[MINH HUỆ 28 – 08 – 2012] Tôi ở trong trạng thái hỗn loạn sâu sắc trong một thời gian dài. Mặc dù tôi đã theo những lời giảng của Sư phụ để làm tốt công việc tại nơi sở làm và nghĩ đến người khác trước, đồng nghiệp của tôi dần dần đối xử với tôi như người lạ. Họ không còn tôn trọng và thiện cảm với tôi. Thay vào đó, họ từ chối, chỉ trích và không hợp tác với tôi. Ở nhà, tôi đã dành khá nhiều công sức nấu những món ăn ưa thích của gia đình, nhưng họ cũng trở nên không hài lòng với tôi và chê bai món ăn của tôi. Mặc dù tôi đã làm ba việc chăm chỉ và những người khác nói tôi trông trẻ hơn so với những người cùng độ tuổi nhưng tôi vẫn còn thấy tóc bạc và nhận thấy rằng da của tôi không trơn nhẵn và hồng hào. Tất cả mọi thứ trong cuộc sống của tôi dường như không bình thường và tôi cảm thấy bị mắc kẹt.

Trong lúc chán nản và lo lắng, tôi muốn vượt qua chúng bằng cách học Pháp. Nhưng tôi càng học và thực hành mọi thứ theo Pháp, tôi càng nghĩ rằng mọi người đã bắt nạt tôi. Tôi nghĩ rằng tôi đã quá dễ dãi và các nhân tố xấu đang lợi dụng sơ hở của tôi. Vì vậy, tôi không còn giữ được tâm hòa ái từ bi, và bắt đầu đấu tranh cho “chính lý của xã hội người thường”. Tôi lạnh lùng chỉ trích những đồng nghiệp không vì lợi ích lợi ích của tập thể và không còn chia sẻ những lo lắng của đồng nghiệp tôi. Tôi chỉ quan tâm đến trách nhiệm của riêng mình và coi bản thân mình là người duy nhất sấng suốt. Tôi nghĩ: “Ngày nay, tiêu chuẩn đạo đức của con người rất thấp tới mức mà họ không thể phân biệt tốt xấu. Tôi không nên hạ thấp bản thân mình tới tầng của họ và sẽ chỉ làm những gì tôi cần phải làm. Tôi sẽ lờ họ đi”. 

Tôi nghĩ rằng tôi đang buông bỏ chấp trước của mình. Khi gia đình của tôi phàn nàn về các bữa ăn tôi đã chuẩn bị, tôi sẽ cắt lời họ và nói cho họ biết họ vô ơn như thế nào và rằng tôi đã dành rất nhiều công sức làm những việc đó cho họ. Khi thân thể tôi không được khỏe, tôi miễn cưỡng nghĩ rằng có lẽ tôi phải phù hợp với trạng thái của người thường và không thể khác với họ. Mặc cho những suy nghĩ tự an ủi, tôi thường ở trong trạng thái giận dữ và bối rối và cảm thấy bị mất phương hướng.

Gần đây, một học viên từ bi đã nghiêm túc chỉ ra những thiếu sót của tôi. Tôi nghĩ rằng Sư phụ đã gửi anh đến để giúp tôi. Anh chia sẻ với tôi một cách bình tĩnh, và dần dần xua tan những lo lắng và tức giận của tôi. Tôi thấy cốt lõi của vấn đề, ​​đó là tôi không tìm thấy chấp trước căn bản của mình, một sự theo đuổi mạnh mẽ về “kết quả hoàn hảo”.

Khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi biết rằng tôi có thể đạt đến cảnh giới của các vị Thần thông qua tu luyện, một cảnh giới tuyệt vời và vô ưu. Tôi đột nhiên cảm thấy có ánh sáng ở phía cuối đường hầm và cách nhìn của tôi về cuộc sống trở nên sáng sủa và đầy hy vọng. Cảm giác này tự nó là biểu hiện của một tâm chấp trước, nhưng tôi đã không phát hiện ra nó. Tôi đã nói với bản thân mình khi đó: “Chừng nào tôi còn tu luyện tốt, tất cả mọi thứ sẽ trở nên tuyệt vời”. Vì vậy, tôi vẫn cố gắng để làm một “người khôn ngoan” và rất nghiêm khắc với bản thân mình. Vào thời điểm đó, các học viên nghĩ rằng tôi là một học viên chăm chỉ. Công việc, gia đình và thân thể của tôi trải qua biến đổi to lớn. Tôi là một người tu luyện lạc quan và hạnh phúc. Tôi thực sự trải nghiệm được “cuộc sống của Thần” là như thế nào.

Tuy nhiên, khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 07 năm 1999, tôi đột nhiên cảm giác mất phương hướng. Tôi không thể hiểu được và chấp nhận tình cảnh này. Tất cả mọi thứ là xa vời và trái ngược với “kết quả hoàn hảo” mà tôi đã mong đợi. Tôi tiếp tục tu luyện một thời gian, nhưng dưới áp lực ghê gớm và sự bôi nhọ của cuộc bức hại, tôi dần dần xa rời khỏi Pháp, mặc dù trong sâu thẳm, tôi không bao giờ từ bỏ nó. Nhìn lại, đó là chấp trước căn bản đã gây xáo trộn cho tôi. Chấp trước theo đuổi “kết quả tuyệt vời” đã che mắt của tôi và làm cho tôi mất đi phương hướng trên con đường tu luyện của mình.

Sư phụ từ bi đã không bỏ rơi tôi và tôi tiếp tục tu luyện sau đó. Lần này, sau khi học Pháp, tôi hiểu lý do của cuộc đàn áp và việc các đệ tử Đại Pháp tu luyện không phải chỉ là tu luyện cá nhân mà chúng ta còn có trách nhiệm cứu độ chúng sinh. Vì vậy, bất cứ điều gì ngăn cản chúng ta cứu độ chúng sinh là không được tồn tại. Sư phụ không thừa nhận bất kỳ an bài nào của cựu thế lực và các đệ tử Đại Pháp cũng không thừa nhận nó. Khi tôi hiểu nguyên lý này, nỗi sợ hãi của tôi đã biến mất. Tôi trở nên can đảm và kiên quyết phủ nhận cuộc bức hại. Tôi nghĩ rằng sự lộn xộn mà tôi có lúc đầu là bởi vì tôi bắt đầu tu luyện khá muộn và tôi không học Pháp tốt, do đó tôi không thể hiểu được sự tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp. Tôi không đào sâu hơn và không tìm thấy chấp trước căn bản của mình.

Trong quá trình tu luyện của mình, tôi thường bị mơ hồ bởi các vấn đề sau. Khi bị ngược đãi, làm sao để tôi “không mù quáng chịu đựng đối xử bất công” và “có tâm đại Nhẫn” cùng một lúc? Đó đều là hai nguyên lý của Pháp, nhưng tôi gặp khó khăn trong việc hiểu chúng, ngay cả sau khi chia sẻ với các học viên khác. Vì vậy, tôi thường đi đến các cực đoan khác nhau. Ví dụ, đôi khi tôi sẽ coi thường lời nói và hành động của những người thường, và thường ngắt lời trong khi tranh luận với họ. Những lần khác tôi sẽ lờ họ đi và khi gặp phải một vấn đề tôi hoặc là sẽ vòng vo hoặc chịu đựng nó. Khi tôi đi đến một cực đoan, tôi luôn cảm thấy lúc đó lời nói và hành động của mình đã dựa trên Pháp. Sau đó tôi sẽ cảm thấy tôi đã hoàn toàn sai lầm, do đó sẽ đi đến một cực đoan khác.

Sau khi phân tích tình hình trên, tôi kết luận rằng chấp trước căn bản mong cầu một “kết quả hoàn hảo” là nguyên nhân gốc rễ. Khi tôi lựa chọn dựa trên các tiêu chuẩn của “kết quả hoàn hảo”, và rồi tôi lại bị phiền muộn bởi những kết quả. “Theo đuổi lợi ích cá nhân” của người thường là trái ngược với “tích đức” của một người tu luyện. Khi tôi chú trọng vào những truy cầu của người thường về “không muốn bị can thiệp” và “không muốn bị bức hại”, khi đó sự lựa chọn là “đấu tranh”. Ngay cả khi tôi đã cố gắng chịu đựng, tâm tôi vẫn thấy giận giữ. Khi tôi tập trung vào tu luyện cá nhân về “tu luyện một trái tim từ bi và không lay động”, khi đó sự lựa chọn là “rút lui”. Khi tôi không thể “rút lui”, tôi sẽ gặp khó khăn và nghi ngờ về Pháp. Bất kể tôi chọn lựa thế nào, tôi không bỏ đi cái “tự ngã”. Tôi có chấp trước vào “kết quả hoàn hảo” và đã không đo lường sự việc dựa trên các nguyên lý của Pháp.

Nhận thức giờ này của tôi là khi gặp phải bất kỳ tình huống nào, chúng ta nên hoàn toàn buông bỏ lợi ích cá nhân và “kết quả tuyệt vời” có được từ sự tu luyện. Điều này, là một trong những thử thách quan trọng nhất, là để xem chúng ta có thật sự tin vào Sư phụ và Pháp không, và chúng ta có thực sự đang tu luyện hay chỉ theo đuổi “kết quả tuyệt vời” để vụ lợi cho bản thân từ Đại Pháp. Các trạng thái tuyệt vời và siêu thường mà Đại Pháp đã ban cho chúng ta là những biểu hiện của lòng từ bi và sức mạnh vĩ đại của Đại Pháp. Các học viên không nên tu luyện vì những lý do trên. Nếu chúng ta tu luyện với mục đích hữu cầu, không kể nó nhỏ nhặt hay giấu kín thế nào, chúng ta không thực sự tu luyện. Sư phụ giảng:

“Có thể buông bỏ tâm người thường hay không, đó là “tử quan” dẫn tới người siêu thường chân chính. Đệ tử chân tu ai ai cũng phải vượt qua, đó là giới tuyến giữa người tu luyện và người thường”. (“Chân tu” trong Tinh tấn yếu chỉ)

Khi tôi buông bỏ lợi ích cá nhân và chấp trước vào “kết quả tuyệt vời” và đo lường mọi thứ với nguyên lý của Pháp, tôi không trở nên tức giận như trước đây (khi tôi “hướng ngoại” lúc gặp khó khăn). Tôi có thể đề cao trong các mâu thuẫn, tu luyện một cách dễ dàng, và không bị mắc kẹt trong những lời những “khen và chê” của người thường. Trong những hoàn cảnh phức tạp khác nhau, tôi đã có thể duy trì một tâm thái bình tĩnh và sáng suốt, minh bạch xem xét yêu cầu của Pháp, và chính niệm chính hành. Kết quả là tôi không còn là “một người tốt vô cùng”, một người ngoan ngoãn, chịu đựng trong im lặng, cam chịu ngược đãi và bị sỉ nhục. Tôi đã không phát nổ giống như một “thùng thuốc súng”, mà hành xử một cách ngay chính, tử tế và đường hoàng. Điều này làm cho tôi có lòng từ bi đối với chúng sinh, hướng dẫn họ thấy rõ bản chất của các nhân tố tà ác, và dần dần làm chính lại các nhân tố bất chính. Khi gặp phải sự can nhiễu, tôi đã có thể nhẫn được lời nói và hành động bất hảo của người thường, nhìn thấy được sự can nhiễu của cựu thế lực trong các không gian khác, và loại bỏ chúng bằng chính niệm.

Khi tôi xem lại môi trường của mình, tôi nhận ra rằng các vấn đề trước đó đã được tạo ra để giúp tôi loại bỏ chấp trước về “kết quả hoàn hảo”. Những lo lắng của tôi là do sự bất lực khi tống khứ những chấp trước mạnh mẽ của mình. Nếu tôi loại bỏ chấp trước này sớm hơn, có thể tôi đã nhận ra rằng đây là những hiện tượng bình thường của sinh mệnh trong vũ trụ. Các cấp độ “thích và không thích” của chúng sinh có sự khác nhau rất nhiều. Họ hiểu hoặc không hiểu, đồng ý hay không đồng ý với những gì tôi làm đều là bình thường. Hơn nữa, khoan dung những thiếu sót của người khác, có thể đối mặt với những lời chỉ trích, những điều “tốt” hay “xấu”, ngay chính khi gặp phải vấn đề, ​​đều là một phần của sự tu luyện.

Một người nhất định sẽ nhận được phúc lành khi tu luyện Đại Pháp, học viên Đại Pháp có một sứ mệnh quan trọng và sẽ có được uy đức to lớn. Nhưng mọi việc sẽ không dọn đường cho chúng ta vì điều đó. Trên con đường tu luyện, những gì thuộc về chúng ta sẽ là của chúng ta, bao gồm cả những khổ nạn mà chúng ta gặp phải. Đây là những trở ngại và khổ nạn để thử thách xem chúng có là người tu luyện hay không. Nếu chúng ta lo lắng về việc mất đi những thứ như tình yêu và sự tôn trọng, sự khen ngợi, yên ổn, và sức khỏe, thì chúng ta không hiểu rõ được bản chất của tu luyện.

Khi tôi đạt đến sự hiểu biết trên, những  mây mờ trong tâm tôi biến mất và tôi đã cảm nhận được ánh sáng. Tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2012/8/28/去掉“有求之心”这个根本执着-262081.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/9/2/135257.html

Đăng ngày 5-11-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share