Bài viết của Phương Tuệ, phóng viên Minh Huệ ở Đài Bắc, Đài Loan
[MINH HUỆ 04-09-2012] “Tại sao anh ở đây? Anh không có việc gì làm sao?” một du khách hiếu kỳ từ Trung Quốc hỏi. “Tôi có công việc, nhưng hôm nay là ngày nghỉ. Số mệnh đã đưa chúng ta gặp nhau ngày hôm nay. Tôi hy vọng lấy cơ hội này để chia sẻ với ông những sự kiện quan trọng về Pháp Luân Công.” anh Lâm Tuấn Hoành trả lời, với một tấm áp phích trưng bày hình ảnh của các học viên Pháp Luân Công trên khắp thế giới. Anh Lâm cho biết thêm: “Còn có rất nhiều áp phích ở đây phơi bày chân tướng về cuộc đàn áp Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Hoan nghênh bạn vào xem nếu bạn thích.”
Du khách Trung Quốc xem một chương trình video phân tích các cảnh của vụ tự thiêu tại quảng trường Thiên An Môn, bị nghi ngờ là một chiêu tuyên truyền được dàn dựng để kích động hận thù chống lại Pháp Luân Công
Nhiều du khách Trung Quốc vây quanh một học viên Pháp Luân Công để lắng nghe ông giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công
Anh Lâm Tuấn Hoành, 32 tuổi, tốt nghiệp Đại học Đức Khoa, làm việc tại một công ty kiến trúc với tư cách là một giám sát thiết kế. Anh đã từ Nghi Lan đến Đài Bắc và giảng chân tướng về Pháp Luân Công tại tòa nhà 101 Đài Bắc (một tòa nhà cột mốc nằm ở quận Xinyi) vào mỗi ngày chủ nhật thứ hai và thứ tư trong tháng. Người du khách Trung Quốc đã hỏi xem anh có công việc không đã bắt đầu lặng lẽ nghe anh Lâm khi anh nói với ông Pháp Luân Công đã hồng truyền khắp thế giới như thế nào. Anh Lâm giải thích rằng các học viên Pháp Luân Công đến từ tất cả các tầng lớp xã hội và các độ tuổi khác nhau.
Một hướng dẫn viên giải thích cho một nhóm du khách Nhật Bản về nội dung trên một tấm áp phích, sự thật về cuộc đàn áp Pháp Luân Công của Trung Quốc
Du khách tập trung trước những áp phích để đọc thông tin về cuộc đàn áp Pháp Luân Công và sự hồng truyền của môn tập trên toàn thế giới như thế nào
Trong khi một nhóm du khách từ Nhật Bản đứng lại trước các áp phích để xem những bức ảnh, một hướng dẫn viên du lịch đã giải thích cho họ các chủ đề trên các áp phích “Chính quyền Cộng sản Trung Quốc mổ cắp nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống, đang thở vì lợi nhuận, và tra tấn các học viên Pháp Luân Công, những người từ chối từ bỏ Pháp Luân Công.” Các du khách đã nhăn mặt khi họ nghe hướng dẫn viên du lịch phiên dịch nội dung trên các áp phích.
Tu luyện thường biết đến như là việc mà chỉ có người già hoặc người đã nghỉ hưu tại Đài Loan theo đuổi. Tại sao một người đàn ông trẻ trong giới kiến trúc lại thích thú tu luyện Pháp Luân Công?
Anh Lâm Tuấn Hoành có một người bạn thân anh đã quen từ suốt thời thơ ấu đến trung học. Một ngày nọ, anh Lâm đến nhà bạn và nhìn thấy một cuốn sách có tiêu đề Chuyển Pháp Luân trên bàn làm việc của anh ấy. Anh đã hiếu kỳ về nhan đề khác lạ của cuốn sách và hỏi người bạn của mình về nó. Người bạn của anh trả lời: “Đó là Phật Pháp.” Anh Lâm cho biết anh không hiểu bất kỳ cuốn kinh Phật nào anh đã đọc trước đó. Bạn của anh nói: “Nhưng đây là một thứ khác. Nó được viết bằng ngôn ngữ Trung Quốc hiện đại. Nó rất dễ hiểu. Thậm chí tôi còn hiểu được nó. Anh cũng có thể hiểu nó.”
Anh Lâm nhớ lại: “Khi tôi nhìn thấy hình ảnh của Sư phụ trong cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi cảm thấy gương mặt của Ngài rất quen thuộc. Tôi đọc Luận Ngữ trước và nghĩ rằng thật là tuyệt vời. Tôi đọc ngẫu nhiên nội dung và thấy nó thực sự được viết bằng ngôn ngữ Trung Quốc hiện đại. Cuốn sách nói về các vấn đề cơ bản trong đời sống và trả lời được các câu hỏi của tôi. Nó rất dễ hiểu.” Anh Lâm nói với một nụ cười. Anh trở lại nhà người bạn của mình vài lần để đọc sách Chuyển Pháp Luân.
Anh Lâm đã luôn thích thú với toán mệnh. Anh đã được cho biết về số mệnh của mình một vài lần, nhưng những gì anh thực sự muốn là một phương pháp để thay đổi vận mệnh của anh. Anh đã đi đến nhà sách nhiều lần để tìm kiếm một phương pháp có thể thay đổi vận mệnh của anh. Cuối cùng anh đã tìm thấy cuốn sách của Pháp Luân Công, anh thực sự muốn bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Anh đã lo lắng rằng bố mẹ anh có thể phản đối, vì vậy anh quyết định chờ cho đến khi tốt nghiệp đại học sẽ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.
Ngay sau khi tốt nghiệp đại học vào năm 2003, anh Lâm đã ngay lập tức bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.
Tại sao anh ấy quan tâm đến toán mệnh ngay từ thời niên thiếu? Anh Lâm nhớ lại một chuyện khi anh lên bảy tuổi.
“Gia đình tôi sống gần con đập của một dòng sông khi tôi còn nhỏ, tôi rất thích vẽ tranh, quan sát động vật hoang dã, xem hình ảnh và tài liệu về động vật hoang dã. Một ngày, tôi nhìn thấy hình ảnh của một con rồng và một con phượng hoàng trên mặt bàn ở nhà. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con rồng hoặc phượng hoàng thật trong một bộ phim tài liệu. Chúng thực sự tồn tại không? Tôi nghĩ về điều đó. Nếu người ta có thể miêu tả mắt, móng vuốt, lông và màu sắc của chúng, vậy chúng chắc chắn đã tồn tại. Thời tiết đang là mùa hè. Mấy hôm sau, tôi đang nằm trên giường cảm thấy rất ấm áp thì tôi đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.Tôi cảm giác mình đã bay lên trời, tôi phải lên đến 10 mét trong không khí. Tôi nhìn xuống và thấy căn nhà của mình, Tôi thấy ánh sáng vào ban đêm. Tôi thấy gió đang thổi đám lá cây phấp phới. Tôi thậm chí có thể nhìn thấy từng cành cây. Tiếp theo tôi nhìn thấy một hàng những con rồng và phượng sắp thành hàng trên con đập theo một đội hình chỉnh tề. Từng con làm những việc của riêng mình. Mỗi con rất cao, khoảng ba tầng nhà. Mỗi con phát ra ánh sáng rất nhẹ nhàng màu sắc siêu xuất thế giới này. Ví như, tôi thấy một con màu xanh lá cây với màu vàng ở lớp ngoài. Lúc đầu nhìn nó rất mờ. Vì vậy tôi cố gắng nhìn hơn, nó trở thành mờ đục. Cuối cùng tầm nhìn của tôi bị hạn chế. Tôi chỉ có thể nhìn thấy một vùng nhỏ hay một điểm nhỏ tại lúc đó, nhưng tôi có thể thấy một dải màu sắc rất rộng. Màu xanh và vàng vẫn còn. Tôi ở lại đó một lúc nữa trước khi tôi xuống lại phòng của mình.”
“Tôi tự hỏi có phải nó chỉ là một giấc mơ khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau. Nhưng tôi thậm chí nghe được tiếng phượng hoàng ca hát. Nếu tôi có thể nghe thấy chúng, điều đó phải là sự thật. Tôi tin vào những gì tôi nhìn thấy. Tôi tin vào sự tồn tại của thần. Tôi có thể cảm thấy sự tồn tại của không gian khác.”
Anh Lâm đã nghe được tiếng hót của chim phượng hoàng khi anh lần đầu tiên học bài tĩnh công của Pháp Luân Công. Sau đó anh nhớ lại rằng anh đã nghe được tiếng chim phượng hoàng trong thời học trung học. Khi lắng nghe bài giảng của Sư phụ ở Đại Liên lần đầu tiên, anh Lâm cũng nghe được tiếng hót của chim phượng hoàng.
Anh Lâm Tuấn Hoành giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công trong khi giữ tấm áp phích
Khi được hỏi về sự khác biệt lớn nhất trong anh kể từ khi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công, anh Lâm suy nghĩ và nói: “Tôi đã trở nên lạc quan và cởi mở hơn. Tôi trở nên dễ dàng hơn khi xác định các vấn đề.”
“Tu luyện Pháp Luân Công rất hữu ích cho công việc của tôi. Tôi biết làm thế nào để ưu tiên các việc. Tôi sẽ không để các vấn đề trở thành phiền muộn. Tôi sẽ chú tâm vào mọi việc cần phải được giải quyết, nhưng tôi có thể làm điều đó với một tâm thái bình hòa. Tôi không còn lo lắng khi gặp phải các rắc rối. Tôi có thể đối mặt với những trở ngại với một tâm thái tích cực. Tôi không cảm thấy thất vọng hoặc bị đánh bại khi tôi thất bại. Tôi sẽ học được những bài học từ những trải nghiệm và không để lặp lại sai lầm của mình. Tôi sẽ làm tốt hơn trong thời gian tới, nó giúp sự nghiệp của tôi phát triển.”
Ông Lý Quang Huy, một giáo viên nghỉ hưu đến từ Nghi Lan, đang giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho du khách Trung Quốc. (Ông là người đàn ông mặc áo màu vàng với tấm áp phích trong tay)
Một số học viên Pháp Luân Công khác đã đến tòa nhà 101 Đài Bắc là ông Lý Quang Huy, một giáo viên đã nghỉ hưu đến từ Nghi Lan, bà Lý Hương Lan, một phụ nữ dân tộc thiểu số Đài Loan đến từ Ô Lai, Tân Điếm, và nhiều công chức nhà nước và những người nội trợ. Họ dùng những ngày cuối tuần và ngày lễ làm các tình nguyện viên, giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công cho khách du lịch Trung Quốc, những người không thể tiếp cận các thông tin ở Trung Quốc.
Bà Lý Hương Lan có đôi mắt to, da màu bánh mật và một giọng nói lớn, tất cả các đặc điểm đặc trưng của người dân tộc thiểu số Đài Loan. Bà nói tám năm trước mình không có một thể trạng khỏe mạnh. Bà được chẩn đoán bị xơ gan chỉ có thể sống được một tuần nữa. Bà quyết định đi mua sắm hàng tạp hóa lần cuối cùng. Bà đã đi đến chợ Bích Đàm và nói với một người bán rau: “Tôi không thể ăn bất cứ thứ gì. Tất cả các nội tạng cơ thể tôi đang suy nhược. Mấy ngày nay tôi đã không đi đại tiện được.” Bà Cao, một học viên Pháp Luân Công, đứng đằng sau bà ấy và nghe được. Bà Cao vẫy tay ra hiệu cho bà ấy: “Lại đây. Đừng suy nghĩ nữa. Tôi đã từng bị cao huyết áp và bệnh tiểu đường, nhưng Pháp Luân Công đã chữa khỏi cho tôi.”
Bà Lý Hương Lan (người phụ nữ áo hồng đầu tiên bên trái) đang đưa cho du khách Trung Quốc cuốn Cửu Bình và một cuốn sách nhỏ có lời giới thiệu ngắn gọn về Pháp Luân Công
Bà nghĩ: “Mình chỉ còn lại có mấy ngày. Tại sao mình không thử xem?” Bà bắt đầu tập Pháp Luân Công và học sách Pháp Luân Công vào ngày 17 tháng 07. Bà thấy mình vẫn còn sống sau hai tháng. Bà đã quyết định đi đến một điểm luyện công Pháp Luân Công mới và tham gia một nhóm học Pháp.
Lúc đầu, bà không có hiểu biết thấu đáo về những lời giảng của Pháp Luân Công. Trong thời gian bầu cử cho chức trưởng thôn. Một quy luật là các ứng cử viên mua phiếu bầu của người dân. Một ứng cử viên cho bà 2.000 Đài tệ và một người khác cho bà 3.000 Đài tệ để bà bỏ phiếu cho họ. Bà nghĩ rằng không có bất cứ điều gì sai trái cả bởi vì tất cả mọi người khác đều nhận hối lộ. Cuối cùng bà đã nhận gần 10.000 Đài tệ.
“Một đêm tôi thức giấc để thấy một con rắn ngay bên cạnh mình. Nó đang chuẩn bị tiến nhập vào cơ thể tôi thì tôi nhận ra rằng mình không nên theo đuổi bất cứ điều gì không thuộc về mình.”
Sư phụ đã giảng:
“Cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (“Tâm tật đố”, Bài giảng thứ Bảy, Chuyển Pháp Luân)
Bà Lý nói: “Tôi không nên nhận hối lộ. Tôi ngay lập tức đã trả lại tất cả số tiền.”
Bà Lý cũng rất chấp trước vào chồng mình. Bà nói rằng chồng bà đã có bảy người phụ nữ, bao gồm cả bà. Bà luôn lo lắng rằng ông có thể ngoại tình. Bà sẽ luôn theo sát ông ấy và phải chắc chắn rằng ông không nhìn bất cứ ai khác. Một ngày năm 2010 bà ngồi trên một chiếc xe tay ga để đi theo chồng mình thì bà bất ngờ bị tai nạn. Bà bị khâu ba mũi trên một bên mặt của bà. Nó mưng mủ trong một thời gian dài. Khuôn mặt bà bị sưng lên và bà không thể đi lại do chấn thương ở chân của mình.
Cuối cùng bà phải đối mặt với chấp trước của mình sau vụ tai nạn này. Bà bắt đầu luyện các bài công pháp Pháp Luân Công và học Pháp tinh tấn hơn. Bà cũng hướng nội tìm những chấp trước của mình. Bà nói đó là một quá trình đau đớn. Bà bắt đầu luyện bài tĩnh công của Pháp Luân Công chỉ khoảng 5 phút. Bà đi lại một cách khó khăn do cái chân bị chấn thương của mình, nhưng bà vẫn nhất định nấu ăn cho chồng và con trai của mình và làm tất cả các công việc gia đình. Bà đã hoàn toàn được chữa khỏi trong 34 ngày. Không có vết sẹo nào trên khuôn mặt bà. Bà không dùng bất kỳ thuốc kháng sinh nào. Con trai bà đã ngạc nhiên trước sự hồi phục của bà.
Giờ đây bà Lý có một làn da rất mịn màng và đẹp. Bạn sẽ không thể biết được rằng bà ấy đã 53 tuổi. Bà đi đến tòa nhà 101 Đài Bắc gần như mỗi ngày để giảng rõ sự thật cho khách du lịch Trung Quốc. Nếu bà bận rộn với việc kinh doanh của gia đình, bà sẽ đi đến các điểm du lịch ít nhất bốn ngày một tuần. Bà nói rằng Pháp Luân Công đã cho bà cuộc đời mới và bà sẽ chia sẻ câu chuyện cá nhân của mình với người Trung Quốc. Bà cố gắng thuyết phục họ không tin vào tuyên truyền thù hận của chính quyền Cộng sản Trung Quốc vì cái giá là họ sẽ mất đi cơ hội có một tương lai tốt đẹp.
________________________________________
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2012/9/4/台湾景点上讲真相的法轮功学员(图)-262383.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2012/9/7/135323.html
Đăng ngày 11-11-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.