Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-11-2012] “Pháp đã chỉ rõ hơn văn hóa tà đảng là xảo quyệt như thế nào. Tôi chỉ nghĩ rằng văn hóa đảng đã ảnh hưởng đến hầu hết các sinh mệnh tà ác ở Trung Quốc, nhưng sau đó tôi nhận ra rằng không một ai trong giới trẻ Trung Quốc có thể thoát khỏi học thuyết chủ nghĩa tà ác và tất cả chúng ta đều bị đầu độc. Đó là lý do tại sao hầu hết trẻ em chống đối các quy định và quy tắc của bố mẹ và cho đó là vì “khoảng cách tuổi tác.” Thật ra đây là một quan niệm biến dị. Mâu thuẫn giữa thanh niên và bố mẹ của họ là sự xung đột giữa hai văn hóa. Chúng ta không còn nhân, lễ, nghĩa, trí, tín và đặc biệt chúng ta không thể chịu phê bình từ bất cứ ai. Con người ngày nay nóng nảy, chỉ quan tâm đến bản thân và ham muốn hưởng thụ. Những quan niệm cố hữu này đã và đang ngăn cản tôi đề cao lên và tôi chỉ nhận ra nó sau hơn mười năm tu luyện Đại Pháp.”
– Trích từ tác giả
Kính chào Sư Phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!
Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình về cách loại trừ chấp trước của mình về văn hóa đảng.
16 tuổi tôi theo học ở trường học ngoài thị trấn. Khi tôi về nhà vào một kỳ nghỉ ở trường, mẹ tôi bảo tôi rằng bà bắt đầu luyện Pháp Luân Công và bảo tôi học nó. Tôi sống ở nông thôn và không có TV nên mọi thông tin đều hạn chế. Tôi không biết Pháp Luân Công là gì nhưng tôi là một đứa trẻ rất nghe lời, tôi đã bảo với mẹ rằng tôi sẽ bắt đầu tu luyện Đại Pháp.
1. Không theo đuổi “trào lưu” trong thế giới con người
Tôi nhìn đồ hình Pháp Luân và nghĩ rằng mình đã thấy nó trước đây. Tôi nhớ vào năm 1995 có bốn hay năm người hồng Pháp gần trường chúng tôi. Tôi muốn tìm hiểu nó và đi về phía họ nhưng vì chúng tôi phải vào học nên thầy giáo ngăn tôi lại, nói: “Đừng tới đó. Đó là thứ mê tín dị đoan.” Sau này nhớ lại, tôi cảm thấy hối tiếc rằng mình đã bị đầu độc bởi văn hóa đảng, không lý tính và mù quáng nghe theo sai bảo.
Sau khi đọc xong Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên, tôi thấy những điều trong sách nói là đúng. Khi tôi ngồi luyện bài tĩnh công lần đầu tiên, tôi có thể ngồi trong một giờ như mẹ tôi. Khi tôi quay lại trường, tôi mang theo quyển sách và đọc bất cứ khi nào tôi có thời gian. Tôi dậy sớm hơn các bạn cùng lớp và luyện bài tĩnh công trong một giờ. Lúc đó, các bạn cùng lớp tôi thường đi ra ngoài mua sắm và ăn uống. Tôi tin rằng là một sinh viên, tôi nên tập trung vào việc học nên tôi không ra ngoài với họ. Vì vậy chín người bạn cùng phòng của tôi không chơi với tôi và họ thậm chí nói tôi biệt lập và không theo trào lưu. Tôi cảm thấy rất cô đơn nhưng sau đó tôi nhớ điều Sư Phụ dạy tôi trong Chuyển Pháp Luân:
“Là một cá nhân, nếu thuận với đặc tính Chân Thiện Nhẫn này của vũ trụ, thì mới là một người tốt; còn người hành xử trái biệt với đặc tính này, thì đúng là một người xấu. Trong đơn vị [công tác], hoặc ngoài xã hội, có người có thể nói chư vị xấu, [nhưng] chư vị không nhất định đúng là xấu; có người nói chư vị tốt, chư vị lại cũng không nhất định đúng là tốt. Là người tu luyện, [nếu] đồng hoá với đặc tính này, [thì] chư vị chính là người đắc Đạo; [Pháp] lý đơn giản như vậy.”
Tôi nghĩ rằng miễn là tôi nghe theo Sư Phụ, tôi sẽ ổn. Tôi không quan tâm đến thái độ của các bạn học và bất cứ khi nào họ cần giúp đỡ tôi toàn tâm toàn ý giúp họ. Khi họ ức hiếp tôi, tôi không đánh trả.
Khi họ không có ở bên cạnh, tôi luyện công và nghe nhạc Đại Pháp. Điểm kiểm tra của tôi luôn cao nhất. Vì tôi luôn có trách nhiệm với mọi việc tôi làm nên tôi được giao nhiều nhiệm vụ. Các bạn cùng lớp dần dần thay đổi thái độ của họ và bắt đầu khâm phục tôi. Khi chúng tôi có một buổi bầu lớp trưởng, tôi được 98% phiếu bầu.
2. Thoái đảng
Cuộc bức hại bắt đầu sau khi chúng tôi đắc Pháp chưa đầy một năm. Chúng tôi là gia đình duy nhất tu luyện Pháp Luân Công trong làng. Mẹ tôi và tôi chưa bao giờ nghi ngờ Đại Pháp. Tôi lo cho Sư phụ và hỏi mẹ: “Điều gì xảy ra nếu cảnh sát quốc tế nhìn thấy Sư phụ?” Bà trả lời:“Đừng lo. Thậm chí nếu họ đi trước mặt Sư phụ, họ sẽ không thể nhìn thấy Ngài.”
Tôi học đại học và một lần nữa điểm số của tôi cao nhất lớp, vì vậy tôi kiêm nhiều trách nhiệm trong các tổ chức khác nhau. Tôi cũng thành lập một hội hướng dẫn học tập và chia sẻ kinh nghiệm để giúp các sinh viên gặp khó khăn trong học tập. Các bạn cùng lớp ngưỡng mộ những gì tôi làm và đề cử tôi gia nhập Đảng. Tôi đã gia nhập và nghĩ rằng nó sẽ giúp tôi tìm được một công việc tốt. Tôi biết Đại Pháp là tốt và Đảng không ngay chính, vì vậy khi thề trước cờ, tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, tôi là một học viên Đại Pháp.”
Khi tôi về nhà để đón năm mới, tôi đọc kinh văn “Không phải là làm chính trị” của Sư Phụ:
“Thực ra, con người thế gian vì quyền lực, vì lợi ích nơi thế gian mà sinh tồn thì cũng không sai lắm; nhưng tại sao cứ phải vào cùng phe với đám tà ác đang đầu độc nhân loại chúng ta? Hỡi con người, hãy tỉnh ngộ! Nếu mục đích làm người của các vị thật sự đã bị mê lạc mất rồi, thì đó mới là đáng sợ nhất! Nếu con người thế gian thật sự đang chờ đợi và tìm đến con đường trở về, thì hãy có lý trí hơn nữa!”
Tôi thực sự bị sốc. Thậm chí khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999 và khi vụ dàn dựng Tự thiêu ở Thiên An môn xảy ra, tôi vẫn không thanh tỉnh ra sự thật rằng tôi phải hoàn toàn tránh xa tà đảng. Không lý trí, tôi đã gia nhập nó vì lợi ích tìm kiếm công việc tốt. Tôi tự hỏi có bao nhiêu người khác giống như vậy chống lại lương tâm mình vì lợi ích sống tốt hơn?
Tôi nhận ra rằng nếu điều này chỉ là qua loa thì nó cũng không đúng. Tôi bắt đầu khóc, nói tôi rất hối hận vì làm Sư phụ thất vọng. Tôi đã gia nhập ĐCSTQ được hai tháng và muốn biết làm sao tôi có thể từ bỏ nó. Tôi gần tốt nghiệp – tôi sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp? Mẹ tôi nhắc tôi rằng chúng tôi có Sư phụ Lý quản nên chúng tôi không phải lo lắng. Sau đó tôi quyết tâm không bao giờ liên kết với tà đảng. Sau đó Sư phụ xuất bản kinh văn “Chuyển luân hướng thế gian” về việc thoái đảng và các tổ chức liên đới để cứu chúng sinh và một số học viên đã dùng tên giả để thoái đảng. Tôi đã thoái bằng tên thật của mình.
3. Tu luyện
a. Tốt nghiệp
Sau khi học Pháp, tôi đã thay đổi hoàn toàn và trở nên rất khoẻ mạnh. Trước đó, vì tôi luôn ốm yếu nên thường uống thuốc cho các bệnh khác nhau. Khi tôi học tiết thể dục, tôi rất khỏe, đầy năng lượng và các bạn cùng lớp trung học có thể thấy tôi thay đổi nhiều thế nào!
Tôi học rất tốt ở đại học và khi gần tốt nghiệp, một vài bạn bè và các giáo viên động viên tôi nộp đơn vào một vị trí trong khoa. Họ khuyên tôi:“Tìm một ai đó có quyền, đưa họ tiền và bạn chắc chắn sẽ được giữ lại.” Tôi nghĩ về văn hóa tà đảng về việc hối lộ để có việc làm và nhận ra rằng tôi là một người tu luyện, nhiều giáo viên và sinh viên biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi nên được tuyển dựa vào khả năng của mình một cách đường đường chính chính. Không thể tưởng tượng được là tôi đã bị loại sau vòng thi đầu tiên. Tất cả các bạn cùng lớp tôi đều thấy bất công. Thậm chí nếu chỉ một người đậu, thì người đó phải là tôi. Sau đó tôi được biết rằng người được giữ lại đã hối lộ một người nào đó hàng nghìn Nhân dân tệ. Tôi không thể chịu đựng được nữa nên tôi tìm hiệu trưởng và hỏi: “Có phải vì điểm thi của em thấp hay vì điều gì?” Ông ấy trả lời: “Tôi biết em rất có năng lực và điểm của em xuất sắc nhưng lãnh đạo bộ môn từ chối em vì giới tính của em.” Tôi không phục và phát triển tâm oán giận người đã từ chối tôi.
Bất cứ khi nào tôi cảm thấy khổ nạn quá lớn và cảm thấy bất lực và bế tắc, tôi đọc Chuyển Pháp Luân và lần này điều đầu tiên tôi đọc như sau:
“Do đó chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; có lúc chư vị thấy rằng thứ ấy là [của] chư vị, người ta cũng nói với chư vị rằng thứ ấy là [của] chư vị; kỳ thực nó không phải [của] chư vị. Chư vị có thể cho rằng đó là của mình, [nhưng] rốt cuộc nó lại không phải của chư vị; qua đó thấy được rằng đối với sự việc này chư vị có thể vứt bỏ được không; vứt bỏ không được thì chính là tâm chấp trước; chính là dùng cách này để chư vị vứt bỏ tâm [chấp trước] vào lợi ích ấy; chính là vấn đề này. Bởi vì người thường không ngộ được [Pháp] lý này, nên với lợi ích trước mắt mà tranh mà đấu.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi đột nhiên nhận ra rằng mình đã sai. Bên cạnh chấp trước về lợi, tôi còn phát triển chấp trước tranh đấu mạnh mẽ vì vị trí đó. Tâm tật đố và coi thường người khác cũng nổi lên.
Sau khi tốt nghiệp, tôi đến một trường khác giảng dạy. Tôi gặp người sinh viên vốn đã hối lộ ở trường cũ và được biết cậu ấy đã phải mượn tiền và bán nhà để hối lộ các quan chức. Tôi đột nhiên cảm thấy tiếc cho cậu ấy. Chỉ vì một chút lợi nhỏ, cậu ấy phải lấy lòng và nịnh bợ lãnh đạo. Cậu ấy đã bị lợi dụng và đầu độc bởi văn hóa đảng. Hôm đó tôi cảm thấy may mắn vì trường đó đã không giữ tôi lại. Tôi không hùa theo văn hóa đảng và có thể tìm ra nhiều chấp trước và nhận ra rằng đề cao thật sự là buông bỏ chứ không phải đạt được. Tôi thành tâm giảng chân tướng về Đại Pháp cho cậu ấy và khuyên cậu ấy thoái đảng và các tổ chức của nó, bởi vì một người tu luyện là không có kẻ thù.
b. Chính niệm hiển thần uy
Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi ăn tối với các giáo viên và các bạn cùng lớp. Một giáo viên nài nỉ tôi uống rượu với ông mặc dù ông ấy biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và không uống rượu. Ông nói rằng nếu tôi không uống, tôi sẽ không được chấp nhận trong xã hội và ông nhấn mạnh rằng tôi nên học nó bây giờ, thì sẽ ổn trong tương lai. Tôi cầu Sư phụ: “Xin giúp con, con không thể uống rượu!” Đột nhiên, người giáo viên dựa vào cái bàn, ngã xuống và không thể ngồi dậy. Như thể ông bị hôn mê. Một vài bạn nam trong lớp đưa ông ấy về nhà. Tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên vì sao ông ấy say quá nhanh. Sau đó tôi nhớ ra rằng ông ấy là bí thư đảng và vì ông ấy ép tôi uống rượu, Sư phụ đã giải thể tà ác đằng sau ông ấy và do đó ông ấy đã ngã xuống.
c. Trở thành một giáo viên
Tất cả các bạn cùng lớp tôi cũng đang tìm việc làm. Khi điền vào các mẫu đơn, tôi do dự và không biết phải làm gì. Tôi đã xé tất cả các tài liệu liên quan đến tà đảng bởi vì tôi đã thoái và không dựa dẫm vào nó để kiếm một công việc tốt. Sau đó khi tôi điền vào các mẫu đơn mà muốn biết sự gia nhập đảng của tôi, tôi trả lời: “Dân chủ, không đảng phái.” Tôi nhanh chóng tìm được một công việc và tôi rất vui vì dạy học là một nghề thiêng liêng.
Một ngày sau giờ dạy, tôi mở một đĩa giảng chân tướng cho các đồng nghiệp. Vài ngày sau đó hiệu trưởng gọi tôi đến văn phòng của ông ấy. Tôi biết chuyện gì vì sở cảnh sát gần trường học và họ có mối quan hệ thân thiết với nhau. Tôi đã sợ. Sau đó tôi nghĩ: “Tôi là một học viên Đại Pháp, không ai có thể động đến tôi.” Chúng tôi đã nói cả buổi chiều trong văn phòng ông ấy. Hiệu trưởng đã từng ở trong quân đội là người rất mạch lạc. Ông biết rằng Đảng đã không làm điều gì đúng đắn nhưng ông cũng cố gắng khuyên tôi nghĩ về tương lai của tôi. Tôi giải thích cho ông ấy: “Môn khí công này rất tốt. Tôi đã quyết định rồi. Tôi hy vọng rằng ông có thể hiểu. Từ khi trở thành một học viên tôi luôn làm theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi đã đóng một vài trò tích cực ở trường học. Tôi không có tiền và có quyền nhưng tôi có sức khỏe và sống hạnh phúc và có mục đích. Tôi cũng dạy các sinh viên của tôi theo cách này và điểm số học tập cao của họ là cao nhất. Nếu ông nghĩ rằng tôi đã gây ra bất kì bất lợi nào cho trường, tôi có thể đi. Tôi hy vọng ông đọc Cửu Bình và sẽ nhận ra những gì Đảng đã làm cho người dân.” Hiệu trưởng nói: “Không dễ gì tìm được người với tiêu chuẩn như cô. Cô có thể về bây giờ, chỉ cần đừng nói với ai là cô tu luyện Pháp Luân Công.” Từ đó, bất cứ khi nào tôi gặp ông, tôi bảo ông: “Đại Pháp hảo” và khuyên ông thoái đảng. Ba tháng sau ông ấy đã thoái ĐCSTQ!
Từ khi đắc Đại Pháp, tôi đều đi học hoặc đi làm xa quê. Tôi không thể truy cập trang web Minh Huệ hay đọc Tuần báo Minh Huệ và tôi không thể tìm học viên nào khác. Tôi đã đến cửa hàng văn phòng phẩm và mua giấy dán để tự làm các thông điệp và dán trong các khu chung cư. Tôi không sợ gì cả. Tôi tin rằng tôi đang làm điều ngay chính nhất vậy thì tôi nên sợ điều gì? Tôi mang theo vài chục tờ mỗi lần và dán chúng nhanh chóng. Tôi sống trong nhà tập thể và các đồng nghiệp của tôi muốn ngủ nên tôi đem máy MP3 đến một phòng học trống để luyện các bài động công. Họ thường thức dậy sau khi tôi luyện xong. Tôi luyện bài tĩnh công khi tất cả họ đã ngủ say. Điều quấy rầy tôi nhất là tiếng ngáy của họ. Tôi muốn một nơi yên tĩnh. Một thời gian ngắn sau, nhà trường sắp xếp một nơi khác yên tĩnh hơn cho tôi. Một lần, nhà trường có mâu thuẫn với chủ nhà và chúng tôi bị cắt điện và nước vì vậy tất cả các đồng nghiệp của tôi đều chuyển ra ngoài. Tôi ở lại. Tôi học Pháp khi không đi dạy vào ban ngày và đọc Pháp dưới ánh nến vào ban đêm. Tôi không sợ gì cả vì tôi biết Sư Phụ đang quản tôi. Tôi sẽ không việc gì.
Một vài đồng nghiệp của tôi cuối cùng cũng thoái ĐCSTQ. Một chủ nhiệm khoa là người rất thực tế và thường dùng tất cả các thủ đoạn để tranh giành danh lợi. Cô ấy còn giúp người khác gian lận hệ thống để học chương trình Thạc sĩ. Cô ấy nhờ tôi giúp một số sinh viên trong lớp cô. Nhiều đồng nghiệp của tôi bội phục cách làm của cô ấy. Tôi giảng chân tướng cho cô nhiều lần nhưng cô ấy không nghe. Cô ấy bảo tôi: “Hãy mở mang đầu óc của em đi. Quan điểm sống của tôi là có tiền có quyền. Bằng cách đó, tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn. Tôi biết em là người tốt và sẵn sàng giúp đỡ người khác, nhưng làm sao em có thể giúp người khác khi không có quyền và có tiền? Gần đây tôi đã giúp người ta bán một chức trong trường đại học. Em có thể làm điều đó không?” Hành vi của cô ấy làm tôi phẫn nộ. Vì vậy bây giờ một “công việc tốt” và “bằng cấp cao” không còn giá trị gì cả. Họ là trí thức chỉ trên cái tên, hoàn toàn dưới ảnh ảnh hưởng của văn hóa đảng. Ai có tiền có thể mua chức quyền trong bất kì nghề nào. Tôi cũng rất phẫn nộ với ĐCSTQ đến nỗi tôi muốn vĩnh viễn ly khai nó.
d. Trở thành một thương nhân
Tôi may mắn tìm được công việc trong một công ty không phải của nhà nước. Tôi đặt hy vọng cuối cùng vào công lý và tự do của tôi vào công việc này. Tôi cảm thấy rằng lần này, tôi đã thực sự rời xa tà đảng. Tôi bỏ công việc làm một giáo viên và trở thành một quản lý trong một công ty sản xuất. Tôi tiếp xúc với nhiều người và sự chân thành và cân nhắc đến người khác của tôi gây ấn tượng với nhiều khách hàng. Tất cả họ đều muốn hợp tác với tôi.
Cuối năm, tôi quản lý đặt hàng một lượng lớn sản phẩm từ một công xưởng và giám đốc công xưởng muốn thưởng tiền cho tôi nhưng tôi từ chối không nhận. Ông ấy không hiểu, vì công việc này dựa vào tiền hoa hồng. Trong thành phố đắt đỏ này, bạn không thể sống nổi chỉ nhờ vào lương. Tiền hoa hồng trong vài năm sẽ cho phép bạn mua nhà và ô tô. Tôi giảng chân tướng về Đại Pháp cho ông và nói rằng tôi tu luyện Đại Pháp nên tôi không thể lấy tiền của ông ấy. Ông nói rằng nhờ tôi mà ông ấy có thể có nhiều lợi nhuận hơn so với hàng năm. Ông ấy mời tôi ăn tối nhưng tôi cũng từ chối. Ông ấy đặt xuống một số tiền và trước khi tôi có thể từ chối, ông rời đi nhanh chóng. Tôi dùng số tiền đó cho các hạng mục Đại Pháp nhưng sau đó tôi cảm thấy nó không thuần tịnh nên tôi đã trả lại số tiền đó cho ông ấy.
Tôi chưa bao giờ gian lận bất kỳ khách hàng nào và tôi cho tất cả họ lời khuyên tốt nhất. Có một lần, một sản phẩm quan trọng phải được sản xuất gấp và vì cuối năm nên tất cả các công xưởng đều bận rộn. Tôi đến một công xưởng trong hai ngày và nhờ họ giúp đỡ. Công xưởng đó ở khu vực ngoại ô và ngày đầu tiên tôi phải về nhà lúc 10h tối. Giám đốc công xưởng cảm động và giúp tôi hoàn thành sản phẩm đúng hẹn. Sản phẩm đó được đánh giá rất tốt và khách hàng rất vui. Quản lý của tôi nói rằng tôi thậm chí đã hoàn thành công việc của cô ấy. Tôi không nghĩ nhiều về nó lúc đó, tôi chỉ muốn làm tốt công việc. Giống như điều Sư Phụ giảng
“Tôi thường giảng điều này: khi con người ám ảnh với ý tưởng làm việc gì hay muốn đạt được điều gì, kết quả thường là trái ngược; khi chư vị chỉ nghĩ làm thế nào cho tốt, thì tự nhiên lại đắc được.” (Giảng Pháp ở Pháp hội New Zealand, tạm dịch)
Những người khác sẽ tìm ông chủ và đòi tăng lương nhưng là một người tu luyện, tôi để tùy kỳ tự nhiên. Cuộc sống của tôi rất giản dị. Tôi mang theo cơm trưa và không bao giờ ăn ở ngoài. Những người khác ra ngoài ăn và đặt hàng trực tuyến những mỹ phẩm đắt tiền và mua quần áo mới liên tục. Khi những người khác chơi game trực tuyến, tôi học thuộc Hồng Ngâm. Thành quả trong công việc của tôi là xuất sắc và điều này có hiệu quả tốt trong chứng thực Pháp.
Tôi giúp đỡ các đồng nghiệp khi họ gặp khó khăn. Tôi cũng giảng chân tướng cho họ. Nhưng hầu hết họ không tin vào Thần hay Phật và họ không quan tâm đến thứ gì nếu nó không liên quan đến lợi ích của họ. Tôi bắt đầu bằng các chủ đề họ quan tâm trước và với cách đó họ sẽ lắng nghe. Tôi học cách ghi lên các tờ tiền thông điệp giảng chân tướng. Tôi ghi “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Tam thoái bảo bình an.” Tôi viết những câu này trên tờ tiền từ một tệ đến một trăm tệ. Lúc đầu tôi sợ dùng những tờ tiền này nhưng dần dần nỗi sợ bớt đi và tôi đã dùng hết chúng.
e. Gặp một khí công sư
Công ty chúng tôi làm ăn rất tốt trong thời kỳ khủng hoảng kinh tế. Quản lý nói với tôi rằng chỉ một phần nhỏ những gì tôi đã đóng góp có thể dùng để trả lương cho toàn công ty. Ông chủ tôi nhận xét rằng những nhân viên như tôi rất hiếm và mong rằng ông có thêm nhiều người như tôi. Tôi bảo với ông rằng tôi tu luyện Đại Pháp và theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Khi ông nghe thấy điều đó, ông nhất định đưa cho tôi một quyển sách. Ông ấy là một khí công sư ở đất nước ông ấy và biết Chu Dịch và tướng số. Tôi biết tôi không nên nhận nó vì Sư phụ dạy chúng ta trong Bài giảng thứ sáu của Chuyển Pháp Luân:
“Tất nhiên nếu chư vị tiếp xúc, có thể bảo trì vững không nhận và cũng không cần gì của họ, mà chỉ là bạn bè thông thường, thì không thành vấn đề. Nhưng nếu trên thân người kia thật sự có những thứ ấy thì rất không tốt; tốt nhất là không tiếp xúc.”
Vì ông ấy là ông chủ, tôi phải cân nhắc khả năng chấp nhận Pháp Luân Công của ông khi giảng chân tướng cho ông. Tôi cầm quyển sách và viết lên nó: “Pháp chính càn khôn, tà ác toàn diệt,” và trả lại cho ông trong hai ngày. Ông đã nghĩ rằng tôi đã chấp nhận nó. Nên khi tôi từ chối, ông ấy tức giận. Khi tôi nói với ông lần nữa rằng Đại Pháp tốt ông ấy dọa đùa tôi: “Tôi sẽ gọi cảnh sát bắt cô!” Ông không còn khen ngợi những thành quả của tôi trong công việc. Ông cũng xúi giục phòng nhân sự làm phiền tôi, và một ngày họ hỏi tôi: “Cô đã làm gì vậy? Có người ở sở cảnh sát gọi điện và muốn điều tra cô.” Tôi bảo với ông ấy: “Tôi không làm gì phi pháp. Tôi đi làm mỗi ngày và ông biết rõ là tôi làm việc chăm chỉ thế nào. Đưa cho tôi số điện thoại và tôi sẽ gọi cho sở cảnh sát.” Khi tôi gọi cho số điện thoại đó, họ nói rằng tôi gọi nhầm số và việc này kết thúc.
Ông chủ thường khoe ông ấy phát công thế nào và chữa bệnh cho các nhân viên hay ông ta làm cho nhân viên bị ốm như thế nào nếu ông ta không thích người đó. Ông ấy muốn biết ngày sinh của tôi để phát công đến cho tôi. Lúc đầu tôi không để ý đến ông ấy vì tôi nghĩ rằng ông ấy chỉ khoác lác và ông không là gì trước một học viên Đại Pháp. Nhưng sau đó tôi nhận ra rằng ông ấy đang làm việc oai môn tà đạo và đang hại người. Tôi bắt đầu phát chính niệm để giải thể can nhiễu của ông ấy. Sau một thời gian, ông ấy bị ốm và phải nằm viện trong hai tuần. Ông ấy về nước sau khi xuất viện và chúng tôi được biết ông ấy đi gặp sư phụ của ông. Sau khi trở về, ông ấy đến để nói với tôi rằng có vài người ở sở cảnh sát đến để điều tra tôi tôi có tu luyện Đại Pháp không. Ông đã bảo vệ tôi và bảo họ về. Ông cảnh báo tôi đừng phá hủy tương lai của mình vì tu luyện Đại Pháp và ông mong rằng tôi sẽ làm việc ở đó lâu dài. Tôi biết rằng ông ấy đã bịa ra toàn bộ câu chuyện để dọa tôi.
Mẹ tôi khuyên tôi rời khỏi công ty nhưng tôi cảm thấy thật khó để đi. Tôi là một nhân viên lâu năm, tất cả các nhân viên đều biết tôi và công việc của tôi khá dễ dàng. Tôi hài lòng với nó từ nhiều khía cạnh. Làm sao tôi có thể tìm được việc nào giống như vậy trong tương lai? Từ lúc đó, dường như ông chủ luôn gây rắc rối cho tôi, cố gắng phá hủy tương lai của tôi và tôi bắt đầu tức giận ông ấy. Tôi trở nên nóng nảy, sụt cân và sắc diện tôi tối đi và tôi không tập trung khi phát chính niệm. Mẹ tôi khuyên tôi bỏ việc vì chúng tôi là những người tu luyện và không ở đây để tranh đấu với một khí công sư bình thường. Các nhà đầu tư nước ngoài, mặc dù họ biết sự thật nhưng vì lợi ích đã cùng với tà đảng bán rẻ lương tâm bóc lột người dân Trung Quốc. Một chút hy vọng cho công lý và tự do của họ cũng biến mất. Tôi nghĩ rằng tôi đã rời xa tà đảng. Kỳ thật nó vẫn đầy rẫy, vì vậy tôi nghỉ việc.
4. Đề cao tâm tính và vượt tử quan
a. Cãi nhau với mẹ
Tôi ở với mẹ nhiều hơn sau khi nghỉ việc. Mẹ khuyên tôi đọc Pháp nhiều hơn. Nhưng tôi đang để tâm tìm kiếm một công việc vì tôi lo tôi sẽ sống thế nào trong tương lai. Tôi không thể phát chính niệm lúc nửa đêm vì tôi quá buồn ngủ. Mẹ tôi thường nhắc nhở tôi nhưng tôi vẫn ngủ thiếp đi. Tôi không luyện công nhiều và khi luyện các bài động công tôi kiệt sức. Khi luyện tĩnh công thì tôi buồn ngủ. Tôi xem phim nước ngoài, ăn snack, và mua sắm chỉ vì nó thời thượng, chứ không phải vì tôi cần thiết dùng chúng. Bất kể tôi làm gì, mẹ tôi đều chỉ trích tôi nên tôi hướng nội nhưng không thể tìm ra điều gì. Tôi nghĩ tôi đã luôn thế này. Tôi thấy tôi tốt hơn các bạn cùng lớp và các đồng nghiệp. Họ suốt ngày chơi game trực tuyến, ra ngoài ăn uống, mua những thứ đắt nhất và tụ tập thường xuyên. Tôi cảm thấy mẹ tôi không hiểu tôi và bắt đầu hối hận vì tôi đã nghỉ việc. Tôi giận mẹ vì khuyên tôi bỏ việc và vì dạy tôi Đại Pháp. Tôi cảm thấy tất cả là vì tôi đã học Đại Pháp mà tôi thành thế này và tôi bắt đầu cãi nhau với mẹ.
Một ngày tôi mở Pháp của Sư phụ và thấy đoạn này:
“Tu luyện thật khó; khó [là ở chỗ] bất kể khi trời đổ đất sụp, tà ác điên cuồng bức hại, [lúc] liên quan đến sống chết, vẫn có thể vững vàng tiến bước trên con đường tu luyện của [bản thân] chư vị; bất kể sự việc gì ở xã hội nhân loại đều không can nhiễu được đến bước đi đều chân trên con đường tu luyện.” (“Lộ” – Tinh tấn yếu chỉ II)
Tôi bắt đầu khóc không thể kìm nén được vì tôi cảm động sâu sắc trước đoạn Pháp này. Hơn 10 năm qua, các học viên Đại Pháp đã mạo hiểm mạng sống của mình, chịu đựng sự hiểu nhầm của gia đình và trách cứ từ họ hàng, bạn bè, sự phỉ báng và vu khống từ các phương tiện truyền thông và sự bức hại, tất cả vì họ vững tin vào niềm tin của mình. Cổ nhân đã cho chúng ta thấy họ đã đứng lên vì công lý như thế nào. Nhưng nhìn tôi xem, tôi bắt đầu lung lay chỉ vì một chút lợi nhỏ.
Sư Phụ cũng giảng:
“Triêu văn đạo, tịch khả tử” (“Hòa tan trong Pháp” – Tinh tấn yếu chỉ)
Tôi đắc Pháp quá dễ dàng và tôi không biết trân quý Nó. Tôi cảm thấy tôi đã thực sự làm Sư Phụ thất vọng. Tôi nhớ lại mọi thứ từ thời khắc tôi đắc Pháp và tôi nghĩ tôi đã buông bỏ nhiều chấp trước nhưng trên thực tế tôi đã không. Tôi vẫn sợ khổ, sợ một tương lai không chắn chắn, sợ làm gia đình tôi thất vọng và sợ mất mặt. Tôi không từ bỏ chấp trước căn bản của con người. Tôi nghĩ tôi khá tinh tấn nhưng tôi đã so sánh bản thân với các bạn cùng lớp và các đồng nghiệp. Tôi kém xa tiêu chuẩn của Đại Pháp.
b. Thực tu
Để theo kịp, tôi bắt đầu luyện công và học Pháp với mẹ tôi. Chúng tôi sống với tiêu chuẩn thấp nhất nên chỉ cần ăn no là được. Để tiết kiệm chi phí đi lại, chúng tôi cố gắng đi bộ tới bất cứ đâu để giảng chân tướng. Khi chúng tôi phải ở ngoài qua đêm, chúng tôi đến cửa hàng mở cửa 24h để mua thức ăn và ngồi ở đó cả đêm. Chúng tôi dùng tiền tiết kiệm để làm tài liệu giảng chân tướng. Đó là khoảng thời gian đáng nhớ nhất và tôi hiểu ra nhiều điều trên cơ sở của Pháp và tìm ra nhiều thiếu sót.
Sư Phụ giảng cho chúng ta trong “Giảng Pháp ở Pháp hội Houston”
“Tôi vừa rồi chủ yếu giảng là khi người đang tu luyện chịu một số khổ nạn, lãnh chịu một số thống khổ, thì đây là việc tốt. Có người nói tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì tôi nên thoải thoải mái mái tu luyện, thì nên không có khổ nạn mà tăng công. Không nên có phiền phức nhiều như vậy đến can nhiễu tôi. Nếu người tu luyện không hoàn nghiệp, không đề cao cảnh giới, thì vĩnh viễn không tăng công được. Có người nói người nhà không cho tôi luyện công, không cấp cho tôi điều kiện, không cấp cho tôi thời gian, thậm chí đòi ly hôn. Kỳ thật không nhất định là chân thật. Có lẽ là đang khảo nghiệm sự coi trọng tu luyện của các vị có đủ lớn, nhưng mà biểu hiện ra thì thật sự là rất kịch liệt. Tu luyện là nghiêm túc, một quan một nạn sẽ tuyệt đối không phải trò đùa. Khi người tu luyện xuất hiện phiền phức gì nhất định là có nguyên nhân. Thật ra khi ai đó tạo nên phiền phức cho chư vị đều là đang giúp đỡ chư vị đề cao. Khi đề cao cảnh giới tư tưởng đồng thời chư vị cũng đang tiêu nghiệp khi chịu đựng thống khổ, đồng thời còn khảo nghiệm chư vị có kiên định hay không đối với Pháp này. Nếu quả như các vị không kiên định đối với Pháp, thì căn bản là không phải bàn đến.” (tạm dịch)
Sau khi đọc đoạn Pháp này, tôi không còn giận người chủ cũ của tôi. Nếu ông ấy không tạo ra những khổ nạn đó làm sao tôi có thể buông bỏ mong muốn theo đuổi một tương lai tốt, tận hưởng cuộc sống và hư danh. Làm sao tôi có thể vượt tử quan?
Sư Phụ giảng:
“Nếu chư vị có thể buông bỏ danh, lợi, tình, mà chư vị vẫn không viên mãn, tôi cũng cảm thấy bất bình. Đối với con người, buông bỏ danh, lợi, tình chẳng khác nào buông bỏ sinh mệnh. Người thường sống vì điều gì? Không phải vì tiền, danh, tình và vân vân sao? Nếu chư vị có thể buông bỏ chúng chư vị vẫn là con người sao? (vỗ tay) Con người sống là vì những thứ này, chỉ có Thần là không có chúng.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Houston“, tạm dịch)
c. Loại trừ văn hóa tà đảng độc hại
Sau khi đọc cửu bình và các kinh văn về phá trừ văn hóa đảng, tôi nhận ra rằng một số suy nghĩ và hành vi của tôi vẫn phản ánh văn hóa đó. Vì các học viên trẻ đã bị xa rời khỏi văn hóa truyền thống Trung Quốc, việc phá trừ văn hóa đảng bên trong chúng ta khá khó khăn. Chúng ta luôn tin rằng chúng ta đúng và điều này đã dựa trên phán đoán thị phi của văn hóa đảng
Sư Phụ giảng trong “Giảng Pháp ở Pháp hội New York năm 2007”:
“Người Trung Quốc [nào] đã bị cải tạo rồi, dùng thế giới quan do tà đảng nhồi nhét vào mà nhận thức thị phi và thiện ác của nhân loại, mà nhận thức Pháp, nhận thức chân lý thì quả là rất khó. [Ai] nhiều tuổi một chút, người thế hệ già, từ trước khi văn hoá tà đảng Trung Cộng còn chưa xuất hiện, chiểu theo giáo dục và hun đúc của văn hoá nhân loại cổ xưa vốn được tiếp thụ trước đây. Tuy rằng cận đại có một bộ các thứ của tà đảng Trung Cộng, nhưng họ vẫn còn có ranh giới đạo đức con người tồn tại [trong họ], có thể phân biệt thiện ác cơ bản. Đáng bi [thương] nhất chính là những người trẻ tuổi hiện đại, hoàn toàn bị ý thức của tà đảng Trung Cộng hiện đại nhồi nhét vào, lại còn cảm thấy như bản thân thật xuất sắc, rằng cái gì cũng thấu tỏ rồi; họ nhầm lẫn cho rằng [hiện] tượng loạn [trong] quan hệ con người, [trong] quan niệm [về] giá trị, và đạo đức luân thường của con người —vốn đã bị tà đảng Trung Cộng phá hoại một cách có mục đích— là trạng thái nhất quán của nhân loại trong lịch sử, là bản năng của nhân loại. Thêm vào đó là tà thuyết tiến hoá luận, họ thật sự coi bản thân cũng là động vật, chứ không biết rằng đó là tà đảng đã thực hiện một cách có mục đích. Con người quên mất [điều] nhân loại chờ đợi và mục đích chân chính làm người, nhưng tà linh ác đảng tà ác thì biết, vậy nên mới phá hoại con người một cách có mục đích. Sự ngu muội không coi gì vào đâu mang [loại] thức hiện đại ấy hoàn toàn ngăn trở họ nhận thức ra chân lý của vũ trụ; vậy nên đối với thế hệ con người ấy quả là đáng sợ phi thường.”
Đặc biệt Sư Phụ giảng trong Hồng Ngâm III:
Hát lang dược
Tà đảng văn hoá nghịch Thiên Đạo
Tùng tiểu quán thâu đảng mụ bão
Kỳ hình quan niệm yếu tri xú
Tố nhân bất thị bả đảng hiếu
Thâu biển sắc đấu thị cộng phỉ
Ngũ mao nhân cách biệt mại điệu
Gián điệp xú thái quốc nhân sỉ
Nhất niệm nhất hành quỷ tại tiếu.
(Diễn nghĩa:
Uống thuốc của lang sói
Văn hoá tà đảng đi ngược lại với Đạo Trời
Từ bé đã bị ‘mẹ đảng’ ấp ủ nuôi dưỡng
Cần biết rằng quan niệm méo mó kia là thối nát
Làm người không phải là báo hiếu cho đảng đâu
Trộm, lừa, sắc dục và tranh đấu là phỉ cộng sản
Đừng bán nhân cách vì năm hào
Hành vi thối nát của gián điệp là xấu hổ của người dân Trung Quốc
Mỗi niệm mỗi hành vi đều là quỷ đang cười.)
Pháp đã chỉ rõ hơn văn hóa tà đảng là xảo quyệt như thế nào. Tôi chỉ nghĩ rằng văn hóa đảng đã ảnh hưởng đến hầu hết các sinh mệnh tà ác ở Trung Quốc, nhưng sau đó tôi nhận ra rằng không một ai trong giới trẻ Trung Quốc có thể thoát khỏi học thuyết chủ nghĩa tà ác và tất cả chúng ta đều bị đầu độc. Đó là lý do tại sao hầu hết trẻ em chống đối các quy định và quy tắc của bố mẹ và cho đó là vì “khoảng cách tuổi tác.” Thật ra đây là một quan niệm biến dị. Mâu thuẫn giữa thanh niên và bố mẹ của họ là sự xung đột giữa hai văn hóa. Chúng ta không còn nhân, lễ, nghĩa, trí, tín và đặc biệt chúng ta không thể chịu phê bình từ bất cứ ai. Con người ngày nay nóng nảy, chỉ quan tâm đến bản thân và ham muốn hưởng thụ. Những quan niệm cố hữu này đã và đang ngăn cản tôi đề cao lên và tôi chỉ nhận ra nó sau hơn mười năm tu luyện Đại Pháp.
5. Trợ Sư Chính Pháp, hoàn thành thệ ước
Với một người tu luyện, điều quan trọng nhất là tu luyện tốt bản thân và chứng thực Pháp. Một người không nên bị chấp trước vào tiền, danh và lợi. Chúng ta đã đợi từ vạn cổ cho lần này và bây giờ chúng ta ở thời khắc cuối cùng. Tôi vẫn còn nhiều việc phải làm để theo kịp. Khi tôi thấy trang web Minh Huệ kêu gọi viết bài, tôi biết điều tôi phải viết là một bài chia sẻ kinh nghiệm. Tôi mong rằng các đồng tu trẻ hãy giải thể độc hại của văn hóa đảng. Tôi mong rằng tôi sẽ tu luyện giống như khi tôi mới đắc Pháp, dũng mãnh tinh tấn.
Chúng ta muốn cứu độ nhiều chúng sinh hơn và giảng chân tướng cho họ mỗi ngày. Là học viên Đại Pháp chúng ta có thể từ bỏ mọi thứ nhưng trước hết chúng ta phải hiểu được chân tướng. Khi chúng ta làm tròn thệ ước và đi theo Sư Phụ, khi chúng ta gan dạ nhảy vào bể khổ, đời đời kiếp kiếp luân hồi, chúng ta đã trải qua những huy hoàng và khổ nạn cực đại. Còn điều gì hôm nay chúng ta không thể buông bỏ? Trợ Sư Chính Pháp và hoàn thành thệ ước là sứ mệnh của chúng ta, mục đích của chúng ta trong cuộc đời và chân ngã của chúng ta. Bất kể những gì chúng ta làm hay không làm trong quá khứ, đây là thời khắc cuối cùng. Chỉ cần bạn tin vào Sư phụ, tin vào Pháp và thực sự thanh tỉnh, bạn đang thật sự đi trên con đường thần thánh.
Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì thiếu sót.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/10/明慧法会–从党文化和根本执著中走出来-264923.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/11/24/136423.html
Đăng ngày 17-12-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.