Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-11-2012]

Kính chào Sư Phụ từ bi vĩ đại! Xin chào các bạn đồng tu!

Pháp hội này là sự kiện thường niên tuyệt vời cho các học viên Đại Pháp. Nó được Sư Phụ khai sáng để cấp cho các học viên cơ hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện và đề cao bản thân. Tôi đã bỏ lỡ nhiều cơ hội trong quá khứ để chứng thực Pháp vì can nhiễu từ chính những quan niệm người thường của tôi. Bất kể tầng thứ tu luyện của tôi thế nào, tôi muốn quý trọng cơ hội chưa từng có hôm nay để lưu lại kinh nghiệm tu luyện của tôi để chúng sinh biết về sự vĩ đại của Sư Phụ và huyền năng phi thường của Đại Pháp.

Tôi đã không khỏe mạnh từ khi còn nhỏ. Khi con gái tôi được sinh ra, tôi không có chút sữa nào cho nó. Điều này thật sự khiến tôi khó chịu và tôi sinh chứng mất ngủ. Cuối cùng tôi cảm giác giống như bên bờ vực sụp đổ. Tâm trạng tôi rơi đến cực điểm khi tôi được chuẩn đoán bị suy nhược thần kinh và trầm cảm. Tôi căng thẳng, lo lắng và cảm thấy giống như sống trong thế giới tối tăm. Tôi trở nên hoang tưởng, tính khí thất thường, sợ hãi và cảm thấy mình vô dụng. Tôi không thể nhớ mọi thứ. Tôi hành động giống như người điên khi tôi không thể kiểm soát tốt bản thân. Tôi sống điên cuồng mỗi ngày và giống như người mất hồn.

Tôi đến khám ở nhiều bệnh viện cùng với người thân và uống rất nhiều thuốc nhưng chúng không có tác dụng. Sau đó nhãn cầu của tôi nhô ra vì sự hoạt động quá mức của tuyến giáp. Tôi sụt nhiều cân và chỉ cần lên cầu thang là tôi mệt mỏi. Dưới những tình cảnh đó, tôi nhiều lần muốn tự tử. Nhưng nghĩ đến con gái tôi sẽ mất mẹ khi còn quá nhỏ. Tình yêu với cha mẹ tôi, người bà già yếu, anh chị em, và bạn bè giống như sợi dây thừng buộc chặt tôi lại. Tôi từ bỏ ý định tự tử và buộc mình phải sống mặc dù những đau đớn khủng khiếp và khó có thể chịu đựng. Tôi oán trách ông trời bất công với tôi. Lúc đó tôi chờ đợi một ngày nào đó các vị thần đến cứu tôi. Tôi đã vật lộn với những cơn đau cả về thể xác lẫn tinh thần trong tám năm.

Bắt đầu tu luyện Đại Pháp

Mẹ của bạn con gái tôi là một học viên Pháp Luân Công. Khi nghe về tình trạng của tôi, cô ấy bảo với con gái tôi rằng Pháp Luân Công có khả năng chữa bệnh phi thường cả tâm lẫn thân. Cô ấy đưa cho con gái tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân cho tôi. Tôi bắt đầu học Pháp và tập luyện Pháp Luân Công với mục đích chữa bệnh. Thời gian trôi qua, tôi dần dần bớt phụ thuộc vào thuốc trầm cảm và tâm trạng tôi được cải thiện từng ngày. Chỉ trong vài tháng, các triệu chứng khủng khiếp của bệnh trầm cảm và các bệnh lý khác biến mất hoàn toàn. Tôi trông như một người khác với nước da hồng hào, không có nếp nhăn và tôi tràn đầy năng lượng. Tàn nhang trên má tôi biến mất. Đồng nghiệp của tôi nói rằng tôi trông trẻ hơn và đẹp hơn.

Là một học viên Đại Pháp, tôi chú ý đến những gì tôi nói và làm. Tôi luôn nhắc nhở bản thân rằng cách hành xử của tôi phản ánh hình tượng của một học viên. Tôi làm việc chăm chỉ và xem nhẹ danh lợi. Bởi vì tôi quan tâm đến các đồng nghiệp trong cuộc sống hàng ngày nên nhiều người trong số họ sẵn sàng nói chuyện với tôi. Trong các cuộc nói chuyện hàng ngày, tôi kể với họ về sự tốt đẹp của Đại Pháp. Tôi để họ biết chân tướng về Pháp Luân Công trong môi trường an hòa. Tôi giúp họ loại bỏ các chất độc thấm nhuần bởi các phương tiện truyền thông của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) để họ có thể chọn một tương lai tốt đẹp.

Có một lần tôi giảng chân tướng cho một đạo diễn nghệ thuật hòa nhã, hài hước và cởi mở. Ông ấy có lịch tập luyện rất bận rộn. Để nhanh chóng bắt đầu, tôi viết ra giấy một thông điệp ngắn: “Tác phẩm hay đến từ việc tu thân dưỡng tính.” Sau khi chào lịch sự, tôi đưa cho ông ấy với một nụ cười. Ông ấy mỉm cười và gật đầu xong khi đọc lướt qua. Vài ngày sau, tôi tìm cơ hội giảng chân tướng và tặng ông một DVD Biễu diễn Thần Vận. Ông ấy đồng ý với các nguyên lý của Đại Pháp. Từ đó, câu đầu tiên của ông ấy luôn là: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” khi ông nhìn thấy tôi. Ông cũng làm tư thế “Hợp thập” với hai lòng bàn tay khép vào nhau.

Một đạo diễn khác cũng có cá tính là giáo viên của tôi. Khi tôi nói với ông tôi là một học viên Đại Pháp, ông nhận xét rằng ông có một ấn tượng tốt với các đệ tử Đại Pháp. Ông kể với tôi các học viên đã tìm ông và thiện ý giảng chân tướng cho ông như thế nào sau khi ông làm một chương trình truyền hình phỉ báng Đại Pháp. Ông tôn trọng cách cư xử an hòa và lý trí của các học viên. Chúng tôi đã nói chuyện nhiều từ thời xa xưa cho đến tình trạngTrung Quốc hiện tại và đạo đức con người hiện nay. Ông nhận xét tôi đã thay đổi thành một người phụ nữ hiểu biết như thế nào mặc dù tôi chỉ là một sinh viên bình thường trong trường. Tôi bảo ông rằng đó là vì Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ. Tôi tặng ông một đĩa Cửu Bình và ngắn gọn tóm tắt nội dung. Ông vui vẻ nhận nó. Ông cũng xin thêm các đĩa khác cho bạn bè và họ vui vẻ nhận. Bạn bè ông cũng cảm ơn tôi.

Tôi cũng giảng chân tướng cho một trong số các đồng nghiệp là bạn cùng lớp của tôi, nhưng anh ấy từ chối Đại Pháp. Chúng tôi có một số mâu thuẫn trước đó và có một khoảng cách giữa chúng tôi mặc dù chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau. Sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi đã chủ động hòa giải mâu thuẫn bằng cách hợp tác với anh ấy trong công việc và tôn trọng anh sau công việc. Tôi cũng khuyên anh ấy thoái ĐCSTQ nhiều lần nhưng không được. Anh ấy nghĩ rằng tôi làm chính trị và chẳng làm gì ngoài việc chống đối ĐCSTQ. Tôi rất thất vọng. Một ngày tôi đi công tác ở Bắc Kinh cùng với một số đồng nghiệp và cả người bạn cùng lớp của tôi. Tôi tìm cơ hội để kiên nhẫn giảng chân tướng cho anh ấy lần nữa. Tôi nói: “Tôi nói với anh những sự thật này không có lý do nào khác hơn là tốt cho chính anh. Tôi đã rất ích kỷ và có lẽ tôi đã vô tình làm tổn thương anh. Tôi thành thật xin lỗi anh. Người Trung Quốc chúng ta tin vào duyên phận, và tôi trân quý duyên phận của chúng ta. Nhiều người nói rằng đây là một thời kỳ đặc biệt và sẽ có rất nhiều thảm họa. Chúng ta không phải chỉ muốn một cuộc sống tốt đẹp và bình an sao? Anh có thể chọn tin điều đó hay không, không có ai ép buộc anh cả. Tuy nhiên, anh có quyền theo đuổi bình an. Có một câu ngạn ngữ cổ nói rằng: “Thà là tin để có, còn hơn là không tin rồi không có gì”. Tôi nói với anh điều này là để kết thiện duyên.” Anh ấy suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng gật đầu.

Khi tôi đang ngồi luyện tĩnh công trong phòng khách sạn vào buổi trưa của ngày đầu tiên ở Bắc Kinh, một đồng nghiệp gõ cửa phòng và hỏi liệu ông ấy có thể ngồi để khỏi bị phiền toái một chút không. Đơn vị của chúng tôi đã giao cho ông ấy bí mật theo dõi tôi. Sau khi bảo ông ấy tìm một chỗ ngồi, tôi nhắm mắt và tiếp tục thiền định trong bầu không khí tĩnh lặng với nhạc tập êm dịu. Sau đó tôi nghe thấy tiếng ai đó khóc. Ông ấy đã rơi nước mắt vì trường năng lượng từ bi và yên bình. Ông ấy nói một cách ngây thơ: “Tôi không biết tại sao tôi cảm thấy muốn khóc hôm nay. Xin tha lỗi cho cách cư xử không đúng của tôi. Cô rất tốt và hoàn hảo. Tôi đã làm những việc có lỗi với cô trước đây.” Tôi bảo với ông rằng các học viên Đại Pháp tu luyện bản thân trở nên từ bi và vị tha. Trường năng lượng từ bi này đã làm cảm động tâm ông ấy một cách sâu sắc và đó là lý do ông ấy khóc. Đây là sự siêu thường của Đại Pháp.

Lúc đó đã gần giờ ăn trưa. Chúng tôi mời một đồng nghiệp khác nữa ăn cơm. Khi tới buổi trưa, là thời gian cho các học viên phát chính niệm toàn cầu, tôi hỏi họ liệu tôi có thể tập luyện trong phòng một chút trước khi chúng tôi ra ngoài ăn không. Họ bảo tôi tập đi và họ sẽ trông chừng cửa để không ai có thể làm phiền tôi. Tôi điềm tĩnh lập chưởng và kiên định làm sạch môi trường ở Bắc Kinh và các vùng lân cận. Nhìn thấy cảnh này, một đồng nghiệp khác nói: “Nhìn kìa! Cô ấy trông giống như một vị Bồ Tát.” 

Hôm đó, tôi ngộ một chút nội hàm của từ bi: “Trường năng lượng của bạn sẽ thuần tịnh chỉ khi tâm bạn thuần tịnh; Con người và vật chất xung quanh bạn sẽ thuần tịnh nếu công của bạn thuần tịnh.”

Thái độ của người nhà thay đổi

Em trai út của tôi có một cuộc hôn nhân không may mắn và đã ly dị khi con nó mới hai tuổi. Điều kiện tài chính của nó rất khó khăn chỉ với 25 nhân dân tệ tiền tiết kiệm và phải nuôi đứa con nhỏ. Áp lực trong công việc và chăm sóc con làm em tôi đau khổ. Nó trở nên bực bội và cáu kỉnh. Nó thường đánh đứa bé. Em tôi đã phải chịu đựng chứng mất ngủ và sức khỏe của nó kém đi. Nó ở trên bờ vực sụp đổ. Biết khó khăn của em trai tôi, chồng tôi và tôi mời nó đến sống với chúng tôi. Chúng tôi cũng mời mẹ tôi để bà có thể chăm sóc cho đứa bé. Chúng tôi đã sống cùng nhau trong hơn ba năm.

Trong thời gian đó, tình trạng tài chính của chúng tôi cũng không tốt lắm. Chồng tôi mất việc và con gái tôi vẫn còn học trung học. Tôi trở thành người hỗ trợ tài chính duy nhất trong gia đình. Thêm ba người trong nhà rõ ràng đã tăng thêm gánh nặng tài chính cho chúng tôi. Một số mâu thuẫn gia đình cũng hiển nhiên phát sinh khi chúng tôi sống cùng nhau. Những đứa trẻ có thể ngỗ nghịch và chồng tôi thỉnh thoảng càu nhàu và tôi phàn nàn rằng anh không nghĩ đến người khác. Những khó khăn đó làm tôi cảm thấy đau khổ và tôi tự hỏi làm sao để cân bằng các mối quan hệ.

Đoạn Pháp của Sư Phụ dưới đây luôn hiển hiện trong tâm tôi vào những thời điểm khó khăn:

“Người Thiện thường trong tâm từ bi, không oán, không hận, lấy khổ làm vui.” (“Cảnh giới” –Tinh tấn yếu chỉ)

Khi tôi không vui khi gặp khó khăn, tôi luôn cảm thấy rằng Sư Phụ luôn từ bi quản tôi và mong tôi tu luyện tốt. Bất cứ khi nào tôi nghĩ về Sư Phụ, tôi cảm thấy bình thản và yên bình. Tôi tự nhủ bản thân mình không được cảm thấy bất mãn hay bực bội và nghĩ đến người khác. Tôi bắt đầu quan tâm đến họ trong cuộc sống hàng ngày và quan hệ trong gia đình tôi được cải thiện. Họ hàng của chúng tôi khen ngợi chúng tôi và bố mẹ tôi rất hạnh phúc. Họ nói rằng làm những việc này làm họ hạnh phúc hơn là tôi trực tiếp hiếu kính họ. Nhiều người, kể cả đồng nghiệp của em trai tôi, đồng nghiệp của tôi, và hàng xóm chúng tôi khen ngợi tôi, nói rằng: “Người chị cả này thực sự tốt. Cô ấy đã giúp đỡ nhiều cho em trai.” Một số người thậm chí còn nhận xét: “Các học viên Pháp Luân Công không giống như người ta nghe thấy trên TV, những người vô tâm và tàn nhẫn không quan tâm đến gia đình. Hãy nhìn người chị Pháp Luân Công này rất tốt! Em trai cô ấy đã nhận được lợi ích từ Đại Pháp. Những lời dối trá độc ác sẽ bị phá vỡ.”

Em trai tôi thích trà. Khi uống trà với nó, tôi luôn nói với nó về giác ngộ tuyệt vời của tôi từ tu luyện Đại Pháp, điều mà thấm dần vào tâm nó. Em trai tôi thay đổi và nó bắt đầu mỉm cười và trở nên vui vẻ. Một lần khi tôi đang phát chính niệm, nó vào và nói: “Em cũng muốn ngồi thiền. Em có thể ngồi ở đây không?” Tôi nói được nhưng nó phải đợi tôi một lúc. Tôi bảo nó tĩnh tâm trước. Nó ngồi xuống đối diện với tôi. Nó nói: “Em thấy chị đang ngồi trong một quầng hào quang bao quanh bởi một đám mây mờ.” Để em tôi không làm phiền khi phát chính niệm, tôi nhẹ nhàng bảo nó đợi lát nữa hãy nói. Khi tôi phát xong, em tôi nói rằng nó thấy các bông hoa màu hồng chiếu sáng ở không gian khác và có thể thấy nhị của chúng rõ ràng. Nó cũng nhìn thấy một người lính dữ tợn trong bộ áo giáp đang chĩa vũ khí vào nó. Nó ngay lập tức niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Người lính đột nhiên giống như bị điện giật và bị tan ra bởi một tia sáng màu xanh. Em trai tôi nói rằng nó cũng thấy một vị Bồ Tát trong bộ y phục trắng và Giang Trạch Dân trong màu lá cây ngụy trang. Khi nó niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo,” Giang Trạch Dân lập tức biến thành một con lừa. Nó hỏi tôi tại sao. Để khai mở chân ngã của em trai, tôi chia sẻ thể ngộ của tôi những gì tôi đã học được từ tu luyện Đại Pháp. Nó thực sự đã hiểu rất nhiều.

Văn hóa đảng độc hại đã thấm sâu vào người dân Trung Quốc. Họ sợ tham gia vào chính trị và không hiểu lý do tại sao thoái ĐCSTQ. Họ, kể cả em trai tôi, nghĩ rằng làm vậy đơn giản là để chống đối ĐCSTQ. Mỗi lần tôi khuyên nó rút khỏi tư cách đảng viên ĐCSTQ, nó tức giận và nói:“Em có thể hiểu tu luyện sẽ giúp chữa bệnh và duy trì thân thể khỏe mạnh vì em đã thấy chị thay đổi thế nào. Nhưng không phải là rõ ràng đang khích lệ người ta từ bỏ ĐCSTQ để chống lại nó sao? Điều đó thật phản cảm!” Nó tiếp tục chống đối. Nhưng em tôi đã thay đổi nhiều sau khi đọc nhiều tài liệu chân tướng. Nó đột nhiên nói với tôi: “Hãy giúp em thoái đảng. Bây giờ em đã thực sự hiểu. ĐCSTQ tà ác thật xấu xa.” Tôi rất vui vì cuối cùng em trai đã hiểu chân tướng và sẽ có một tương lai tốt đẹp.

Một lần khác, tôi treo trên tường phòng ngủ của nó bức tranh “Thệ ước” được trưng bày trong Triễn lãm Nghệ thuật Chân Thiện Nhẫn quốc tế. Khi em trai đi làm về, trước khi bước vào nhà nói hỏi tại sao căn nhà của chúng tôi rất sáng và rực rỡ. Tôi bảo nó nhìn trên tường phòng ngủ của nó. Sau đó nó nói rằng chắc hẳn bức tranh đã làm tỏa sáng ngôi nhà.

Chị gái tôi sống ở nông thôn rất nghèo. Ở các làng quê Trung Quốc, một người nông dân không có con trai luôn bị ức hiếp. Mong muốn có một đứa con trai, chị gái tôi cuối cùng đã mang thai lần nữa trong độ tuổi 40 sau khi có bốn đứa con gái. Chị phải trốn những ai thi hành “chính sách một con.” Cuối cùng chị đã có một đứa con trai nhưng sức khỏe của chị xấu đi sau đó và chị bị tất cả các loại bệnh tật. Chị ấy hầu như không thể tự chăm sóc mình.

May mắn thay, chị đã đắc Pháp và Sư Phụ đã tịnh hóa thân thể chị vào đêm ngày thứ tư sau khi chị bắt đầu nghe đĩa “Giảng Pháp ở Tế Nam” của Sư Phụ. Chị đã bị chảy máu cam liên tục nhưng thật ngạc nhiên, con người gần như tê liệt này đã bước ra khỏi gường và chạy quanh với con gái út của chị. Sau đó, chị có thể làm việc nhà và việc đồng áng hơn 10 mẫu đất. Chồng chị rất hạnh phúc và ca ngợi sức mạnh kì diệu của Đại Pháp. Anh ấy tin tưởng sâu sắc vào Đại Pháp. Trong cuộc bức hại tàn bạo các đệ tử Đại Pháp, anh rể tôi đã dũng cảm đứng lên bảo vệ Đại Pháp và giảng chân tướng cho mọi người. Bởi vậy anh ấy cũng được phúc báo.

Một ngày, anh rể tôi đi giao hàng cùng với đối tác cho khách hàng ở một vùng núi. Con đường gần vách đá rất hẹp. Họ lái xe máy bên cạnh nhau với tốc độ nhanh. Bất ngờ một chiếc xe tải đầy hàng hóa mắc vào tay lái của người đối tác. Để cho đối tác của anh có thể chạy lên, anh phải nghiêng xe và nhảy ra khỏi xe vào thời khắc quan trọng để người đối tác có nhiều không gian hơn. Anh có thể rơi xuống vách đá nếu anh không xử lý tốt và nhảy quá xa. Anh rể tôi là một người trọng nghĩa và anh luôn nghĩ cho người khác vào những thời khắc mấu chốt. Anh chuẩn bị tinh thần, nhắm mắt và nhảy. Anh ấy vui vẻ khi thấy người đối tác an toàn. Nhưng đôi giày da, áo ấm và quần của anh ấy bị rách và đầu gối anh chảy máu. Anh ấy phải nằm trên gường một thời gian. Tuy nhiên, anh rể tôi là người không thể nằm một chỗ, và vì anh không thể cử động vì chân đau, anh nghe theo lời khuyên của chị gái tôi đọc Chuyển Pháp Luân. Sau đó anh ấy kể với tôi rằng khi anh mở sách, anh thấy mỗi chữ trong sách biến thành một người nhỏ màu xanh lục. Tôi nói với anh ấy: “Anh có duyên với Đại Pháp. Sư Phụ đã bảo hộ anh và lòng tốt của anh được phúc báo.” Anh ấy đồng ý.

Anh ấy cũng đã trải qua hai tai nạn nguy hiểm và cả hai đều được hóa giải bởi Đại Pháp. Tai nạn đầu tiên xảy ra tại nhà máy nơi anh ấy làm việc. Anh nhìn thấy một sợi dây điện nằm trên đường. Anh ấy kéo nó qua bên đường để người khác không dẫm lên nó. Lúc anh ấy cầm sợi dây lên, anh nhận ra rằng nó có điện. Thay vì bị điện giật, anh ấy chỉ bị sốc vì một quả cầu lửa lớn nhưng anh ấy an toàn. Tai nạn thứ hai xảy ra khi anh ấy đi giao hàng đến một ngôi làng hẻo lánh. Xe máy anh va phải một tảng đá lớn và bị ngã nhưng không bị thương. Ngày hôm sau, anh nghe người địa phương nói rằng tai nạn thường xảy ra ở chỗ đó và gần đây một thanh niên đã chết ở đó. Thật sự đúng là một người luyện công, cả nhà được lợi ích. Miễn là bạn có một niệm tốt đẹp đối đãi với Đại Pháp, bạn sẽ được phúc báo bằng hạnh phúc và bình an.

Điều một đệ tử Đại Pháp nói và làm cho người thường thật sự đại diện cho chân tướng. Như các câu chuyện minh họa dưới đây, đôi khi hành động còn tốt hơn lời nói.

Mẹ tôi bị đột quỵ rất nghiêm trọng và phải nằm viện. Bà bị liệt nửa người kể cả lưỡi. Bà không thể ăn, uống và nói không rõ. Họ luồn một cái ống qua lỗ mũi để cho bà ăn. Anh chị em chúng tôi thay phiên nhau chăm sóc bà suốt ngày đêm. Gần một tháng trôi qua và bà không chuyển biến tốt đẹp. Cả nhà đã chuẩn bị cho tin xấu nhất. Cha tôi buồn bã nói: “Cha sẽ vui lòng nếu mẹ con có thể ăn uống bình thường sau khi lấy cái ống ra.” Tôi nhớ mẹ tôi đã nghe Pháp của Sư Phụ và hiểu chân tướng khi bà trông con của em trai tôi ở nhà tôi. Chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu bà khỏi nạn này.

Khi tôi xuất hiện, ánh mắt mẹ tôi sáng lên, giống như cuối cùng bà gặp được vị cứu tinh. Tôi biết điều bà nghĩ – bà mong Sư Phụ cứu độ bà. Tôi nói với bà: “Sư Phụ chỉ bảo hộ các học viên. Mẹ có muốn tu luyện không?” Bà gật đầu và tôi bảo bà thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Tôi phát chính niệm để làm sạch trường không gian của chúng tôi và thanh trừ tất cả tà ác đang bức hại mẹ tôi. Tình trạng của bà ổn định trong vài ngày. Sau đó tôi động viên bà: “Mẹ có thể kiểm soát cơ thể mẹ, tay, chân, và miệng mẹ. Hãy để chúng nghe mẹ chi phối. Từ giờ, hãy dùng miệng mẹ để ăn uống. Mẹ sẽ không bị nguy hiểm gì vì Sư Phụ đang bảo hộ mẹ.” Mẹ tôi rất hợp tác. Bà nhìn tôi một cách tin tưởng và bắt đầu nuốt từng giọt nước một cách khó khăn. Tôi nhìn bà trìu mến và mỉm cười động viên bà. Khi chị dâu tôi thấy điều này, chị lo lắng và nói: “Em liều quá. Sẽ nguy hiểm nếu nước tràn vào phổi mẹ.” Tôi trả lời rằng sẽ không có vấn đề gì. Em trai kế tôi thậm chí còn cố gắng ngăn tôi. Tuy nhiên, khi họ không có ở đó, tôi để mẹ tôi tự uống. Đồng thời, tôi cầu Sư Phụ gia trì. Vài ngày sau, mẹ tôi có thể ăn uống bình thường. Anh trai tôi không nói gì. Mẹ tôi cũng không ngủ được. Khi tôi mở nhạc để luyện công, bà ngủ rất sâu mỗi buổi tối. Em trai kế tôi, người luôn phản đối tôi tu luyện, đã không nói gì cả.

Tôi muốn tạo một môi trường tu luyện thuần chính, đặc biệt là trước em trai kế tôi. Nó từng là một giám sát viên của Phòng 610 địa phương. Tôi nhiều lần cố gắng giảng chân tướng cho nó và nó luôn trả lời mỉa mai tôi bằng những lời hèn hạ. Tôi biết nó bản tính lương thiện và nó biết sự tà ác của ĐCSTQ. Nó chỉ lo tôi bị bức hại và nó cũng bị ảnh hưởng.

Khi mẹ tôi cuối cùng cũng được xuất viện, tôi chăm sóc bà. Tôi cố bảo bà học Pháp và luyện công ngay cả khi tay bà bị đau. Một buổi sáng khi tôi đang luyện công, mẹ tôi phấn khởi nói:

“Sư Phụ đã quản mẹ! Sư Phụ đã quản mẹ!” Bên chân bị liệt của bà đã lấy lại cảm giác và bà có thể co chân được. Mẹ tôi vui quá không nói nên lời. Chứng kiến phép lạ này, em trai út của tôi và con trai nó rất cảm động. Chúng tôi giúp mẹ ngồi xuống ghế sofa. Sau đó mọi người đều tự phát theo nhạc tập êm dịu tập công pháp thứ ba “Quán thông lưỡng cực pháp.” Khi em trai kế của tôi thấy sự biến chuyển của bà sau khi nó đi làm về, nó nói chân thành: “Môn khí công này thật sự hiệu quả.”

Trong thời gian này khi chúng tôi thay phiên nhau chăm sóc mẹ tôi, mọi người trong gia đình ngoại trừ tôi đều kiệt sức do thiếu ngủ. Lần này người phụ nữ vốn ốm yếu (tôi) tràn đầy năng lượng. Khi tôi ở nhà, tôi tự động trở thành người chăm sóc chính. Mọi người đều ngưỡng mộ huyền năng phi thường của Đại Pháp.

Những trải nghiệm trên là thể ngộ của tôi từ tu luyện Đại Pháp. Xin vui lòng chính lại những điều không phù hợp.

Con cảm tạ Sư Phụ!

Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/11/明慧法会–沐浴在大法中-264919.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/11/23/136409.html
Đăng ngày 16-12-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share