Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-11-2012] Kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tôi chưa từng gửi bài chia sẻ nào cho Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm trước đây vì tôi luôn cảm thấy rằng mình tu luyện không tốt. Khoảng 10 ngày trước khi hết hạn, một học viên đã khuyên tôi viết bài vì đây là điều Sư phụ muốn chúng ta làm. Tôi nghĩ Sư phụ đã điểm hóa tôi thông qua người học viên này.

“Những người tu luyện Pháp Luân Công thật khác biệt, họ được phúc báo”

Cùng với nhiều đồng tu, tôi tham gia chứng thực Đại Pháp bằng cách thỉnh nguyện cho Đại Pháp, hô lên “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” ở Quảng trường Thiên An Môn, giăng biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, làm tài liệu giảng chân tướng, v.v… Tôi đã bị bức hại khi bị bắt giữ phi pháp và giam giữ ở trung tâm giam giữ và trại cưỡng bức lao động. Nhìn lại, tôi đã làm khá nhiều việc chứng thực Pháp và giảng chân tướng nhưng đã không thấu hiểu các Pháp lý. Vì điều này, tôi đã bị bức hại, gây hiểu nhầm cho người thân và bạn bè. Tu luyện Đại Pháp nhiều năm, tôi không cho mọi người thấy được Đại Pháp tuyệt vời như thế nào. Tôi quyết định điều chỉnh trạng thái tu luyện không tốt của mình, chính lại bản thân, và bước đi trên con đường Sư phụ an bài cho mình.

Năm 2005, tôi ra khỏi trại cưỡng bức lao động và được biết công ty tôi đã hủy bỏ hợp đồng của tôi. Vì vậy tôi nói chuyện với quản lý để giảng chân tướng cho họ về Pháp Luân Đại Pháp.

Trong bốn năm tôi vắng mặt, con trai tôi đã buông lơi tu luyện và thi trượt đại học. Tôi phân tích nguyên nhân với cháu, tìm thiếu sót của cháu và nhận ra rằng cháu đã không đặt việc tu luyện và cứu độ chúng sinh lên ưu tiên hàng đầu.

Bố chồng tôi sợ tôi bị bức hại lần nữa nên ông không cho tôi ra ngoài hay liên lạc với các học viên khác và ông không để con trai tôi gần tôi, sợ rằng nó sẽ luyện công và “lãng phí thời gian dành cho việc học”. Ông thường kiểm tra con trai tôi vào buổi tối. Tôi chia sẻ thể ngộ của mình với con trai:“Chúng ta đang tu luyện trong Pháp, điều đó sẽ cấp cho con sự an toàn tốt nhất. Lý do gia đình chúng ta lo lắng là vì trước đây chúng ta đã tu không tốt.”

Sư phụ đã giảng cho chúng ta:

“Hãy dùng lý trí để chứng thực Pháp, dùng trí huệ để giảng rõ chân tướng, dùng từ bi để hồng Pháp và cứu độ thế nhân; đó chính là đang kiến lập uy đức của các Giác Giả.” (“Lý tính” – Tinh tấn yếu chỉ II)

Mỗi ngày, ngay khi chúng tôi phát chính niệm xong vào buổi trưa, chúng tôi học Pháp cùng nhau khoảng 40 phút trước khi cháu đi học. Sau khi học lớp buổi tối về, cháu sẽ làm bài tập và luyện công. Cháu đã tranh thủ thời gian giảng chân tướng, chủ yếu là phát các tờ rơi. Cháu sẽ để lại tờ rơi trong lớp học chỗ mà các bạn cùng lớp sẽ đi qua hay để lại một số tờ rơi trong giỏ xe đạp của mọi người. Thỉnh thoảng con tôi giảng chân tướng cho các bạn cùng lớp với vai trò là người thứ ba. Chúng tôi đều làm ba việc mà một học viên nên làm. Trong kì thi đại học kế tiếp, điểm số của con trai tôi đứng thứ tư cả nước về nghệ thuật và nó dễ dàng được nhận vào học viện nghệ thuật hàng đầu mà nó đã thi rớt lần trước.

Khi thư nhập học đến, bố chồng tôi cười toe toét. Chị dâu tôi nói: “Những người tu luyện Pháp Luân Công thật khác biệt, họ được phúc báo.” Khi người thân và bạn bè đến chúc mừng, tôi bảo với họ rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp có thể khai mở trí tuệ và người đó sẽ được phúc báo. Nhiều người đã thật sự thay đổi thái độ của họ với Pháp Luân Đại Pháp. Chồng tôi cũng không còn phản đối con trai tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Hơn nữa, anh đã chủ động thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới.

Sư phụ của cô thật vĩ đại, tôi cũng muốn học

Bạn cùng lớp của chị dâu tôi đến thăm nhà tôi và nói: “Khi tôi đến đây cách đây vài năm, cô không có ở nhà. (Tôi bị giam giữ lúc đó.) Tôi biết một chút về cô. Tôi nghe nói cô mất việc làm. Cô còn tập môn khí công đó không?” Tôi mỉm cười trả lời:“Vâng. Đó là môn khí công tốt nhất thế giới và dạy người ta hướng thiện. Ai mà từ bỏ nó chứ?” Ông ấy nói: “Vâng, tôi hiểu.” Cân nhắc một lúc, ông ấy đột nhiên giơ ngón tay cái của mình lên và nói: “Sư phụ của cô thật vĩ đại. Bị cầm tù và mất việc, các cô vẫn tiếp tục tu luyện. Nó phải là một môn khí công tốt.”

Hai ngày sau, ông ấy gọi điện cho tôi và nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật sự tốt. Tôi cũng muốn học.” Tôi nói: “Tôi sẽ đến nhà anh sau mấy ngày nữa.” Tôi đã liên lạc với các đồng tu ở vùng ông ấy và đưa cho ông đĩa các bài giảng của Sư phụ và giúp ông thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới.

Vài ngày sau, tôi đến nhà và dạy ông ấy luyện công. Sau này, khi chúng tôi học Pháp cùng nhau vào năm ngoái, ông nói rằng ông cảm thấy một trường năng lượng rất mạnh mẽ và sự đau nhức trên chân ông ấy đã biến mất.

Tất cả những ai tu luyện Pháp Luân Công đều tốt như vậy

Mỗi lần tôi thuyết phục mọi người thoái đảng và các tổ chức liên đới, tôi cảm thấy Sư phụ đã mở đường và đưa những người có duyên đến với tôi.

Chồng tôi có một người anh họ mà tôi muốn cứu nhưng chồng tôi không biết anh ấy sống ở đâu. Một ngày, người anh họ đó và vợ đã đến nhà chúng tôi cùng với con cháu trai ba tuổi của họ. Họ nói với tôi rằng họ chỉ ở lại hai đêm. Tôi cảm động đến phát khóc. Tôi cảm ơn Sư Tôn vì đã dẫn họ đến cho tôi chỉ vừa mới khi tôi tự hỏi làm sao để tìm họ.

Không gặp nhau trong rất nhiều năm nên chúng tôi có nhiều chuyện để nói. Tôi không thể xen vào cuộc nói chuyện và rất lo lắng. Một ngày đêm trôi qua, và tôi đã bỏ qua một buổi tối. Nhưng tôi phải ra ngoài để học Pháp nhóm tối hôm đó. Tôi muốn xin Sư phụ giúp đỡ nhưng tôi biết rằng Sư phụ đã dẫn họ đến đây và nếu tôi xin Sư phụ giúp thêm lần nữa thì chính niệm của tôi ở đâu?

Khi tôi học Pháp nhóm về nhà, đã là 10 giờ tối. Cháu nhỏ đang xem TV với anh rể tôi. Tôi đọc cho nó nghe một câu chuyện từ quyển sách nhỏ giảng chân tướng và nó chăm chú lắng nghe. Khi tôi đọc đến phần thoái đảng và các tổ chức liên đới, anh rể tôi bắt đầu kêu tôi dừng lại. Cháu bé sợ quá và chạy đi. Tôi chạy theo nó đến chỗ ông bà của nó và giảng chân tướng cho họ. Họ lắng nghe rất hứng thú. Anh rể tôi đến phía sau và mắng tôi. Trong khi phát chính niệm để giải thể tà ác đang điều khiển anh ấy, tôi tiếp tục việc giảng giải của mình. Anh ấy mắng càng ngày càng lớn tiếng nhưng tôi chỉ mỉm cười và tiếp tục việc tôi đang làm. Chồng tôi ra hiệu cho tôi dừng lại và tôi cũng mỉm cười với anh ấy. Khi tôi nói với hai vợ chồng anh điều tôi muốn nói với họ xong, tôi đứng dậy và bước ra khỏi phòng. Tôi nghe người vợ nói với chị dâu tôi:“Em dâu cô thật tốt!” Chị dâu tôi nói: “Tất cả những ai tu luyện Pháp Luân Công đều tốt như vậy.” Tôi trở về phòng mình và lúc đó đúng vào giờ phát chính niệm lúc nửa đêm.

Sáng hôm sau, người vợ lặng lẽ đến bên tôi, có vẻ rất cảm động. Cô ấy nói: “Môn khí công cô đang tập thật sự tốt. Tôi muốn học nó từ cô.” Tôi nói: “Vậy hãy ở đây thêm vài ngày nữa.” Cô ấy nói rằng cô quá bận rộn để làm điều đó. Tôi xin Sư phụ giữ họ ở lại thêm một ngày nữa. Thật vậy, họ ở lại thêm một ngày nữa vì vé khứ hồi đã bị bán hết. Vào buổi chiều, tôi mở video bài giảng thứ nhất của Sư phụ ở Đại Liên cho người vợ và ban đêm tôi mở video hướng dẫn luyện công của Sư phụ và dạy cô ấy bài công pháp thứ nhất. Mặc dù thời gian chúng tôi ở cùng nhau rất ngắn nhưng đã để lại cho cô ấy nền tảng để đắc Pháp trong tương lai.

Sáng hôm sau khi tôi tiễn họ ở nhà ga, tôi hỏi anh họ của chồng tôi liệu anh gia có nhập Đảng, Đoàn thanh niên hay Đội thiếu niên không. Anh ấy nói rằng anh đã gia nhập Đảng. Tôi nói: “Tôi giúp anh thoái được không?” Anh ấy đã đồng ý.

Điểm sản xuất tài liệu vận hành trôi chảy

Hầu hết các học viên trong nhóm chúng tôi là những phụ nữ 70 tuổi nhưng họ rất tinh tấn. Chúng tôi chỉ có hai máy photocopy và dựa vào các điểm sản xuất tài liệu khác để cung cấp tài liệu giảng chân tướng, chủ yếu vì chúng tôi thiếu học viên giỏi vi tính.

Tôi biết một chút về máy tính và muốn đảm nhận trách nhiệm này. Ngay khi ý tưởng vừa nảy lên, Pháp thân của Sư phụ an bài một đồng tu đến thăm tôi. Vài ngày sau, chúng tôi mua một máy in và bắt đầu vận hành điểm sản xuất tài liệu của chúng tôi. Sau đó, tôi mua hai đầu ghi đĩa CD và bắt đầu làm đĩa CD. Tôi dạy hai học viên khác chạy các thiết bị và thiết lập thêm hai điểm sản xuất tài liệu nữa. Lúc đó, chúng tôi sản xuất Cửu Bình với lượng lớn cũng như một số sách Đại Pháp. Năm 2010, bốn điểm sản xuất tài liệu được thành lập. Bốn điểm đều vận hành trôi chảy tới ngày nay vì chúng tôi đã phối hợp với nhau rất tốt.

Tu bỏ tâm tranh biện

Trước khi bắt đầu tu luyện, tôi có chấp trước cố chấp. Chấp trước này vẫn rất mạnh mẽ trong nhiều năm tu luyện. Khi bài giảng “Giảng Pháp ở Manhattan” của Sư phụ được xuất bản, tôi muốn học thuộc cả bài. Tuy nhiên, vì thời gian có hạn, tôi chỉ có thể học thuộc hai đoạn nhắm thẳng vào các chấp trước của tôi.

Hai tháng sau, tôi làm một đợt tài liệu và phân phát chúng cho hai học đồng tu để họ có thể mang chúng ra ngoài giảng chân tướng. Khi chúng tôi gặp nhau ở một nhóm học Pháp, một trong số họ nói với tôi rằng tôi đã trình bày [tài liệu] sai. Tôi nói không thể vì tôi đã kiểm tra nó hai lần rồi. Nhưng cô ấy cứ khăng khăng. Tôi lấy phần tài liệu còn lại và chỉ chúng cho cô, chứng minh rằng tôi không sai.

Tôi rất khó chịu khi về nhà. Vì vậy tôi đọc “Giảng Pháp ở Manhattan.” Tôi bắt đầu phân tích lý do đằng sau chấp trước tranh biện của tôi và tôi tìm chấp trước đằng sau nó. Tôi nhận ra rằng chỉ bằng học Pháp nhiều mới có thể đề cao vì:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (“Bài trừ can nhiễu” – Tinh tấn yếu chỉ II)

Có lẽ Sư phụ đã thấy một số đề cao của tôi và vì vậy đã an bài một cơ hội khác cho tôi từ bỏ chấp trước. Một ngày học viên đó nhờ tôi kiểm tra điện thoại của cô ấy vì cô không thể gọi điện được. Tôi lắp pin nhưng điện thoại vẫn không khởi động. Tôi lấy pin ra và thấy rằng dấu niêm phong chưa được gỡ ra. Nhưng cô ấy khăng khăng rằng cô đã dùng cùng loại pin và đã sạc chúng nhiều lần. Chỉ khi vừa đưa ra ý kiến của mình, tôi nhận ra rằng phép lạ thường xảy ra trong suốt thời gian tu luyện, tại sao tôi luôn muốn tranh cãi với cô ấy? Sư phụ giảng chúng ta:

“Gỡ những thứ thực [tại] [vật] chất đó xuống, nhưng cái thói quen được dưỡng thành kia thì chư vị phải tự mình tống khứ.” (“Giảng Pháp ở Manhattan“)

Chính niệm của một người tu luyện có tác dụng chủ đạo

Từ Minh Huệ, tôi thấy rằng các học viên dùng điện thoại di động để giảng chân tướng. Tôi cũng muốn làm điều đó. Một học viên giúp tôi mua một điện thoại di động và dạy tôi dùng nó. Nhiều học viên đến chỗ tôi và cũng muốn học. Một ngày tôi làm theo các hướng dẫn và thực hành nó ở nhà và đột nhiên tôi cảm thấy tôi thành thạo mọi thứ. Tôi tin rằng chắc hẳn Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi.

Tôi bắt đầu giúp các đồng tu mua điện thoại và cài đặt phần mềm. Các học viên trong nhóm chúng tôi rất nhiệt tình với phương pháp mới này và vì vậy rất nghiêm túc học tập. Chỉ sau một vài lần, tất cả họ đều có thể làm việc độc lập. Tôi dạy cho bất cứ ai tìm đến tôi cho tới khi anh/cô ấy thông thạo kỹ năng. Một số học viên lớn tuổi chưa bao giờ động đến điện thoại trong cuộc đời họ và họ có thể không nắm bắt được, thậm chí sau khi tôi đã chỉ cho họ nhiều lần. Vì vậy tôi trở nên thiếu kiên nhẫn. Khi điều này xảy ra, tôi nhắc nhở bản thân về sự cấp thiết cứu người và thiện ý đáng quý của họ và tôi bình tĩnh trở lại. Tôi cũng biết rằng Sư phụ đã an bài để đề cao năng lực của tôi thông qua việc giúp đỡ các đồng tu lớn tuổi.

Khi hạng mục được khai triển thuận lợi là lúc tôi có một số can nhiễu. Đầu tiên mẹ tôi phát triển nghiệp bệnh nghiêm trọng và gọi tôi về nhà. Khi tôi ở với bà, một số học viên bắt đầu có vấn đề với máy tính, máy in và điện thoại di động và chờ tôi về giúp họ. Ngay khi mẹ tôi bắt đầu bình phục, bố chồng tôi nhập viện. Tôi với hai chị dâu thay phiên nhau ở với ông trong bệnh viện và mang thức ăn từ nhà đến cho ông. Tôi định đọc Tuần báo Minh Huệ trong bệnh viện nhưng ngay khi ông tỉnh dậy, ông đòi mở to TV. Trong thời gian đó, tôi học Pháp hời hợt, không hoàn thành các bài công pháp và hiệu quả phát chính niệm cũng bị ảnh hưởng. Tôi bị phát ban rất ngứa ở phần bên phải của cơ thể, tôi phát chính niệm nhắm vào chúng vài lần và chúng biến mất. Vài ngày sau, điều tương tự xảy ra ở phần bên trái cơ thể tôi. Tôi biết tôi có vấn đề với trạng thái tu luyện của mình, nhưng tôi quá khó khăn để vượt qua nó.

Tôi bắt đầu học thuộc Pháp và tận dụng mọi cơ hội để làm điều đó. Sau khi bác sĩ nói rằng bố chồng tôi có thể xuất viện bất cứ lúc nào, ông ấy khăng khăng đòi ở lại, bất kể người khác nói gì. Tôi không biết làm gì cho tới khi Pháp của Sư phụ hiện lên trong tâm tôi:

“Nhưng dù sao cũng là người tu luyện, là đệ tử Đại Pháp mà, rốt cuộc khi việc cần làm được đặt trước mặt, [thì] chính niệm của người tu luyện cần phải có tác dụng chủ đạo.”(“Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp“)

À, tôi phải có vai trò chủ đạo trong vấn đề này, và tôi phải là người quyết định! Vì vậy tôi bắt đầu phát chính niệm.

Ngày hôm sau, một vùng lớn phát ban trên eo tôi hoàn toàn biến mất. TV trong phòng của bố chồng tôi bị hỏng. Ông ấy rất buồn nên tôi mở nhạc Đại Pháp cho ông. Khi đến lượt chị dâu tôi, tôi bảo họ nghe Đài phát thanh Minh Huệ. Nhạc Đại Pháp được mở trong vài ngày. Đột nhiên, bố chồng tôi bảo với bác sĩ rằng ông muốn xuất viện.

Cuối cùng tôi muốn khích lệ các bạn đồng tu và bản thân mình với đoạn Pháp sau:

“Dẫu tôi giảng bao nhiêu, con đường tu luyện ấy là chư vị phải tự mình đi. Làm thế nào có thể đi tốt con đường ấy, đi cho đến cuối cùng, đó mới là xuất sắc nhất. Là vì trong quá trình chư vị đi con đường ấy sẽ có khó nạn, sẽ có các chủng các dạng khảo nghiệm, sẽ có ma nạn mà chư vị chưa nghĩ đến, sẽ có các chủng các dạng chấp trước và can nhiễu của ‘tình’ mà chư vị chưa nghĩ đến. Nguồn của những loại can nhiễu ấy là từ gia đình, xã hội, bạn bè thân quyến, thậm chí giữa các đồng tu chư vị với nhau; hơn nữa còn có can nhiễu [từ] hình thế xã hội nhân loại, can nhiễu [từ] quan niệm hình thành trong xã hội nhân loại. Hết thảy hết thảy những điều đó đều có thể lôi kéo chư vị trở về trong chốn người thường. Chư vị có thể xung phá hết thảy điều ấy, thì chư vị có thể bước hướng Thần. Do đó đã là một người tu luyện mà giảng, có thể kiên định bản thân, có thể có được chính niệm kiên định không gì có thể lay động được, đó mới thật là xuất sắc. Như kim cương, vững như bàn thạch, không ai lay động nổi, tà ác thấy thế đều thấy sợ. Nếu thật sự có thể khi khó nạn trước mặt mà niệm đầu rất chính, khi bức hại tà ác ở trước mặt, khi can nhiễu ở trước mặt, chư vị nói một câu [với] chính niệm kiên định liền có thể khiến tà ác lập tức giải thể, (vỗ tay) liền có thể khiến những ai bị tà ác lợi dụng phải cúi đầu đào tẩu, liền khiến bức hại mà tà ác nhắm vào chư vị [phản tan đi như] khói tiêu mây tản, liền khiến can nhiễu mà tà ác nhắm vào chư vị tiêu mất không còn tung tích. Chính một niệm chính tín này, ai có thể giữ vững chính niệm này, ai có thể đi đến cuối cùng, thì người đó có thể thành vị Thần vĩ đại được tạo ra trong Đại Pháp. (vỗ tay thời gian lâu)” (“Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Miền tây Mỹ quốc“)

Cảm tạ Sư phụ tôn kính! Cảm ơn các bạn đồng tu!

 


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/12/明慧法会–用正念证实大法-救度众生-264755.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/11/27/136454.html
Đăng ngày 19-12-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share