[MINH HUỆ 18-9-2008] Ngày 27 tháng tám 2008, Tiến sĩ Xu Yan, một cựu giáo sư Nghành Kỹ sư Xây dựng tại Đại học Tsinghua, cùng gia đình chạy thoát Trung quốc và đến Chicago, Illinois. Ông được đón tiếp nồng hậu bởi các đồng nghiệp từ Tsinghua và các bạn bè. Trong một buổi phỏng vấn, Tiến sĩ Xu nói về cuộc đời ông, nhất là khi ông bị bắt và bị tra tấn vì tập luyện Pháp Luân Công tại Trung quốc.

2008-9-16-xuyan--ss.jpg
Tiến sĩ Xu Yan và gia đình đến phi trường O’Hare tại Chicago.

Giáo sư ngoại hạng: Tiến sĩ Xu đạt 11 ‘trong số 36 ‘giải thưởng  trong Nghành của ông

Tiến sĩ Xu đã dạy tại Nghành kỹ sư xây dựng tại Đại học Tsinghua trong 13 năm. Khi ông bắt đầu, có rất nhiều công việc và áp lực. Ông bị căng thẳng thần kinh và không thể ngủ về đêm. Sau đó năm 1995 ông học Pháp Luân Công. Theo lời ông, “Tôi đọc xong quyển sách Chuyển Pháp Luân trong một ngày. Tôi rất thỏa mái và thấy buồn ngủ ngay sau đó. Tôi không bao giờ bị mất ngủ từ đó.”

Ông Xu trở nên có nhiều sức lực và sự thực hiện của ông trong việc làm tiến bộ rất nhiều. Ông đạt được nhiều giải thưởng nhờ làm việc chuyên cần. Ông cả đạt nhiều giải thưởng quốc gia trong nghành dạy học và nghiên cứu. Ông được các sinh viên trong nghành ông cho điểm cao nhất trong nhiều học kỳ. Một trong các sinh viên bình phẩm về ông như thế này, “Là một vị thầy tốt nhất mà tôi chưa bao giờ gặp từ khi trung học.” Ông cũng được sắp hạng vào 5% các giáo sư của đại học trong nhiều học kỳ liên tiếp. Ai mà được xếp vào hàng 20% đầu sẽ được một “mặt cười.” Một học kỳ, ông Xu đạt 11 trên 36 bằng thưởng cho khoảng 30 giáo sư trong nghành.

Cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu

Vào tháng bảy 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công. Phòng 610 của Đại học và thư ký của hội đồng đảng trong nghành thình lình làm ông Xu trở thành một thành viên của hiệp hội lao động thể thao và buộc ông gặp và báo cáo với họ thường trực. Xu nói trong lúc phỏng vấn, “Pháp Luân Công dạy tôi làm một người tốt. Tôi là một giáo sư và một nhà nghiên cứu tốt và là một trong những thành viên tốt nhất của đại học trong nghành. Trưởng nghành và các bạn đồng sự của tôi nghĩ rất tốt về tôi và không làm phiền về việc tôi tập luyện Pháp Luân Công. Các sinh viên tất cả đều biết tôi là một người tu luyện và nhiều người bí mật canh chừng cho tôi.”

Thấy rằng ông Xu không ngừng tập công, các nhân viên Văn phòng 619 hăm dọa ông Xu với công việc của ông nếu ông còn tiếp tục tập Pháp Luân Công. ông Xu nói với họ, “Nếu chư vị muốn đuổi tôi, chư vị phải phát hành một tờ thông cáo chính thức và để cho toàn đại học biết rằng tôi bị đuổi, không phải vì công tác của tôi, mà vì đức tin của tôi, vì tôi tập luyện Pháp Luân Công. Họ không bao giờ nói lại chuyện đó.”

Bị đưa vào một trại lao động cưỡng bách, thân nhân vô tội bị liên lụy

Sáng ngày 13 tháng ba 2006, hai chục viên chức từ Văn phòng Công an Haidian, không trình căn cước, xông vào nhà Tiến sĩ Xu và bắt đầu lục soát các tài liệu liên hệ Pháp Luân Công. Khi cảnh sát tìm thấy các sách Pháp Luân Công, họ điền một giấy lục soát nhà còn trắng và tờ tra vấn ngay nơi đó và dùng chúng để bắt Xu và vợ của ông.

Vợ ông Xu được thả ra một ngày sau khi họ bị giam, nhưng ông thì bị đưa vào trong Nhà tù Haidian. Ngày hôm sau ông Xu bị mang ra tòa và kêu án hai năm trong một trại lao động cưỡng bách.

Một cảnh sát viên nói với ông, “Đi bắt các phạm nhân thì rất nguy hiểm cho chúng tôi, nhưng đối với các học viên Pháp Luân Công thì không như vậy. Chúng tôi lại được thưởng tiền mặt để bắt các học viên.” “Chúng tôi bắt các học viên Pháp Luân Công trong hai năm trước khi Thế Vận Hội. Chúng tôi muốn làm cho ông sợ như vậy cả nếu ông được thả ra trước khi Thế vận hội, ông cũng sẽ không dám làm một cử động nào.”

Ông Xu nói đó hoàn toàn là một cuộc bức hại bởi quốc gia, “Vợ tôi phải chia sẻ gánh nặng kinh tế cho cả gia đình và bị đặt dưới áp lực tinh thần rất lớn vì lo cho tôi. Con gái tôi 14 tuổi và là một học sinh giỏi đủ để được nhận vào trung học liên hệ với Đại học Tsinghua. Vì tôi thình lình bị tù, nó không thi được tốt vào khóa thi nhập trường. Nó không dám nói với người khác là vì cha nó bị bắt. Cha mẹ tôi sau này đến Bắc Kinh để giúp đỡ gia đình tôi. Cha tôi đã gần 80 và bệnh tình ông càng trở nên nặng vì khó nạn. Ông cả phải đi mổ nhưng không muốn nói cho tôi biết. Gia đình tôi bị dưới áp lực nhiều như vậy.”

Đồng thời, các sinh viên của ông Xu không vừa lòng với các giáo sư thay thế. Khi họ được biết rằng ông bị bắt vì tập luyện Pháp Luân Công, một trong các sinh viên tốt nghiệp của ông đi đến nhà tù nơi mà ông bị giam để giao áo quần cho ông và nói, “Thầy của tôi không phải là người xấu và chúng tôi kính trọng ông.”

Rời trại lao động cưỡng bách

Ngày 3 tháng mười một 2006, ông Xu bị gửi đi Trại lao động cưỡng bách Tuanhe. Trong tám tháng, ông bị nhốt trong xà lim và bị buộc ngồi trên 1/3 cái ghế nhỏ mà chỉ có 12 tấc. Ông không được phép cử động hoặc nhắm mắt và bị đau đớn thể chất ghê gớm do cách ngồi lạ lùng này. Các lính canh cố tẩy não ông và không cho phép ông có liên lạc với người khác để tránh cho ông được khuyến khích bằng cách nào đó.

Trại xét tất cả các thư từ của ông và tịch thu chúng nếu có một nội dung ‘không thích hợp’. Trại cả hăm dọa ngưng các thư từ của ông. Ông Xu nói, “Khi cha tôi bị bệnh, họ nói với tôi có điều gì không ổn trong nhà tôi và hỏi tôi có muốn điện thọai về nhà không. Họ nói với tôi nếu tôi ký tên vào một bản tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công, tôi có thể gọi điện thoại bất kỳ ai mà tôi muốn. Lúc bấy giờ điều đó thật là khuyến dụ tôi. Nhưng tôi biết đó chỉ là khởi đầu. Nếu tôi ký tên vào bản tuyên bố, sau đó tôi phải viết những tài liệu để thoái mạ Pháp Luân Công. Sau đó tôi phải làm một số thứ xét lại Pháp Luân Công mỗi một hoặc hai tháng. Nếu tôi qua được các trắc nghiệm của họ, tôi sẽ được bản án giảm thiểu. Đó là cái họ gọi là ‘chương trình học hỏi’.”

“Tôi từ chối hợp tác. Các lính canh xúi các tù nhân mà không phải là học viên để tra tấn tôi. Trong trại lao động cưỡng bách, một chút giúp đỡ gì là một sự khuyến dụ lớn lao. Các tù nhân nghe theo mọi mệnh lệnh của các lính canh.”

“Sau này họ buộc tôi nhìn xem một băng thâu với tài liệu tẩy não. Sau khi tôi xem nó, tôi nói với các lính canh rằng những người mà nói trong băng không phải là học viên. Tôi giải thích sự thật của Pháp Luân Đại Pháp với các lính canh. Sau này mỗi khi mà họ bắt tôi xem các băng thâu, tôi cười nhạo nội dung của nó. Không bao lâu họ ngưng làm điều đó với tôi.”

“Các lính canh cố tình tẩy não tôi và tất cả các học viên trong trại với một băng thâu hình tựa là ‘Khoa học giả dối bị lật mặt.’ Chúng tôi bị buộc xem nó nhiều lần. Nội dung của cái băng cố chứng minh là các công năng không có thể bằng cách cho thấy một thầy ảo thuật làm trò. Tôi nói với các lính canh rằng các điều mà các thầy ảo thuật dùng để làm trò là không phải công năng (thần thông). ‘Làm sao mà họ có thể chứng minh một điều gì giả bằng một trò giả?’ tôi hỏi. Trại không bao giờ lại đem phát hành băng thâu đó nữa.”

“Tôi cố dùng cách nói của họ khi tôi nói chuyện với các lính canh mà cố tẩy não tôi. Tôi dùng cái lô-gíc khoa học để đấu với cái lô-gíc chính trị của ĐCSTQ. Tôi cố chứng minh cho họ là Pháp Luân Công là một môn tập luyện tốt từ quan điểm khoa học. Họ biết tôi là một người có lý trí. Bằng cách hỏi các câu hỏi họ, tôi dẫn tinh thần của họ ra khỏi cái lý tưởng của ĐCSTQ. Các lính canh nói với tôi rằng không có ai trong trại mà có thể thuyết phục tôi và tất cả các băng thâu hình và sách trong trại là vô ích trước tôi. Họ không bao giờ còn muốn nói chuyện với tôi nữa.”

“Không ai còn muốn ‘chuyển hóa’ và ‘giáo huấn’ tôi nữa. Các lính canh muốn tôi rời trại càng sớm càng tốt để tôi đừng tạo khó khăn cho họ hơn nữa. Khi tôi được thả ra từ trại, một lính canh nói với người mà đến rước tôi (anh ta là một giám thị trong đại học mà tôi dạy) là canh chừng tôi cẩn thận vì họ không thể tẩy não tôi. ”

Đạt lại được tự do

Ngày 13 tháng ba 2008, ông Xu được thả ra. Đại học Tsinghua cố buộc ông ký những tài liệu nhìn nhận ông đã làm sai và sẽ không bao giờ tập luyện lại Pháp Luân Công. Họ hăm dọa ông nếu ông không làm vậy, ông sẽ không được phép trở lại vị trí giáo sư của ông. Ông Xu từ bỏ công việc của ông và đến Mỹ quốc cùng với vợ và con ông.

Tối thiểu 40 người từ Đại học Tsinghua đã bị giam cầm, kêu án (bản án dài nhất là 13 năm), và bị đặt trong các trại lao động cưỡng bách.

Trong lời tuyên bố của ông, ông Xu nói, “Tôi yêu nghề nghiệp của tôi, các sinh viên của tôi và gia đình tôi. Tôi không muốn rời bỏ quê hương mà đã nuôi tôi lớn lên; tôi không muốn rời bỏ các lớp học và rời bỏ các sinh viên của tôi. Nhưng khi chính chánh phủ của tôi bức hại tôi vì đức tin của tôi, tôi phải làm gương cho các sinh viên của tôi. Tôi phải nói lên sự thật của cuộc bức hại và phơi bày các việc làm tà ác của ĐCSTQ. Tôi đánh thức những người mà sống trong sự dối trá của ĐCSTQ, tôi phải từ bỏ tất cả những gì tôi yêu thích và rời Trung quốc để đi đến một nơi mà tôi có thể nói lên sự thật và điều trong tâm tôi.”

“Tôi muốn nói với thế giới kinh nghiệm của tôi rằng ĐCSTQ có tội. Tôi muốn nói với thế giới điều tôi đã trải qua và để cho dân chúng biết sự thật sau bức tường sắt của ĐCSTQ. ”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/9/18/186101.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/9/27/100983.html
Đăng ngày 12-10-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share