Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 28-11-2012] Khi biết rằng Pháp hội Trung Quốc lần thứ 9 trên Minh Huệ Net được tổ chức, tôi rất cảm kích. Tại đây tôi viết ra kinh nghiệm tu luyện của mình để trình lên Sư phụ từ bi và chia sẻ với các đồng tu.
Năm 1995, bạn tôi giới thiệu cho tôi Pháp Luân Công. Lúc đó, nhận thức của tôi về khí công chỉ ở tầng thứ chữa bệnh khỏe người. Sau đó tôi nghe băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ ở thành phố Tế Nam, nhận thức của tôi về khí công đã thay đổi hoàn toàn. Tôi hiểu được rằng nó có lịch sử rất lâu đời và rất tinh thâm, không chỉ là chữa bệnh khỏe người mà còn là con đường để một người trở thành thần. Tôi cũng hiểu rằng mục đích thực sự của làm người là phản bổn quy chân và học cách trở thành một người tốt.
Ngay sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, thiên mục của tôi khai mở và tôi có thể nhìn thấy một số người, vật thể và hình ảnh ở các không gian khác. Đặc biệt khi luyện bài công pháp “Pháp Luân Trang Pháp”, tôi có thể cảm thấy rõ ràng một Pháp Luân đang quay giữa hai cánh tay. Bản thể tôi chuyển biến đáng kể.
Đúng như Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:
“…chư vị sẽ cảm thấy thân nhẹ nhàng, như đi trên gió vậy. Trước đây đi mấy bước là mệt, hiện nay đi [bộ] xa mấy cũng cảm thấy rất nhẹ nhàng, đạp xe đạp cảm thấy như có người đẩy, leo bậc thang cao mấy cũng không mệt; đảm bảo sẽ như vậy.”
Theo thời gian, nhận thức của tôi cũng đề cao. Tôi hiểu được rằng với Sư phụ và Đại Pháp tuyệt vời đến vậy, tôi không thể giữ nó cho riêng mình, tôi muốn nói với mọi người để họ đều có thể nhận được lợi ích từ nó. Vì vậy, tôi bắt đầu phổ biến Đại Pháp cho bạn bè, người thân và đồng nghiệp. Tôi chia sẻ với họ vẻ đẹp của Đại Pháp và những cảm nhận chân thực của tôi. Nhiều người có duyên đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công và tất cả họ đều nhận được lợi ích từ Đại Pháp ở những mức độ khác nhau.
“Mọi người có biết tại sao chất lượng sản phẩm của chúng ta rất cao không?”
Bất kể trong công việc, ở gia đình và ngoài xã hội hay các hoàn cảnh khác, tôi đều giữ bản thân mình theo các tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn. Ví dụ, trong cuộc sống hàng ngày, bất kể mua thứ gì, tôi không kén chọn, không tranh cãi với người khác và luôn đặt mình vào vị trí người khác và đối xử tốt với họ. Trong công việc, tôi chủ động làm các công việc dơ bẩn và khó khăn và đảm nhận bất cứ việc gì quản lý giao cho tôi. Tôi không bao giờ tranh cãi với đồng nghiệp hay quản lý. Đối mặt với mâu thuẫn, tôi luôn hướng nội và tìm các thiếu sót của mình. Cho dù quản lý có mặt hay không, tôi đều hoàn thành nhiệm vụ của mình. Tôi cũng trả lại những thứ ở nơi làm việc mà trước đây tôi mang về nhà. Trước đây, những ai biết tôi đều nói tôi ăn nói cay nghiệt. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi như thể hồi sinh. Không những trở nên khỏe mạnh mà tôi còn có những thay đổi rất lớn về nội tâm và trở nên thấu hiểu người khác.
Tôi làm việc trong một công ty nhà nước. Chúng tôi có hơn 1.000 nhân viên được chia thành năm phân xưởng. Tôi làm việc ở xưởng khuôn với hơn 100 người. Ngày nay, có vô số sản phẩm giả mạo và cực kỳ khó để duy trì chất lượng của vật liệu chưa nói đến chất lượng sản phẩm. Mọi người trên thương trường đều đối mặt với cùng vấn đề này. Tuy nhiên, sản phẩm từ xưởng chúng tôi luôn có chất lượng cao. Khi mọi người nghĩ đến nó, họ đều cảm thấy rất lạ và không biết lý do tại sao. Một lần, khi chúng tôi đang nói chuyện trong giờ giải lao, quản lý của chúng tôi nói một cách vui vẻ: “Này, mọi người có biết tại sao chất lượng sản phẩm của chúng ta luôn cao không?” Chúng tôi không thể trả lời. Ông ấy cười và nói:“Để tôi nói với mọi người, đó là vì có ai đó tu luyện Pháp Luân Công.” Tất cả họ đều cười và gật đầu đồng ý. Sau đó, tôi bắt đầu tự hỏi tại sao quản lý của chúng tôi lại nói như vậy. Tôi cảm thấy rằng Sư phụ từ bi đã dùng quản lý của tôi để khích lệ tôi và các đồng tu tu luyện kiên định và dũng mãnh tinh tấn. Nhận ra rằng Đại Pháp tuyệt vời, chúng sinh sẽ được phúc báo.
Sau đó nhà máy chúng tôi tiến hành cải cách nên một số chúng tôi phải bị sa thải. Khi giám đốc nhà máy nói chuyện với một số người, họ từ chối nghỉ việc. Nhưng khi ông ấy nói chuyện với tôi, tôi không tranh luận gì với ông. Tôi bảo ông ấy: “Tôi hiểu điều ông đang nói. Ông cũng biết tôi tu luyện Pháp Luân Công và Sư phụ tôi dạy chúng tôi tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn để nghĩ cho người khác và đối xử tốt với người khác. Tôi hiểu điều ông bận tâm. Ông không muốn chúng tôi đi nhưng ông không còn cách nào khác, vì sau khi cải cách, ông không cần quá nhiều người. Bắt đầu từ mai, tôi sẽ không đi làm. Tôi muốn giảm bớt gánh nặng cho nhà máy và cho ông.” Nghe thấy điều đó, ông ấy rất cảm động và liên tục nói: “Cảm ơn, tôi thực sự biết ơn cô vì đã nghĩ cho tôi và cho nhà máy chúng ta.” Hành động của tôi tạo ra một ảnh hưởng rất lớn đến nhà máy.
Tôi đến Bắc Kinh vào ngày 20 tháng 07 năm 1999 để thỉnh nguyện và giảng chân tướng về Pháp Luân Công nhưng đã bị bắt và giam giữ. Các lãnh đạo ở đơn vị tôi làm việc đã đến sở cảnh sát nhiều lần để yêu cầu thả tự do cho tôi. Quản lý của nhà máy tôi luôn nói để tôi an tâm: “Có điều gì sai với Pháp Luân Công chứ? Tôi nghĩ các học viên Pháp Luân Công là người tốt. Nếu tất cả nhân viên của tôi đều tu luyện Pháp Luân Công thì công việc của tôi sẽ rất dễ dàng.”
Sau đó tôi bị chuyển đến một Trại cưỡng bức lao động trong ba năm. Các lãnh đạo nhà máy đã đến thăm tôi. Sau khi tôi được thả, nhà máy giải quyết chế độ về hưu cho tôi ngay lập tức và trả tôi tất cả tiền lương mà tôi có thể nhận trong thời gian tôi bị cầm tù. Tôi biết tất cả điều này là nhờ sự bảo hộ của Sư phụ.
“Anh đừng bao giờ ly dị vợ mình. Chị ấy là một phụ nữ tốt.”
Trong gia đình, tôi cũng cư xử theo Chân – Thiện – Nhẫn. Chồng tôi là anh cả trong ba anh em. Chúng tôi sống xa quê còn hai em trai anh ấy sống ở quê. Mặc dù chúng tôi sống ở xa nhưng tôi thường về nhà để chăm sóc mẹ chồng. Bố mẹ chồng tôi thích quần áo may tay nên tôi tự may áo bông và áo len cho họ.
Một ngày mẹ chồng tôi bị ngã khi đang đi bộ, bà bị nứt đầu gối và phải nhập viện. Bác sĩ bảo: “Sau này, bà ấy không thể xách nặng được nữa.” Tôi nói với chồng mình: “Hãy đưa mẹ đến nhà chúng ta. Các em của anh và vợ của họ cần đi làm. Tôi đã về hưu và có thời gian chăm sóc cho bà.” Chồng tôi nói với các em của anh ấy và họ rất vui.
Không may, mẹ chồng tôi đã qua đời trước khi bà xuất viện. Bố chồng tôi cũng qua đời hai năm sau đó. Chúng tôi gặp vấn đề phân chia tài sản gia đình. Tôi nói với chồng: “Chúng ta không nên lấy bất cứ tài sản nào. Bố mẹ anh sống với gia đình chú út, họ chăm sóc bố mẹ nhiều hơn chúng ta.” Người em thứ hai cũng đồng ý để tất cả tài sản cho người em út. Người em út và vợ chú ấy rất vui và cảm ơn chúng tôi. Chú ấy nói với chồng tôi: “Anh đừng bao giờ ly dị vợ mình. Chị ấy là một phụ nữ tốt. Chị ấy bị bức hại vì niềm tin của mình dù chị ấy không phạm bất cứ tội nào.”
Cảnh sát không thể xử lý các học viên Pháp Luân Công
Khi tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện vào năm 1999, tôi đã bị cảnh sát bắt giữ, đưa về quê và giam giữ tại sở cảnh sát. Vì tôi là một học viên lâu năm và là một điều phối viên, họ cử một đội đặc biệt gồm hai người bức hại tôi. Họ không cho tôi ngủ, khóa tôi vào một cái ghế và cố gắng cưỡng bức tôi khai ra tên của các học viên Pháp Luân Công khác. Tôi bảo họ: “Pháp Luân Công không có tổ chức. Hình thức lơi lỏng. Anh có thể đến và đi một cách tự do. Không có sổ đăng kí.” Tôi cũng giải thích: “Pháp Luân Công dạy mọi người cách hành xử theo Chân – Thiện – Nhẫn. Đó là lý do tại sao Pháp Luân Công có thể chữa được bệnh một cách kỳ diệu.”
Ba ngày sau, họ tăng cường nhân lực. Họ cưỡng bức tôi đọc các tài liệu phỉ báng Sư phụ và Đại Pháp và họ muốn ghi hình tôi đọc nó để họ có thể phát trên TV. Tôi kiên quyết từ chối. Tôi nói: “Các anh làm báo cáo sai sự thật.” Tôi không hợp tác với họ mặc dù họ uy hiếp, lạm dụng, đánh đập tôi và không cho tôi ngủ. Tôi chỉ được hai bữa ăn mỗi ngày và không có gì để uống nhưng luôn phải đối mặt với năng lượng tà ác. Cảnh sát trưởng nói: “Đảng cộng sản không có khả năng đối phó với các người sao?” Bảy ngày trôi qua và tà ác không thể khai thác được gì từ tôi. Họ từ bỏ và đưa tôi đến một trung tâm giam giữ.
Nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ và năng lượng của Pháp thì không thể vượt qua những khổ nạn đó. Trong bảy ngày đó, bên cạnh đọc nhẩm Pháp rất nhiều, tôi cảm thấy Sư phụ ở bên cạnh tôi từng phút.
Tôi bị đưa đến một trại lao động trong kỳ hạn ba năm. Trong thời gian đó, tôi bị chuyển đến ba trại lao động khác nhau. Trong các trại lao động, tôi phối hợp với các đồng tu chứng thực Pháp và phản bức hại. Năm 2000, một trại lao động tổ chức cái gọi là hội thảo “chuyển hóa”, tất cả giám đốc sở cảnh sát và chính quyền thành phố đều đến tham dự. Chúng tôi (các học viên) biết họ định dùng cơ hội này để phỉ báng Sư phụ và Đại Pháp nên vào lúc bắt đầu cuộc hội thảo, tất cả chúng tôi đều đứng lên và hô: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp!” Cảnh sát lôi chúng tôi ra ngoài và dùng băng dính dán miệng chúng tôi lại nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục hô lên nên cuộc hội thảo đã không được tổ chức.
Một lần khác, trại lao động cố gắng cưỡng bức chúng tôi xem một video để “chuyển hóa” chúng tôi. Chúng tôi từ chối và đứng lên đọc nhẩm thơ của Sư phụ. Chúng tôi đọc liên tục từ 3h chiều đến 8h tối. Cảnh sát nữ trong phòng bảo chúng tôi câm miệng nhưng chúng tôi không nghe. Cuối cùng họ gọi thêm cảnh sát từ đội cảnh sát nam. Năm hoặc sáu cảnh sát nam đến tay cầm dùi cui điện, có tổng cộng khoảng 15 cảnh sát, cùng với các cảnh sát nữ. Họ đánh chúng tôi, tát vào mặt, bóp cổ, nhét vào miệng, đấm và đá chúng tôi, một số còn dùng dùi cui điện để sốc chúng tôi. Cuối cùng họ nhốt chúng tôi lại. Trong bảy ngày họ cố gắng cưỡng chế chúng tôi xem các băng video nhưng chúng tôi luôn từ chối. Cuối cùng họ tắt TV. Không có “chuyển hóa” nào cả.
Năm 2001, tôi bị giam giữ trong một trại lao động gọi là “Mã Tam Gia thứ hai”. [Ghi chú của ban biên tập: trại cưỡng bức lao động Mã Tam Gia khét tiếng là bức hại tàn bạo các học viên Pháp Luân Đại Pháp.] Giám đốc trại lao động này tuyên bố họ đã “chuyển hóa” 100% các học viên Pháp Luân Công. Tôi không nghĩ có ai tin điều đó. Một ngày một thanh tra đến trại lao động để kiểm tra tình hình. Các nhân viên trại lao động bắt chúng tôi xếp hàng và đợi thanh tra đặt câu hỏi. Khi thanh tra hỏi tôi về thái độ của tôi đối với Pháp Luân Công, tôi trả lời:“Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Sau tôi, một số học viên cũng trả lời: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Điều đó làm tiêu tan những lời nói dối của trại lao động về 100% “chuyển hóa.” Sau đó thanh tra vẫy tay ông ấy và nói: “Đi đi! Cái gì là 100% “chuyển hoá” chứ? Tôi thấy không ai bị “chuyển hóa” cả.”
Năm 2010, tôi bị đưa đến trại lao động một lần nữa. Một ngày, trại lao động gọi tất cả học viên Pháp Luân Công vào hội trường. Đội trưởng chịu trách nhiệm bức hại Pháp Luân Công đang đọc những tài liệu tà ác phỉ báng Đại Pháp. Các cảnh sát khác đứng quanh ông ấy. Có các còng tay và dùi cui điện trên bàn và cảnh sát trông rất ngạo mạn. Tôi nghĩ cách làm sao để bảo vệ Sư phụ và Đại Pháp. Khi một số cảnh sát bắt đầu lăng mạ Sư phụ và Đại Pháp, tôi lập tức hét lên: “Dừng lại! Các người không được phép phỉ báng Sư phụ chúng tôi và Đại Pháp.” Các cảnh sát đứng sau tôi vội vàng bước lên, đè đầu tôi, bịt miệng tôi lại và nắm tóc tôi. Tuy nhiên, ngay khi học thả tôi ra, tôi lại hét lên: “Dừng lại! Các người không được phép phỉ báng Sư phụ chúng tôi và Đại Pháp.” Cảnh sát bao vây tôi một lần nữa. Tôi nghĩ rằng họ sẽ tiếp tục tra tấn tôi nhưng thật ngạc nhiên họ dừng lại. Tôi nhận ra rằng nếu chúng ta tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp và kiên định chính niệm thì tà ác không thể làm gì được chúng ta.
Chúng sinh biết chân tướng và nhận phúc báo
Với nền tảng học Pháp và tu luyện tốt, tôi đã phân phát Cửu Bình, đĩa Nghệ thuật biểu diễn Thần Vận, phần mềm vượt tường lửa và các tờ rơi giảng chân tướng cho mọi người. Thỉnh thoảng tôi đến các vùng quê xa xôi để giảng chân tướng và phân phát tài liệu. Tôi đã đến hơn 40 ngôi làng trong ba thị trấn.
Bình thường tôi đi xe đạp. Đến vùng quê bằng xe đạp rất khó khăn nhưng tôi không cảm thấy mệt. Tôi trở về với một trái tim ấm áp. Đôi khi tôi gặp những điều kỳ diệu giúp tôi nhận ra rằng Sư phụ luôn bên tôi từng phút.
Một lần, đồng tu và tôi đến vùng quê để phát đĩa Thần Vận. Hôm đó là phiên chợ. Có đông người và rất ồn ào. Tôi hô lên: “Này, bà con! Bất cứ ai muốn xem Thần Vận hãy đến nhận đĩa này!” Ngay khi tôi nói xong, rất nhiều người vây quanh và tiếp cận tôi để lấy đĩa: “Tôi muốn một cái! Tôi muốn hai cái! Tôi muốn ba cái!” Thật ngạc nhiên, có ai đó từ trong đám đông sau đó la lên: “Đừng mất trật tự như vậy! Xếp hàng nào! Mỗi người lấy một đĩa.” Mọi người bắt đầu xếp hàng.
Khi tôi đến vùng quê vào một lần khác, khi tôi bước vào một con hẻm, tôi nghe thấy tiếng một con chó. Tôi không để ý đến nó và chỉ nghĩ: “Tôi muốn cứu chúng sinh.” Ngay khi tôi bước vào nhà có con chó, nó lao đến trước mặt tôi nhưng không sủa. Con chó lấy tài liệu từ tay tôi và đưa chúng cho chủ nhà.
Một ngày năm 2008, tôi đi phân phát cửu bình. Tôi nhìn thấy một số thanh niên đang đi về phía tôi. Tôi bước đến họ và nói: “Các cháu đã đọc cửu bình chưa?” Họ nhìn quanh và sau đó giơ ngón tay cái của họ lên. Một người trong số đó nói: “Bà, bà thật vĩ đại! Bà phân phát cửu bình rộng như vậy.” Sau đó một người khác thêm vào: “Bà nên cẩn thận.” Khi họ đi qua, tôi nhìn phía sau họ và không muốn rời đi. Tôi luôn cảm thấy ấm áp khi nghĩ đến những lời họ nói.
Từng chút quan tâm của chúng sinh chứng thực điều Sư phụ giảng trong “Cảm Khái“:
“Chân niệm hóa khai mãn thiên tình.”
Tạm dịch:
“Chân niệm hóa mở đầy khắp bầu trời trong xanh.”
Chị gái tôi bị bỏng tay khi đang nấu ăn. Chồng chị đưa chị ấy đến bệnh viện. Bác sĩ nói rằng chị ấy cần ghép da. Chồng chị gọi điện cho tôi và nhờ tôi đưa chị ấy đi làm các các thủ tục. Tôi nói với chị gái tôi: “Chị đã đọc nhiều tài liệu chân tướng và biết về nhiều ví dụ Đại Pháp mang phúc báo đến cho mọi người. Nếu chị tin tưởng vào Đại Pháp, thì đừng đến bệnh viện. Nếu chị không tin thì hãy đi.” Chị tôi nghĩ một lúc rồi nói: “Chị sẽ không đi. Chị tin Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Bác sĩ bảo chị ấy rằng vết thương rất nghiêm trọng và nếu nó không được chữa trị, chị ấy cần phải cắt bỏ. Tuy nhiên chị tôi không lay động. Buổi tối, một người bạn cũ của chị tôi, một chuyên gia về vết bỏng, đến thăm chị. Chị tôi tháo băng ra thốt lên: “Thật kỳ diệu! Da non đã mọc ra, chỉ trong 24h đồng hồ! Thật kỳ diệu! Kỳ diệu! Không thể tin được.” Tay của chị tôi đã được chữa khỏi nhanh chóng. Đây là phúc báo của chị ấy vì tin tưởng vào Đại Pháp, ủng hộ Đại Pháp và đọc nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”
Một người bạn của tôi là luật sư. Sau khi biết sự thật về Đại Pháp, ông ấy luôn nói với người khác rằng Pháp Luân Công không vi phạm luật và rằng Đảng cộng sản bức hại Pháp Luân Công. Ông ấy bảo tôi rằng trong những năm qua, bất cứ điều gì ông làm đều rất trôi chảy. Ông cũng có thể mua nhà và ô tô. Tất cả là nhờ những phúc báo từ Đại Pháp.
Con của bạn tôi nói với tôi: “Trước kỳ thi đại học quốc gia, mẹ cháu và cháu đã nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” 1.000 lần. Khi cháu làm bài thi, cháu đầy năng lượng và đầu óc tỉnh táo. Cháu làm hết khả năng và được nhận vào trường đại học trọng điểm quốc gia. Cháu rất biết ơn Pháp Luân Đại Pháp!”
Có rất nhiều ví dụ Đại Pháp mang phúc lành đến cho mọi người. Những ai biết chân tướng sau đó đều nói cho người khác. Tất cả họ cũng thoái ĐCSTQ và động viên người khác thoái và họ tháo dỡ các bức hình Mao Trạch Đông ra khỏi nhà. Chị gái tôi thậm chí còn ra ngoài phân phát các tài liệu giảng chân tướng vào lúc 03 hay 04 giờ sáng.
Khi tôi nhớ lại kinh nghiệm tu luyện của mình, mỗi bước đi đều dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ. Nhưng là một đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp, tôi còn cách xa các yêu cầu của Sư phụ. Có một khoảng cách lớn giữa tôi và các đồng tu tinh tấn nhưng tôi sẽ cố hết sức để theo kịp họ sớm nhất có thể.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/28/明慧法会–我的修炼历程-264520.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/22/136746.html
Đăng ngày 28-12-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.