vi ma quỷ của những người lệch lạc. Những người tu luyện đã không tu luyện bản thân tốt nếu họ có hành vi tiêu cực liên quan đến những thay đổi này. Hành vi của con gái tôi là phản ánh trạng thái tu luyện của tôi và những chấp trước mà tôi không bỏ đi. Hơn mười năm qua, tôi đã không tu luyện tinh tấn và không làm tốt. Tôi đã không loại bỏ nhiều chấp trước và tôi có chấp trước vào sợ hãi. Tôi đặc biệt có chấp trước về tình mạnh mẽ và sống cuộc đời người thường. Tôi đã không luyện công nhiều sau năm 1999. Dù học Pháp, tôi hiếm khi thấy được nội hàm của các Pháp lý. Tôi không dám nói nhiều khi giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh. Nếu tôi tập trung can đảm để nói, thì người ta vẫn không muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tình trạng tu luyện của tôi đã phản ánh ở con gái tôi. Cháu cũng giống như tôi. Chúng tôi không giống như những học viên.

Bất kỳ điều gì xảy đến với một người tu luyện đều không phải là ngẫu nhiên. Con tôi đã làm sai nhiều điều. Hành vi xấu của cháu là để tôi hướng nội và tìm ra những gì tôi đã không làm tốt và tu chính lại chúng. Bất cứ chấp trước nào chúng ta có sẽ ngăn cản chúng ta hoàn thành con đường tu luyện của mình.

Tôi lo lắng rằng con mình sẽ không thể trở lại thế giới của cháu nếu cháu không tu luyện tốt. Tôi yêu cầu con gái cư xử đúng theo tiêu chuẩn của Pháp, học Pháp nhiều hơn và hướng nội trong quá trình xung đột. Nhưng tôi quên rằng chúng tôi tu luyện trong xã hội người thường và trong một môi trường phức tạp. Trẻ em cũng phải tu luyện trong một môi trường như thế. Tôi yêu cầu con gái thực hiện việc này, trong khi tôi lại không làm. Đây chẳng phải là cách cựu thế lực thay đổi người khác trong khi bản thân chúng không thay đổi sao.

Bản thân tôi có chấp trước vào hiển thị, tranh đấu, tự mãn, hư danh, và hận thù với những kẻ ác đã bức hại các học viên. Tôi yêu cầu con gái học tốt, cư xử tốt, chơi piano tốt, và vào một trường đại học nổi tiếng để cháu có thể chứng thực Pháp bằng cách này. Tôi đã có những vật chất màu đen như thế. Làm sao con tôi có thể chịu đựng được. Chúng tôi sinh ra trong thế giới này không phải vì danh, lợi hay tình.

Tôi đã hy vọng con mình có thể thực hiện những gì tôi không làm được và đã đặt tham vọng của mình lên cháu. Tôi nói với con gái rằng đó là vì lợi ích của cháu. Tôi mong muốn cháu đền đáp tôi. Tôi đã hy sinh nhiều cho con gái vì vậy cháu nên trả ơn tôi, kính trọng tôi, và luôn biết ơn tôi. Nhưng Sư phụ đã yêu cầu chúng ta làm mọi việc vì người khác và cứu độ chúng sinh mà không có điều kiện hay phần thưởng nào cả.

Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ giảng:

“Tôi nói rằng chư vị đang vọng tưởng; chư vị không thể chi phối cuộc đời người khác được, không thể thao túng vận mệnh người khác được, kể cả vận mệnh của vợ, cha mẹ, anh em; chư vị có quyết định được [những việc ấy] không?”

Con tôi cũng có số phận riêng của cháu, và tôi không thể điều khiển được. Không kể đến việc từ khi cháu bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ đã an bài lại cuộc đời của cháu. Mặc dù cháu đã không làm tốt tại một thời điểm nhất định và trong một tình huống nhất định, tôi không thể nói rằng cháu không thể tu luyện. Miễn là cháu muốn tu luyện, Sư phụ sẽ chăm sóc cháu. Con tôi là tiểu đệ tử của Sư phụ và Ngài sẽ không bỏ rơi cháu. Tôi không đủ tư cách để nói rằng cháu không thể tu luyện, đúng không?

Tất cả là tôi đã không làm tốt. Sư phụ đã cho tôi thấy mối quan hệ tiền duyên với con gái mình. Đôi lần là tôi trả nợ nghiệp cho con gái mình. Tôi không nên tiếp tục như thế. Tôi đã học Pháp, ghi nhớ Pháp, và chép Pháp. Tâm tính của tôi đề cao và suy nghĩ của tôi đã thay đổi từ căn bản. Tôi phát chính niệm để loại bỏ can nhiễu của tình. Tôi học Pháp với con gái và hướng dẫn cháu từ khía cạnh của Pháp. Tôi chỉ cho cháu cách xử lý vấn đề. Tôi không còn la mắng cháu mỗi khi chúng tôi có xung đột. Tôi không còn động tâm bởi hành vi của cháu. Tôi tin vào Sư phụ và Pháp. Sư phụ đang trông coi mọi thứ và mọi việc sẽ được thiện giải.

Sau khi chính lại quan điểm cơ bản của mình, tôi cảm nhận được sự vĩ đại và vẻ đẹp của sự uy nghiêm. Nếu tôi không có nhân tâm, uy lực của Pháp sẽ triển hiện trong mọi việc tôi làm. Tôi đặt ra các yêu cầu cho con gái mình: Thứ nhất, cháu phải đặt việc học Pháp lên hàng đầu và phải tìm thời gian học Pháp hàng ngày. Thứ hai, cháu phải học tốt và đánh giá hành vi của bản thân theo các nguyên lý của Pháp và tận dụng mọi cơ hội để chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh.

Nếu con gái tôi đưa ra những yêu cầu không hợp lý, tôi sẽ từ chối một cách nghiêm túc. Nếu cháu làm điều gì sai, tôi sẽ dạy bảo với lòng từ bi. Trước đây, để tránh mọi xung đột, tôi đã không dám kỷ luật cháu. Bây giờ cháu sẵn sàng nghe theo lời dạy của tôi và biết cách hướng nội. Cháu đang đề cao. Một ngày kia tôi hướng nội và nói với cháu: “Cha con là một học viên mới và con là một tiểu đệ tử. Nếu cả hai làm không tốt, thì không sao cả. Nhưng mẹ là một đệ tử Đại Pháp lâu năm, nếu mẹ không giữ vững tâm tính, thì sẽ không thể tha thứ được.” Con tôi ngay lập tức chỉnh lại tôi: “Không, là lỗi của con. Con cũng là một học viên lâu năm.”

Trong kỳ nghỉ hè, tôi đã cùng con gái đi ra ngoài để giảng chân tướng. Người đầu tiên chúng tôi gặp đã không lắng nghe. Con tôi rất buồn. Tôi an ủi cháu và nói rằng không sao cả. Sư phụ giảng rằng chúng ta không nên chấp trước vào kết quả. Trên bề mặt chúng ta làm việc với lòng từ bi. Sư phụ mới là cứu chúng sinh. Chúng ta cho mỗi người một cơ hội nhưng chấp nhận hay không là sự lựa chọn của họ. Trong quá trình giảng chân tướng, chúng ta nên hướng nội, cũng như tu luyện tốt bản thân. Một cơ hội khác đến khi chúng tôi đang thăm họ hàng, con gái tôi đã bắt đầu tự giảng chân tướng trong khi tôi vẫn đang bận làm việc. Một ngày kia tôi gửi tin nhắn trên điện thoại của mình trong khi con tôi đang phát chính niệm suốt thời gian đó. Chúng tôi đã phối hợp tốt, và tin nhắn được gửi đi mà không bị chặn.

Một ngày nọ sau khi học Pháp, con gái tôi đứng cạnh tôi và nói: “Mẹ, con cảm thấy thật may mắn khi ở trong gia đình này.” Tôi rất ngạc nhiên và hỏi: “Có thể nói cho mẹ biết tại sao không?”

Cháu cười và nói: “Con không muốn nói với mẹ.” Tôi cười khi con tôi bước đi.

Tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/30/明慧法会–妈妈-我真幸运-264039.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/30/136858.html

Đăng ngày 23-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share