Bài của một học viên ở Nội Mông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-11-2012] Tôi đang ngồi trên một chuyến xe buýt đường dài, tôi ngồi ở hàng ghế đầu và nói lớn cho các vị khách ngồi trên xe rằng: “Tôi tu luyện Pháp Luân Công. Nếu ai có bất kỳ câu hỏi nào thì có thể đến đây và tôi sẽ trả lời.” Có ba người thanh niên trẻ đã đổi chỗ ngồi và đến ngồi cạnh tôi. Một người trong số họ hỏi rằng:“Pháp Luân Công có nghĩa là gì? Nó có giống như những gì được nói trên TV không?” Tôi giải thích rằng Pháp Luân Công là một môn tu luyện rất tốt, nó dạy cho người ta trở thành người tốt theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Họ hỏi tôi về ý nghĩa của Chân-Thiện-Nhẫn, vì thế tôi đã giải thích ý nghĩa của ba chữ này. Tôi cũng nói với họ về hiệu quả chữa bệnh khỏe người mà Pháp Luân Công mang lại. Tôi cũng nói với họ về việc trước đây thị lực của tôi rất kém, và rằng tôi không thể nào đọc được báo. Tôi đã đến bệnh viện để kiểm tra và được bảo rằng mắt tôi đã bị lão hoá. Tôi đã yêu cầu kê toa thuốc cho tôi, nhưng họ nói rằng không có thuốc để trị bệnh này. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi có để đọc được cả những chữ nhỏ xíu. Một vài người lớn tuổi nói rằng: “Pháp Luân Công rất là tốt, chúng tôi cũng muốn học.”

– Từ tác giả

Tôi sống ở một vùng nông thôn ở Nội Mông, năm nay tôi đã hơn 70 tuổi. Năm 1999, tôi đã bị giam giữ tại một trung tâm giam giữ khi cuộc bức hại Pháp Luân Công chỉ mới bắt đầu.

Tại trung tâm giam giữ bất hợp pháp, trưởng phòng 610 hỏi tôi có bất cứ yêu cầu nào không. Tôi đã trả lời là tôi có ba yêu cầu: Một là, ngay lập tức trả lại thanh danh và thu hồi lệnh dẫn độ Sư phụ trở lại Trung Quốc; hai là, khôi phục lại danh tiếng của Pháp Luân Đại Pháp; ba là, cho chúng tôi một môi trường tu luyện hợp pháp. Sau khi tôi được thả ra, tôi đã đi đến đồn công an, chính quyền thị trấn, thành phố, và văn Phòng 610 để giảng chân tướng. Tôi không sợ gì cả; tôi chỉ thấy rằng những thành viên thuộc các tổ chức của ĐCSTQ rất đáng thương bởi vì họ tin vào những lời dối trá của ĐCSTQ và trở nên mất lý trí. Tôi muốn làm sáng tỏ sự thật về Pháp Luân Công cho họ để cứu họ. Tôi muốn chia sẻ một số kinh nghiệm của tôi và để cho mọi người biết rằng các nạn nhân thực sự của cuộc đàn áp này là những người không biết sự thật. Còn các học viên Pháp Luân Đại Pháp không phải là nạn nhân thực sự.

Giảng chân tướng cho chính quyền thành phố

Chế độ cộng sản đã tăng cường cuộc đàn áp Pháp Luân Công vào năm 2001. Rất nhiều học viên là những điều phối viên đã bị giám sát và theo dõi, bao gồm cả tôi. Tháng 12 năm 2001, tôi đi tàu hỏa đến nhà cháu gái tôi ở Liêu Ninh. Ngay khi vừa ngồi xuống ghế thì có nhiều người từ đồn công an địa phương, chính quyền thị trấn, và cán bộ dân phố tiếp cận tôi. Họ hỏi tôi đang đi đâu. Tôi trả lời: “Tôi đi đến tỉnh Liêu Ninh.” Họ hỏi:“Bà đã làm đơn xin phép rời khỏi thị trấn chưa? Bà phải đi theo chúng tôi về văn phòng chính quyền thị trấn để nộp đơn xin phép rời thị trấn.” Tôi nghĩ rằng đây chính xác là nơi tôi đã nghĩ sẽ đi đến đó cách đây không lâu. Hôm nay, tôi lại được yêu cầu đi đến đó, vì thế tôi đã đồng ý.

Khi tôi đến tòa nhà chính quyền thành phố, Thị trưởng Dương đã ra gặp tôi. Tôi nói với thị trưởng rằng có một gia đình trong làng tôi đã bị trộm và rất nhiều quần áo len trong nhà của họ đã bị đánh cắp. Công an đã không tìm kiếm kẻ trộm, nhưng thay vào đó lại yêu cầu gia đình này mời họ ăn tối, họ đã yêu gia đình này đút lót cho họ. Thị trưởng rất ngạc nhiên khi thấy một bà già ở nông thôn lại biết chuyện một cách chi tiết đến như vậy. Tôi nói với họ rằng nếu tất cả mọi người đều tu luyện Pháp Luân Công, thì những vụ cướp như thế này sẽ không xảy ra. Nhiều người ở gần đó, lắng nghe chúng tôi. Có người hỏi tôi về trình độ văn hoá, tôi chỉ trả lời rằng tôi là một bà lão mù chữ. Thấy vậy, nhiều người nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ.

Giảng chân tướng trên xe buýt

Một hôm, tôi đang ngồi trên một chuyến xe buýt đường dài, tôi ngồi ở hàng ghế đầu và nói lớn cho các vị khách ngồi trên xe rằng: “Tôi tu luyện Pháp Luân Công. Nếu ai có bất kỳ câu hỏi nào thì có thể đến đây và tôi sẽ trả lời.” Có ba người thanh niên trẻ đã đổi chỗ ngồi và đến ngồi cạnh tôi. Một người trong số họ hỏi rằng: “Pháp Luân Công có nghĩa là gì? Nó có giống như những gì được nói trên TV không?” Tôi giải thích rằng Pháp Luân Công là một môn tu luyện rất tốt, nó dạy cho người ta trở thành người tốt theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Họ hỏi tôi về ý nghĩa của Chân-Thiện-Nhẫn, vì thế tôi đã giải thích ý nghĩa của ba chữ này. Tôi cũng nói với họ về hiệu quả chữa bệnh khỏe người mà Pháp Luân Công mang lại. Tôi cũng nói với họ về việc trước đây thị lực của tôi rất kém, và rằng tôi không thể nào đọc báo được. Tôi đã đến bệnh viện để kiểm tra và được bảo rằng mắt tôi đã bị lão hoá. Tôi đã yêu cầu kê toa thuốc cho tôi, nhưng họ nói rằng không có thuốc để trị bệnh này. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi có để đọc được cả những chữ nhỏ xíu. Một vài người lớn tuổi nói rằng: “Pháp Luân Công rất là tốt, chúng tôi cũng muốn học.” Tôi nói. “Được, vậy thì hãy đi đến nhà tôi để học. Tôi sẽ không lấy một đồng nào của các vị.” Tôi cho họ địa chỉ nhà và họ lại càng tin tôi hơn.

Dù tôi đi xe buýt trong thành phố hay xe buýt đường dài, tôi luôn luôn cố gắng hết sức mình để giảng chân tướng cho mọi người. Nếu bất kỳ ai trên xe buýt biết tôi, họ thường muốn hỏi lý do tại sao tôi trông trẻ hơn so với tuổi. Tôi liền giảng thích rằng đó là do tôi tu luyện Pháp Luân Công. Mỗi khi tôi nói rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công, tôi thấy tự hào về bản thân mình và cảm giác giống như tôi đang ở trên đỉnh của thế giới.

Tôi đi xe buýt ba lần vào một buổi sáng năm 2008. Tuy nhiên, mỗi lần tôi lên một chiếc xe buýt, thì nhận ra đó chính là chiếc xe buýt mà tôi vừa đi. Lái xe và tiếp viên xe buýt cười ngay khi họ nhìn thấy tôi một lần nữa. Tôi cũng cười với họ. Tôi nói rằng, chắc chắn chúng ta đã có một mối quan hệ nhân duyên. Sau đó tôi giảng chân tướng trên xe buýt. Tôi kể cho họ nghe câu chuyện về phiến đá cổ với sáu chữ Trung Quốc được chạm khắc trên đó là: “Trung Quốc Cộng sản Đảng vong” được phát hiện tại tỉnh Quý Châu. Tôi cũng giải thích sự thật về vụ tự thiêu tại Thiên An Môn. Tôi tuyên bố rằng không có chuyện trời sẽ không trừng phạt đảng tà ác này.

Giảng chân tướng cho trưởng Phòng 610

Vào ngày 28 tháng 09 năm 2012, cháu trai tôi bị ốm rất nặng và cậu ấy muốn gặp vợ mình, một học viên Pháp Luân Công bị bắt và giam giữ trong trại lao động nữ. Tôi gọi đến trại lao động, nhưng được bảo là phải đến văn Phòng 610 để được giải quyết. Tôi nhân cơ hội này đến gặp trưởng Phòng 610. Tôi đi bằng xe taxi, nhưng người lái xe taxi không thể tìm thấy văn Phòng 610 ở đâu. Cuối cùng tôi đi đến toà nhà Chính quyền thành phố, và tìm thấy một căn phòng, trên cánh cửa của căn phòng có treo một tấm bảng viết rằng, “Phòng 610”.

Tôi gõ cửa và bước vào phòng. Tôi giải thích rằng cháu trai của tôi đang ốm rất nặng và muốn gặp vợ của cậu ấy, người hiện đang bị giam giữ trong trại lao động nữ. Những nhân viên của trại lao động không cho phép cô ấy về nhà thăm người chồng đang bị ốm nặng. Những nhân viên trại lao động nói rằng cô ấy không được phép về nhà – ngay cả nếu chồng cô ấy qua đời. Trưởng Phòng 610 hỏi: “Bà có tu luyện Pháp Luân Công không?” Tôi trả lời là có. Ông ấy hỏi: “Bà đã tu luyện đến tầng nào?” Khi ấy tôi giảng chân tướng cho họ. Hai người công an mặc thường phục bước đến và nói rằng: “Bà không được nói về Pháp Luân Công ở đây.” Tôi trả lời: “Có vấn đề gì nếu tôi nói về Pháp Luân Công không? Các anh có thể nói về tham nhũng, hối lộ và các thứ khác, vậy tại sao không được nói về Pháp Luân Công điều dạy con người ta trở nên tốt?” Họ không thể giữ tôi im lặng. Trưởng Phòng 610 không nói lời nào.

Tôi hỏi ông: “Phòng 610 làm gì vậy?” Ông ấy trả lời: “Nó giám sát pháp luật.” Tôi hỏi,“Vậy nó chuyên giám sát về cái gì?” Ông ấy trả lời: “Nó chuyên giám sát Pháp Luân Công.” Tôi nói:“Đừng làm những việc xấu và tích nghiệp. Những học viên Pháp Luân Công là những người tốt. Tại sao ông lại giám sát họ?” Ông ta không trả lời. Sau cuộc trò chuyện của chúng tôi, tôi thường gọi điện cho trưởng Phòng 610 này. Một học viên đã bị bắt và bị giam giữ tại trại giam trung tâm. Tôi đã gọi cho trưởng Phòng 610 và nói: “Một lần nữa ông lại bắt giữ những học viên. Có phải chính ông đã bắt giữ họ không?” Ông ấy trả lời:“Không, tôi không có bắt giữ bất kỳ ai. Không phải tôi.” Tôi hỏi: “Có phải Cục An ninh Nhà nước không?” Ông ấy nói: “Không phải mà là Phòng Công an.” Tôi hỏi: “Ai ở Văn phòng Công an đã bắt giữ học viên của chúng tôi? Ông ấy nói: “Ở đó có đến hơn 300 công an. Tôi không biết ai.” Tôi nói:“Đừng bắt giữ học viên của chúng tôi nữa. Mỗi ngày tôi đều niệm rất nhiều lần Pháp Luân Đại Pháp là tốt cho ông. Tại sao ông vẫn làm những việc xấu và tích nghiệp? Khi thời điểm đến, không một ai có thể cứu ông được.” Người học viên này bị giam giữ một thời gian, sau đó được thả ra. Anh ấy đã không bị kết án tới trại cưỡng bức lao động hay nhà tù. Vào năm mới, tôi đã gửi tin nhắn tới trưởng Phòng 610 “Hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và hãy làm nhiều điều tốt” và cầu chúc cho gia đình ông ấy an khang và thịnh vượng. Ông ấy trả lời lại và cầu chúc cho tôi được an toàn và mọi thứ thuận lợi.

Giảng chân tướng cho Chủ tịch Hội đồng nhân dân địa phương

Mùa xuân năm 2010, tôi cùng với một học viên khác đến Hội đồng nhân dân thành phố để giảng chân tướng. Ngay khi chúng tôi đẩy cửa bước vào văn phòng Hội đồng nhân dân, chúng tôi nói thẳng: “Chúng tôi muốn nói chuyện với vị chủ tịch người đứng đầu ở đây.” Trưởng phòng là một người đàn ông khoảng 40 tuổi. Ông nói rằng chủ tịch không có mặt ở đây và chúng tôi có thể nói với ông ta bất cứ điều gì. Tôi ngồi xuống ghế sofa và nói: “Người ta nói rằng Hội đồng nhân dân chăm lo tốt nhất cho người dân địa phương và cũng là nơi tốt nhất để bày tỏ các mối lo ngại của chúng tôi. Cháu trai của tôi làm việc ở Bắc Kinh. Mỗi năm nó đều đưa về nhà một cô gái khác nhau. Ai là người chịu trách nhiệm đánh giá vấn đề này?” Ông nói đó là một vấn đề của xã hội và gia đình, chúng tôi không thể kiểm soát. Tôi đứng dậy và nghiêm nghị nói: “Điều gì đang xảy ra trong cái xã hội này vậy? Công an không trừng trị thẳng tay tệ nạn cờ bạc và mại dâm nhưng họ lại đàn áp các học viên Pháp Luân Công, những người đang cố gắng trở thành những người tốt theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn.” Ông ấy nói:“Bà có đang tu luyện Pháp Luân Công không?” Khi tôi trả lời ông là đúng vậy, ông nói:“Cách đây một vài năm khi tôi còn trong đội công an, tôi có thể bắt giam bà ngay lập tức.” Tôi nói:“Trong những năm qua, ông không hề biết Pháp Luân Công là gì – bây giờ thì ông đã biết. Pháp Luân Công dạy cho người ta trở thành người tốt, hành thiện, không hành ác. Ông sẽ không bắt chúng tôi ngay cả khi ông được yêu cầu làm việc đó.”

Khi ấy người bạn đồng tu của tôi cũng chia sẻ với ông ấy rằng trước đây cô đã phải chịu đựng rất nhiều loại bệnh tật và 1/3 dạ dày của cô ấy đã bị cắt bỏ. Bây giờ cô ấy đã khỏi mọi bệnh tật và cuộc sống gia đình của cô rất hòa hợp. Tôi giảng chân tướng cho ông ấy, và sau đó khuyên ông ta thoái đảng, bởi vì cuối cùng thì Trời cũng sẽ tiêu diệt Đảng Cộng sản. Cuối cùng, ông đã mở cửa và tiễn chúng tôi. Tôi nói ông ấy hãy nhớ rằng Pháp Luân Công là tốt và ông ấy sẽ được bảo vệ nếu có thảm hoạ xảy ra. Chúng tôi cúi đầu chào tạm biệt ông ấy và ông ấy cũng chào lại chúng tôi một cách hờ hững. Lần thứ hai tôi cùng bạn đồng tu đến gặp vị trưởng phòng với lý do thắc mắc về giá điện. Một người phụ nữ chào đón chúng tôi. Tôi nói: “Giá điện ở nông thôn là hơn 80 xu, trong khi ở thành phố chỉ có 40 xu. Thật không công bằng. Người dân nông thôn sống rất vất vả và hàng năm còn phải gánh chịu nhiều thiên tai và thảm hoạ. Không một ai trong làng dám đến đây để phản ánh quan điểm của họ vì họ sợ chính phủ. Tôi một học viên Pháp Luân Công. Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi rằng muốn trở thành người tốt thì trước tiên phải nghĩ đến người khác trong mọi hoàn cảnh, vì thế chúng tôi đến đây để nói chuyện với các vị.” Cô ấy quan tâm đến Pháp Luân Công và hỏi:“Các bài công pháp của Pháp Luân Công được luyện như thế nào?” Tôi bảo người bạn đồng tu của tôi chỉ cho cô ấy luyện tĩnh công. Cô ấy nói rằng máu sẽ không thể lưu thông được nếu chúng ta ngồi bắt chéo chân thế này. Tôi nói rằng, “Không đâu, các bài luyện của Pháp Luân Công có thể giúp đả khai trăm mạch trong cơ thể, và giúp chữa lành mọi bệnh tật.” Sau đó chúng tôi giảng chân tướng cho cô ấy.

Năm 2001 tôi đi đến toà nhà của Sở Điện lực để trả tiền điện. Vị trợ lý nói với tôi rằng: “Tiền điện đã giảm xuống còn 45 xu, bằng với giá điện tại thành phố.” Tôi biết rằng Đại Pháp đã mang lại lợi ích cho người dân trong làng, vì vậy tôi muốn nhân cơ hội này đến gặp các quan chức chính phủ một lần nữa.

Tôi đã đi đến gặp vị trưởng phòng của Sở Điện lực. Tôi nói với cô ấy rằng: “Tôi muốn thay mặt dân làng của chúng tôi gửi lời cảm ơn đến cô. Hiện nay giá điện đã giảm xuống rồi.” Cô ấy trông có vẻ bối rối bởi vì cô ấy chưa làm bất cứ điều gì. Sau đó tôi đã giảng chân tướng cho cô.

Tôi rời khỏi sở điện lực và đi thẳng tới gặp vị chủ tịch của Ban cố vấn chính trị nhân dân. Ông đã từng là bí thư ở làng tôi. Ông nói: “Bà trông trẻ hơn.” Tôi giải thích rằng đó là nhờ tôi tu luyện Pháp Luân Công. Trước khi ra về tôi đưa cho ông quyển sách Thần tại nhân gian. Tôi quay lại uỷ ban thành phố trực thuộc trung ương để gặp vị trưởng phòng tên là Bảo, và muốn thảo luận với anh ấy về giá điện. Tôi bày tỏ lòng biết ơn của tôi với anh ấy, và anh ấy đưa ra một một vài tuyên bố trịnh trọng. Tôi nói: “Các quan chức giống như anh hiện nay rất hiếm.” Anh ấy đồng ý, và ngay lập tức tôi giảng chân tướng cho anh ấy. Tôi nói rằng nếu mọi người đều hành xử dựa theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn, thế giới này sẽ trở nên tốt hơn. Anh ta đột nhiên lo lắng. Tôi hỏi anh rằng anh có nghĩ là những điều tôi vừa nói là hợp lý chứ. Tôi giải thích cho anh ấy nhiều sự thật về Pháp Luân Công. Anh ấy lắng nghe và không nói bất cứ điều gì. Cuối cùng, tôi đưa cho anh một đĩa DVD giảng chân tướng và anh ấy nhận nó.

Gửi đĩa DVD cho cơ quan chính quyền thành phố

Tháng ba năm nay, tôi đi đến chính quyền thành phố và đưa cho vị giám đốc 02 đĩa DVD. Một đĩa là “Mười chỉ dẫn của Minh Huệ,” trong đó kể một câu chuyện về Ye Hao, một cựu quan chức cao cấp trong Cục công an của ĐCSTQ. Đĩa còn lại là “Hãy để chúng tôi nói về tương lai”. Sau đó tôi đã đi đến văn phòng của Cục trưởng Cục Môi trường. Tôi nói với người thư ký: “Có phải ông đã nói rằng ông không biết gì nhiều về Pháp Luân Công phải không? Vậy hãy để Ye Hao, một cựu quan chức cao cấp trong Cục công an của ĐCSTQ nói cho anh biết.” Vị cục trưởng cầm lấy đĩa DVD và cho vào trong máy tính của ông ấy. Tôi đi đến một cơ quan khác và đưa cho người thanh niên trẻ một đĩa DVD. Anh ta nói: “Tôi mới gia nhập ĐCSTQ. Tôi sẽ không xem nó.” Tôi nói với anh ấy rằng ngay cả khi anh ấy đã gia nhập ĐCSTQ, anh ấy vẫn cần phải cứu cuộc đời của anh ấy. Cuối cùng thì anh ấy cũng nhận đĩa DVD. Tôi quay lại gặp vị giám đốc chính quyền thành phố hỏi xem ông đã xem DVD chưa. Ông ấy nói rằng ông không thể mở đĩa DVD đó được. Tôi đề nghị ông hỏi vị Cục trưởng Cục Môi trường. Sau đó ông ấy đã đi tìm một ai đó để giúp ông mở đĩa DVD đó.

Tôi đi đến đồn công an địa phương để gặp vị trưởng đồn. Tôi nói với ông ấy rằng cháu trai của tôi đang bệnh rất nặng và yêu cầu thả vợ của cậu ấy ra khỏi trại giam trung tâm. Vị giám đốc nói: “Bà còn muốn tôi làm gì nữa không? Nếu Pháp Luân Công bị cấm thì bà đừng nên tập nó.” Tôi nói:“Tham ô bị cấm. Tại sao mọi người vẫn tham ô?” Ông ấy nói rằng những ai mắc tội tham ô sẽ bị bắt. Tôi nói: “Tôi đã đề cập vấn đề này với bí thư đảng của ông. Anh ta nói rằng mọi người ở cấp trưởng phòng trở lên đều mắc tội tham ô.” Ông ấy đã không cho phép tôi tiếp tục nói. Ông dẫn tôi đến văn phòng của người giáo dục chính trị và để cho anh ta xử lý vấn đề. Tôi nhìn thấy một bản sao sách Pháp Luân Đại Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội Thuỵ Sỹ. Vị giám đốc hỏi người giáo dục chính trị ai đang đọc quyển sách. Anh ấy trả lời rằng nó vừa mới được tịch thu. Sau khi vị trưởng đồn bỏ đi, tôi lấy ra một DVD và đưa nó cho người hướng dẫn. Anh ấy nói: “Bà có muốn lấy lại nó không?” Cách đây vài tháng tôi muốn đưa một đĩa DVD cho vị giám đốc của Phòng 610, nhưng tôi lại không mang theo, vì vậy tôi đi đến gặp người hướng dẫn và yêu cầu anh ấy trả lại đĩa DVD mà tôi đã đưa cho anh ấy trước đây. Tôi nói: “Không, lần này thì tôi sẽ không đòi lại. Sau khi anh xem xong hãy đưa cho những người khác.”

Giám đốc Sở Công an cuối cùng cũng nhận đĩa DVD

Tôi lại đến thăm trưởng đồn công an, nhưng ông ấy không vui khi thấy tôi và không muốn nói chuyện với tôi. Tôi không để  tâm. Ông ấy nói: “Bà muốn nói gì thì nói nhanh lên.” Tôi nói:“Hãy đến phòng ông và chúng ta cùng nói chuyện.” Trong phòng của ông ấy tôi đã nói với ông ấy rằng: “Ông nói rằng ông không hiểu nhiều lắm về Pháp Luân Công.” Tôi lấy ra một đĩa DVD.“Tôi cho ông đĩa DVD này, nó nói về Ye Hao, một cựu quan chức cao cấp trong Cục công an của ĐCSTQ. Ông ấy nói về Pháp Luân Công, vậy hãy để ông ấy giải thích về Pháp Luân Công.” Ông ấy nói: “Ở tuổi của bà, tại sao bà không ở nhà? Tại sao bà đi ra ngoài? Chính quyền trung ương đã ra lệnh cấm Pháp Luân Công.” Tôi bình tĩnh trả lời ông ấy: “Văn bản của chính quyền trung ương đâu? Hãy cho tôi xem.” Ông cho biết chính phủ đã tuyên bố rằng nó là một tà giáo. Tôi nói rằng “Lưu Thiếu Kỳ, nguyên Phó Chủ tịch nước, đã từng bị buộc tội là kẻ phản bội, một người kinh tởm, một đặc vụ bí mật. Bây giờ tên của ông ấy đã được minh oan”

Giám đốc lấy điện thoại di động ra và thực hiện cuộc gọi. Tôi đã hỏi ông ấy rằng ông ấy muốn gọi cho ai à. Ông ấy nói là không, nhưng ngay sau đó, một cảnh sát bước đến và hỏi: “Tôi giúp được gì không?” Tuy nhiên, vị giám đốc trả lời, “không.” Người công an hỏi lại và vị giám đốc nói, “không, không có gì.” Tôi hỏi ông ấy: “Nếu ông không muốn xem DVD này, thì trả lại nó cho tôi. Tôi đã liều cả mạng sống của tôi để đưa DVD này cho ông. Ông thậm chí còn gọi cảnh sát đến gây rắc rối cho tôi.” Vị trưởng đồn biết rằng mình đã sai, biểu hiện của ông ấy đột nhiên dịu xuống. Ông nói rằng ông sẽ xem qua và sẽ nghiên cứu về nó. Cuối cùng thì ông ấy cũng giữ đĩa DVD.

Chúng tôi thường xuyên giảng chân tướng cho các phòng ban khác nhau của chính phủ ĐCSTQ thông qua sự hợp tác chặt chẽ giữa các học viên. Nhiều thành viên của ĐCSTQ đã biết được chân tướng và không còn đàn áp các học viên Đại Pháp. Một vài quan chức chính phủ gọi cho các học viên hoặc gia đình của các học viên để nhắc họ rằng ĐCSTQ sẽ có hành động đối với các học viên, và nhắc họ nên cẩn thận và chuẩn bị đầy đủ.

Đây là chia sẻ kinh nghiệm hoạt động giảng chân tướng cho các quan chức chính phủ và các phòng ban công an. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.

_____________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/8/明慧法会–坚持不懈给政府机关人员讲真相-264736.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/11/19/136371.html

Đăng ngày 15-12-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share