Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-08-2012] Trong suốt năm qua, thành tích lớn nhất của tôi là đã học được cách làm thế nào để thực sự hướng nội, tôi đã có thể vượt qua sự bối rối và trở thành một học viên Đại Pháp chân chính.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1997. Tôi đã trực tiếp trải qua cuộc đàn áp tà ác do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) khởi xướng. Tôi đã bị đánh đập, bị bắt cóc và giam giữ. Vì sự tu luyện của tôi không vững vàng, tôi đã làm ba việc với chấp trước người thường. Trong khi làm việc với các bạn đồng tu, căng thẳng, xung đột phát sinh và khoảng cách giữa chúng tôi trở nên rộng hơn. Tôi bắt đầu nuôi dưỡng tâm oán giận và thù ghét. Tôi cũng đầy ắp sự đố kỵ và thậm chí mong muốn các bạn đồng tu của mình sẽ bị bức hại. Tôi biết rằng tôi phải loại bỏ những tư tưởng tà ác này, nhưng không đủ sức để loại bỏ chúng chỉ bằng việc phát chính niệm. Tôi đã bị mắc kẹt, và tôi thực sự muốn thoát ra khỏi tình trạng khó khăn này.

Sư phụ đã thấy ước muốn cải biến bản thân của tôi và đã giúp đỡ tôi. Một ngày nọ, một bạn đồng tu đến nói chuyện với tôi và nói cách cô ấy học Pháp chuyên sâu và luôn luôn nhìn vào bên trong. Cô đã chia sẻ với tôi quá trình cô bị dao động ra sao và sau đó trở nên kiên định để quay trở lại với Đại Pháp. Tôi đã bị sốc. Cô ấy thực sự nói với tôi về tất cả những suy nghĩ dơ bẩn người thường mà cô thường có và làm thế nào cô loại bỏ chúng. Tôi thực sự ngưỡng mộ vì sự dũng cảm của cô ấy và khi đó tôi đã kinh ngạc bởi sức mạnh của Đại Pháp. Cô đã chia sẻ với tôi từ quan điểm của Pháp và khuyến khích tôi phải đào sâu để tìm các chấp trước và thiếu sót của mình. Tôi bắt đầu suy nghĩ về bản thân mình và dần dần phát hiện ra những suy nghĩ bất thuần tịnh của mình. Tôi sợ rằng các bạn học viên sẽ cười tôi và nói rằng mặc dù tôi đã tu luyện hơn 10 năm, tôi vẫn còn trong trạng thái yếu kém như vậy. Nhưng Sư phụ đã đưa câu nói này xuất hiện trong đầu tôi: “Sợ bị cười chê cũng là một chấp trước!”

Tôi hỏi đồng tu của mình: “Tôi rất tệ, bạn sẽ không cười tôi chứ?” Người học viên nói: “Sẽ không ai cười chê bạn. Tất cả tâm người thường đều là dơ bẩn. Việc bạn có thể cho tôi biết suy nghĩ của mình có nghĩa là bạn có thể đối mặt với nó. Miễn là bạn sẵn sàng thoát khỏi những tư tưởng xấu xa đó, sẽ dễ dàng để thay đổi. Sư phụ đang giúp đỡ chúng ta. Điều quan trọng là học Pháp với một tâm thuần tịnh.”

Trong khoảng thời gian này, tôi tĩnh tâm lại và học Pháp, từng từ và từng câu một. Tôi đã học và đối chiếu với bản thân mình. Tôi nhìn thấy các chấp trước của mình và viết chúng xuống. Sau đó tôi nói với các bạn đồng tu chấp trước của tôi một cách thẳng thắn. Đó là một quá trình khổ sở để nhìn vào trong, và tôi thấy mình thật tồi tệ và không xứng đáng với ơn cứu độ của Sư phụ. Đôi khi các chấp trước người thường được che đậy một cách rất gian xảo. Tôi muốn tiết lộ chúng cho các bạn đồng tu, nhưng những chấp trước sẽ nói với tôi: “Đừng nói, nó quá xấu hổ. Bạn biết về nó là đủ rồi và chính bạn sẽ thoát khỏi được nó.” Tôi nhận ra rằng khi tôi có thể nói chuyện về các chấp trước và thiếu sót của mình, tâm tôi đã trải qua một sự thay đổi kỳ diệu, trở nên nhẹ nhõm hơn và cởi mở hơn.

Với việc học Pháp chuyên sâu và chia sẻ kinh nghiệm với các đồng tu mỗi tuần một lần, tôi cảm thấy như là tôi chỉ mới bắt đầu học cách để tu luyện. Khi tôi không che đậy các quan niệm ích kỷ ẩn dấu trong tôi, tâm tôi trở nên yên bình. Bây giờ tôi có thể đối mặt với các xung đột với một thái độ tích cực. Một sự việc xảy ra sau đó đã cho phép tôi học cách làm thế nào để hướng nội trong khi xung đột.

Một ngày, sau khi chia sẻ kinh nghiệm với các bạn đồng tu, những lời nói của một trong số họ đã trở nên khắc sâu vào tâm trí của tôi: “Khi gặp mâu thuẫn, luôn luôn hướng nội.” Khi tôi đang có xung đột với một học viên, một người khác nói: “Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đã xin lỗi bạn rồi.” Lúc đó, suy nghĩ người thường của tôi đã nổi lên, và tôi nghĩ: “Đó là lỗi của học viên đó và cô ấy thậm chí đã đi đường vòng để nói với những người khác rằng cô ấy đã xin lỗi mình.” Tôi về nhà để phàn nàn với chồng mình (cũng là một học viên).

Ngày hôm đó gió rất mạnh, và thời điểm tôi bước vào nhà, tôi thấy rằng cửa chính và cửa sổ của căn phòng đã bị mở tung. Tôi đã giận dữ và nghĩ: “Chắc là con gái mình đã quên đóng cửa trước khi nó ra ngoài. Khi nó về, mình sẽ cho nó một bài học.” Sau đó tôi đóng cửa chính và các cửa sổ và đi vào bếp để nấu ăn. Sau một thời gian, tôi nhận thấy rằng cánh cửa lại bị mở lần nữa. Sau đó tôi phát hiện ra rằng chồng tôi đã mở chốt cửa vào buổi sáng, vì vậy lúc gió thổi cánh cửa sẽ mở. Gió cũng thổi làm mở các cửa sổ. Suy nghĩ tức giận để dạy dỗ con tôi biến mất, và tôi biết rằng trong suy nghĩ tôi đã đối xử bất công với con gái của mình.

Lúc đó, tôi nhận ra rằng tôi cần phải nhìn vào trong. Tôi nhận ra rằng khi có sự cố xảy ra, những gì chúng ta nhìn thấy với cặp mắt của mình không thực sự là chân thật. Trước tiên chúng ta phải kiểm điểm chính mình. Ban đầu tôi đã muốn phàn nàn với chồng mình về cuộc xung đột giữa tôi và học viên khác, nhưng bây giờ tôi nhận ra rằng than phiền cũng là một hình thức để bảo vệ bản thân mình. Điều đó có nghĩa là tôi đã không buông bỏ được vấn đề đó. Lúc đó lời giảng của Sư phụ trong “Giảng Pháp cho các học viên tại Úc Châu” xuất hiện trong tâm trí tôi. Tôi bắt đầu khóc và niềm vui không nói lên lời.

Sư Phụ đã giúp tôi trải nghiệm niềm vui của việc hướng nội. Từ đáy lòng tôi cảm ơn người đồng tu đã tạo ra cuộc xung đột. Đó thực sự là một điều tốt. Sư phụ nói rằng hướng nội là một bảo bối thực sự. Tôi nhận ra rằng nếu tôi hướng nội, tôi sẽ được yên bình và nếu tôi hướng ngoại tôi sẽ giận dữ. Vì vậy, nếu bạn muốn chân chính tu luyện, bạn nên học cách thực sự hướng nội. Cảm ơn Sư phụ, vì đã giúp con để cuối cùng con hiểu được thế nào là hướng nội một cách chân chính!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/8/20/学会向内找-做真正的大法弟子-261772.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/9/29/135636.html
Đăng ngày 29-11-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share