Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-11-2012] Vào ngày 25 tháng 04, công an thông báo không ai được phép tu luyện Pháp Luân Công. Một học viên nói với tôi, “Chính quyền không cho phép chúng ta tu luyện, vì vậy chúng ta hãy quên việc tu luyện đi. Đừng làm gì nghiêm trọng cả.” Tôi nói, “Tại sao chị lại tuân theo quy định đó của Chính phủ?” Cô ấy nói Chính phủ có quyền lực mạnh hơn chúng ta. Tôi nói, “Tôi đã từng ghen tị với chị vì chị đọc rất nhanh. Không phải là chị vẫn học Pháp hàng ngày sao? Làm thế nào mà chị lại không biết là ai mạnh hơn. Đại Pháp là Pháp của vũ trụ. Một quốc gia làm sao sánh nổi với Đại Pháp? Tôi vẫn muốn tu luyện.”

–Trích từ bài viết của tác giả

Tôi đã gặp nhiều điều không may mắn trong cuộc sống. Tôi suýt bị chết đuối khi lên mười tuổi và đã bị hôn mê cả một ngày. Bố tôi qua đời lúc tôi 20 tuổi. Tôi bị ngã từ trên giá để hành lý trên xe buýt lúc 31 tuổi; Tôi bị bất tỉnh cả ngày và bị đau lưng kinh niên do trật khớp cột sống. Tôi mắc rất nhiều bệnh: tôi bị đục thủy tinh thể (tôi chỉ có thể nhìn được rất mờ), một khối u không thể chạm đến được, phát triển chậm trong mũi (tôi thậm chí không thể rửa mặt), suy nhược thần kinh, và đau đớn mỗi khi tôi quay đầu. Chỉ có tai tôi là còn tốt. Có lần, tôi đã phải nằm trên giường mất nửa năm. Tôi nghĩ thà chết đi còn hơn là phải chịu đựng bệnh tật như thế này.

Vì sức khỏe kém, tôi cố gắng tập nhiều loại khí công. Tôi còn đến cả chùa để cầu Phật. Chồng tôi đi cùng tôi. Tôi hứa trước tượng Bồ Tát rằng tôi sẽ thắp hương và quỳ lạy ngài vĩnh viễn, nếu không cả gia đình tôi sẽ chết một cách thê thảm. Chúng tôi lập một phòng thờ nhỏ trong nhà và đặt tượng Bồ tát ở đó. Một lần, tôi không thể đứng dậy sau khi quỳ gối cầu nguyện trong phòng thờ. Tôi đợi chồng tôi về và giúp tôi đứng dậy. Chồng tôi phải bế tôi lên giường. Tôi cuối cùng đã có thể ngồi dậy sau khi nằm một lúc.

Một người bạn là bác sỹ đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi. Chúng tôi đã thử tập nhiều loại khí công cùng nhau. Một ngày năm 1997, cô ấy nói với tôi rằng cô ấy vừa biết một môn tập rất tốt, là Pháp Luân Công và do một Sư phụ thật truyền dạy. Cô ấy bảo tôi tu luyện cùng cô ấy. Tôi rất nghi ngờ, nhưng cô ấy thì rất kiên định. Tôi nói với cô ấy tôi e ngại rằng môn khí công này rồi cũng sẽ vô dụng giống như các môn khí công khác mà tôi đã thử. Tuy nhiên, cô ấy không từ bỏ, và còn bảo tôi đến điểm luyện công. Tôi đã đến đó. Tôi chỉ đi học có 2 năm và đã không đọc một quyển sách nào trong suốt 40 năm; Tôi chỉ biết vài ký tự tiếng Trung. Bạn tôi đọc Chuyển Pháp Luân cho tôi. Khi ấy tôi không hiểu nhiều lắm, nhưng tôi đã không thể nói gì và cũng không thể cầm được nước mắt trong lúc lắng nghe. Tôi không thể hiểu tại sao. Đó có phải là vì nội dung của quyển sách đã làm tôi cảm động không? Tôi hỏi mượn bạn tôi quyển sách và cô ấy đưa cho tôi.

Chúng tôi đi đến điểm luyện công tại một nông trang trong làng. Lúc đầu tôi đã không thể đi bộ đến đó vì cái lưng đau của tôi. Tôi mang theo một cái túi vải. Tôi cứ đi vài bước thì lại quỳ lên túi để đi tiếp. Khi tôi đang luyện bài công pháp thứ hai “Pháp Luân Trang pháp”, tôi đã phải quỳ xuống và nghỉ ngơi sau mỗi động tác. Tôi vã hết mồ hôi vì đau lưng. Tuy nhiên, tôi cảm thấy lưng tôi hồi phục dần dần khi tôi tiếp tục tập luyện.

Hai tuần sau, tôi đọc đến phần “bất nhị pháp môn” trong Chuyển Pháp Luân. Tôi lập tức mang tượng Bồ tát ra sân sau nhà và đập vỡ. Tôi cũng đốt hết các quyển sách khí công khác để làm sạch môi trường của tôi. Một cán bộ làng nhìn thấy những gì tôi làm và nói, “Chị thật to gan đấy. Chị không thấy sợ à?” Tôi nói,“Không, những thứ này đều không tốt. Bây giờ tôi đang tu luyện Đại Pháp chân chính.”

Chồng tôi bắt đầu chú ý đến những thay đổi của tôi. Trước kia, tôi không thể đứng được lâu và không thể cúi xuống, nhưng bây giờ thì tôi có thể làm được và không gặp vấn đề gì cả. Tôi cũng thôi hút thuốc. Anh ấy rất tò mò muốn biết loại khí công nào có uy lực đến vậy. Trước đây, anh ấy đã giấu quyển sách Chuyển Pháp Luân của tôi, vì vậy anh ấy rất xấu hổ khi muốn học. Do đó, anh ấy bí mật học Pháp Luân Công. Anh đọc Chuyển Pháp Luân khi tôi đang nấu ăn. Tôi để anh ấy đọc sách vì anh ấy không giấu sách của tôi nữa. Anh bắt đầu tu luyện cùng năm với tôi. Vào lúc đó anh đang hút thuốc, nhưng thấy thuốc lá nhạt thếch. Anh ấy nghĩ rằng đó là vì thuốc lá có chất lượng kém và chuyển sang một loại đắt tiền hơn, nhưng anh vẫn không thấy có vị gì cả. Cuối cùng anh nhận ra rằng Sư phụ đang giúp anh ấy bỏ thuốc. Anh bỏ thuốc lá và không uống rượu nữa.

Một trong những học viên học cùng tôi là một cô giáo. Cô thường nói rằng cô đã đọc xong Chuyển Pháp Luân nhiều lần. Tôi rất ghen tị và cũng lo lắng. Tôi nghĩ: “Tôi chỉ luyện công mà không học Pháp. Làm sao tôi có thể tu luyện? Cô ấy không mất nhiều thời gian để đọc xong quyển sách. Tôi sẽ phải làm gì đây? Tôi thậm chí không thể đọc. Sư Phụ, làm thế nào để con có thể tu luyện đây?” Tôi khóc và rồi ngủ thiếp đi. Trong mơ, tôi ngồi đả tọa (lúc đó tôi chưa thể ngồi đả tọa) và trong tay tôi cầm Chuyển Pháp Luân. Tôi đọc và nhanh chóng nhớ Luận Ngữ. Tôi tỉnh dậy và rất hồi hộp. Kể từ đó, việc học Pháp trở nên dễ dàng hơn, chỉ có vài ký tự là tôi không biết. Sau đó tôi hiểu rằng Sư phụ đang giúp đỡ tôi.

Một lần, chồng tôi hỏi: “Hàng ngày, khi luyện bài tĩnh công em có thể ngồi đả tọa được trong bao lâu?” Tôi nói tôi thấy tê chân và tôi chỉ có thể ngồi ít hơn 20 phút. Anh ấy nói rằng anh làm tốt hơn tôi, vì anh có thể ngồi nửa tiếng. Lúc mới tu luyện anh không tham gia học Pháp nhóm hay trao đổi với các học viên khác. Sau đó, trong một Kinh văn mới, Sư phụ có giảng rằng chúng ta phải học Pháp cùng nhau. Chồng tôi nói rằng anh không thể tu luyện ở nhà một mình được nữa. Sau đó anh dọn dẹp một phòng trống ở nơi làm việc, trải thảm lên sàn và mời các học viên khác đến học Pháp cùng. Tất cả các học viên trong thị trấn chúng tôi đều học cùng nhau.

Không chấp nhận tà ác, đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công

Vào tháng 04 năm 1999, chính quyền địa phương đột ngột thông báo rằng các sách Đại Pháp phải được nộp lại. Tôi rất không sẵn lòng nhưng vẫn nộp lại 02 quyển mà tôi đã sao lại. Vào ngày 25 tháng 04, công an thông báo rằng không ai được phép tu luyện Pháp Luân Công nữa. Một học viên nói với tôi, “Chính quyền không cho phép chúng ta tu luyện, vì vậy chúng ta hãy quên việc tu luyện đi. Đừng làm căng nữa.” Tôi nói, “Tại sao chị lại tuân theo quy định đó của Chính phủ?” Cô ấy nói Chính phủ có quyền lực mạnh hơn chúng ta. Tôi nói, “Tôi đã từng ghen tị với chị vì chị đọc rất nhanh. Không phải là chị vẫn học pháp hàng ngày sao? Làm thế nào mà chị lại không biết là ai mạnh hơn. Đại Pháp là Pháp của vũ trụ. Một quốc gia làm sao sánh nổi với Đại Pháp? Tôi vẫn muốn tu luyện.

Vài ngày sau, tôi được biết vài học viên đã đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Tôi nói, “Mỗi chúng ta đều là một phần của vũ trụ. Tất cả chúng ta đều hưởng lợi từ Đại Pháp. Mọi người đã đi, tại sao tôi lại không đi?” Chồng tôi nói,“Em đúng. Em không biết cách đi đến đó, vì thế anh sẽ đi cùng em.” Khi chúng tôi đến Bắc Kinh, chúng tôi không biết một ai ở đó và không biết phải làm gì, vì vậy chúng tôi đi bộ quanh quảng trường Thiên An Môn cho đến tận sáng hôm sau và lại quay về nhà.

Vào ngày 20/7/1999, một lần nữa chúng tôi biết rằng đang có một cuộc thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Chúng tôi lên kế hoạch đi tới Tỉnh ủy. Chúng tôi đi suốt đêm, nhưng khi chúng tôi tới được thành phố trung tâm của tỉnh, công an đã chặn xe chúng tôi lại trước khi chúng tôi có thể đến được cơ quan chính phủ. Một học viên khác và tôi giúp mọi người thoát ra. Cuối cùng chúng tôi phải ở lại đồn công an một đêm. Sau đó Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã vu khống Pháp Luân Công. Vì vậy, một vài học viên và tôi đi đến Bắc Kinh lần nữa. Tôi bị tách khỏi nhóm ở Bắc Kinh nhưng gặp một học viên khác đến từ Vũ Huyệt, tỉnh Hồ Bắc. Anh ấy đưa tôi các thông tin liên lạc của một học viên Bắc Kinh. Tôi tìm thấy anh ấy và chúng tôi cùng đi đến Văn phòng kháng cáo.

Rất khó để vào được Văn phòng kháng cáo, và tôi tách khỏi các học viên khác. Tôi đi vào trong và lấy tờ đơn. Tôi phải viết lý do kháng cáo vào trong đơn. Tôi trả tiền cho một người đàn ông để ông ta giúp tôi điền vào tờ đơn. Tôi bảo ông ấy viết, “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Sư Phụ của chúng tôi vô tội.” Anh ta nói chúng tôi sẽ bị giết nếu viết như vậy. Tôi nói, “Được thôi, người mất đầu sẽ là tôi, không phải là anh.” Anh ấy chỉ vào một người đàn ông đứng gần và nói, “Hãy để anh ta giúp chị điền vào tờ đơn.” Tôi đến chỗ người đó và nhận ra anh ta là một công an mặc thường phục. Anh ta đưa tôi đến một căn phòng có nhiều học viên cũng đang bị giam giữ. Công an tát vào mặt họ và đổ hết các đồ họ mang theo lên sàn. Sáu học viên bị tát. Tôi là người duy nhất không bị đánh.

Sau đó, chúng tôi bị đưa đến trại tạm giam. Tôi lập tức ngồi đả tọa và không nói với bất kỳ ai khi bị đưa vào buồng giam. Trưởng buồng giam nói, “Hãy bỏ chân ra!” Tôi phớt lờ anh ta. Sau đó anh ta nói, “Lên thớt.” Tôi không hiểu ý anh ta là gì, nhưng một người khác dùng đế giầy đánh vào đầu tôi. Tôi không mở mắt cũng không cử động. Tôi niệm trong đầu,“Kiên tu Đại Pháp tâm bất động” (Kiến Chân Tính, Hồng Ngâm II). Trưởng buồng giam yêu cầu người đàn ông đó ngừng đánh tôi. Anh ta nói với một phụ nữ già hơn: “Trông chừng cô ta, cô ta là một học viên Pháp Luân Công thực sự đấy. Cô nói chúng ta đã đánh sai người và cô không tu luyện Pháp Luân Công sau khi chúng tôi đánh cô vài lần.” Tôi đã từng có vấn đề về dây thần kinh, nhưng sau cú đánh đó tôi không bao giờ có triệu chứng như vậy nữa. Tôi đã vượt qua khảo nghiệm lần này.

Sau vài ngày trong trại tạm giam, những ai khai tên và địa chỉ của mình cho cảnh sát thì được về nhà. Chỉ một vài người chúng tôi phải ở lại. Người quản lý yêu cầu chúng tôi cung cấp tên và địa chỉ. Tôi dùng tên của con trai tôi và công an địa phương đưa tôi về nhà. Tôi bị giam giữ 2 tuần tại đồn cảnh sát địa phương.

Vài ngày sau khi được thả ra, Sư phụ cho công bố bài “Tiến đến viên mãn”. Các học viên khác và tôi chia sẻ suy nghĩ và quyết định mười người trong số chúng tôi sẽ đi đến Bắc Kinh lần nữa. Chúng tôi lên kế hoạch đi lại và chuẩn bị đi lúc 3 giờ sáng. Tuy nhiên, chi tiết của hành trình bị lộ ra ngoài và chín học viên đã bị bắt. Mọi người đều bị bắt ngay khi ra khỏi nhà. Tôi là người duy nhất không bị bắt và đến được thành phố trung tâm của tỉnh một cách dễ dàng. Tôi lên chuyến tầu lúc 7 giờ và đến Bắc Kinh. Ở đó tôi gặp vài học viên đến từ Thạch Gia Trang và chúng tôi chia sẻ một số kinh nghiệm. Một công an mặc thường phục tiến đến chỗ chúng tôi và giả vờ là một học viên, hỏi chúng tôi định làm gì tiếp theo: “Treo các biểu ngữ lên hoặc hô to ‘Pháp Luân Đại Pháp Hảo!’” Chúng tôi không nhận ra là anh ta đã lừa dối chúng tôi cho đến khi anh ta đưa chúng tôi lên xe công an.

Khi đến đồn công an, tôi là người đầu tiên bước vào. Một công an tiến về phía chúng tôi với dùi cui điện trên tay. Khi ấy tôi không biết cái dùi cui điện trông như thế nào, vì vậy tôi tự hỏi cái vật phát sáng trên tay anh ta là gì. Tôi mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay, và viên công an đã sốc điện vào chỗ tay trần của tôi. Đầu tiên tôi không kịp phản ứng, nhưng khi anh ta cố gắng sốc điện tôi lần thứ hai, tôi chặn anh ta lại và nói, “Anh có bị điên không?! Anh đang làm gì thế?” Anh ta nói, “Có phải cô tuân theo nguyên lý ‘Chân – Thiện – Nhẫn không’?” Tôi nói, “Đúng thế, tôi sống theo nguyên lý ‘Chân – Thiện – Nhẫn,’ và anh muốn đánh tôi và sốc điện tôi bằng một dùi cui điện? Anh không phân biệt được tốt xấu à? Điều gì là đúng?” Anh ta không nói được lời nào, bỏ dùi cui xuống và ra khỏi phòng. Tôi cũng đi ra khỏi phòng. Những người bị bắt lần lượt bị kéo đi; Tất cả họ đều bị đánh đập dã man.

Sau này tôi mới nhận ra rằng việc chặn người công an vào hôm đó xuất phát từ chính niệm của tôi. Tôi kiên định và anh ta đã phải lùi lại. Tôi bị giam giữ tại đồn công an vài ngày, và sau đó ông chủ của chồng tôi đã nhờ người đưa tôi tới trại tạm giam địa phương. Trại tạm giam địa phương đã chật kín nên tôi bị đưa sang một trại khác.

Tôi bị kết án một năm lao động cưỡng bức ở trại tạm giam đó. Người phụ trách hỏi tôi có muốn về nhà không. Tôi nói, “Tất nhiên là tôi muốn về nhà. Tôi không vi phạm luật pháp. Tại sao tôi lại phải ở đây?” Anh ta nói rằng tôi phải hợp tác. Tôi phải tuân theo sự chỉ bảo của họ và lăng mạ Đại Pháp và Sư phụ. Tôi nói, “Tôi thậm chí còn không biết cách chửi người khác, và anh muốn tôi lăng mạ Sư Phụ của tôi à?” Anh ta không nói gì và bỏ đi. Vài ngày sau, công an gọi chồng tôi lên và tôi được về nhà. Sau đó, tôi nghĩ rằng đó hẳn là tác dụng của chính niệm.

Lần thứ hai tôi bị bắt trên đường và bị kết án lao động cưỡng bức. Hai học viên khác và tôi đang về nhà sau một buổi chia sẻ kinh nghiệm. Tối hôm đó, cảnh sát đã bắt chúng tôi và có kế hoạch đưa chúng tôi đến trại tạm giam. Tôi chống cự, hô to lên rằng chúng tôi không làm gì sai và họ không có quyền bắt chúng tôi. Ba công an trẻ cố gắng đẩy tôi vào xe công an, nhưng tôi không di chuyển. Tôi hô to lên. Họ nói, “Đừng có ầm ỹ thế.” Tôi nói, “Các anh sợ à? Chúng tôi không làm gì sai cả. Tại sao các anh bắt chúng tôi? Anh đã vi phạm luật pháp và phạm tội. Có rất nhiều người xấu ngoài kia và các anh không bắt họ. Tôi không làm điều gì xấu, tại sao các anh bắt chúng tôi?” Họ vỗ về tôi bằng cách bảo tôi ở cùng các học viên khác tại trại tạm giam một tháng và sau đó tôi có thể về nhà.

Sau một tháng, các học viên bị giam cùng tôi được về nhà nhưng tôi không được thả. Một bạn tù nói rằng tôi không được thả vì tôi đã bị kết án một năm lao động cưỡng bức. Tôi nói rằng điều đó là không thể được và tôi cần phải về nhà ngay lập tức. Ngay sau đó, một người quản lý tìm tôi và nói có ai đó đang tìm kiếm tôi và tôi nên lờ anh ta đi. Tôi biết là Sư phụ đang điểm hóa cho tôi qua lời nói của người này. Khi nhân viên điều tra đến để lấy “lời thú tội” của tôi, tôi không nhìn vào anh ta, cũng không nói một lời. Sau vài giờ tờ giấy vẫn bị bỏ trống. Tôi được thả ra sau ba tháng.

Mỗi lần tôi từ Bắc Kinh trở về, nhà tôi đều không còn một xu. Các đồng tu mang cho chúng tôi một ít gạo và thịt. Sau đó, tôi lại bắt đầu buôn bán nhỏ ở chợ trời. Tôi học Pháp và luyện các bài công pháp trong lúc ngồi trông quầy.

Đối xử bằng lòng từ bi, cả gia đình được biết sự thật và hưởng lợi

Gia đình tôi có bốn người, tôi có một con trai và một con gái. Khi tôi ở trong trại tạm giam, không chỉ con trai tôi không đến thăm tôi mà cả vợ chồng nó đều đi Hồng Kông nghỉ mát. Sau khi tôi được thả, con trai tôi trách: “Mẹ đang làm những việc mà chính quyền cấm. Mẹ bị sao vậy?” Thái độ của con trai đối với tôi rất tệ. Tôi nói, “Mẹ là mẹ của con. Con hãy chú ý đến thái độ của con.” Con tôi nói, “Mẹ là mẹ của con thì sao? Con không thể chỉ ra lỗi sai của mẹ sao?” Tôi nói,“Mẹ không làm gì sai cả. Mẹ là người tốt và sống theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn’Con học nghề y nên con có thể chữa bệnh cho mẹ. Mẹ đã bao giờ xin con một xu để mua thuốc chưa? Mẹ bị đưa vào tù vì niềm tin của mẹ. Mẹ đã làm gì sai nào? Con được học đến đại học, con có thể phân biệt đúng sai không?” Con trai tôi không nói lại một lời.

Vợ chồng con trai tôi không có con. Chúng đã tốn rất nhiều tiền để chữa trị nhưng không có kết quả. Tôi nói với con trai tôi: “Con à, mẹ không muốn nói với con điều này, nhưng mẹ sẽ là người vô trách nhiệm nếu không nói với con. Con đang làm điều sai. Mẹ đã tu luyện Đại Pháp và tất cả bệnh tật của mẹ đều biến mất. Khi mẹ ở trong tù, không những con không đến thăm mẹ mà con còn đi nghỉ mát. Đây không phải là việc con đến thăm mẹ hay không mà là việc con đã đi du lịch; Đó là vấn đề đạo đức của con. Mặc dù con học đến đại học nhưng trường đại học không dạy con các nguyên tắc của cuộc sống. Nếu con tin mẹ và ủng hộ Đại Pháp, điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Con không cần phải tiêu tốn một xu nào cả. Mẹ đã sai ở chỗ nào? Mẹ hưởng lợi từ Đại Pháp và đã bị kết án sai. Nếu mẹ trốn trong nhà, thì đạo đức của mẹ ở đâu?” Con trai tôi ngồi yên lắng nghe. Khi tôi kết thúc, con tôi đột nhiên lấy ra một nghìn Tệ và nói, “Mẹ, con đã sai, con không nhận ra điều đó ngay từ đầu. Tiền này là dành cho Sư phụ, Đại Pháp và mẹ.” Tôi rất hạnh phúc. Con trai tôi cuối cùng cũng đã hiểu ra. Không lâu sau đó, vợ chồng cháu chuẩn bị chào đón một đứa trẻ ra đời. Sau khi Cửu Bình được phát hành, con trai tôi nhanh chóng thoái Đảng và khuyên con dâu tôi cùng thoái.

Nhân ngày nhà giáo năm ngoái, con trai tôi và bạn bè đã tụ tập. Lúc hơn 10 giờ tối, tôi đang nằm trên giường thì cháu gọi tôi. Cháu nói cháu đang trên đường về nhà và bảo tôi bật đèn ngoài sân. Ngay sau đó tôi nghe thấy vài người gọi tôi “Mẹ, con về rồi.” Đó là các bạn học cũ của con trai tôi và tất cả đều đã hơi say. Tôi mời tất cả vào nhà nhưng con trai tôi nói các bạn sẽ không vào và sẽ về sớm. Con trai tôi sau đó nói với các bạn: “Tất cả các cậu đều là Đảng viên phải không? Đưa tên của các cậu cho mẹ tớ và hãy thoái Đảng.” Tất cả họ nói họ đã vào Đảng và muốn thoái. Con trai tôi sắp xếp chuyến viếng thăm đặc biệt này để giúp các bạn thoái Đảng.

Ban đầu, con rể tôi không ủng hộ Đại Pháp. Tôi bảo cháu niệm “Pháp Luân Đại Pháp Hảo! Chân – Thiện – Nhẫn Hảo!” Nhưng cháu nói cháu sẽ không làm vậy. Tôi phát chính niệm cho cháu và giảng chân tướng. Sau đó mỗi lần đến thăm tôi, cháu thấy tôi hết sức quan tâm đến cháu và rất cảm động. Không chỉ cháu thoái Đảng mà cháu còn hỏi xin rất nhiều tấm bùa (1) của Đại Pháp, để cháu có thể tặng cho bố mẹ và họ hàng. Sau đó, bố mẹ của con rể tôi đến gặp con trai tôi để chữa bệnh. Con trai tôi nói tôi có thể giúp họ tốt hơn. Cháu đưa cả hai ông bà đến gặp tôi. Bố của con rể tôi là thầy giáo và mẹ của cậu ấy là bí thư ở đơn vị sản xuất. Cả hai đều là Đảng viên lâu năm. Tôi đưa cho họ đọc các tài liệu giảng chân tướng và nói họ thoái Đảng. Cả hai đều thoái ngay lập tức.

Làm tốt ba việc và cứu độ những người dân làng bằng sự từ bi

Các hộ gia đình sống trong khoảng vài ki-lô-mét cách nhà tôi đều nhận được các tài liệu giảng chân tướng và được nghe sự thật về Pháp Luân Công. Chồng tôi đèo tôi trên xe máy và chúng tôi phát chính niệm trước khi đi. Trong khi tôi giảng chân tướng cho các gia đình, chồng tôi đi phát tờ rơi.

Thời gian đầu chúng tôi không có nhiều tài liệu để phát. Tôi cắt một tờ lịch và viết “Pháp Luân Đại Pháp Hảo!” vào mặt sau. Chồng tôi mua vài cuộn băng dính và chúng tôi dán nó trên phố. Một đêm, tôi đi ra ngoài để dán các tờ rơi một mình và không mang theo đèn pin. Tôi nhìn vào các cột điện để tìm đường và không để ý đến một cái mương to trước mặt. Tôi bước xuống mương và trẹo chân và cảm thấy vỡ xương; Tôi có thể cảm thấy từng mảnh xương đang rơi ra. Gần đó có một trang trại nuôi gà, nên tôi bò đến cửa và xin người chủ đưa tôi về nhà bằng chiếc xe ba bánh. Lúc đầu khi biết tôi tu luyện Pháp Luân Công ông ta đã e ngại không muốn giúp. Tôi nói với ông ta tôi chỉ đang làm điều tốt. Ông ta sau đó hỏi tại sao tôi bị ngã khi tôi đang làm điều tốt. Tôi nói, “Mọi người đều có nghiệp lực. Hơn nữa tôi đang không làm tốt việc của tôi, vì vậy tôi bị ngã.” Ông ta giúp tôi về nhà vào sáng hôm sau.

Sau khi về nhà, họ hàng tôi bảo tôi đi bệnh viện, nhưng tôi cương quyết từ chối. Bàn chân và chân tôi thâm tím và tôi dùng vải quấn vào chân. Các học viên khác đến thăm tôi và nói nếu tôi có thể hồi phục thì đó là điều thần kỳ.

Qua tai nạn này, tôi nhận ra rằng vì hàng ngày bận rộn với việc dán các tờ rơi, tôi không có đủ thời gian học Pháp. Sư phụ tạo cơ hội cho tôi ở nhà học Pháp. Tôi học Pháp suốt ngày đêm. Tôi có một chồng các sách Đại Pháp ở bên cạnh, và tôi đọc từng quyển một. Một học viên gợi ý tôi đến bệnh viện. Tôi nói Sư phụ có thể tạo một vũ trụ chỉ với một ý niệm, và chân tôi không đáng kể gì so với điều đó, vì vậy nó sẽ sớm phục hồi. Tôi viết nhiều tờ rơi “Pháp Luân Đại Pháp Hảo” và bảo các học viên gửi chúng đi. Vài học viên nói họ có thể nhìn thấy phòng tôi tỏa sáng khi họ bước vào. Trong vòng một tháng, tôi có thể đi lại. Xương ở chân phải tôi trông dày hơn ở chân trái, Nhưng chúng không gây phiền phức gì khi tôi đi bộ. Tin tức về vụ tai nạn được lan đi trong vùng và mọi người gọi đó là một phép màu.

Sau khi chân tôi lành lặn, tôi lại đi dán các tấm áp phích. Vì tôi thấp nên các tấm áp phích được dán lên dễ dàng bị xé. Tôi tìm ra một cách: Tôi sử dụng một cái chổi để đẩy nó lên cao hơn. Sau đó, tôi gắn thêm cái gậy để nối chổi dài hơn, vì thế tôi có thể dán các poster cao hơn và mọi người không thể xé nó xuống.

Một lần, một đồng tu mang về vài tấm biểu ngữ to, nó dài khoảng hai mét. Cô ấy và tôi cố gắng tìm chỗ để đặt tấm biểu ngữ; chúng không vừa với cột điện. Tôi đề nghị đặt chúng trên tầng hai của trạm xe buýt. Vào ban đêm, chúng tôi đi tới đó và sử dụng chổi lăn sơn để dán tấm biểu ngữ lên bên ngoài bức tường. Đột nhiên, công an đến và bao vây tòa nhà. Mỗi công an đều có đèn pin và họ soi khắp nơi. Chúng tôi không biết trốn vào đâu. Tôi phát chính niệm: “Chúng tôi có Sư phụ bảo vệ; các ông không thể nhìn thấy chúng tôi.” Đèn pin chiếu vào chúng tôi, nhưng công an không nhìn thấy chúng tôi và bỏ đi. Khi tôi về gần nhà, đột nhiên một công an đi theo tôi. Tôi có nhiều chìa khóa trong dây chìa khóa của mình và vì trời tối nên không thể biết chìa nào là chìa cửa trước. Tôi cầm lấy một chìa và đã mở được cửa. Tôi nhanh chóng đi vào và khóa cửa. Tôi phát chính niệm: “Sư phụ đang ở đây, Pháp ở đây, không sợ gì cả! Hãy tiêu hủy hết tà ác!” Công an đứng bên ngoài rất lâu, nhưng anh ta không nói lời nào và cuối cùng bỏ đi. Tấm ván chúng tôi dựng lên vẫn còn đó. Sau đó, tòa nhà được nâng cấp, sửa chữa nhưng dấu tích của tấm áp phích của chúng tôi vẫn có thể nhìn thấy ở trên tường.

Sau đó, tôi mua một ít sơn và kiễng chân lên vẽ các từ giảng chân tướng ở nhiều chỗ khá cao. Một lần, một công an yêu cầu tôi đứng dưới các từ vừa được sơn. Anh ta nói, “Các từ này ở vị trí quá cao; nó không phải là do chị viết.” Một lần tôi nhìn thấy một người che đi các chữ viết. Tôi lấy nước rửa sạch các chỗ bẩn và nói với người đó: “Con người có rất nhiều nghiệp, vì vậy mà họ bị ốm đau. Niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp Hảo’ có thể giúp loại bỏ các thứ không tốt trên cơ thể và tiêu trừ bệnh tật và nghiệp. Nếu anh xóa những thứ tốt như thế này, có phải là anh đang làm việc xấu không?” Anh ta đồng ý với tôi.

Có một điểm dừng xe buýt gần nhà tôi. Tôi mang theo các tài liệu và lên xe buýt mỗi khi xe đến. Tôi nói với mọi người: “Đừng nhìn vào những thứ (những tuyên truyền của ĐCSTQ) trên ti-vi. Chúng chỉ nhằm mục đích hủy diệt con người. Tôi đang cầm trong tay những thứ rất tốt. Vũ trụ có thành, có diệt. Con người có sinh có tử. Các bạn sẽ có một tương lai tươi sáng nếu các bạn đọc các tài liệu này.” Vào dịp Tết, xe buýt rất đông nên tôi có thể phân phát hàng trăm tài liệu một ngày.

Tôi giúp cháu tôi thoái xuất khỏi Đội Thiếu niên tiền phong, và cháu không đeo khăn quàng đỏ. Con cái của các học viên khác cũng thoái Đội. Về sau, Nhà trường có quy định rằng các em mà không đeo khăn quàng đỏ thì không được vào lớp hay sân trường. Một ngày, một người bạn gặp tôi và nói cháu tôi đang đứng bên ngoài lớp học. Tôi đến đó ngay lập tức và trông thấy vài đứa trẻ cũng đang đứng bên ngoài. Tôi tìm thấy một học sinh đang có phiên trực. Tôi nói, “Này cháu, cháu không thể đeo chiếc khăn quàng đỏ này được, nó được thấm đầy máu. Nó có rất nhiều thứ không tốt cho cháu, đừng đeo nó nữa. Tại sao cháu lại bị bắt buộc phải đeo nó? Trước đây chỉ có vài người được chọn đeo nó, nhưng giờ đây mọi người đều phải đeo nó. Hãy nghĩ điều này, đó có phải là bình thường không? Đảng Cộng sản Trung quốc là tà ác; nó hủy diệt con người.” Tôi tập hợp những đứa trẻ này và bảo chúng và các bạn cùng lớp thoái Đội. Chỉ trong chốc lát, 48 học sinh đã thoái Đội và hai giáo viên thoái ĐCSTQ.

Khi tôi giảng chân tướng cho mọi người, những đứa trẻ mới sinh thường cười với tôi. Con của người hàng xóm của tôi rất thích đến nhà tôi. Có nhiều, rất nhiều điều kỳ diệu. Một vài đứa trẻ thoái Đội và bảo với bố mẹ về điều đó. Bố mẹ chúng nói rằng chúng không được thoái. Những đứa trẻ đó đến nhà tôi và muốn gạch tên khỏi danh sách của tôi. Tôi vào phòng và tìm tờ giấy ghi tên. Khi tôi quay lại phòng khách, tất cả bọn trẻ đang quỳ trước ảnh của Sư phụ. Chúng giữ tay ở tư thế hợp thập và nói chúng không muốn xóa tên nữa vì chúng đã nhìn thấy một vị Phật thật.

Một lần, tôi nhìn thấy một nhóm trẻ em đang chơi đùa. Tôi đi bộ tới và cố gắng để chúng biết sự thật về Pháp Luân Công. Khi chúng nhận ra tôi đang nói với chúng về Pháp Luân Công, chúng từ chối nhận các tài liệu của tôi và vứt xuống sân. Tôi phát chính niệm cho những đứa trẻ này để tiêu diệt tà ác sau lưng chúng. Đồng thời, tôi bắt đầu giảng chân tướng cho một phụ nữ lớn tuổi gần đấy. Người phụ nữ đồng ý với tôi. Không những bà ấy thoái Đảng mà còn nhờ tôi giúp chồng bà thoái. Tôi nói với bà rằng chồng bà phải đồng ý trước đã. Cùng lúc đó, bọn trẻ vây quanh tôi và muốn xem các tài liệu của tôi. Tôi bảo chúng ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp Hảo,” và việc học hành ở trường của chúng sẽ dễ dàng hơn, chúng sẽ đỗ vào đại học và sau này sẽ có một gia đình hạnh phúc. Lúc đó, 12 người đã thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Tôi chưa bao giờ giấu diếm việc luyện công. Tôi làm việc đó ngoài trời với tâm trong sáng. Một lần, một học sinh trung học nhìn thấy tôi đọc Chuyển Pháp Luân ở bên đường đã nói với tôi, “Thưa bà, cháu thấy bà thường xuyên đọc quyển sách này. Quyển sách này có gì tốt không?” Tôi nói, “Cháu là một người may mắn. Quyển sách này nói về Pháp của vũ trụ. Tất cả các sinh mệnh sống trong vũ trụ này đều ở trong quyển sách này. Một sinh viên xuất sắc sẽ thức tỉnh khi đọc nó, và cậu ấy sẽ đỗ vào đại học.” Cậu ấy nói cậu vừa gia nhập Đoàn thanh niên, và tôi giúp cậu ấy thoái Đoàn. Một tá học sinh đến và cũng thoái. Đây là sức mạnh của lòng từ bi.

Tôi thường gặp gỡ với các học viên khác để giảng chân tướng trực tiếp ở các nơi công cộng. Một lần, chúng tôi đi đến một ngôi làng và thấy hầu hết dân làng đang ở trong phòng chơi mạt chược. Một học viên nói, “Có rất nhiều người trong phòng chơi mạt chược. Chị có dám bước vào không?” Tôi nói, “Chúng ta hãy thử nhé.” Một người nhìn  tôi và nói, “Chị đang cười cái gì thế?” Tôi nói,“Tôi cười bởi vì tôi đến để làm việc tốt. Đừng chơi mạt chược, hãy đến và nghe sự thật của vũ trụ. Hãy chơi sau và đọc những tài liệu này khi có thời gian. Những tài liệu này được làm vì tương lai của các vị. Hãy nhớ, ‘Chân – Thiện – Nhẫn Hảo’ và các bạn sẽ có một tương lai tốt đẹp.” Chúng tôi phân phát các tài liệu và sáu người đã thoái ĐCSTQ. Chỉ có một bàn là từ chối nhận tài liệu của chúng tôi.

Trên đường quay về nhà, các học viên khác và tôi chia sẻ kinh nghiệm. Tôi nói nếu chúng ta không loại bỏ chấp trước sợ hãi, những sinh mệnh này sẽ đánh mất cơ hội được cứu. Sau đó chúng tôi nhìn thấy một phụ nữ lớn tuổi. Chúng tôi đưa bà ấy tấm bùa may mắn và bảo bà ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp Hảo” để bà ấy được khỏe mạnh và con cái bà ấy sẽ không phải lo lắng cho bà ấy. Bà ấy nói chân bà bị đau và bà không thể đi bộ. Tôi bảo bà ấy không nên lo lắng về chân của mình mà chỉ cần nói “Pháp Luân Đại Pháp Hảo.” Bà ấy nhắc lại theo tôi nhiều lần. Tôi bắt đầu rời đi, nhưng bà ấy muốn tôi nhắc lại lần nữa, vì vậy bà đã đi theo tôi một đoạn ngắn. Tôi  hỏi bà, “Chẳng phải bác đã nói là bác không thể đi hay sao?” Bà ấy nghĩ điều kỳ lạ là bà có thể đi bộ. Đêm hôm đó, tôi có một giấc mơ. Có những hoa quả bằng vàng treo lủng lẳng trên những cái cây mọc trên núi. Tôi nói với chồng tôi rằng Sư phụ đang khuyến khích tôi.

Một người đàn ông lớn tuổi đã từng tu luyện Pháp Luân Công. Sau khi cuộc đàn áp xảy ra, ông ta hứa với ĐCSTQ là sẽ không tu luyện. Tôi đưa cho ông một bản sao Chuyển Pháp Luân và khuyến khích ông ta tu luyện trở lại. Khi ông mở sách và nhìn thấy ảnh Sư phụ, ông ấy đã khóc. Sau khi ông bắt đầu tu luyện lại, ông ấy vẫn gặp nhiều khó khăn. Ông ta sợ giảng chân tướng trực tiếp cho mọi người và bảo tôi đi cùng. Chúng tôi đến chỗ chơi mạt chược và tôi giảng chân tướng cho mọi người. Có ba bàn đồng ý thoái ĐCSTQ. Một lần khác, khi chúng tôi đang đứng bên ngoài một tiệm làm tóc, một người đàn ông nói bằng giọng thù hận, “Tại sao chị cười to thế?” Tôi nói, “Tôi đến để nói với anh về những điều tốt. Tôi đến để nói rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp Hảo’ để bảo vệ cho tương lai của anh.” Một bà lớn tuổi kế bên chúng tôi nói, “Đừng quan tâm đến anh ta, anh ta không biết  nói năng đâu.”

Một lần, một người ở một bàn mạt chược nói với tôi: “Đừng nói rằng ĐCSTQ không còn quyền lực gì nữa. Họ có súng và đạn. Có phải các học viên Pháp Luân Công như các chị đang định nổi loạn không thế?” Tôi nói, “Chúng tôi đang tu luyện Đại Pháp của vũ trụ. Phật và Bồ tát có thể chế ngự được ánh sáng và sấm sét. Không ai trong số những người có tội có thể thoát được!” Một người nói với tôi: “Thưa bà, đừng để anh ta làm phiền bà. Anh ta là người không biết nói năng.” Tất cả các đồng tu đứng từ xa nhìn tôi giảng chân tướng. Tôi không cảm thấy hồi hộp chút nào cả.

Một lần khác, chúng tôi đến một ngôi làng để phân phát tài liệu. Bỗng nhiên, một phụ nữ nhảy ra và la to: “Pháp Luân Công các vị thật to gan. Các vị thậm chí mang cả tài liệu giảng chân tướng đến nhà tôi lúc ban ngày.” Tôi nghĩ về việc quay về nhà sau đó, nhưng quyết định không về. Tôi đi vòng quanh và nói với cô ấy: “Tôi không lấy cắp hay đòi hỏi gì từ chị cả. Tôi đến đây vì sự an toàn của chị. Con người ngày nay có tiêu chuẩn đạo đức thấp và gặp nhiều tai họa. Pháp Luân Công ở đây để cứu người. Chị sẽ an toàn sau khi đọc các tài liệu này. Tại sao chị lại la hét như vậy?” Tôi bắt đầu nói về việc thoái ĐCSTQ, có sáu người đồng ý thoái. Tôi nghĩ: “Thật tốt là tôi đã không bỏ đi. Sư Phụ đang khuyến khích tôi cứu người.” Sau khi tôi giảng chân tướng và thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ, tôi cảm thấy trong tâm tĩnh lại khi tôi học Pháp ở nhà. Thảo nào mà Sư Phụ yêu cầu chúng ta làm tốt ba việc. Chúng giống như ba phần của một chiếc máy; chúng cần được lập kế hoạch tốt, nếu không nó sẽ giống như toa tầu đi trật đường ray.

Tôi không biết cách nói về các vấn đề quốc gia khi đề cập đến việc thoái ĐCSTQ với mọi người; thay vào đó, tôi đi thẳng vào vấn đề. Một lần, tôi đang giảng chân tướng cho bí thư ở đơn vị sản xuất và nói với anh ta về việc thoái Đảng. Anh ta đồng ý và nhận lấy Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản. Sau đó vợ anh ấy đến lấy Cửu Bình khỏi tay anh ấy và vứt nó trên một bức tường ở bên ngoài, và lầm bầm điều gì đó không được lịch sự. Tôi nói, “Chồng chị có hiểu biết hơn chị. Đó là lý do tại sao anh ấy chứ không phải chị là một viên chức. Quyển sách này rất tốt cho chị. Nếu chị đọc nó, nó sẽ giúp chị được bình an và hạnh phúc.” Người chồng cầm quyển sách lên và để vào xe ô tô của anh ta. Anh ta bảo rằng muốn nói với tôi nhiều hơn nữa nhưng bây giờ anh ta phải đi họp.

Chồng tôi và tôi toàn tâm toàn ý với việc giảng chân tướng. Có nhiều các nhóm sản xuất cách chỗ chúng tôi trong khoảng 10 km, và chúng tôi tập trung giảng chân tướng cho tất cả. Tám trong số chín nhóm sản xuất đã thoái ĐCSTQ.

Giảng chân tướng cho công an

Tôi học Pháp ở bên ngoài vì có nhiều ánh sáng hơn. Một lần, một công an đã tát tôi rất đau và nói, “Tại sao bà vẫn đọc thứ này?” Tôi nói rằng nếu anh đọc và hiểu được nội dung của quyển sách, anh cũng sẽ không muốn đặt nó xuống. Anh ta giả vờ muốn xem sách để lấy đi. Tôi nói, “Trong hoàn cảnh hiện tại của mình, anh chỉ cần nói ‘Pháp Luân Đại Pháp Hảo.’ Hãy nhớ điều đó, và anh sẽ có một tương lai tốt đẹp. Sau này nếu anh muốn học, tôi sẽ giúp đỡ anh.” Anh ta bỏ đi sau đó.

Một lần, tôi đang nói về việc thoái Đảng cho một người bán đồ ăn nhanh ven đường. Tôi hỏi, “Đã bao giờ anh nghe nói về việc thoái Đảng chưa?” Anh ta nói rằng chưa. Tôi hỏi, “Anh đã từng tham gia vào Đoàn Thanh niên của Đảng Cộng sản chưa?” Anh ta trả lời có. Tôi nói, “Tôi sẽ giúp anh.” Khi tôi đang nói, một cảnh sát đi qua và nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi tiếp tục nói với người bán dạo. Tôi nói rằng thoái Đảng là vì sự an toàn của anh ta, vì Đại Pháp là đang cứu người. Viên công an cuối cùng đã bỏ đi. Tôi hiểu rằng miễn là tôi có chính niệm, tà ác sẽ không động được đến tôi.

Một lần khác, tôi đứng gần một bốt điện thoại công cộng và phân phát tài liệu giảng chân tướng cho bất kỳ ai sử dụng điện thoại. Một người đến gọi điện, và tôi đưa cho anh ấy tài liệu. Anh ta nói, “Chị có biết tôi sẽ làm gì không? Tôi sẽ bắt chị ngay lập tức.” Tôi nói, “Anh không có lý do gì để làm việc đó. Tại sao anh lại bắt tôi? Tôi không bảo anh làm điều xấu. Tôi nói anh hãy nhớ ‘Chân – Thiện – Nhẫn Hảo’ Pháp Luân Đại Pháp Hảo’ vì sự an toàn và tương lai của anh. Tôi đang làm điều tốt, vậy tại sao anh lại bắt tôi? Anh không biết sự khác nhau giữa tốt và xấu à?” Cuối cùng, anh ta nhận lấy tài liệu và rời đi.

Một lần khác, một xe công an đỗ trước mặt tôi khi tôi đang đọc sách. Tôi đưa ghế cho viên công an và để anh ta ngồi cạnh tôi. Tôi giảng chân tướng cho anh ta. Anh ta nói anh ta đang đi bắt ai đó (không phải là một học viên Pháp Luân Công). Tôi nói anh ta chỉ nên bắt những người xấu, chứ không phải là các học viên Pháp Luân Công. Tôi cũng nói với anh ta rằng Đại Pháp là Pháp của vũ trụ, và chỉ bằng cách đồng hóa với Pháp của vũ trụ thì một người mới có tương lai tốt đẹp. Anh ta đồng ý với những gì tôi nói. Tôi bảo anh ta hãy nói lại những gì tôi vừa nói với anh ta cho gia đình và đồng nghiệp của mình. Anh ta gật đầu đồng ý.

Trong thời gian diễn ra Olympics 2008, công an ở Đồn công an thị trấn và Sở công an thành phố mang còng tay đến nhà tôi. Họ thu hết các tài liệu giảng chân tướng và đặt chúng lên bàn. Tôi nói, “Các anh ở đây để nghe giảng chân tướng”, và bảo chồng tôi rót trà mời họ. Tôi cho họ biết nội dung của tài liệu và nói, “Các anh cứ làm các công việc tổ chức Olympics và đừng làm phiền chúng tôi. Chúng tôi những học viên Pháp Luân Công đều là người tốt. Chồng tôi nhặt được 14.800 Tệ trên đường đi vào thị trấn vào năm 2003. Anh ấy đã đợi ở đó suốt 2 giờ để trả lại cho người đánh mất. Trong Đảng Cộng sản tà ác này có ai giống anh ấy không? Những người khác gọi anh ấy là lão già ngớ ngẩn và nói rằng anh ấy nên lấy tiền và bỏ đi, nhưng anh ấy nói, ‘Tôi tu luyện Pháp Luân Công; tôi phải nghĩ cho người khác. Người bị mất số tiền này hẳn là đang bận làm một số việc quan trọng.’ Người sở hữu khoản tiền trên nói với anh ấy, ‘Tôi sẽ lấy lại 10.000 tệ và anh hãy nhận phần còn lại.’ Chồng tôi đáp, ‘Không cần đâu’ và trả lại tất cả số tiền.

Tôi tiếp tục, “Các anh có thể làm vậy không? Nếu tất cả mọi người trong nước chúng ta đều tu luyện Pháp Luân Công, thì thế giới sẽ tốt đẹp hơn và chúng ta sẽ luôn có được môi trường thuận lợi. Các anh xem Pháp Luân Công như là kẻ thù, nhưng đó là lý do tại sao lại có rất nhiều thảm họa ở đất nước này. Anh nên dừng việc bắt giữ các học viên Pháp Luân Công, thay vào đó là hãy bảo vệ họ. Điều đó sẽ tốt cho tất cả các anh.

Sau đó tôi  chỉ cho họ các quyển sách Đại Pháp và nói, “Các anh hãy nhìn xem. Có một từ nào trong đó chống lại Đảng Cộng sản không? Tất cả chỉ là hướng dẫn người ta làm việc tốt. Tại sao các anh cứ khăng khăng bắt giữ những học viên Pháp Luân Công? Lô-gíc của các anh ở đâu?” Họ im lặng lắng nghe; không ai trong số họ nói một lời. Trong phòng khách nhà tôi, chúng tôi có ba bức tranh vẽ Thần. Ở giữa là ảnh Sư Phụ. Khi công an rời đi, họ nhìn vào bức tranh, đưa tay ở thế hợp thập và nói, “Xin lỗi, xin lỗi!

Ngày hôm sau, công an trong thị trấn lại đến. Tôi nói, “Đó có phải vì tôi đã không giảng chân tướng cho các anh đến nơi đến chốn phải không và các anh muốn nghe lần nữa không?” Tôi nói họ rằng bởi vì họ bắt nhiều học viên và xé rách các tấm biểu ngữ, họ đã tích rất nhiều nghiệp. Tôi khuyên họ tuân theo nguyên tắc Chân – Thiện – Nhẫn và thôi làm các điều xấu. Tôi cũng nói rằng họ phải nhớ “Pháp Luân Đại Pháp Hảo,” để đảm bảo an toàn cho gia đình họ. Họ đồng ý. Sau đó, công an không bao giờ tới nhà tôi nữa.

Tu luyện không phải là việc dễ dàng. Một ý niệm không chính có thể gây ra vấn đề. Tà ác phải bị tiêu diệt và cần loại bỏ tư tưởng sai và tâm sợ hãi. Tôi thường xuyên chia sẻ với các học viên khác. Mỗi học viên Đại Pháp cần chia sẻ các kinh nghiệm của bản thân. Đây là để trợ Sư.

Ghi chú: (1)Tấm bùa: Ở Trung Quốc, các học viên đôi lúc giảng chân tướng cho mọi người bằng cách tặng họ một vật nhỏ để đeo hoặc mang bên mình, trên đó ghi một vài từ để nhắc nhở họ về sự tốt đẹp của Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/12/明慧法会–绝处逢生-幸遇救人大法-264882.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/11/25/136426.html
Đăng ngày 19-12-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share