Bài viết của Lý Huy ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 17 – 09 – 2012] Đã 20 năm kể từ khi Sư phụ Lý Hồng Chí giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp với thế giới. Tôi không phải là một học viên, tuy nhiên, tôi muốn cảm ơn Sư phụ vì sự từ bi vĩ đại của Ngài. Các bạn thấy đấy, dù tôi không phải là một học viên, Pháp Luân Công vẫn mang đến nhiều điều tuyệt vời cho gia đình tôi. Là con gái của một học viên, tôi đã thật sự chứng kiến sự vĩ đại của Pháp Luân Công, và muốn chia sẻ một vài câu chuyện với các bạn.
Mẹ tôi đến với Pháp Luân Công sau khi được kể về lợi ích sức khỏe của Pháp môn
Mẹ tôi là người có cá tính mạnh mẽ. Bà làm việc chăm chỉ ở nhà và sở làm, nhưng trước khi tu luyện Pháp Luân Công, bà có sức khỏe kém. Bệnh của bà gồm có viêm teo dạ dày, đau bao tử, loét phổi, đau thần kinh tọa, thiếu máu, hạ huyết áp, đau đầu với đau dây thần kinh sinh ba, và bệnh trĩ. Bà đã đến nhiều bệnh viện nhưng không được chữa khỏi. Chúng tôi lo lắng cho bà nhưng không thể giúp được gì.
Trong cơn tuyệt vọng, bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Bà đến điểm luyện công vào buổi sáng và học Pháp vào buổi chiều. Các đồng tu rất hòa ái và luôn hướng nội. Tất cả mọi bệnh tật của mẹ tôi đều biến mất, và bà trở nên tràn đầy năng lượng. Tôi cũng rất hạnh phúc! Xin cảm ơn Sư phụ và Pháp Luân Công vì đã cứu mẹ tôi. Nhà tôi tràn đầy sức sống sau khi mẹ tôi hồi phục sức khỏe.
Nhiều ngón chân gãy nhanh chóng được chữa lành
Vào tháng 04 năm 1996, mẹ tôi bị đâm ngã bởi hai xe máy vận chuyển hàng hóa. Bàn chân trái của bà bị thương và không thể đi được. Thay vì tranh cãi với hai người lái xe, bà đã bảo họ quay trở lại làm việc. Tôi đưa bà đến một bệnh viện tỉnh để kiểm tra vào ngày hôm sau. Bác sĩ nói với tôi rằng năm ngón chân của bà đã bị gãy xương. Tôi lo lắng rằng bà sẽ bị tàn tật và không thể tự chăm sóc bản thân. Mẹ tôi nói: “Đừng lo. Chúng ta sẽ phải trả nợ nghiệp còn thiếu. Mẹ sẽ ổn nhờ niềm tin vào Sư phụ và Đại Pháp.”
Mẹ tôi chỉ đồng ý băng bột để chữa xương gãy và không dùng bất kỳ thuốc uống hay thuốc tiêm nào. Bà kiên định luyện công và học Pháp.
Sau 10 ngày, bà yêu cầu một cuộc kiểm tra khác. Kết quả cho thấy mọi thứ bình thường, và không có dấu hiệu bị gãy xương. Tất cả bác sĩ đều bị sốc, và một người nói rằng điều này là không thể tin được. Mẹ tôi nói với bác sĩ rằng bà ấy là một học viên Pháp Luân Công và ông ấy trả lời: “Bây giờ tôi đã hiểu tại sao nhiều người tu luyện Pháp Luân Công.” Tuy nhiên, bác sĩ không dám tháo băng bột ra. Sau khi về nhà, mẹ tôi nói: “Sư phụ, con không muốn mang băng bột nữa.” Bà vỗ nhẹ vào chỗ băng bột một cái, nó rơi xuống mặt đất. Mẹ tôi lại có thể ngồi song bàn và đi lại rất nhanh.
Hồi phục nhanh chóng sau một tai nạn giao thông
Tháng 07 năm 1998, mẹ tôi bị một xe tải lớn đâm trúng. Bà bất tỉnh và mất rất nhiều máu. Người tài xế xe tải sợ hãi đã đưa bà đến bệnh viện bằng một taxi. Tôi vội vàng đến bệnh viện và bác sĩ bảo tôi chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất. Ông ấy nói với tôi: Kết quả chụp CT cho thấy não của bà bị tổn thương nghiêm trọng, và mạch máu chính ở nửa phần bên trái của não bị vỡ. Dù bà có tỉnh lại thì cũng chỉ sống thực vật. Chúng tôi không thể giúp gì, và không có cách chữa trị nào cả.
Trái tim tôi gần như tan nát khi thấy mẹ mình nằm đó trong cùng một tư thế mỗi ngày.
10 ngày sau, bệnh viện gọi cho tôi và nói rằng mẹ tôi đã hồi phục. Bà nói rằng bà đã tỉnh dậy vào đêm hôm trước và nhớ rằng bản thân là một học viên Pháp Luân Công. Bà cầu xin Sư phụ giúp bà ngồi tĩnh công. Bà nói rằng trong lúc thiền định, Sư phụ đã chăm sóc bà, và bà có thể đi lại và tự chăm sóc bản thân. Sáng hôm sau, bà tắm rửa và luyện tất cả các bài công pháp. Vài ngày sau, bác sĩ chụp một đợt CT khác theo yêu cầu của bà. Kết quả cho thấy rằng mọi thứ đều bình thường.
Điều này khiến những người có mặt bị sốc. Bác sĩ nói với mẹ tôi: “Pháp Luân Công thật tuyệt! Chị có thể hướng dẫn tôi tập không?”
Bà được xuất viện vào ngày hôm đó. Mẹ tôi đã hoàn lại cho người tài xế số tiền mà ông ấy chi trả cho tiền thuốc men của bà. Tôi không thể hiểu được. Bà nói: “Ông ấy không cố ý đâm mẹ. Sư phụ cứu mẹ vì mẹ muốn trở thành một học viên chân chính và vứt bỏ đi danh vọng và tư lợi.” Tôi nhận ra rằng cuốn sách Chuyển Pháp Luân dạy con người cách trở thành người tốt. Tôi kính trọng Sư phụ và Đại Pháp. Tôi kính trọng mẹ tôi nhiều hơn vì bà là một học viên Pháp Luân Công.
Cuộc đàn áp bắt đầu
Năm 1999, cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu. Khi tôi đến thăm mẹ, tôi mở cửa và thấy nhà rất lộn xộn. Tôi tìm khắp nơi nhưng không thể tìm thấy bà. Sau đó tôi hiểu rằng bà đã bị chính quyền bắt đi và bị giam vì bà tu luyện Pháp Luân Công. Vì vậy, tôi bắt đầu nếm trải những đau khổ mà Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) mang đến cho chúng tôi.
Tôi cảm thấy rất buồn, nhưng tôi hiểu rằng Sư phụ là tốt và Pháp Luân Công là tốt. Mẹ tôi không sai khi tu luyện Pháp Luân Công. Vì thế tôi quyết định cố hết sức để bảo vệ bà và ủng hộ niềm tin của bà vào Chân – Thiện – Nhẫn.
Khi tôi đến thăm mẹ một tuần sau đó, bà lại bị bắt giữ. Tôi đi theo bà đến đồn công an. Khi đến lượt mẹ tôi bị thẩm vấn, công an ra lệnh tôi rời đi. Tôi nói: “Mẹ tôi không phải là người xấu. Bà ấy không phải là một tù nhân. Tại sao tôi phải rời đi? Lý do các người bắt bà vì bà tu luyện Pháp Luân Công. Giang Trạch Dân có thể loại bỏ bệnh tật cho mẹ tôi không? Nếu ông ta không thể, thì mẹ tôi phải tu luyện.” Công an không nói lời nào và sau một lúc cho chúng tôi về. Bình thường tôi không phải là một người dũng cảm và không dám tranh luận với người khác. Nhìn lại, tôi nhận ra Sư phụ đã bảo vệ tôi ngày hôm đó.
Lý do mà ĐCSTQ dùng để đàn áp Pháp Luân Công được chứng minh là những lời dối trá. Nạn nhân là những người tin vào lời giả dối. Mẹ tôi đã giảng rõ sự thật cho mọi người, và tôi cố hết sức để giúp bà. Tôi cảm thấy giúp các đệ tử Đại Pháp là một vinh dự.
Niềm tin kiên định của người mẹ giúp tôi trong các thử thách của cuộc sống
Một thời gian sau, tôi bị mất việc và không thể tìm được công việc khác. Tôi cũng bị nhiễm viêm gan B. Mẹ tôi ủng hộ tôi về mọi mặt. Bà nói: “Mọi thứ sẽ tốt, vì Sư phụ ở đây để giúp chúng ta.” Bằng niềm tin này, tôi đã tìm được việc trong vòng một năm. Các bệnh của tôi cũng được chữa lành.
Khi tôi sinh con trai, cân nặng của cháu chưa đến 2,5 kg và có thân nhiệt bất thường. Bệnh viện không nghĩ là cháu sẽ sống sót. Tôi rất lo lắng. Mẹ tôi đến thăm đứa bé và nói: “Mẹ là một học viên. Mẹ có niềm tin, nên con không cần phải lo lắng về nó.” Mẹ tôi chăm sóc đứa bé và sau đó nó xuất viện. Một đứa bé sơ sinh khác cũng bị tình trạng tương tự trong bệnh viện đó đã không qua khỏi.
Mẹ tôi giúp chăm sóc con tôi sau khi chúng tôi về nhà và đọc Chuyển Pháp Luân cho cháu nghe. Lúc sáu tháng tuổi, cháu đã hô to “Chân – Thiện – Nhẫn”. Mọi người có mặt đều bị sốc. Bác sĩ đến thăm chúng tôi mỗi hai tuần và thấy rằng sức khỏe con trai tôi tốt hơn mong đợi của ông ấy. Khi mẹ tôi nói với ông về sự vĩ đại của Pháp Luân Công, bác sĩ nói: “Pháp Luân Công thật phi thường!” Con trai tôi lớn lên khỏe mạnh và bây giờ đã học lớp năm.
Kết luận
Lý do tôi viết ra điều này vì mọi thứ sẽ khác đi nếu mẹ tôi không phải là một học viên. Dù tôi không phải là học viên, tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân vào năm 1999. Đúng là miễn có một học viên Pháp Luân Công trong nhà, thì toàn bộ thành viên trong gia đình đều được ban phúc.
Tuyên truyền của ĐCSTQ là sai. Từ mẹ tôi, tôi có thể nói rằng các đệ tử Đại Pháp sẽ không bao giờ giết người hay tự sát. Họ sẽ không làm tổn thương người thân trong gia đình.
Mẹ tôi, hiện giờ 71 tuổi, trông như một người còn trẻ và đạp xe đạp khi bà ra ngoài. Tôi muốn nói với mọi người hãy đọc những tài liệu mà các học viên Pháp Luân Công đưa. Hãy đối xử tốt với các học viên Pháp Luân Công. Bạn sẽ được hưởng lợi khi làm điều này.
Tôi rất biết ơn Sư phụ vì Ngài đã cứu mẹ tôi, con trai tôi, và chính tôi. Xin cảm ơn Sư phụ vì đã ban cho chúng con một tương lai tươi sáng.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/9/17/感谢李洪志师父洪恩浩荡-262876.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/10/14/135852.html
Đăng ngày: 13– 12– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.