Bài viết của một học viên ở tỉnh Giang Tô

[MINH HUỆ 28-09-20] Tôi 25 tuổi, sở hữu một cửa hàng hoa, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2009. Mặc dù chỉ mới tu luyện nhưng tôi đã biết đến Pháp Luân Đại Pháp hơn mười năm bởi vì mẹ tôi đã tu luyện trước khi cuộc bức hại xảy ra năm 1999. Lúc đó, tôi 11 tuổi. Vì một số can nhiễu, tôi không bước vào tu luyện cho đến năm 2009. Hôm nay tôi muốn nói về kinh nghiệm tu luyện của mình với Sư phụ và chia sẻ với các đồng tu. Tôi sẽ chia sẻ kinh nghiệm của tôi về việc “hướng nội.”

Mặc dù cửa hàng hoa của tôi đã mở cửa hơn một năm, tôi không thể tiếp cận thị trường địa phương và công việc kinh doanh của tôi lúc được lúc mất. Tôi có cảm giác như có cái gì đó đang cản trở tôi. Vào tháng Sáu, ngành kinh doanh hoa không phát triển và việc kinh doanh của tôi sa sút mạnh, tôi ở bên bờ vực phá sản. Thậm chí tôi không bán được hoa trong một hay hai tuần. Tôi biết rằng tôi cần phải hướng nội. Khi tôi đang tìm kiếm nguyên nhân bên trong, tôi chỉ tìm thấy được những thứ bề mặt chứ không phải là gốc rễ của vấn đề. Tôi cố gắng trấn an, tự nhủ: “Thị trường hoa đang trong giai đoạn trầm lắng. Mọi ngành nghề khác đều tương tự. Mình nghĩ rằng không thể quá chấp trước vào nó.”

Vào cuối tháng Tám, thị trường hoa phát triển trở lại, nhưng tôi thậm chí còn thua lỗ hơn. Trong hai mùa lễ hội liên tiếp, khi mà hoa thường được bán hết nhanh, việc kinh doanh của tôi lại bị đình đốn. Cuối cùng tôi phải bán tống bán tháo hoa. Khách hàng của tôi hủy ba đơn đặt hàng trang trí hoa cho xe ô tô. Tôi thường xuyên không thể bán được một bó hoa nào trong vòng vài ngày. Đồng thời tôi cũng có thêm nhiều mâu thuẫn với gia đình.

Tôi bắt đầu nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Một ngày, tôi ngồi trong cửa hàng và nhìn vào những bó hoa chưa bán được. Tôi trở nên lo lắng và suy nghĩ: “Người Trung Quốc có câu: ‘Chủ cửa hàng duyên dáng sẽ thu hút được nhiều khách hàng’. Tôi phải bắt đầu xem xét xem tôi đã sai ở chỗ nào.” Ngay khi ý nghĩ này vừa lóe lên, một khách hàng bước vào và tôi bán được hàng. Dù đó không phải là một giao dịch lớn, tôi biết là Sư phụ đang điểm hóa cho tôi. Tôi hiểu rằng hướng nội là điều đúng đắn cần phải làm.

Ngày hôm đó, tôi ghi nhật ký. Khi đang viết tôi nhận ra tôi có rất nhiều chấp trước. Trong quá khứ, tôi chỉ hướng nội khi công việc kinh doanh không tốt. Tôi chỉ hướng nội chỉ vì tôi muốn công việc kinh doanh tốt hơn. Chấp trước vào tiền và danh của tôi quả là lớn! Trước khi tu luyện, tôi rất lười biếng và khép kín. Tôi không có niềm đam mê nào cả. Từ khi tu luyện, tôi cũng không thực sự hoạt bát. Tôi thường đợi Sư phụ hối thúc trước khi tôi có thể tự thay đổi chính mình. Nhiều lần, dù đã tìm ra chấp trước, tôi không sẵn lòng loại bỏ chúng.

Tôi chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc về những chấp trước của mình cho đến một ngày tôi chép lại Pháp, trong đó Sư Phụ giảng:

“Vì đệ tử Đại Pháp đang học Pháp, [nên chư vị] là đang chủ động đồng hoá với Pháp.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu năm 2003– phần hỏi đáp).

Tôi bắt đầu nghĩ về việc làm thế nào để có thể bán hết hoa, làm thế nào để có được nhiều đơn đặt hàng trước khi những bông hoa bị héo tàn và làm thế nào để phải bỏ đi ít hoa nhất. Điều này có phải là một sự phản ánh tình trạng tu luyện của tôi? Sau khi tôi tìm ra chấp trước về “không năng động” (đó là sự lười biếng và chấp trước an nhàn thoải mái của tôi), tôi nhận ra rằng không chỉ là tôi không chủ động tu luyện mà còn không làm tốt ba việc. Giữa mẹ và tôi thường xuyên có khoảng cách. Tôi tự nhủ: “Chúng tôi có khoảng cách. Thế thì sao? Kệ nó thôi!

Có một học viên đã bất cẩn làm đổ nước vào kinh văn của Sư Phụ “Giảng pháp tại Pháp hội lần đầu ở Bắc Mỹ”. Vì quyển sách bị ướt, một vài từ đã không còn đọc được. Mẹ tôi không biết phải làm gì, vì vậy tôi đã lấy bút viết lại các từ không rõ. Sau đó, khi đang viết lại, tôi ngộ ra rằng Sư Phụ đã an bài cho tôi viết lại quyển sách. Trong khi viết lại, tôi có cảm giác như là tôi đang hòa tan trong Pháp. Tôi cảm thấy mãn nguyện. Tôi thấy nhiều đoạn trong sách như đang nói với tôi. Tôi được hưởng nhiều lợi ích từ việc chép lại kinh văn.

 

 

Sau khi đã tìm ra chấp trước, tôi có hai giấc mơ vào đêm hôm đó. Trong giấc mơ thứ nhất tôi thấy mình đang ngồi trong cửa hàng, lo lắng về việc không bán được hoa. Sau đó tôi nhìn quanh và thấy tôi không chỉ có hoa trong cửa hàng mà còn có thực phẩm, tạp phẩm và quần áo, v.v. Sau đó tôi nghĩ: “Sư Phụ đang muốn chỉ cho tôi thấy nhiều chấp trước của mình.

Trong giấc mơ khác, tôi tham gia một cuộc đua thể thao – chạy 800m. Ngay sau khi cuộc đua bắt đầu một vài bạn cùng lớp của tôi đã bị thu hút bởi những người bán dạo ven đường. Tôi nói với một trong số các bạn học của tôi: “Chúng ta đừng đến đó. Chúng ta hãy bắt đầu chạy thôi.” Sau khi chúng tôi chạy được 600m, một người bạn cùng lớp khác bắt đầu chạy. Tuy nhiên, thời gian đang hết. Chúng tôi kết thúc cuộc đua dễ dàng trong khi những người khác mới chỉ bắt đầu. Tôi ngộ ra rằng Sư Phụ đang khuyến khích tôi tiếp tục hướng nội.

 

Ngày tiếp theo tôi tìm ra một chấp trước khác. Tôi thường có suy nghĩ: “Đợi cho đến khi lượng khách hàng của tôi ổn định, lúc đó tôi sẽ không phải lo lắng như vậy nữa.” Trong Chuyển Pháp Luân, Sư Phụ giảng:

“Có người nói: ‘tôi kiếm thêm chút tiền, thu xếp gia đình ổn thỏa, thì tôi không lo lắng gì nữa, [rồi] tôi sẽ lại tu đạo’.”

Suy nghĩ của tôi rất giống với người mà Sư phụ nhắc đến. Nếu không có hoàn cảnh thử thách, làm sao tôi có thể tu luyện? Ngược lại, lý do mà tôi đang phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn – chẳng phải là cho thấy rằng tôi đã không loại bỏ được chấp trước đó? Sau đó, tôi nhận ra tôi vẫn còn một chấp trước khác, đó là, chấp trước vào việc không muốn trải qua khó khăn và tìm kiếm hạnh phúc người thường.

 

Tôi tiếp tục chép lại Pháp suốt cả buổi trưa. Trong kinh văn “Giảng Pháp tại Pháp hội lần đầu ở Bắc Mỹ,” Sư phụ giảng về “tâm ác cảm.” Tôi nhận ra tôi có tâm ác cảm rất mạnh nhưng tôi chưa bao giờ coi đó là tâm chấp trước. Khi tôi còn nhỏ, tôi thường bị mẹ đánh. Tuy nhiên, trước khi tu luyện, tôi có một mối quan hệ tốt với mẹ. Tôi đã quên những gì xảy ra trong thời thơ ấu. Nhưng sau khi tôi bắt đầu tu luyện, ký ức tồi tệ đó (về việc bị mẹ đánh) quay trở lại. Vì vậy, tôi thường xung đột với mẹ. Khi chúng tôi có mâu thuẫn, tôi nói với mẹ: “Mẹ đã tu luyện hơn mười năm thế mà mẹ vẫn cãi nhau với người mới tu luyện hơn hai năm. Con mạnh mẽ hơn so với mẹ tại thời điểm mẹ bắt đầu tu luyện đấy. Lúc ấy mẹ thường đánh con. Con vẫn còn nhớ điều này.” Mẹ thường nói chúng tôi có khoảng cách nhưng tôi chưa bao giờ coi những điều mẹ nói là nghiêm túc mà nghĩ: “Mẹ đã đối xử với con như thế nào trong quá khứ. Đó là lý do tại sao giờ đây chúng ta có khoảng cách.” Vì điều này, tôi thường có thái độ nổi giận đối với mẹ. Mẹ muốn tôi học Pháp cùng, nhưng tôi từ chối. Tôi nghĩ: “Đây là chấp trước mà Sư phụ muốn tôi nhận ra.” Sau đó, tôi về nhà và chủ động học Pháp chung với mẹ, tôi nghĩ rằng tôi phải xóa bỏ khoảng cách giữa chúng tôi và loại bỏ tâm ác cảm.

Đêm hôm đó, tôi có một giấc mơ khác. Tôi mơ thấy mình ở trên một ngọn núi. Con đường trên núi rất lầy lội và có nhiều vũng nước. Tôi nhìn thấy nhiều người đi qua đó một cách chậm chạp. Nhưng tôi đang điều khiển một phương tiện giống như chiếc tàu lượn, bay trên mặt nước. Trong giây lát, tôi bay qua những ngọn đồi và biến mất trên bầu trời. Sau  khi tỉnh dậy, tối nhớ Sư phụ đã giảng trong Hồng Ngâm II:

“Phóng hạ chấp trước khinh chu khoái
Nhân tâm phàm trọng nan quá dương”
(“Tâm Tự Minh”, Hồng Ngâm II)

Tôi biết rằng Sư Phụ dùng giấc mơ này để khuyến khích tôi làm tốt hơn.

Ngày hôm qua, một trong những đồng tu ở địa phương chúng tôi bị công an bắt. Người học viên này đã hiểu lầm mẹ tôi trong quá khứ và giữa họ cũng có một khoảng cách. Sau khi tôi biết được cô ấy bị bắt, mẹ và tôi nói về những hành vi gây khó chịu của cô trước đây. Mặc dù chúng tôi không có ý vạch tội cô ấy, chúng tôi đã không lấy cơ hội này để nhìn lại chính mình, thay vào đó chúng tôi tiếp tục nói cô ấy đã thiếu sót như thế nào.

Khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, cổ họng tôi hơi đau rát nhưng tôi không chú ý. Trong suốt giờ ăn trưa, tôi lại tiếp tục nói một vài điều không tốt về học viên này. Kết quả là, tôi đã bị ho. Vào buổi chiều, tôi đang chép lại Pháp trong cửa hàng. Khi tôi đang làm việc đó, tôi thấy tiếc về những gì tôi đã nói về học viên đó. Trong hai ngày qua, tôi đã hướng nội. Nhưng tôi lại quên hướng nội vấn đề này. Tôi không nên nói điều gì tiêu cực về một học viên hoặc nói xấu bất kỳ điều gì về người đó sau lựng họ. Nếu cô ấy đã làm gì sai, chúng tôi nên trực tiếp nói với cô ấy một cách chân thành. Nếu chúng tôi nói xấu cô ấy, chẳng phải là chúng tôi đang quăng những thứ xấu vào cô ấy sao? Tôi nhận ra tầm quan trọng của việc tu luyện và hướng nội. Tôi biết tôi phải tiếp tục hướng nội, bởi vì tôi vẫn còn nhiều chấp trước.

Trong quá trình chép lại Pháp, tôi nhận ra một số chấp trước còn ẩn giấu của tôi và cách cư xử không theo tiêu chuẩn của Pháp. Tôi phải chuẩn bị một mảnh giấy để viết chúng ra, bởi vì tôi có rất nhiều. Sau khi tôi chép lại Pháp xong, tôi đã ghi nhật ký. Tôi ghi tất cả các chấp trước trên một tờ giấy. Bây giờ tôi cảm thấy trong tâm nhẹ nhõm hơn một chút như thể là tôi đã quẳng đi được một gánh nặng.

Sáng nay, ngay khi tôi mở cửa hàng, một khách hàng bước vào và đặt hàng ba giỏ hoa. Sau đó, một khách hàng khác đến mua hoa ly. Vào buổi chiều, một khách hàng đến đặt mua hoa trang trí xe ô tô. Vào buổi chiều tối, tôi bán được tám giỏ hoa. Một khách hàng khác nói cô ấy sẽ quay lại để mua hoa. Tôi đã mở cửa hàng này trong một năm. Tôi chưa bao giờ có được năm khách hàng trong một ngày. Tôi biết rằng Sư phụ đã an bài cho tôi điều tốt nhất. Cảm ơn Sư Phụ! Vì đó là một ngày bận rộn công việc, tôi cảm thấy tâm hoan hỷ bắt đầu xuất hiện. Tôi biết tôi phải loại bỏ nó nhanh chóng.

Trong quá khứ, khi tôi học các bài giảng Pháp của Sư phụ tại các địa phương khác, tôi tự hỏi: “Tại sao những học viên này lại hỏi Sư phụ những câu hỏi đơn giản như vậy?” Giờ thì tôi hiểu rằng rất dễ để nhìn thấy thiếu sót của người khác và khó để nhận ra các vấn đề của chính mình, đặc biệt khi chúng ta mắc kẹt trong tình huống nào đó và cố gắng “dùi vào sừng bò.” Vì lý do này, chúng ta phải chủ động và thường xuyên hướng nội.

 

Vì khu vực chúng tôi chỉ có vài học viên, chúng tôi thường không thể tìm ra lỗi sai của mình, thậm chí cả khi chúng tôi đã cố gắng hướng nội. Trong quá khứ, tôi thường không thể tìm ra vấn đề của mình. Qua vài ngày hướng nội này, tôi cảm thấy tôi chưa thực sự tìm hết chúng. Tuy nhiên, tôi tin rằng nếu chúng ta quyết tâm và chủ động hướng nội, Sư Phụ sẽ giúp đỡ chúng ta tìm ra những chấp trước còn ẩn sâu, phơi bày chúng và cuối cùng gỡ bỏ chúng. Vì vậy tôi cảm thấy rằng tôi phải chia sẻ hiểu biết và kinh nghiệm hướng nội của tôi cho các học viên khác. Xin từ bi chỉ ra bất kỳ sai sót nào.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/9/28/大陆新学员-我学会了向内找-263341.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/10/14/135854.html

Đăng ngày 22-12-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share