Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-11-2012] Ngay khi ông trưởng thôn bước ra khỏi phòng tôi bị giam lần trước, ông ấy bảo với mẹ tôi rằng ông ấy sẽ làm bất cứ điều gì để tôi được thả ra, kể cả điều này có làm ông ấy mất việc… [Sau đó] tôi nói với ông: “Toàn thể gia đình tôi đều rất biết ơn ông”… Khi chúng tôi nói lời chào tạm biệt, ông ấy nói: “Tôi thấy hy vọng từ Pháp Luân Công. Anh phải chú trọng hơn đến sự an toàn của mình. Anh nên biết rằng Đảng Cộng sản không sợ làm những việc xấu xa để duy trì quyền lực của nó đâu.”

— Trích từ tác giả

Là một đệ tử Đại Pháp, được chứng kiến sức mạnh vô biên của Đại Pháp, tôi đang nhận lấy cơ hội trân quý này để chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình.

Tôi tình cờ gặp được Đại Pháp ở một điểm luyện công hồi tháng 07 năm 1997. Sau khi xem qua một lượt tài liệu giới thiệu, tôi đã ngay lập tức ngồi xuống và luyện bài tĩnh công. Không lưỡng lự, tôi tham gia vào lớp học Pháp và luyện công hàng ngày. Khi tôi tiếp tục tu luyện, tôi cảm thấy rằng mỗi một tế bào của tôi như tràn ngập hạnh phúc. Thiên mục của tôi đã nhìn thấy một Pháp Luân đang xoay và Sư phụ đã tịnh hóa thân thể tôi. Đại Pháp thật sự tuyệt diệu và phi thường.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 07 năm 1999, tôi đã thỉnh cầu lên chính phủ và chăm chỉ phát tài liệu giảng chân tướng. Và kết quả là tôi đã bị bắt rất nhiều lần và sau đó thì bị kết án lao động cưỡng bức. Trước khi tôi bị giam, tôi là một người bán hàng và có lượng khách hàng lớn, họ đến từ mọi nơi. Sau khi tôi được thả ra, tôi đã quyết định chia sẻ những điều tôi đã trải qua khi bị đàn áp và chân tướng về Pháp Luân Công cho tất cả những vị khách hàng của tôi. Tôi đã viết một bức thư chi tiết về những kinh nghiệm của mình và sao thành nhiều bản. Đối với những khách hàng mà cá nhân tôi rất quen thân, tôi đã đến thăm họ và đưa bức thư đó trực tiếp cho họ. Còn đối với những khách hàng mà tôi cũng không quen biết họ lắm, tôi gửi thư đó cho họ. Vào tháng 09 năm 2003, tôi đã hoàn thành việc giảng chân tướng cho tất cả những vị khách hàng của tôi. Sau đó, tôi đã quyết định về quê – một vùng nông thôn – nơi mà tôi đã giúp mọi người biết được sự thật. Tôi cũng đã muốn mang lại hy vọng và ánh sáng cho họ.

Lúc trở về quê, tôi đã đảm nhận hơn một héc-ta hoa màu của gia đình và học cách trồng và bán rau. Làng tôi đã qua tay bốn vị trưởng thôn kể từ khi tôi về vào tháng 09 năm 2003, và bằng nỗ lực giảng chân tướng của mình, tất cả họ đều đã giúp đỡ tôi bằng cách này hay cách khác.

Vị trưởng thôn đầu tiên giúp tôi giảng rõ sự thật khi biết được chân tướng từ tôi

Vị trưởng thôn đầu tiên đã đảm chức được hơn hai chục năm rồi và cũng là người được dân làng coi trọng nhất. Tôi có một lần nói chuyện với ông về Pháp Luân Công trước khi cuộc đàn áp bắt đầu. Tôi cũng đã viết cho ông một bức thư giảng chân tướng sau khi tôi được thả khỏi trại lao động. Chẳng bao lâu sau khi tôi trở về nhà, viên chức Phòng 610 và cảnh sát đã đến để kiểm tra tôi. Lo lắng cho sự an toàn của tôi, bố mẹ tôi đã trình bày những nỗi lo lắng của họ với ông trưởng thôn, ông đã an ủi họ bằng câu nói: “Đừng có sợ. Pháp Luân Công đang bị đối xử bất công.” Ông ấy đảm bảo lại với họ rằng tôi sẽ ổn thôi. Khi ông ấy có cơ hội gặp ông Chủ tịch Hội đồng Nhân dân, ông trưởng thôn thậm chí đã giảng chân tướng cho ông kia. Ông Chủ tịch đáp lại: “Chính quyền trung ương đang thi hành một chính sách để loại bỏ hoàn toàn Pháp Luân Công. Thế ông có muốn làm trưởng thôn nữa không? Làm sao ông dám đứng cùng phía với Pháp Luân Công chứ?” Ông trưởng thôn sau đó đã rời khỏi vị trí công tác của mình, nhưng lại sớm được nhận vào một chức quản lý với mức lương cao bởi một doanh nghiệp ở địa phương.

Một hôm ông trưởng thôn đã đến cái lán của tôi qua ruộng rau và nói: “Các bạn đồng nghiệp của tôi đã nhận được rất nhiều tờ rơi về Pháp Luân Công và đã có những cuộc đàm luận rất thú vị. Họ hỏi tôi nhiều câu hỏi, mà có một vài câu tôi không trả lời tốt cho lắm. Đó là lý do tại sao tôi lại ở đây để hỏi anh chân tướng.

Ông ấy hỏi: “Pháp Luân Công bảo mọi người thoái đảng. Điều này không phải là đang tham gia vào tới chính trị chứ? Đảng Cộng sản thật sự rất thối nát rồi, nhưng làm thế nào những người đó có thể chắc chắn thoái khỏi nó mà vẫn an toàn?” Một bác nông dân đi ngang qua và tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của chúng tôi. Bác ấy đã quay lại và gõ cửa: “Tôi cũng muốn biết thêm về Pháp Luân Công và nghe thêm về những gì mà các anh đang nói.” Tôi đã đưa cho họ cuốn Chuyển Pháp Luân, Cửu Bình, một vài đĩa giảng chân tướng và những tài liệu khác để họ đọc. Họ đã chia sẻ những tài liệu với họ hàng và bạn bè của họ sau khi họ đọc xong.

Vị trưởng thôn thứ hai đã giúp gia đình tôi yêu cầu thả tôi vô điều kiện

Vị trưởng thôn thứ hai này là một người ăn chay, ông cũng đã từng là một quản lý cho một công ty trong nhiều năm. Bởi vì năng lực lãnh đạo tốt nên ông ấy đã được đề bạt lên làm trưởng thôn. Trong suốt năm đầu nhiệm kì của ông ấy, vẫn chưa hề nó một địa điểm giảng chân tướng nào ở huyện chúng tôi cả. Hầu hết những học viên địa phương của chúng tôi đều là người cao tuổi với học vấn thấp. Theo tôi thì thật là quá khó cho những học viên cao tuổi này truy cập vào Minh Huệ và vì thế tất cả những tài liệu đều được cung cấp từ những học viên ở ngoài thị trấn.

Một hôm có một bác học viên cao tuổi đưa cho tôi một bản tài liệu giảng chân tướng và nói: “Cái này rất là hay. Tôi chỉ có mỗi hai bản thôi. Tôi sẽ đưa cho anh một bản và giữ lại bản kia để chia sẻ với những đồng tu khác.” Sau khi đọc nó ở nhà, tôi đã nghĩ rằng sẽ tuyệt vời làm sao nếu như mọi người có thể có một bản tài liệu tuyệt vời này. Vì thế tôi đã đi đến hàng photocopy và sao ra vài chục bản.

Một vài ngày sau đó, tôi đã đi đến một cửa hàng khác để sao ra thậm chí là nhiều bản hơn lần trước, số lượng gấp đôi. Ông chủ cửa hàng đã mang ra một thùng giấy photo. Thậm chí tôi vẫn không xong sau hơn bảy tiếng đồng hồ. Sau đó thì cái máy photo đã bị hỏng và tôi cảm thấy một chút khó chịu, và tất cả các chủng quan niệm người thường bất ngờ xuất hiện trong đầu tôi. Vì tôi đã thất bại khi thanh lý trường của bản thân, ông chủ cửa hàng đã nhận ra tôi đang sao chép tài liệu về Pháp Luân Công. Ông ấy đã gọi cho cảnh sát, và cảnh sát đã đến ngay cửa hàng và bắt tôi.

Phải nói là tôi đã lo lắng khi ông chủ cửa hàng đó báo tôi với cảnh sát, nhưng tôi đã bình tĩnh ở trong đồn công an. Một công an đã tát mạnh vào mặt tôi khi tôi từ chối khai ra nguồn tài liệu của mình. Tuy nhiên, tôi đã không hề cảm thấy bị đau mà thay vào đó tôi cảm thấy thanh thản.

Sau đêm đó, cảnh sát đã chuyển tôi đến trại giam của sở cảnh sát huyện. Ở đó tôi đã ngay lập tức tuyệt thực để phản đối việc tôi bị bắt. Bố mẹ tôi và những người họ hàng khác đã đến thăm tôi vào ngày thứ ba. Họ đã cực kì lo lắng, mẹ tôi cứ khóc và năn nỉ tôi ăn chút gì đó. Ông trưởng thôn và thư kí Ủy ban Chính trị và Pháp luật đã đến vào ngày thứ năm. Ông trưởng thôn nói: “Anh đã không ăn uống gì mấy hôm nay rồi và tôi không nghĩ rằng anh có thể chịu được. Sẽ không ai làm phiền anh nếu như anh chỉ luyện Pháp Luân Công ở nhà nhưng bây giờ sự việc này là anh đang cố sao chép những thứ bị chính quyền cấm. Anh cần tự mình chịu đựng hậu quả, anh sẽ gặp vấn đề về sức khỏe vì anh đã tuyệt thực.” Tôi đáp lại: “Tôi có thể vẫn làm các bản sao nếu nó không liên quan đến Pháp Luân Công chứ?” Tôi đã dừng lại một chút và bình tĩnh nhìn vào mắt của họ. Họ chẳng nói lời nào, tôi nói tiếp: “Tại sao tôi không thể sao chép tài liệu Pháp Luân Công chứ? Ai mà lại sợ sự thật chứ? Sao chép các tài liệu Pháp Luân Công hay những thứ khác là quyền và tự do của tôi. Tôi chẳng làm sai điều gì và cũng không phạm luật nào hết. Tôi nên phải được thả tự do ngay.

Vào ngày thứ 10 khi tôi bị giam, gia đình tôi đã đến đón tôi và kể cho tôi về những gì đã xảy ra vài ngày trước từ lúc ông trưởng thôn đến thăm. Ngay khi ông trưởng thôn bước ra khỏi phòng tôi bị giam lần trước, ông ấy bảo với mẹ tôi rằng ông ấy sẽ làm bất cứ điều gì để tôi được thả ra ngoài, kể cả điều này có làm ông ấy mất việc. Trong vài ngày sau, ông ấy đã đi cùng gia đình tôi đến cơ quan cảnh sát mỗi ngày để yêu cầu thả tôi ra.

Tôi đã mua một cái máy tính, máy in, và đầu sao đĩa sau việc này. Một đồng tu đã đưa tôi một phần mềm có thể đột phá phong tỏa Internet và chẳng mấy tôi đã tạo ra một trang tài liệu riêng của mình. Khi tôi phát cửu bình về Đảng Cộng sản và Giang Trạch Dân đến nhà của ông trưởng thôn, tôi đã nói với ông ấy: “Toàn thể gia đình tôi rất biết ơn ông. Hai cuốn sách này rất trân quý và tôi đã đặc biệt làm chúng cho ông. Xin ông hãy chia sẻ với tôi những ý nghĩ của mình sau khi ông đọc chúng.” Ông ấy đã đồng ý và cảm ơn tôi. Ông ấy cũng cho biết ông sẽ không đảm nhiệm sau khi hết nhiệm kì này. Theo như ông thấy, Đảng Cộng sản mà ông ấy đã cống hiến đã quá thối nát rồi. Khi chúng tôi nói lời tạm biệt, ông nói: “Tôi nhìn thấy hy vọng từ Pháp Luân Công. Anh phải chú trọng nhiều hơn đến sự an toàn của mình nhé. Anh biết đấy Đảng Cộng sản không sợ làm những việc xấu xa để duy trì quyền lực của nó đâu.”

Vị trưởng thôn thứ ba nhờ tôi giúp ông thoái đảng

Một hôm, vị trưởng thôn thứ ba đã đi theo những quan chức địa phương đến ruộng rau của tôi. Cái lán nhỏ của tôi bỗng nhiên trở nên chật cứng. Bí thư đảng ủy thị trấn nói: “Những ngày này tờ rơi về Pháp Luân Công ở khắp mọi nơi và chúng thậm chí còn đến cả văn phòng của chúng tôi. Có quá nhiều! Chúng tôi đến đây hôm nay để yêu cầu anh viết một bản cam kết là không phân phát tài liệu Pháp Luân Công nữa. Chúng tôi có một lớp học mà anh phải tham gia vì anh là một học viên Pháp Luân Công nổi tiếng ở huyện này.

Tôi đã đáp lại: “Không có lớp học nào ở đây hết. Nó chính là một lớp tẩy não đặc biệt để đàn áp Pháp Luân Công. Khi tôi ở trong trại lao động cưỡng bức, những bạn tù giám sát tôi suốt ngày đêm. Các lính canh đã sốc tôi bằng dùi cui điện khi tôi từ chối từ bỏ Pháp Luân Công, và sau đó thì họ đã còng tay tôi lại và treo tôi lên bằng còng tay trong tám giờ đồng hồ.

Vị trưởng thôn đã xen vào: “Chỉ là anh biểu hiện là đã thay đổi thôi, làm thế thì họ sẽ không làm phiền anh mỗi ngày nữa.” Tôi đáp: “Tôi sẽ không đồng ý, cũng không tham gia lớp học nào hết. Tổ chức thế giới Điều tra về cuộc đàn áp Pháp Luân Công sẽ không bỏ qua bất kỳ ai đang đàn áp Pháp Luân Công.” Họ bắt đầu hội ý với nhau và tôi nói: “Xin phép các vị tôi cần phải tưới nước cho ruộng rau bây giờ. Tôi hy vọng là các vị có thể biết rõ hơn về Pháp Luân Công. Những tờ rơi này liên quan đến tương lai của mọi người.

Một hôm sau ông trưởng thôn lại đến và nói: “Bây giờ những vị quan chức cấp cao đã liên tục giao cho mọi người để điều tra về những hoạt động của anh. Một lần tôi đã nhận được một cuộc gọi lúc nửa đêm, yêu cầu rằng: chúng tôi đến nhà anh để khám xét anh bởi vì các biểu ngữ Pháp Luân Công ở khắp mọi nơi. Tôi đã bảo họ: “Tôi có thể làm gì muộn thế này ở nhà của anh ấy chứ? Anh ấy dậy vào 4 giờ sáng hàng ngày để đi bán rau. Bố mẹ anh ấy đã hơn 70 tuổi rồi. Anh ấy là đứa con duy nhất trong gia đình và đang trông nom ruộng rau cho họ. Chúng tôi không thấy rằng anh ấy có thời gian để làm bất kể điều gì khác. Sao lại đến nhà anh ấy vào buổi đêm để làm gì?” Tôi trả lời: “Tôi đánh giá cao điều này, tôi muốn đưa cho ông vài đĩa chứa các sách điện tử và những phần mềm gần đây nhất mà ông có thể phá vỡ sự phong tỏa Internet. Ông có thể chia sẻ chúng với họ hàng và bạn bè của ông sau khi ông cài xong.” Ông ấy vui vẻ đồng ý.

Ông ấy đã đến thăm tôi một thời gian sau và nói: “Tôi chắc rằng Đảng Cộng sản sẽ bị diệt vong. Trời sẽ không dung thứ cho hành động mổ cướp nội tạng người. Bây giờ tôi đã hiểu tại sao có rất nhiều người thoái đảng. Anh cũng sẽ giúp tôi thoái đảng chứ? Tôi không muốn làm trưởng thôn nữa.

Vị trưởng thôn thứ tư ủng hộ Pháp Luân Công

Không lâu sau khi vị trưởng thôn thứ tư đảm nhận chức vụ của mình, ông ấy đã đến ruộng rau của tôi và nói: “Bây giờ là thời gian rất nhạy cảm. Anh tốt nhất là không nên ra ngoài nữa. Cũng đừng liên lạc với bất kể học viên Pháp Luân Công nào khác.” Tôi nói:“Đảng Cộng Sản là cực kì nhạy cảm và ngay cả những khuấy động nhẹ nhất cũng có thể khiến nó sợ hãi. Nó đã đàn áp Pháp Luân Công trong nhiều năm nay. Tôi không thừa nhận những điều này gọi là nhạy cảm. Anh cũng không nên thừa nhận chúng. Khi anh nói về chủ đề Pháp Luân Công, hãy để tôi nói cho anh những gì tôi biết về Pháp Luân Công nếu như anh không phiền.

Trong suốt ba năm, tôi đã tự viết những câu đối giảng chân tướng cho gia đình sử dụng và tặng cho họ hàng và các bạn bè của tôi như những món quà trong các dịp lễ. Một năm, vào mùng ba Tết Nguyên đán, mẹ tôi bảo tôi rằng có ai đó đến chép và chụp ảnh lại những chữ ở trên câu đối.

Không lâu sau Tết, quan chức Phòng 610 của quận và phòng công an đến quấy nhiễu gia đình tôi nhiều lần, khiến cho mẹ tôi hết sức lo lắng. Khi trưởng thôn biết rằng mẹ tôi sợ, ông nói: “Phiền phức lớn của câu đối này là gì? Nếu chúng không nói về sự bất công đối với Pháp Luân Công ở vế đầu tiên, thì tại sao họ lại quá sợ Pháp Luân Công như thế? Họ chỉ biết làm những điều như thế này để khiến mọi người kinh hãi.

Bước đi tốt trên con đường tu luyện của mình

Trong suốt quãng thời gian hai năm đầu tôi trở về quê, có hơn chục người cứ đến để quấy nhiễu tôi ở nhà. Trong những năm gần đây, họ âm thầm biến mất. Trong suốt kì đại hội lần thứ 18 của tà đảng, hai chuyện rắc rối đã xảy ra ở nơi mà các học viên bị bắt thế nhưng tôi vẫn hoàn toàn yên ổn.

Tôi mới chỉ gần 30 tuổi khi tôi trở về quê vào năm 2003. Nhìn thấy tôi bận rộn chăm sóc ruộng rau của mình, một vài người dân làng không thể hiểu nổi và họ muốn biết: “Cháu là sinh viên tốt nghiệp đại học. Sao cháu lại làm công việc đồng áng này chứ?” Tôi trả lời: “Thực ra cháu thấy cực kì may mắn khi tu luyện Pháp Luân Công và cháu thấy nó sẽ mang lại tương lai cho cháu. Cháu muốn chỉ cho mọi người thấy các học viên Pháp Luân Công là khác với những người đóng giả trên tivi và để giúp họ biết sự thật về Pháp Luân Công.

Tôi biết rằng con đường tu luyện của tôi là được an bài bởi Sư phụ và tôi sẽ cố gắng hết sức mình trong mọi việc mình làm. Mỗi ngày, tôi dậy từ 3 giờ sáng để luyện công và học Pháp mỗi lần 30 phút. Sau đó tôi phát chính niệm lúc 4 giờ. Tiếp theo tôi gói tài liệu giảng chân tướng vào và đẩy một thùng rau đến cho những người nông dân ở chợ để bán. Trên đường đi tôi luôn đọc nhẩm Chuyển Pháp Luân và những kinh văn Đại Pháp. Tôi không có bất kể suy nghĩ gì khác. Tôi thường nghĩ đây là Sư phụ dẫn dắt tôi đi trên con đường thành Thần.

Một lần trong khi đang đứng ở trong đám đông người dân ở chợ, tôi đã ở trong một trạng thái thanh tĩnh với chỉ một ý niệm ở trong đầu: “Tôi hy vọng tất cả mọi người có thể nhận được phúc lành từ Đại Pháp và thoát khỏi tai ương.” Vào thời khắc đó, tôi thực sự cảm thấy một niềm vinh hạnh được làm một lạp tử của Đại Pháp như thể tôi có thể kiểm soát được ý nghĩ của mọi người để khiến họ đến với tôi, nghe sự thật và đón nhận tài liệu giảng chân tướng.

Luôn ghi nhớ những lời giảng của Sư phụ ở trong tâm trí, tôi không ngừng nghĩ về làm thế nào để mình có thể cứu thêm nhiều người hơn nữa. Tôi đã lắp đặt chương trình của Đài Truyền hình Tân Đường Nhân và quảng bá cho chương trình này năm 2007. Sau khi tôi cài đặt lần đầu tiên thành công, mọi người hết người này đến người khác cũng đến và hỏi các thiết bị để có thể lắp đặt chương trình của Đài Truyền hình Tân Đường Nhân ở nhà của họ. Tôi đã có những cuộc nói chuyện thoải mái với tất cả mọi người.

Càng tu luyện, tôi càng cảm thấy được sự vô biên và tinh thâm của Đại Pháp. Tôi mãi mãi biết ơn Sư phụ bởi sự từ bi vĩ đại của Người. Tôi cũng xin cảm ơn đến các bạn đồng tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/19/明慧法会–四村长仗义相助-世人闻真相-265024.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/11/26/136437.html
Đăng ngày 19-12-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share