Bài viết của Thánh Duyên, một học viên ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 20–11–2012] Kính chào Sư phụ từ bi vĩ đại!
Chào các bạn đồng tu!
Thật là một vinh diệu lớn khi tôi trở thành một đệ tử Đại Pháp vào đầu năm 2008. Các đồng tu nói rằng tôi có phúc phận được bước vào tu luyện tại cuối thời kỳ Chính Pháp và trở thành sinh mệnh mà ngay cả Thần cũng ngưỡng mộ! Tôi sẽ trân quý cơ hội ngàn năm này và nghe theo Sư phụ, dũng mãnh tinh tấn và trở về ngôi nhà thực sự của mình. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình trong hơn bốn năm qua dưới dự bảo hộ của Sư phụ. Xin từ bi chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.
Phối hợp tốt với các đồng tu khi hướng nội trong mâu thuẫn
Tôi nhìn thấy một số thiết bị tốt dùng cho các hạng mục giảng chân tướng tại nhà học viên A. Một học viên từ thành phố khác đã mua nó. Nó rất là tốt, đặc biệt là vì tôi luôn muốn cài một máy thu sóng để xem các chương trình của Đài Truyền hình Tân Đường Nhân. Học viên từ thành phố khác nói với tôi rằng cô ấy biết cài đặt phần mềm. Tôi rất vui khi nghe điều đó và bảo với cô tôi muốn cài một cái. Sau đó học viên A nói: “Một học viên khác muốn cài đặt thiết bị bắt sóng truyền hình và học cách cài đặt nó. Chỉ cần một học viên trong vùng biết là đủ rồi. Cô có thể mua thiết bị để cô ấy có thể học cách cài đặt nó không?” Tôi không vui khi nghe điều này nhưng niệm đó chỉ thoáng qua trong đầu tôi và nhanh chóng biến mất.
Người học viên từ thành phố khác sau đó chỉ cho tôi một chiếc điện thoại di động mới và bảo tôi nó tốt hơn các hãng khác vì nó có thể gửi hơn 100 tin nhắn trong hai phút, điều này rất tốt cho việc gửi các tin nhắn giảng chân tướng. Mẫu mã điện thoại di động này rất tốt và tôi đặc biệt thích lớp vỏ được làm từ chất liệu mềm mại của nó. Sau đó tôi nhận ra rằng yêu thích cũng là tình và tôi nên từ bỏ nó. Sau đó người học viên từ thành phố khác chỉ tôi cách gửi tin nhắn trên điện thoại di động nhưng học viên A nói:“Không an toàn khi gửi chúng ở đây.”
Học viên A nói tiếp:“Cô học mọi thứ rất chậm nên cô nên chờ một học viên khác đến và hai người có thể học cùng nhau.” Tôi cũng không vui khi nghe điều này nhưng tôi không thể hiện sự không vui trước mặt cô ấy. Người học viên từ thành phố khác lại nói: “Điện thoại này rất rẻ, chỉ 270 nhân dân tệ.” Cô ấy cũng nói rằng người học viên đã đưa cô ấy ba cục pin rất tốt khi cô ấy mua nó từ người học viên đó. Cô ấy nói: “Bất cứ ai thích nó đều có thể mua nó.” Khi cô ấy nói thế, tôi thậm chí còn thích cái điện thoại nhiều hơn. Nó thật sự có giá tốt và chất lượng tốt. Học viên A lại nói với tôi: “Cô có biết dùng nó không? Đừng có mua nó rồi không dùng.” Tôi rất giận khi nghe điều đó. Tất cả các loại tư tưởng xuất hiện trong tâm tôi nhưng tôi không thể hiện ra ngoài mặt.
Sư phụ giảng:
“…khi xảy ra mâu thuẫn, [nó] đột nhiên xuất hiện; tuy vậy [nó] không hề tồn tại [một cách] ngẫu nhiên; đó là để đề cao tâm tính chư vị.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi nhận ra rằng mâu thuẫn không ngẫu nhiên và phải có gì đó liên quan đến tâm tính của tôi. Tôi bình tĩnh và hướng nội. Tôi nhận ra rằng tôi có chấp trước tranh đấu mạnh mẽ và oán giận. Tôi cũng chấp trước vào vật chất, ham rẻ và không cho người khác phê bình. Tôi chỉ muốn nghe điều tốt đẹp về mình. Tôi sẽ phát cáu lên nếu nghe điều gì đó không lọt tai hay động chạm đến tôi.
Ngay sau đó, người học viên nói với tôi: “Cô không có gì để làm, hay là cô học gửi tin nhắn đa phương tiện từ cô ấy?” Tôi thực hành một lúc, sau đó học viên A nói với tôi: “Cô có thể mua điện thoại nếu cô muốn nó, nhưng đừng có hối tiếc.” Tôi trả lời:“Không, tôi sẽ không hối tiếc, nhưng tôi không mang theo tiền hôm nay. Tôi sẽ trả cho cô ngày mai.” Cô ấy nói:“Vâng, cô có thể lấy nó sau khi học viên khác học xong cách sử dụng.” Tôi đồng ý và rất vui. Sau đó học viên A nói tiếp: “Cô mua một đầu thu tín hiệu và nó sẽ được cài đặt ở nhà cô nhưng hãy để học viên khác học cách cài đặt nó.” Tôi chỉ trả lời lại “Hmm” và không nói gì. Tuy nhiên, tâm tôi không tĩnh nữa và rất nhiều niệm không chính lại nổi lên. Tôi nghĩ:“Tại sao anh ấy học cách cài đặt sau khi tôi mua nó? Không phải là tôi không thể học cài đặt nó. Anh ấy nên tự mua nó nếu anh ấy muốn học.” Tôi không nghĩ xa hơn vì tôi khá vui với chiếc điện thoại mới và đã giấu đi các chấp trước của mình.
Hai ngày sau, người học viên từ thành phố khác gọi điện cho tôi và bảo tôi đến nhà cô ấy. Tôi rất vui vì tôi nghĩ cô ấy muốn tôi lấy điện thoại mới. Thật ngạc nhiên, khi tôi đến đó, học viên A nói với tôi: “Cô có thể đưa chiếc điện thoại này cho một học viên khác dùng không vì cô chuẩn bị đến thành phố khác? Tốt hơn là nó nên được sử dụng.” Tôi không hét lên hay tranh cãi với học viên A nhưng tôi thực sự tức giận. Thật vậy, tôi sẽ dùng chiếc điện thoại di động mới để gửi tin nhắn đa phương tiện ở thành phố khác. Tôi buộc mình phải chịu đựng những gì cô ấy nói nhưng tôi thực sự tức giận bên trong. Nhiều niệm không chính và tâm oán giận nổi lên. Tôi nghĩ: “Chỉ vì học viên đó có nhiều tiền hơn tôi và lời nói có trọng lượng.” Người học viên tiếp tục nói với tôi: “Cô không có thẻ điện thoại nên hãy đưa cái này cho cô ấy.” Tôi bắt đầu tức giận hơn và nghĩ: “Thẻ điện thoại cô ấy dùng là của tôi. Cô thấy ngày hôm đó tôi đã đưa thẻ của tôi cho cô ấy. Tại sao cô không đưa điện thoại cho tôi thay vì cô ấy?” Thực ra, Sư phụ đã dùng cơ hội này để bỏ chấp trước tật đố của tôi.
Cuối cùng học viên A nhắc lại rằng tôi nên để học viên khác học cách cài đặt sau khi tôi mua nó. Tâm tôi đầy tức giận. Tôi nghĩ: “Cô mua nó, cài đặt nó, tự học nó vì tôi sẽ không bị làm phiền nữa. Cô muốn đưa nó cho ai thì đưa. Có nhiều hạng mục tôi có thể giảng chân tướng và chứng thực Pháp. Điện thoại của tôi cũng có thể gửi tin nhắn và tôi có thể dán áp phích và phát tài liệu cho mọi người trên phố.”
Tôi vẫn còn thấy giận khi về nhà và gửi tin nhắn đa phương tiện bằng điện thoại của tôi vào buổi chiều. Bình thường tôi có thể gửi 100 tin nhắn trên điện thoại của tôi nhưng tôi chỉ vài chục tin nhắn vào chiều hôm đó và nó khiến tôi mất nhiều thời gian hơn trước đây. Tôi thử với chiếc điện thoại mới nhưng nó cũng không làm việc tốt. Tôi cố gắng điềm tĩnh đọc Pháp của Sư phụ và phát chính niệm nhưng thật khó. Tôi nhận ra rằng có vấn đề trong tu luyện của mình. Sau đó tôi bắt đầu hướng nội và phát hiện ra rằng tôi có chấp trước tật đố rất mạnh, chấp trước vào danh và lợi. Tôi cũng có tâm muốn sở hữu, ham rẻ, giữ thể diện và hiển thị. Nói rõ hơn là tôi tham lam và ích kỷ, muốn mọi thứ tốt cho mình và không quan tâm đến người khác. Tôi sẽ vui nếu tôi là trung tâm của mọi việc nhưng sẽ không vui nếu có ai đó tốt hơn tôi. Đây là lý của cựu vũ trụ. Tôi đã cố gắng chủ động loại bỏ chấp trước này sau khi nhận ra nó.
Sư phụ cũng an bài các cơ hội khác vài lần để tôi buông bỏ các chấp trước của mình. Bây giờ điện thoại của tôi làm việc tốt và tôi có thể gửi hơn 1000 tin nhắn một lần chỉ với một thẻ điện thoại. Học viên A nhận ra rằng cô ấy đã sai và sự phối hợp giữa chúng tôi được cải thiện rất tốt.
Quan hệ gia đình trở nên hòa thuận khi hướng nội
Có bốn người trong gia đình chúng tôi: chồng tôi, con gái, bố chồng và tôi. Chồng tôi đã đọc các sách Đại Pháp, con gái tôi đã nghe các bài giảng của Sư phụ và bố chồng tôi là một người theo đạo Cơ đốc giáo và cũng đã đọc các sách Đại Pháp. Tuy nhiên, họ không bước vào tu luyện Đại Pháp.
Một lần, bố chồng tôi mang sách Đại Pháp đến nhà thờ. Tất cả bạn bè ông đều nghĩ Pháp rất tốt và tôi giúp các bạn ông thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Trong một khoảng thời gian, chồng và con gái tôi luôn gây rắc rối cho tôi. Họ phàn nàn các bữa ăn tôi nấu không ngon, rằng chúng quá mặn hay quá ngọt. Nhà cửa không sạch sẽ mặc dù tôi đã cố gắng để làm tốt hơn khi tôi đi làm về. Họ cũng phàn nàn rằng tôi không ngủ ban đêm vì tôi học Pháp, nghĩ rằng tôi có vấn đề thần kinh và vân vân.
Một ngày tôi không thể chịu đựng thêm nữa và cãi nhau với chồng tôi. Sau đó tôi nhận ra rằng tôi đã làm những điều không đúng. Không phải là văn hóa đảng khuyến khích bạn đối xử tệ với người khác nếu họ làm điều đó với bạn, và nếu họ làm điều xấu với bạn, bạn sẽ đối xử tệ với họ sao? Sư phụ bảo chúng ta đối xử tốt với người khác, càng nên đối xử tốt với người trong nhà. Khi tôi hướng nội và buông bỏ các chấp trước, thái độ của chồng tôi thay đổi. Anh ấy thậm chí còn giúp tôi dọn bát đĩa sau các bữa ăn. Việc đó luôn do tôi đảm nhiệm từ khi chúng tôi kết hôn và anh ấy chưa bao giờ làm điều đó vì anh nghĩ rằng đó là công việc của phụ nữ.
Sau đó khi tôi phát chính niệm, tôi có lý giải sâu hơn về từ bi, nó không chỉ là chịu đựng và còn nghĩ đến người khác trong mọi lúc, giải thể việc sai trái, đề cao tính thiện. Chồng tôi đang hủy hoại sinh mệnh của mình khi đảm nhận việc xấu. Tại sao tôi không ngăn anh ấy? Không phải tôi sợ làm người khác giận và tổn thương họ sao? Thật ra chúng là chấp trước e sợ và an dật và chấp trước thỏa mãn với tình trạng hiện tại. Đó là vấn đề căn bản của tình và một biểu hiện của ích kỷ.
Ích kỷ cũng bao gồm nuông chiều con gái và chồng tôi. Thiện là nghĩ cho tương lai của họ. Có câu nói rằng:“Giúp chồng dạy con.” Tôi nên dùng Pháp để tự yêu cầu mình. Sư phụ bảo chúng ta tu luyện đến trạng thái đại thiện đại nhẫn. Đây không phải là một mực chịu đựng mà không cần phân biệt tốt xấu.
Ngay sau đó chồng tôi đến và gọi tôi ăn cơm. Anh ấy không còn mắng tôi kể từ khi tôi bắt đầu hướng nội. Sư phụ bảo chúng ta cân bằng tốt quan hệ trong gia đình và xã hội. Trong lĩnh vực này, tôi đã không làm tốt vì tôi đã không hướng nội sâu sắc từ quan điểm của Pháp. Tôi không hiểu tại sao anh ấy luôn luôn phàn nàn tôi. Đó là vì tôi thường để ý đến thói quen xấu của người khác và có suy nghĩ tiêu cực. Tôi không thấy những điểm tốt của anh ấy. Trước đây tôi xem thường anh ấy vì anh ấy không kiếm đủ tiền, anh ấy ở bẩn, hẹp hòi và keo kiệt. Tôi luôn luôn khen ngợi chồng và con của người khác mặc dù tôi không nói điều này với họ.
Tôi rất tự hào rằng xếp hạng của con gái tôi luôn luôn đứng đầu lớp. Rằng cháu có thể được nhận vào trường đại học tốt nhất và kiếm một công việc tốt trong tương lai, chồng tôi và bố chồng tôi đưa đón cháu đi học. Tuy nhiên, cháu đã thi trượt đại học. Tôi rất thất vọng và đã trút mọi thất vọng của mình lên chồng và bố chồng tôi. Tôi chỉ trích họ, nói rằng họ không chăm sóc cháu tốt. Trên thực tế, mỗi người đều có vận mệnh của riêng mình.
Sư phụ giảng:
“Tôi nói rằng chư vị đang vọng tưởng; chư vị không thể chi phối cuộc đời người khác được, không thể thao túng vận mệnh người khác được, kể cả vận mệnh của vợ, cha mẹ, anh em; chư vị có quyết định được [những việc ấy] không? Hơn nữa, chư vị sau này không phải lo lắng, chư vị không có phiền phức gì nữa, thì chư vị tu luyện gì đây? Luyện công một cách quá ư thoải mái chăng? Lẽ nào có chuyện ấy? Đó [chỉ] là chư vị đứng tại góc độ người thường mà [mong] tưởng vậy thôi.” (Chuyển Pháp Luân)
Một lần, chồng tôi bị tai nạn xe máy. Anh ấy nói với tôi rằng người kia đã không tuân thủ luật giao thông, quay đầu rất nhanh. Chồng tôi chỉ yêu cầu 200 nhân dân tệ để sửa xe. Anh ấy không muốn đòi thêm tiền từ người dó. Tôi hôm đó, chân anh ấy bị sưng rất nặng và những người khác khuyên anh đến bệnh viện. Anh ấy nói: “Nó sẽ sớm bình phục.” Anh ấy thực sự bình phục chỉ trong vài ngày. Gia đình tôi đã nhận nhiều lợi ích kể từ khi tôi học Đại Pháp. Nếu không, chân của chồng tôi có thể đã bị gẫy. Bây giờ cả chồng tôi và tôi đều đi làm và bố chồng tôi nấu cơm ở nhà và đợi chúng tôi về ăn. Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây. Trong quá khứ, tuy tôi mệt thế nào khi đi làm về, tôi phải nấu cho họ.
Được đồng nghiệp và học trò tôn trọng nhờ hướng nội
Tôi thay đổi công việc và bây giờ tôi làm việc trong một trường học. Tôi phải mất một thời gian để thích nghi với môi trường mới. Một số đồng nghiệp coi thường tôi. Khi lần đầu tiên tôi đến trường, hiệu trưởng bảo tôi làm người quét dọn. Tôi cảm thấy rằng tôi bị đối xử bất công. Tôi là một giáo viên vì vậy làm sao tôi có thể bị bảo quét sàn nhà và làm sao tôi giữ thể diện? Có hai người quét dọn ở trường cũ của tôi nhưng ở đây chỉ có mình tôi. Tôi rất giận. Lúc đầu tôi không làm công việc dọn dẹp vì sự bất công này, tuy nhiên, là một đệ tử Đại Pháp, tôi đến đây để cứu người và nên làm nghiêm túc công việc của tôi, mặc dù đó là lau dọn sàn nhà.
Một số bạn bè và đồng nghiệp khuyên tôi nên nói với hiệu trưởng về việc giáo viên tự dọn dẹp phòng của họ nhưng tôi nghĩ: “Tôi nên làm tốt công việc của mình khi ở đây. Có lẽ một số chấp trước của tôi cần được loại bỏ.” Vì vậy tôi đã quét dọn sàn nhà một cách nghiêm túc. Hai tuần sau, tôi được yêu cầu làm giáo viên và tôi không cần phải hối lộ bất cứ ai cho vị trí đó. Một số đồng nghiệp của tôi đã trả nhiều tiền và mua quà để hối lộ hiệu trưởng cho vị trí của họ nhưng họ vẫn làm công việc tương tự.
Một đồng nghiệp và tôi thành lập một đội thể dục cho sự kiện thể thao năm nay nhưng anh ấy không muốn ra ngoài khi chúng tôi luyện tập vì vậy tôi là người duy nhất tập luyện ngoài trời với các học sinh. Da mặt tôi thực sự đen sạm. Một ngày, chúng tôi được gọi ra ngoài luyện đội hình. Tôi đã đợi ngoài trời một lúc lâu nhưng đồng nghiệp của tôi không đến. Một đồng nghiệp khác nói: “Không phải là việc của cô nếu anh ấy không muốn biểu diễn. Không phải là nhiệm vụ của anh ấy sao? Tôi sẽ gọi điện cho anh ấy.” Vì thế tôi cũng đi. Tuy nhiên, anh ấy nói trước mặt các đồng nghiệp của tôi:“Việc ai người ấy làm. Tôi không muốn đi.” Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì các học sinh đang đứng đó đợi chúng tôi. “Tôi là một đệ tử Đại Pháp – Tại sao tôi lại bực bội hành vi của anh ấy bởi vì tôi phải làm nhiều việc hơn? Đây không phải là chấp trước về danh sao? Tôi phải loại bỏ nó.” Tôi xuống cầu thang và tập luyện với các học sinh. Hiệu trưởng rất cảm kích về điều này và khen ngợi tôi nhiều lần suốt đại hội thể thao.
Ngày hôm sau đồng nghiệp của tôi đã xin lỗi vì không giúp tôi. Đội của chúng tôi giành chức vô địch. Hiệu trưởng rất vui và một lần nữa khen ngợi tôi rất nhiều. Các đồng nghiệp rất tôn trọng tôi. Họ nói rằng tôi có hảo tâm, rằng tôi trung thực và thẳng thắn. Bây giờ họ thích làm việc với tôi, và các học sinh của tôi cũng vậy. Họ luôn hỏi tôi khi họ có vấn đề, ngay cả những chủ đề tôi không dạy nhưng tôi cố gắng hết sức để giúp họ.
Hướng nội sẽ loại bỏ nguy hiểm từ cựu thế lực
cựu thế lực đã dùi vào những sơ hở của tôi khi giảng chân tướng do các chấp trước của tôi, và kết quả là đã thao túng một người không hiểu sự thật báo tôi cho phòng công an huyện. Đồng nghiệp của tôi bảo: “Hiệu trưởng và giám đốc sở cảnh sát địa phương đều bị gọi đến phòng cảnh sát huyện vì cô đã gửi email giảng chân tướng.” Tôi nghĩ đây là giả tướng. Tôi đã gửi email giảng chân tướng trước đó nhưng không phải năm nay. Các đồng tu bảo tôi rằng nó không an toàn, và các đồng nghiệp của tôi hoảng sợ khi họ biết điều này. Tôi nói với họ rằng sẽ không việc gì vì tôi có Sư phụ bảo hộ. Tôi bắt đầu phát chính niệm khi an ủi các đồng nghiệp và xin Sư phụ gia trì. Tôi nói thầm trong tâm: “Không cho phép cựu thế lực bức hại thế nhân và ngăn cản tôi cứu chúng sinh dù tôi vẫn còn một số chấp trước. Tôi là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi phủ nhận an bài của cựu thế lực và loại trừ chúng.”
Tôi cũng phát chính niệm để thanh trừ tất cả các nhân tố cựu thế lực điều khiển các cảnh sát ở sở cảnh sát và phòng an ninh để ngăn họ tham gia các việc làm sai trái và đồng thời hướng nội. Tôi nhận ra rằng tôi có chấp trước mạnh mẽ muốn làm việc, chấp trước sợ hãi và hoan hỉ. Tôi liên tục phát chính niệm trong nửa ngày để loại trừ các nhân tố cựu thế lực bức hại các đệ tử Đại Pháp. Các đồng nghiệp nói với tôi rằng cảnh sát có vẻ hoảng sợ khi họ rời khỏi trường học. Cảnh sát bảo với hiệu trưởng rằng họ nhầm. Sau đó mọi chuyện trôi qua. Đó là Sư phụ đã giúp tôi giải quyết các khổ nạn.
Giống như Sư phụ giảng:
“Đệ tử chính niệm túc Sư hữu hồi thiên lực” (“Sư đồ ân”, Hồng Ngâm II)
Sư phụ đã phải lo lắng cho tôi nhiều bởi vì tôi không phải lúc nào cũng tinh tấn. Tôi vẫn có chấp trước thích chơi đùa, an dật, ỷ lại..v.v. Nhưng tôi phải nghe theo Sư phụ, đọc Pháp nhiều hơn và làm tốt ba điều.
Do thể ngộ có hạn, xin từ bi chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.
Con cảm tạ Sư phụ!
Cảm ơn các bạn đồng tu!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/20/明慧法会–信师信法向内找-柳暗花明又一村-265014.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/11/30/136482.html
Đăng ngày 20-12-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.