Bài viết của Xuân Thanh, một học viên Đại Pháp ở Đông Bắc Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-11-2012] Tôi cảm thấy cay đắng và rằng mọi việc thật khó khăn. Tôi cảm thấy cay đắng vì tôi không thể hiểu được mọi điều từ quan điểm của Pháp. Tôi cảm thấy thật là khó quá bởi vì thời gian của tôi rất hạn chế để vừa chăm sóc gia đình và vừa làm tốt việc chứng thực Pháp. Tôi học Pháp nhiều hơn và nỗ lực cân bằng mối quan hệ giữa gia đình, công việc và tu luyện. Tôi không thể lấy việc phù hợp với người thường như một cái cớ để dành thời gian và công sức cho gia đình tôi được. Trong khi đó, tôi lại không thể đi đến cực đoạn mà bỏ qua gia đình, vì tu luyện. Những lần đó, tôi bỏ bê rất nhiều việc nhà, nên mẹ tôi gửi cho tôi bánh bao, dưa chua, và tất cả các loại thực phẩm để giúp tôi tiết kiệm thời gian. Xét về xã hội người thường, tôi đã không có bất cứ điều gì khiến mẹ tôi tự hào, nhưng tôi tin rằng, trong tương lai, mẹ tôi sẽ tự hào về tôi mãi mãi.
Kính thưa Sư Phụ vĩ đại từ bi!
Thưa các bạn đồng tu!
Xin cảm tạ Sư Phụ đã an bài mọi thứ trên con đường tu luyện của con và quan tâm hết mực cũng như giúp con giác ngộ liên tục để vượt qua những tình huống khó khăn và tăng lòng tự tin cứu độ chúng sinh của con. Xin cảm ơn trang web Minh Huệ (tiếng Hán) đã cung cấp một kênh trao đổi để tôi có thể một lần nữa tìm thấy những khiếm khuyết của mình, sửa đổi, và nắm vững thời cơ để cứu độ chúng sinh.
Vào cuối một ngày bận rộn, khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy mọi người vẫn hối hả trong ánh sáng mờ dần, tôi không thể ngăn được cảm xúc ngập tràn. Tôi cảm thấy sự cấp bách và trách nhiệm nặng nề của việc cứu độ chúng sinh, và tôi cảm thấy tầm quan trọng của việc tu luyện bản thân tốt. Mỗi ngày tôi phải đối mặt với sự hối hả và nhộn nhịp của thế giới trần tục này, những cám dỗ của các loại lợi ích khác nhau, sự can nhiễu từ nhiều người, tôi nhắc nhở bản thân mình liên tục để không lấn quá sâu vào màn kịch cuộc đời con người. Dần theo thời gian, tôi lấy Pháp để đo lường bản thân và luôn luôn xử lý các việc không vui như một cơ hội để tu luyện tâm tính. Tôi học Pháp tinh tấn, hòa tan mình trong Pháp, và để cho các nguyên tắc của Đại Pháp đồng hóa với từng vi lạp trong thân và tâm, do đó, tất cả mọi thứ trong xã hội người thường không có chỗ trong tâm trí tôi, chỉ có Đại Pháp và tư tưởng muốn cứu độ chúng sinh – những người đang nóng lòng mong được cứu.
1. Trách nhiệm
Từ nhỏ, tôi đã sống nội tâm và có tính tự ti. Tôi không giỏi thể hiện bản thân mình. Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi đã thay đổi rất nhiều nhờ giảng chân tướng cho mọi người. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đảm đương trách nhiệm. Tôi nghĩ rằng tôi chỉ cần làm tốt ba việc và phối hợp tốt với những người khác. Tôi sợ đảm đương trách nhiệm. Tôi đã nghĩ rằng tôi không có khả năng, vì vậy tôi luôn luôn tránh né tất cả mọi thứ.
Một lần nọ, nhiều học viên ở các thành phố lân cận đã bị bắt và nhiều điểm sản xuất tài liệu đã bị phá hoại. Do các điểm sản xuất tài liệu bị phá hoại, nhiều học viên không được đọc Tuần báo Minh Huệ. Có một số lượng học viên khá hữu hạn ở địa phương tham gia chứng thực Pháp tại thời điểm đó mà tôi lại không nghĩ về việc lãnh lấy trách nhiệm đó. Tôi chỉ cố gắng làm sao để các học viên có thể đọc Tuần báo Minh Huệ và phát các tờ rơi giảng chân tướng, để chúng tôi có thể đề cao như một chỉnh thể và cứu độ chúng sinh.
Một ngày nọ, trong khi tôi đang lái một chiếc xe buýt trở về từ thành phố lân cận, không hiểu tại sao tự nhiên nước mắt tôi lại trào ra không ngăn được. Mặc dù tôi không thể nhìn thấy bất cứ điều gì, nhưng có thể cảm thấy một cảnh tượng trang nghiêm trong một không gian khác. Vô số chư thần ở trên trời vây quanh tôi, vẻ háo hức của họ cho thấy rằng họ đã xúc động bởi những trách nhiệm mà tôi đang gánh vác và họ mong chờ việc tôi sắp trở về. Suy nghĩ của họ thâm nhập vào tâm trí tôi. Tôi thấy sự bất lực của chúng sinh và nhận thấy sức nặng của trách nhiệm này. Lòng từ bi của tôi phát ra một cách tự nhiên.
Sau đó, thông qua việc chia sẻ với các bạn đồng tu, tôi đã giúp họ cài đặt hệ thống máy tính dù kỹ năng còn giới hạn. Tôi cũng giúp mua máy in và hướng dẫn những người khác cách truy cập Internet. Tất nhiên, cũng có rất nhiều chướng ngại trong suốt quá trình. Vì tôi không thạo máy tính lắm, mất rất nhiều lần tôi mới ráp lại được. Đôi khi nó làm tôi mất cả buổi tối. Sau khi hoàn thành việc lắp đặt hệ thống, tôi chỉ cho những người khác cách để lên Internet, bởi một số học viên trước đây chưa bao giờ chạm vào máy tính. Nhờ chúng tôi luôn có Sư phụ và Đại Pháp, nên những việc mà tưởng chừng khó khăn lại có thể nhanh chóng giải quyết.
Dần dần, các đồng tu đã có thể lên Internet để đọc tuần báo Minh Huệ, và thêm nhiều người đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Chúng tôi thường cùng nhau thảo luận làm thế nào để tổ chức một nhóm học Pháp và làm thế nào có được cơ sở đúng đắn để phủ nhận cựu thế lực. Nhiều học viên không dám bước ra đã dần tham gia với chúng tôi. Một lần công an đến nhà một học viên để bắt giữ ông. Nhờ phủ nhận cựu thế lực từ căn bản, ông đã có thể giảng chân tướng cho công an. Ông cũng cho họ một đĩa CD giảng rõ sự thật. Một vụ bức hại dường như không thể tránh khỏi nhờ vậy đã bị giải thể. Ông nói rằng việc chia sẻ dường như đóng một vai trò quan trọng.
2. Tăng cường năng lực
Khi chúng tôi đang đi đúng hướng thì chồng tôi đột nhiên lên cơn cao huyết áp và có các biến chứng bệnh tiểu đường. Tâm trí của anh ấy trở nên chậm chạp, và anh không thể nhìn hoặc đọc được. Anh ấy không biết tránh xe trong khi đi bộ trên đường và không biết ném tiền xu vào xô thu gom khi lên xe buýt. Tôi vội vã về nhà và đưa anh đến bệnh viện. Một vài ngày sau đó, có tin xấu báo rằng một học viên ở thành phố lân cận đã bị bức hại đến chết. Tin buồn đó làm tôi rối bời. Tôi lau đi những giọt nước mắt, và với tâm trạng ảm đạm, tôi cùng các bạn đồng tu vội đến thành phố lân cận.
Khi trở về nhà, lòng tôi nặng trĩu. Tôi mơ hồ nhớ lại giọng nói và khuôn mặt tươi cười của người đồng tu đó. Trong khi tôi đang thu thập các thông tin để đưa sự việc lên Internet, tôi cũng làm tài liệu giảng chân tướng. Sau đó, giáo viên lớp con tôi gọi nói rằng nó đang học không tốt, rất nghịch ngợm và cô muốn tôi đến trường. Trước khi đi xử lý việc này, chị gái tôi, người luôn luôn khoan dung với anh chị em, lại giận tôi vì một vấn đề nhỏ nhặt. Chị ấy khóc lóc và than phiền. Mọi thứ trở nên thực sự phức tạp. Trong khi xử lý việc ở nhà, tôi vẫn tiếp tục tham gia việc chứng thực Pháp.
Một ngày nọ, trong khi một số người trong chúng tôi cùng nhau bàn bạc về việc làm thế nào để khởi kiện cơ quan và người có trách nhiệm về cái chết của người học viên, thì một học viên chịu trách nhiệm việc lắp đặt chảo cho Đài truyền hình Tân Đường Nhân đến thành phố. Ông nói rằng ông cần đến thành phố lân cận để lắp đặt một bộ ở đó, nhưng ông không biết bất kỳ học viên nào ở đó cả. Chỉ có học viên A và tôi là biết các học viên ở đó, nhưng học viên A lại quá bận rộn vì lúc đó gần đến năm mới rồi. Còn tôi thì vừa trở về từ đó, tôi cần chăm sóc chồng đang bị bệnh và con của tôi nữa. Bên cạnh đó, tôi cũng cần thu thập thông tin để đưa vụ việc lên Internet. Tôi đề nghị người đồng tu ấy đến thành phố lân cận để tìm học viên ở đó. Học viên A trách tôi ở trước mặt các học viên khác và nói rằng tôi không thể quên gia đình của mình và chấp trước vào họ, v.v. Đối mặt với hết xung đột này đến xung đột khác, tôi nghẹn ngào nước mắt và không nói một lời. Nếu ai đó cố gắng an ủi tôi, tôi đã bật khóc rồi, huống chi là quát tôi. Những lời nói của người học viên đó như đâm vào phần tâm chưa tu xong của tôi.
Vừa về đến nhà, tôi đã bắt đầu khóc. Những người không có gánh nặng gia đình liệu có hiểu hoàn cảnh của những người có gia đình không? Liệu có phải tôi vẫn có vấn đề như cô ta nói không? Tôi hướng nội dù vẫn khóc. Tôi biết rằng nỗi buồn của tôi không chỉ do vài lời từ người học viên đó. Tôi muốn mọi người hiểu được những căng thẳng mà tôi đang chịu, hiểu được hoàn cảnh gia đình tôi, hiểu rất nhiều và rất nhiều những thứ tôi đang lo lắng và những thứ tôi đang phải làm, chẳng hạn như viết bài để phơi bày cuộc đàn áp trên Internet, chỉnh sửa tờ rơi, biên soạn Dịch vụ nhắn tin Đa phương tiện của địa phương, và giải quyết các vấn đề liên quan đến điện thoại di động và máy tính. Cùng lúc đó, tôi phải chăm sóc gia đình. Thỉnh thoảng tôi thức khuya và có lúc tôi không ngủ chút nào. Và tôi còn phải học Pháp và luyện công. Tất cả những việc này tôi đều cần phải làm, nhưng tôi không thể kể cho người khác mà phải giữ riêng cho mình. Tôi đã nói với bản thân mình nhiều lần là không được khóc nữa bởi như vậy là lãng phí thời gian. Nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Tôi nhớ lại những gì Sư Phụ giảng:
“Khi đạt đến vị trí sở tại nơi tâm tính của họ, công của họ cũng tăng lên đến đó, họ cần đề cao công của mình hơn nữa, thì [khi ấy] các mâu thuẫn kia cũng đột nhiên xuất hiện, chính là để họ liên tục đề cao tâm tính”. (Chuyển Pháp Luân)
Tôi lại nghĩ về những gì Sư Phụ đã giảng:
” Có người cảm thấy gặp phải việc không vui bèn không vui, thế chư vị chẳng phải là con người rồi? Có gì khác đâu? Khi gặp việc không vui, chính là lúc chư vị tu luyện bản thân mình, lúc tu tâm. Trong tôn giáo quá khứ chẳng phải giảng ‘hướng nội tu tâm’ hay sao? Chư vị đừng nghe những người ngày nay giảng, họ không nhất định biết được ý nghĩa chân chính là gì. Hãy tu bản thân chư vị một cách chân chính, gặp mâu thuẫn, gặp vấn đề thì xem bản thân mình sai ở đâu, mình nên đối đãi thế nào, hãy dùng Pháp để đo lường. Mọi người thử nghĩ xem, đó chẳng phải chính là tu luyện sao?” (“Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC năm 2011)
Khi ngẫm về lời giảng của Sư Phụ, nước mắt tôi lập tức ngừng rơi. Trong lúc tôi đang nói với bản thân mình là không nên ôm giữ những suy nghĩ của các bạn đồng tu, tôi lặng lẽ nhìn lại thiếu sót của mình. Có vấn đề nào khác nữa không? Thấy cay đắng và mệt mỏi, những lời buộc tội từ những người khác thực sự là không quá nghiêm trọng. Nó chỉ kéo dài một lúc. Làm thế nào để nhìn nhận mọi thứ dựa trên Pháp chính là bản chất của tu luyện. Đó mới là mấu chốt của vấn đề. Tại sao tôi lại cảm thấy mình bị đối xử bất công khi tôi bị phản đối? Không lẽ là do tôi có quá nhiều thứ trong đầu và khả năng thì lại quá hạn chế? Đến lúc tôi cần tăng cường năng lực của mình. Tôi gạt nước mắt và nói trong tâm rằng “Sư phụ, con có thể làm được“.
Khoảng thời gian đó, tôi cảm thấy cay đắng và thấy mọi việc thật khó khăn. Điều cay đắng nhất chính là việc hiểu Pháp không thấu đáo. Và cũng rất khó khăn bởi tôi phải chăm sóc gia đình và cần làm tốt công việc chứng thực Pháp nhưng thời gian thì lại rất hạn chế. Tôi đã học Pháp tinh tấn, nỗ lực để cân bằng mối quan hệ giữa gia đình, công việc và tu luyện. Tôi không thể lấy lý do duy trì cuộc sống người thường làm cái cớ và dành nhiều thời gian và công sức cho gia đình tôi. Tôi không thể đi đến tiêu cực và không dành nhiều thời gian và công sức cho gia đình vì việc tu luyện của tôi. Trong thời gian đó, rất nhiều công việc nhà chồng chất lên nhau. Người mẹ già của tôi vẫn cứ mang bánh hấp, dưa chua, chuẩn bị các loại thực phẩm để giúp tôi tiết kiệm thời gian. Tôi không có thời gian để chăm sóc cho mẹ tôi, nên đôi khi bà chỉ đứng ở cửa rồi rời đi. Tôi không thể bày tỏ lòng biết ơn của mình và mặc cảm tội lỗi đối với bà. Từ thời cổ đại, có câu nói là “Tự cổ trung hiếu bất năng lưỡng toàn”. Mặc dù trích dẫn này không thích hợp ở đây, nhưng lần này tôi đã hiểu được ý nghĩa thật sự của nó. Xét về xã hội người thường, tôi không có bất cứ thứ gì khiến mẹ tôi tự hào, nhưng tôi tin rằng, trong tương lai, mẹ tôi sẽ tự hào về tôi mãi mãi.
Một đồng tu hỏi tại sao tôi không thể làm cho chồng tôi khoẻ lại sớm hơn? Một học viên khác nghĩ tôi đã có quá nhiều tình đối với anh ấy. Tôi cũng không cố gắng bao biện cho bản thân. Tôi nghĩ rằng tôi không có chấp trước vào gia đình. Tôi phát chính niệm để giải thể tất cả các nhân tố tà ác trong các không gian khác đã lợi dụng hoàn cảnh gia đình tôi để gây cản trở việc tôi trợ Sư chính Pháp. Nhưng tình trạng của chồng tôi vẫn vậy. Tôi nghĩ rằng mọi thứ thật sự phức tạp hơn so với thể hiện của nó ở bề mặt. Con đường tu luyện của tất cả chúng ta là khác nhau, nếu không, nếu không sẽ có việc tham khảo ý kiến và làm theo? Sư phụ giảng:
“Tôi nói là không có kiểu mẫu, không có tham chiếu, chỉ có thể lấy làm tham khảo thôi, nhìn xem các việc được làm dưới tác dụng chính niệm của người ta; chư vị nếu chiểu theo rằng họ làm thế nào chư vị làm thế nấy, họ làm gì chư vị chiểu theo mà làm nấy, thì chư vị làm sai rồi. Mỗi cá nhân đều đang đi con đường của mình, mỗi cá nhân đều đang trong ‘chính ngộ’ ra Pháp tương lai mà bản thân mình nhận thức ra trong Đại Pháp”.(“Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế ở Thủ đô Mỹ quốc 2012”)
Sau đó, chồng tôi bắt đầu học Pháp và bỏ hút thuốc và uống rượu. Mọi người rất ngạc nhiên, bởi anh ấy đã từng hút gần hai gói thuốc lá mỗi ngày và uống rượu hai lần một ngày. Làm thế nào mà anh ấy có thể bỏ cả hai thói quen dễ dàng vậy? Anh nói với mọi người rằng anh đã nghe từ một người rất giỏi rằng đã ngừng nghĩ đến việc hút thuốc. Khi chồng tôi bắt đầu học Pháp, anh nói anh không thể bỏ hút thuốc được do đã bị nghiện. Tôi đọc cho anh nghe những gì Sư Phụ giảng về hút thuốc. Sau đó, anh liền không nghĩ đến hút thuốc nữa. Tâm trí chồng tôi trở lại bình thường, và anh có thể đọc bài giảng của Sư phụ rõ ràng. Anh cũng giúp tôi trong công việc nấu ăn và việc kinh doanh nhỏ của chúng tôi. Hồi mới bắt đầu nằm viện, phương pháp điều trị y tế không có bất kỳ tác dụng gì trên người anh ấy. Bây giờ, sau khi học Pháp, anh dần hồi phục mà không cần phải ở lại trong bệnh viện hoặc uống bất kỳ loại thuốc nào. Có thể anh phải đắc được Pháp theo cách này.
Khi tôi ngẫm lại toàn bộ quá trình này, bệnh tình của chồng tôi, trên thực tế, đã không ảnh hưởng gì đến việc kinh doanh của chúng tôi dù chỉ một ngày và cũng không ảnh hưởng cả đến việc chứng thực Pháp. Chỉ là quá nhiều áp lực vào thời điểm đó. Bây giờ cuối cùng tôi đã vượt qua nó. Chồng tôi thường xúc động mà nói rằng: “Nếu không học Đại Pháp, có lẽ tình trạng của anh sẽ không chuyển biến. Bệnh viện không thể chữa được bệnh của anh. Nếu có gì đó xảy ra với anh, gia đình chúng ta sẽ nguy mất. May mắn thay, chúng ta có Sư Phụ”. Ngày chị tôi giận tôi, tôi đã gửi cho chị ấy một tin nhắn. Tôi nói với chị ấy rằng, bởi vì tôi đã quá phụ thuộc vào chị, và rằng giọng điệu của tôi cũng không được tốt cho lắm. Tôi cũng nói với chị ấy rằng tôi sẽ chú ý nhiều hơn trong tương lai và mong chị tha thứ. Chị gái tôi đã rất xúc động. Sau đó, chị tôi cũng tôn trọng tôi hơn. Tôi biết đó [thực ra] chính là sự tôn trọng đối với Pháp.
3. Tất cả mọi thứ sẽ thay đổi khi một người đặt tâm trí vào Pháp
Một cựu học viên Pháp Luân Công lầm đường lạc lối đã phản bội nhiều bạn đồng tu và khiến họ bị bắt. Ông ta cũng đã đề cập đến tên tôi với chính quyền. Vào thời điểm đó, tôi chịu rất nhiều áp lực, nhưng tôi biết tôi không thể để cho cựu thế lực thành công được. Ngày mà người học viên phản bội bị bắt giữ, bầu trời xám xịt kèm theo mưa bụi. Tâm tôi thấy nặng nề. Nhưng tôi vẫn không ngừng làm những gì tôi cần phải làm. Tôi đi đến nhà một bạn đồng tu lấy máy tính để giúp cài đặt hệ thống. Tôi vừa đi vừa phát chính niệm. Tôi nhớ lại những gì Sư phụ đã giảng:
“Nếu đệ tử Đại Pháp đều có thể chính niệm chính hành, bất kể ở tình huống nào đều dùng chính niệm suy xét vấn đề, mỗi từng đệ tử Đại Pháp đều không sẽ vì có bức hại trước mặt mà sinh xuất tâm sợ hãi, thử xem ai dám đến bức hại chư vị!” (“Giảng Pháp tại San Francisco, 2005“)
Tôi đột nhiên nghĩ rằng sinh mệnh của tôi là thuộc về Đại Pháp và chúng sinh. Tôi có sứ mệnh cứu độ chúng sinh, những người đã bị đầu độc bởi những lời dối trá. Làm thế nào tôi có thể có bất kỳ mối liên hệ nào với cựu thế lực được? Nhưng bất ngờ hơn, tôi cảm thấy có một lực lượng nào đó vô hình trong tôi, đó là chính niệm kết nối với Pháp mà không ai có thể lay chuyển. Nỗi sợ của tôi đã biến mất không dấu vết.
Tuy nhiên, các thành viên trong gia đình tôi thì đều khiếp sợ. Cha mẹ, anh chị em của tôi, tất cả đều khuyên tôi rời khỏi nhà. Tôi bình tĩnh nói với họ về suy nghĩ của mình để họ có thể hiểu tôi. Ban đầu gia đình tôi rất vui mừng, cuối cùng sau đó họ lại nói: “Mọi người đang bàn bạc và cảm thấy rằng dù em có đi đâu, thì vẫn không an toàn. Nhưng ngay khi mọi người thấy em, chúng tôi lại cảm nhận rằng em sẽ được an toàn”. Khi đó tôi biết rằng âm mưu của cựu thế lực đã thất bại.
Thời gian trước đây, các tòa nhà xung quanh nhà chúng tôi đã được di dời. Tôi nghĩ rằng việc di dời sẽ gây rất nhiều rắc rối: người ta sẽ cần phải thương lượng thỏa thuận, di chuyển, tiền thuê nhà và mua một căn nhà, và nó sẽ lãng phí quá nhiều thời gian và nỗ lực. Tôi nghĩ, “Làm thế nào tôi có thể để những điều đó ảnh hưởng đến việc tu luyện và cứu độ chúng sinh được?” Tôi nghĩ tốt hơn là không di dời. Khi thông báo di dời được đưa ra, tất cả các ngôi nhà đã bị di dời, ngoại trừ nhà chúng tôi.
Công việc cũ của tôi là tiếp thị và thu tiền thanh toán. Một chủ cửa hàng thường từ chối các khoản nợ của mình, và nhiều nhân viên bán hàng đã phải chịu mất mát. Một lần người chủ ấy nói với tôi có một lỗi trong hóa đơn không phù hợp với các dữ liệu trong máy tính của ông ấy. Tôi đã tranh luận với ông ta. Con người ngày này thật tồi tệ và luôn luôn muốn chiếm lợi ích của người khác. Tôi không muốn thanh toán cái khoản bị hụt và do đó cất hóa đơn đi. Trong suốt một khoảng thời gian, bất cứ khi nào tôi phải đi đến nhà ông ta để thu các khoản thanh toán, tôi luôn mang theo cái hóa đơn chưa thanh toán ấy. Vào lúc đó, tôi đã ngộ ra một điều mới rằng, nếu người chủ từ chối trả tiền, ông sẽ phải trả nợ bằng đức của mình và sẽ mất rất nhiều. Số tiền không quan trọng với tôi nữa. Điều quan trọng là không để ông ta tạo nghiệp, nếu thế thì tương lai của ông ta sẽ rất tệ. Khi tôi nghĩ về ông ta với lòng từ bi, dường như ông ấy đã quên đi sự chênh lệch đó và đã trả toàn bộ số tiền.
Vài năm trước đây, tôi đi tìm kiếm việc làm với một đồng tu. Chỉ có việc nhà hàng là có sẵn. Những công việc này lại thường phải làm việc cả ngày và đêm. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không có thời gian để học Pháp nếu tôi nhận việc nhà hàng này. Tôi cần tìm một công việc mà có thời gian để cho tôi học Pháp. Người học viên kia nghĩ rằng không có lựa chọn nào khác, vì vậy cô đã chọn công việc trong một nhà hàng. Tôi không sẵn sàng thỏa hiệp và không nhận bất kỳ công việc nhà hàng nào. Một vài ngày sau, có người nói cho tôi về một công việc tiếp thị. Mặc dù đó là công việc khá khó khăn, nhưng tôi sẽ có thời gian để học Pháp và luyện công. Công việc này cũng thuận tiện để tôi có thể giảng chân tướng cho mọi người. Còn người học viên kia vẫn làm việc trong nhà hàng. Bởi vì cô ấy đã không học Pháp từ rất lâu, nên bây giờ cô ấy đã li khai Pháp. Điều đó thực là rất đáng tiếc. Nên việc xét một vấn đề dựa trên Pháp là rất quan trọng.
4. Tu luyện cá nhân tốt và nắm bắt cơ hội để cứu độ chúng sinh
Tôi bắt đầu sử dụng điện thoại di động để giảng chân tướng một vài năm trước đây, và bây giờ tôi khá tốt về phương diện này. Tôi cảm thấy rất thuận tiện khi sử dụng điện thoại di động để làm việc này và đã khuyến khích các học viên khác. Sau đó, nhiều học viên bắt đầu sử dụng điện thoại thông minh. Vì vậy tôi nhanh chóng biên soạn Dịch vụ nhắn tin đa phương diện của địa phương và yêu cầu Minh Huệ giúp tôi thiết lập nó. Sau đó, tôi phát hiện ra rằng không có nhiều học viên sử dụng điện thoại di động vào mục đích giảng chân tướng. Một số học viên đã mua điện thoại thông minh nhưng không biết sử dụng thế nào. Một số chỉ biết ít hoặc về một vài thứ. Tôi đã chỉ họ nhiều lần nhưng tiến bộ rất chậm. Tôi bắt đầu nhìn lại rằng tôi hay nhấn mạnh vào việc những người khác làm không đủ nhưng lại không xem bản thân mình đã làm được bao nhiêu. Tôi chợt hiểu mình nên làm gì đó để mang mọi người lại gần nhau. Tôi nhớ Sư phụ giảng rằng:
“Đệ tử Đại Pháp khi giảng chân tướng thật sự là một người thay cả trăm người, cả nghìn người, có sức vạch trần ma nạn này do tà ác tạo ra nhắm vào đệ tử Đại Pháp”. (“Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2009”)
Khi tôi nghĩ về điều đó, tôi không còn lo lắng về việc có bao nhiêu học viên đã tham gia vào hạng mục và không còn để ý rằng người khác đã làm được bao nhiêu, thay vào đó, tôi nghĩ nếu chỉ mình tôi làm cũng đủ rồi. Tôi sẽ có thể khiến hàng trăm hàng ngàn người dân sống ở gần đó nghe sự thật về Đại Pháp. Khi tôi soạn các số điện thoại địa phương, tôi đã đưa suy nghĩ đó vào đầu. Sau đó tôi cảm thấy một cảm giác ấm áp ở lưng và hơi ấm truyền khắp cơ thể từ đầu đến chân. Tôi không thể kìm lại mà bật khóc, cảm thấy rằng Sư phụ đang rất gần tôi. Tôi có thể cảm nhận được ân huệ cũng như sự khích lệ của Ngài.
Tôi thường gửi bài viết cho trang web Minh Huệ. Tất cả các bài đều được đăng bởi vì chúng liên quan đến việc chia sẻ kinh nghiệm, phơi bày cuộc bức hại, hoặc gửi các tờ rơi giảng chân tướng, và nhiều nữa. Gần đây, bài viết của tôi không được đăng tải. Tôi hơi thất vọng bởi vì tôi đã dành rất nhiều thời gian viết chúng. Tôi nghĩ tôi đã viết để chứng thực Pháp và không có bất kỳ nhân tố lợi ích cá nhân nào cả. Lần nào cũng vậy, trong tâm tôi luôn bao biện cho chính mình, nhưng tôi biết tôi có vấn đề. Tôi cẩn thận hướng nội và sau đó tôi phát hiện ra tôi đã bắt đầu có cảm giác rằng tôi tốt rồi và tôi đã tu luyện khá vững chắc. Tôi không biết những suy nghĩ này bắt đầu từ khi nào. Tôi đã coi trọng việc học Pháp, luyện công, và hướng nội. Và tôi cũng có kỹ năng máy tính, điện thoại di động và đã viết nhiều bài viết, những điều mà phần lớn các học viên không biết làm thế nào. Những suy nghĩ dơ bẩn như thế đã bắt đầu từ khi nào chứ? Cảm giác về việc “Mình khá tốt rồi” là rất nguy hiểm. Tôi đã bị sốc. Sau đó, tôi đọc một bài viết chia sẻ về vần đề “Làm thế nào để thu hẹp tự ngã” và cảm thấy nó giống như viết ra dành cho tôi vậy.
Sư phụ thường giúp tôi ngộ theo những cách khác nhau khi tôi ở trong tình trạng khó khăn. Một lần, chính quyền đã theo dõi khi chúng tôi đang chia sẻ. Chúng tôi thoát khỏi mối nguy hiểm nhờ sự trợ giúp của Sư tôn và bằng chính niệm của các học viên. Tuy nhiên, tại thời điểm đó, tôi thấy suy nghĩ của tôi là không đúng. Tôi chỉ nghĩ về việc sử dụng các phương tiện của người thường để giải quyết vấn đề, chứ không phải xét vấn đề với chính niệm trên quan điểm của Pháp. Tôi cảm thấy chán nản. Tôi bắt đầu hướng nội thật kỹ và đã tìm thấy căn nguyên. Đã rất nhiều năm, tôi vẫn còn tồn tại các yếu tố không tin tưởng vào Sư phụ và Pháp. Chỉ là tôi không thể tin và không dám thừa nhận rằng mình ở trong tình trạng đó. Tôi đã trải qua khoảng thời gian khó khăn. Trong nhiều ngày, tôi không muốn làm bất cứ điều gì khác mà chỉ học Pháp. Tôi ghi nhớ nhiều bài giảng của Sư phụ liên quan đến vấn đề này. Sau khi tìm được nguyên nhân gốc rễ, tôi cảm thấy được nội hàm của Pháp, niềm hân hoan khi được kết nối với Pháp, và tầng tầng lớp lớp Pháp lý triển hiện trước mắt tôi, các vi lạp thân thể tôi trải qua sự thay đổi to lớn bởi thân thể tôi đã được đồng hóa với Pháp từ vi tế cho đến bề mặt. Vào thời điểm đó, trang web Minh Huệ (tiếng Hán) xuất bản tập sách “Một trăm phần trăm tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp” . Quả thật Sư phụ biết tất cả.
Tôi cảm thấy rất mệt mỏi khi làm tất cả mọi việc mỗi ngày. Tôi giảng thanh chân tướng bằng điện thoại di động hơn một nửa ngày, và ngồi tại bàn máy tính cả ngày và đêm. Đôi khi nhìn thấy ghế máy tính, tôi trở nên sợ hãi. Thỉnh thoảng, tôi còn nghĩ rằng không cần lên lịch biểu chặt chẽ để tránh bị lo lắng thái quá. Nhưng tôi thấy rằng sự mệt mỏi chỉ diễn ra trong thời gian ngắn. Nếu suy nghĩ của tôi không dựa trên Pháp, thì việc thư giãn tinh thần sẽ khiến tôi thấy buồn. Tôi đã nhận thức được rằng năng lực của tôi là được Sư phụ ban cho và bắt nguồn từ Pháp. Làm thế nào tôi có thể không chứng thực Pháp với năng lực này mà chỉ nghĩ đến sự an nhàn chứ? Tôi vui mừng rằng tôi đã luôn chú trọng việc học Pháp. Tôi đã có Pháp trong tâm để đo lường tất cả mọi thứ. Mặc dù tôi khá vụng về trong việc học hỏi những điều mới, tôi thấy tôi cũng không tệ lắm trong việc học các kỹ thuật mới về các hạng mục liên quan đến chứng thực Pháp. Một số học viên đánh giá cao các bài viết của tôi về cuộc đàn áp, một số nói rằng tôi cân bằng tốt giữa gia đình và việc chứng thực Pháp. Những điều đó liệu có thể xảy ra nếu tôi không được Sư phụ ban cho? Làm sao tôi coi việc đó là do tự mình? Sư phụ giảng rằng:
“Chư vị nói ‘tôi có bản sự lớn thế này, thế này thế kia’, đó là Pháp trao cho chư vị! Chư vị không đạt tới thì vẫn không được đâu”. (“Giảng giải Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu 2003”)
Để luôn cảnh tỉnh bản thân, tôi sử dụng “Cấp bách giảng chân tướng” làm mật khẩu, do đó mỗi khi bật máy tính, tôi sẽ có cảm giác thấy sự cấp bách.
Một ngày nọ, khi bật máy tính, tôi nhìn thấy Sư phụ tại Pháp hội Washington DC. Khi tôi nhìn vào bức ảnh của Sư phụ lúc Ngài đang giảng bài, tôi không thể cầm được nước mắt. Tất cả những cay đắng, mệt mỏi, và cảm giác bị đối xử bất công đều đột nhiên biến mất. Tôi cảm thấy được đắm mình trong đại ân vô hạn của Ngài. Khi tôi nhìn vào đôi mắt mong mỏi của Sư phụ, não của tôi vang lên rằng phải tu luyện bản thân tốt và cứu độ chúng sinh. Không có sự lựa chọn khác.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/10/明慧法会–身在尘世-心在法中-264211.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/11/22/136398.html
Đăng ngày 15-12-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.