Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-11-2012] Sau khi nghiêm túc nghĩ lại và hướng nội, tôi nhận ra vấn đề căn bản của mình: Tôi có sơ hở trong học Pháp, hướng nội và thực tu bản thân. Tôi quyết tâm học Pháp tốt, thực tu bản thân và bước ra khỏi bóng tối của bức hại. Tôi bắt đầu điều chỉnh tâm thái và học Pháp tinh tấn.

– Trích từ tác giả

Tôi may mắn được đắc Pháp năm 1996. Tôi đã gặp những khó khăn và thất bại trên con đường tu luyện chính Pháp. Ở đây, tôi muốn báo cáo kinh nghiệm tu luyện của mình đến Sư phụ và các bạn đồng tu.

Bước ra khỏi bóng tối của cuộc bức hại và chứng kiến sức mạnh của Đại Pháp

Năm 2004, tôi bị cầm tù trong các trại cưỡng bức lao động ba lần và giam giữ bốn lần. Tôi đã kiệt quệ về thể chất lẫn tinh thần vì sự tàn bạo của cuộc bức hại và đã lạc đường. Lần cuối tôi được thả ra từ trại cưỡng bức lao động, tôi bị u mê và không biết làm thế nào để bước tiếp con đường phía trước của mình. Trong trạng thái tu luyện không ổn định, tôi bị ảnh hưởng bởi các học viên cũ đã “tà ngộ” đi lệch đường và đã phạm một lỗi lầm lớn. Sau khi tỉnh ngộ, tôi nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề này và thấu hiểu sâu sắc rằng tu luyện là rất nghiêm túc. Nếu tôi bước một bước sai vì một niệm không chính, tôi có thể bị dẫn vào con đường tà và bị hủy diệt.

Tôi bình tĩnh và bắt đầu nghĩ và nhớ lại con đường tôi đã đi qua. Làm sao tôi bước sai đường? Tại sao tôi bị ngã liên tục mỗi lần tôi đến cùng một nơi? Tôi bắt đầu đào sâu vào chấp trước cơ bản của mình và nghiêm túc đặt câu hỏi và xem xét bản thân mình, bắt đầu từ niệm đầu tiên khi tôi bước vào Đại Pháp. Cuối cùng, tôi nhận ra rằng tôi có quá nhiều chấp trước, bao gồm chấp trước chứng thực bản thân. Nhưng, lý do cơ bản nhất là thiếu học Pháp và tu luyện kiên định.

Khi tôi không học Pháp với tâm thanh tĩnh, tôi không thể được đề cao bởi Pháp. Thật vậy, tôi đã bước sai đường khi trải qua khổ nạn. Thậm chí nó còn tệ hơn khi thực tu. Tôi đã dùng những quan niệm con người để đối đãi với Pháp và khổ nạn, và vô tình dùng tư duy và các khái niệm hình thành từ văn hóa đảng để đối đãi với những vấn đề trong tu luyện thần thánh. Khi điều này xảy ra, thật khó để sửa lại các sai lầm vì tôi đã không nhận ra lỗi lầm của mình.

Sau khi nghiêm túc nghĩ lại và hướng nội, tôi nhận ra vấn đề căn bản: tôi có sơ hở khi học Pháp, hướng nội và thực tu bản thân. Tôi bắt đầu quyết tâm học Pháp tốt và thực tu và bước ra khỏi bóng tối của cuộc bức hại. Tôi bắt đầu điều chỉnh tâm thái và học Pháp một cách tinh tấn. Tuy nhiên, ngay khi tôi học Pháp, tôi gặp can nhiễu lớn. Tôi bị can nhiễu buồn ngủ khi mở sách Chuyển Pháp Luân và thỉnh thoảng tôi thậm chí ngủ gật. Sư phụ cho tôi một vài điểm hóa và tôi trở nên lo lắng. Tôi không thể khiển soát bản thân và phát chính niệm cũng bị ảnh hưởng. Sau đó tôi đọc những bài viết của các bạn đồng tu trên trang web Minh Huệ mà đề cập đến tác dụng kì diệu của việc ghi nhớ Pháp, tôi quyết định học thuộc Pháp. Thật khó lúc bắt đầu vì tôi không thể nhớ nổi một câu ngay cả sau khi lặp đi lặp lại nó.

Tôi nhớ lại điều Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành”

Tôi nghĩ cho dù khó thế nào, tôi phải học thuộc pháp và tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Vì vậy, tôi học thuộc từng câu từng câu và dần dần tôi bắt đầu học thuộc nhanh hơn. Hơn nữa, tôi ngạc nhiên rằng mặc dù học thuộc Pháp một cách chậm chạp nhưng trong quá trình đó tôi thường ngộ ra các Pháp lý.

Khi cuối cùng tôi học thuộc xong Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên, tôi nhận ra rằng tôi đã thay đổi hoàn toàn. Tôi đột nhiên hiểu ra nhiều câu hỏi mà tôi thắc mắc trước đó và tâm tôi lập tức sáng tỏ. Bây giờ tôi hiểu tầm quan trọng của học Pháp hơn nữa. Tôi bắt đầu học thuộc Chuyển Pháp Luân lần thứ hai và tiếp tục học thuộc nó lặp đi lặp lại. Tôi càng học thuộc nhiều, tôi càng cảm thấy kiên định và vững chắc hơn. Bây giờ tôi không thể đếm được tôi đã học thuộc Pháp bao nhiêu lần.

Khi học thuộc Pháp, tôi thường nhớ rằng tôi phải đồng thời thực tu bản thân, làm theo các yêu cầu của Sư phụ rằng đối chiếu mọi thứ theo Pháp để cân nhắc từng niệm của mình.

Sư phụ giảng:

“Học Pháp đắc Pháp, Tỉ học tỉ tu, Sự sự đối chiếu, Tố đáo thị tu.” (“Thực tu” – Hồng Ngâm)

Tôi luôn luôn ghi nhớ những lời này của Sư phụ.

Khi còn trẻ, tôi đọc nhiều sách ca ngợi tà đảng, vì vậy nhiều hệ tư tưởng của nó đã thấm sâu trong tâm trí tôi. Sau khi đọc Cửu Bình tâm tôi trở nên trống rỗng. Tôi cảm thấy như thể tôi không biết nói hay viết thế nào nữa và không thể giao tiếp với người khác, điều này xảy ra trong một thời gian dài. Chỉ sau khi tôi kiên trì viết một bài viết phơi bày sự tà ác rồi tôi dần dần lấy lại suy nghĩ bình thường. Không thể tưởng tượng được là có bao nhiêu thứ của chế độ đã được truyền bá vào đầu tôi và tôi bị đầu độc nặng như thế nào. Không dễ để loại trừ những thứ bất chính, độc hại và tà ác này trong tâm tôi.

Khi tôi học và ghi nhớ bài “Phật tính” trong Chuyển Pháp Luân II, Sư phụ đã chỉ dẫn tôi, cho phép tôi nhận thức hơn. Mặc dù bị thấm nhuần nhiều quan niệm hậu thiên của tà đảng và những suy nghĩ bất hảo, gây khó khăn cho việc tu luyện của tôi, chân ngã của tôi không bị động tới, nó chỉ ẩn sâu đi. Khi tôi ngộ ra điều này, tôi bắt đầu liên tục chú ý đến từng ý niệm nổi lên. Tôi dùng Pháp để cân nhắc từng ý niệm và nếu chúng không đúng với yêu cầu của Pháp, tôi lập tức loại trừ chúng. Tôi không cho phép chúng ở trong tâm tôi. Khi loại trừ chúng, tôi đồng tăng cường chính niệm và chủ ý thức. Trong khi làm điều đó, tôi thực sự ngộ rằng Pháp được giảng bởi Sư phụ là chân lý, chân Pháp chỉ dẫn tu luyện. Bằng cách thực sự tin tưởng và Đại Pháp và tuân theo các yêu cầu của Pháp, chúng ta có thể chứng kiến sức mạnh và sự phi thường của Đại Pháp.

Tôi đã kinh nghiệm nhiều ví dụ về điều này trong khi quá trình thực tu. Ở đây, tôi muốn chia sẻ một ví dụ. Tôi bị bức hại tàn bạo bởi ĐCSTQ và suýt mất mạng. Sau khi được thả từ trại giam giữ, đầu óc tôi bị ám ảnh bởi những cảnh tượng mà tôi phải chịu đựng trong đó. Bất cứ khi nào tôi thấy xe cảnh sát hay cảnh sát trên đường phố, tâm tôi phản ứng và tôi bắt đầu có một loạt suy nghĩ. Nếu có bất kỳ dấu hiệu rắc rối nào, tâm tôi nghĩ cách đối phó với nó, v.v.. Ngoài ra, với sự hối hận sâu sắc rằng đã không làm tốt và cảm thấy xấu hổ trước Sư phụ, tôi cảm thấy như bị đè dưới đá nặng và thường thở dài trong thất vọng. Điều này ảnh hưởng lớn đến làm tốt ba việc. Qua học Pháp, tôi nhận ra rằng đây không phải là điều Sư phụ muốn. Bức hại này được an bài bởi cựu thế lực và mục đích thực sự của chúng là phá hủy chính niệm của các đệ tử Đại Pháp để đạt được mục đích ích kỷ của chúng. Điều này không bao giờ được thừa nhận. Sư phụ đã đề cập nhiều lần trong các bài giảng rằng chúng ta không nên thừa nhận cuộc bức hại và chúng ta nên phủ nhận tất cả bức hại.

Sau khi học Pháp, tôi hiểu ra rằng tôi không nên đợi phủ nhận bức hại chỉ sau khi nó đã xảy ra. Thay vào đó, tôi phải loại trừ từng niệm về bức hại nổi lên trong tâm tôi. Sau khi có chính niệm này, tôi loại bỏ những niệm trực tiếp và gián tiếp thừa nhận bức hại và thanh trừ tất cả những niệm không đúng với Pháp. Vì vậy, những niệm bất chính này đã không có điều kiện tồn tại trong tâm tôi.

Mặc dù nói thì dễ, nhưng làm mới khó. Trong quá trình tu bỏ những niệm xấu này, tôi thực sự cảm thấy rằng chúng là những sinh mệnh có khả năng thay đổi thủ đoạn để tăng cường bức hại. Ví dụ, khi một học viên đọc một bài chia sẻ về phủ nhận bức hại ở nơi giam giữ, anh/cô ấy có thể nghĩ: “Tôi sẽ làm gì nếu gặp phải tình huống này? Tôi sẽ trả lời các câu hỏi của cảnh sát thế nào nếu tôi là học viên bị bắt?” v.v. Nếu một người tưởng tượng ra các vấn đề bằng việc thay thế mình vào vị trí bị bức hại và không loại trừ những suy nghĩ này, sẽ tương đương với thừa nhận nó. Nếu một người có các quan niệm con người, các nhân tố tà ác sẽ lợi dụng chúng. Lúc đầu, trận chiến vô hình này rất quyết liệt nhưng tôi không để chúng nổi lên và kiên trì loại bỏ những tư tưởng này. Dần dần chúng càng ngày càng ít. Đôi khi tôi cảm thấy một niệm không chính, tôi sẽ niệm từ “diệt” và niệm đó bị tiêu hủy. Đôi khi, khi chính niệm nổi lên, tôi có thể cảm thấy một số thứ ngay lập tức được Sư phụ lấy ra. Thật sự rất thần kỳ.

Sư phụ giảng:

“Kỳ thực tôi nói với mọi người rằng, vật chất và tinh thần chúng là nhất tính.” (Chuyển Pháp Luân)

“Đối với người luyện công mà xét, thì ý niệm chỉ huy công năng người ta để thực hiện các việc; còn đối với người thường mà xét, thì ý niệm chỉ huy tứ chi, các giác quan để làm các việc; tương tự như phòng sản xuất của nhà máy: ban giám đốc ra các chỉ lệnh, và cụ thể [là do] các bộ phận chức năng thực hiện công việc. Cũng giống như bộ phận chỉ huy trong quân đội: tư lệnh ra các mệnh lệnh chỉ huy toàn bộ quân đội hoàn thành nhiệm vụ.” (Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ đã giải thích rõ ràng Pháp lý về việc các đệ tử Đại Pháp nên dùng chính niệm để thanh trừ tà ác. Khi tôi thực tu, tôi có thể thực sự ngộ sâu hơn ý nghĩa của Pháp.

Khi tôi bắt đầu liên tục thực tu, tâm tính tôi cũng được cải thiện và đề cao. Khi tôi hướng nội và loại trừ chấp trước bất cứ khi nào gặp mâu thuẫn, tâm tôi trở nên bình hòa hơn và chính niệm mạnh mẽ hơn; do đó, tôi hoàn toàn không động tâm nếu gặp vấn đề.

Đi trên con đường Sư phụ an bài

Trong những năm qua, tôi tham gia vào công việc Đại Pháp địa phương như phối hợp và giúp đỡ các công việc kỹ thuật và điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Tôi thành lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà và tôi có thể vận hành nó độc lập từ khi bắt đầu. Tuy nhiên, lúc đó tôi dựa vào nguồn cung cấp của một điểm sản xuất tài liệu lớn. Ngay sau đó, điểm sản xuất lớn gặp vấn đề, hầu hết các học viên tham gia đều bị bắt. Đột nhiên, các dự án chứng thực Pháp địa phương gần như bế tắc. Sau đó, một số sự cố bức hại cũng xảy ra trong vùng chúng tôi. Đối mặt với những hoàn cảnh này, tôi rất lo lắng.

Vì một số người biết rằng tôi có thể sản xuất tài liệu, họ đến nhà tôi để lấy chúng. Nhiều người hơn nghe thấy điều đó và họ cũng muốn đến và lấy tài liệu. Do nhu cầu, tôi mong rằng nhiều học viên hơn sẽ sẵn sàng thiết lập điểm sản xuất tài liệu tại nhà. Trong thời gian đó, có một trận động đất. Tôi đang sản xuất tài liệu tại nhà. Dư chấn làm cho tòa nhà rung chuyển nhưng máy in vẫn tiếp tục làm việc. Tôi biết rằng Sư phụ ở bên và bảo hộ tôi, vậy nên tôi không sợ gì cả.

Khi niệm mong muốn thiết lập nhiều điểm sản xuất tài liệu ở nhà hơn xuất hiện, Sư phụ đã giúp tôi. Một số học viên đến hỏi tôi về điều đó. Tôi trình bày ý tưởng của mình với họ và động viên họ tự sản xuất tài liệu. Tôi chịu trách nhiệm hướng dẫn về mặt kỹ thuật và dạy ngươi khác trong khi tự học. Các học viên bắt đầu mua máy tính, máy in và đầu ghi đĩa CD cũng như học các kỹ thuật. Như vậy, dần dần các điểm sản xuất tài liệu được thành lập. Sau đó các học viên địa phương phân phát các tài liệu họ làm. Những ai tạm thời không thể sản xuất tài liệu vẫn có thể truy cập Minh Huệ và đọc các bài chia sẻ trực tuyến.

Trong quá khứ, khi một học viên địa phương bị bắt hay bị áp lực bởi các mật vụ, anh ấy có thể không chịu được bức hại và phản bội các học viên khác vì sợ hãi. Bây giờ, nhiều người chúng tôi đã loại bỏ bớt chấp trước sợ hãi và nhờ sự phối hợp giữa các học viên, tà ác không thể tìm ra bất kỳ sơ hở nào. Kết quả là bức hại trên diện rộng bây giờ hiếm khi xảy ra ở địa phương chúng tôi. Các học viên bị bức hại gần đây đã không tiết lộ thông tin của các học viên khác.

Thể ngộ của tôi là miễn là chúng ta làm theo các yêu cầu của Sư phụ, dùng Pháp để đo lường bản thân và tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp, con đường tu luyện của chúng ta sẽ rộng mở hơn. Nếu chúng ta đi theo an bài của cựu thế lực, chúng ta sẽ chịu thất bại và cảm thấy không còn con đường phía trước nào cho mình.

Giúp các học viên cũ trở lại với Đại Pháp và tinh tấn

Sư phụ từ bi của chúng ta luôn rất quan tâm đến những học viên bị rớt lại phía sau và nhiều lần chỉ dẫn các đệ tử giúp đỡ các học viên cũ trở lại với Đại Pháp. Tôi đã có thể trở lại Đại Pháp nhờ các học viên đã tìm đến tôi. Vì vậy, tôi mong rằng những học viên vẫn lạc đường sẽ trở lại tu luyện Đại Pháp. Tôi đã dành rất nhiều nỗ lực đi khắp nơi để giúp các học viên cũ, viết thư hay đích thân đến thăm họ. Một số đã trở lại với Đại Pháp và tôi rất cảm động và thực sự mừng cho họ.

Có một học viên của bị “tà ngộ” đi lệch đường cách đây 10 năm. Cuối cùng tôi đã tìm ra anh ấy nhưng anh ấy không muốn gặp tôi và sau đó tôi mất liên lạc với anh. Cách đây vài năm, tình cờ tôi được biết anh ấy làm việc ở gần nhà tôi. Tôi lập tức đi tìm anh ấy nhưng anh ấy vẫn còn trong trạng thái theo đường tà. Tuy nhiên, anh ấy không từ chối nhận đĩa DVD biểu diễn nghệ thuật Thần Vận tôi đưa anh ấy và lần này không từ chối gặp tôi. Sau đó, một số học viên và tôi gặp anh ấy vài lần. Mặc dù anh ấy không chấp nhận những gì chúng tôi nói nhưng anh không từ chối những gì chúng tôi đưa anh. Vì vậy, chúng tôi có thể giữ liên lạc với anh ấy.

Một ngày, anh ấy đến, sau khi nói vài câu, anh ấy đứng dậy và nói rằng không muốn gặp chúng tôi nữa. Anh ấy đã đọc cửu bình và nhiều tài liệu giảng chân tướng nhưng vẫn khăng khăng thể ngộ của mình. Khi anh ấy rời đi, tôi nhanh chóng chạy ra cửa, kéo tay anh ấy và nói: “Đừng đi. Mặc dù chúng ta vẫn chưa nói hết, có lẽ vì tôi đã quá nóng lòng để anh hiểu được chân tướng và không cân nhắc anh có thể chấp nhận nó hay không. Đó là lỗi của tôi, nhưng chúng tôi quan tâm đến anh và chúng ta gặp nhau cũng chẳng dễ dàng. Tôi hy vọng rằng anh có thể thường xuyên đến chỗ tôi và tôi tin rằng chúng ta nhất định có thể nói chuyện với nhau.” Khi nói, nước mắt tôi chảy dài và anh ấy rất cảm động. Anh lấy sách và đĩa tôi đưa cho anh ấy và nói rằng sẽ xem chúng khi về nhà.

Các học viên khác và tôi tiếp tục nói chuyện với anh ấy. Cuối cùng, anh ấy cũng hiểu chân tướng. Anh thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới và tuyên bố ý định tiếp tục tu luyện. Đồng thời mẹ anh ấy cũng quay lại với Đại Pháp. Lúc đầu chúng tôi không biết mẹ anh ấy cũng đắc Pháp trước cuộc bức hại nhưng sau đó ngừng tập luyện. Để giúp họ có thể theo kịp sớm nhất có thể, chúng tôi thành lập một nhóm học Pháp ở nhà anh ấy. Chúng tôi giữ liên lạc trong vài năm và cả hai học viên này đã đề cao nhanh chóng. Bây giờ họ có thể chủ động và làm ba việc. Năm nay, khi con trai giám đốc nhà máy của anh ấy kết hôn, học viên này mang rất nhiều đĩa DVD Thần Vận đến đám cưới và phân phát cho mọi người ở đó. Anh ấy cũng giảng chân tướng cho giám đốc nhà máy và chủ tịch công đoàn. Mẹ anh ấy gặp một số khảo nghiệm nghiệp bệnh sau khi học Pháp nhưng đã có thể vượt qua chúng.

Một học viên đã trải nghiệm nghiệp bệnh nghiêm trọng và không thể ăn được nữa, nhưng niềm tin vững chắc của anh vào Đại Pháp khiến mọi người cảm động. Tuy nhiên, cuối cũng anh ấy đã trệch khỏi Đại Pháp. Thông qua mẹ anh ấy, cũng là một học viên, chúng tôi sắp xếp học Pháp ở nhà họ để giúp thành lập một nhóm học Pháp cho họ và các học viên địa phương.

Với những học viên bị rớt lại phía sau, mặc dù phải kiên trì và bền bỉ, chúng tôi cũng phải đặt mình vào vị trí của họ. Chỉ khi chúng ta thực sự chân thành chúng ta mới có thể tháo gỡ những khúc mắc trong tâm họ. Tuy nhiên, một số khúc mắc rất khó tháo gỡ. Có một số học viên ở vùng khác bị bức hại rất nghiêm trọng. Sau đó, họ lần lượt chuyển sang Phật giáo. Để giúp họ trở lại với Đại Pháp, tôi viết thư cho họ nhiều lần và đích thân đến gặp họ vài lần. Vì không tiện gặp họ thường xuyên, tôi chưa giúp họ trở lại được. Nhưng, tôi không bao giờ từ bỏ họ và đã viết thư cho họ gần đây, hy vọng rằng họ sẽ trở lại với Đại Pháp.

Khi tôi lần đầu tiên đi gặp các học viên cũ, tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự hoảng sợ của các sinh mệnh tà ác ở không gian khác. Lúc đó, khi đợi tàu ở nhà ga, tôi cảm thấy tà ác cố gắng ngăn không cho tôi đi bằng cách ngăn tôi tìm sân ga và không thể gọi điện thoại. Tôi bắt đầu phát chính niệm và xin Sư phụ gia trì cho tôi. Ngay lập tức, tôi cảm thấy những sinh mệnh tà ác này biến mất và sau đó tôi có thể gặp học viên cũ. Khi tôi đến nhà cô ấy, tôi thấy rằng có một học viên cũ khác cũng ở đó. Khi học viên cũ khác đó nhìn thấy tôi, cô ấy nói rằng cô cảm thấy không thoải mái.

Khi cô ấy nói, tôi thấy rằng có gì đó đang khống chế cô ấy, biểu hiện của cô ấy rất dữ tợn và tôi biết rằng đó không phải là cô ấy thực sự. Khi phát chính niệm, tôi với nói thứ đang khống chế học viên cũ đó: “Đừng nói, chỉ nghe tôi thôi!” Ngay lập tức, người phụ nữ trở nên dịu xuống và không nói gì nữa. Hôm đó, tôi nói rất nhiều và cả hai người họ đều lắng nghe tôi chăm chú. Ngày hôm sau, họ phải đi làm vì vậy họ bảo tôi trở lại vào tuần sau. Tuy nhiên, khi tôi đến đó lần nữa, người học viên cũ là chủ nhà nói rằng cô ấy rất bận và không có thời gian dành cho tôi. Tôi cảm thấy rất tiếc vì không thể giúp cô ấy trở lại với Đại Pháp.

Sư phụ yêu cầu chúng ta không để lại một đệ tử nào phía sau nhưng chúng ta không làm đủ. Thật đáng tiếc khi một người không phủ nhận cựu thế lực và không trở lại với Đại Pháp sau khi đi sai đường. Cựu thế lực sẽ tạo một gián cách làm cho người này càng ngày càng xa Đại Pháp và ngăn anh/cô ấy trở lại. Khi tôi nghĩ điều Sư phụ đã chịu đựng cho đệ tử và chúng sinh và cả những người đã bị hủy, tôi cảm thấy rất buồn.

Tôi hy vọng bài chia sẻ kinh nghiệm của tôi sẽ giúp các đồng tu chú ý đến vấn đề này, không từ bỏ các học viên cũ và những chúng sinh có thể cứu độ và có trách nhiệm với họ. Cứu một người là có thể cứu nhiều chúng sinh hơn trong khi từ bỏ một người có thể làm cho nhiều sinh mệnh bị đào thải. Tôi hy vọng rằng các học viên đã rớt lại phía sau có thể đọc bài viết này và không từ bỏ bản thân mình, nhanh chóng trở lại với Đại Pháp.

Khi nhớ lại con đường tu luyện Chính Pháp của mình trong hơn một thập kỷ với nhiều vấp ngã, tôi biết những điều này đều là điều tốt. Mỗi bước trên con đường, Sư phụ vĩ đại từ bi che chở cho chúng ta. Chúng ta đang tu luyện Đại Pháp của vũ trụ, vì vậy tất cả những điều xấu có thể trở thành những điều tốt.

Nếu có bất cứ điều gì không phù hợp, xin vui lòng chỉ ra giúp tôi.

Con cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/19/明慧法会–圆容师尊所要的-证实法的路越走越宽-265181.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/1/136493.html
Đăng ngày 20-12-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share