Bài viết của Chương Vận, phóng viên báo Minh Huệ ở Toronto, Canada
[MINH HUỆ 23-08-2012] Khi bắt đầu chiến dịch đàn áp Pháp Luân Công, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã sử dụng một lượng tài nguyên quốc gia khổng lồ để truyền bá thông tin bôi nhọ và phỉ báng Pháp Luân Công trên toàn thế giới. Nhiều người Trung Quốc định cư ở Toronto, Canada đã tin vào những tuyên truyền dối trá đó. Tuy nhiên, các học viên địa phương đã kiên trì giảng chân tướng không ngừng và loại bỏ những lời dối trá này. Vì vậy, nhiều người Trung Quốc ban đầu bị những lời tuyên truyền độc hại làm ảnh hưởng, nhưng nay đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn đối với Pháp Luân Công.
Là một học viên địa phương, bà Ngô Yến Hà đã giảng chân tướng ở khu phố Tàu tại Toronto trong suốt 11 năm qua. Là một người tu luyện, bà Ngô luôn thể hiện sự hòa ái và tốt bụng một cách tự nhiên, khiến cho bà có rất nhiều bạn bè. Bà chia sẻ: “Một nụ cười thân thiện có thể rút ngắn khoảng cách giữa hai người và loại bỏ lòng thù hận của người khác. Khi tôi giúp đỡ những người có xe đẩy em bé hay người già bằng cách mở cửa cho họ, tôi có thể làm tan biến thái độ thờ ơ của họ. Khi tôi nhiệt tình mở rộng vòng tay giúp đỡ với những người cần sự giúp đỡ, tôi có thể hóa giải được sự lạnh lùng trên khuôn mặt của họ.”
Học viên Ngô Yến Hà phát các tài liệu thông tin về Pháp Luân Công.
Trong suốt 11 năm qua, bà Ngô nhận thấy thái độ của người Trung Quốc đối với Pháp Luân Công đã dần dần thay đổi. Bà cũng thấy nhiều người thiện tâm đang ủng hộ Pháp Luân Công. Bà Ngô nói: “Tôi cảm nhận được sự chuyển biến khi nhìn vào nét mặt của họ. Một vài người mỉm cười với tôi hoặc chào hỏi tôi, những người khác sẽ nói vài lời ủng hộ và khích lệ.”
Chủ hiệu thuốc – từ thù hận trở nên quan tâm
Tấm bảng trưng bày thông tin Pháp Luân Công được đặt ngay bên cạnh một hiệu thuốc. Khi bà Ngô Yến Hà mới đến đây, các học viên khác cho biết chủ hiệu thuốc không thân thiện với các học viên. Hàng ngày, cô ấy vội vàng đi ngang qua tấm bảng trưng bày, trông ánh mắt cô ấy có vẻ thù hận. Bà Ngô muốn nói chuyện với chủ hiệu thuốc, nhưng không thể tìm được cơ hội.
Bất cứ khi nào chủ hiệu thuốc đi bộ ngang qua, bà Ngô thường nói nói với cô ấy: “Cô có biết điều gì đang xảy ra trên mảnh đất Trung Quốc yêu quý của chúng ta không? Hãy xem những tài liệu thông tin kia,” hoặc “Cô có biết vì sao chúng tôi đứng ở đây không? Hãy đọc các thông tin kia rồi cô sẽ hiểu.”
Hai ngày, một tháng, rồi hai tháng trôi qua, bà Ngô nói: “Mặc dù chúng tôi ở ngay gần nhau, nhưng tâm tưởng lại cách nhau rất xa.”
Một ngày mùa đông lạnh giá, ban đêm tuyết đã rơi rất nhiều. Ngày hôm sau khi bà Ngô dựng lên tấm bảng trưng bày, thì tuyết trên mặt đất đã bị đóng lại rất chặt bởi người đi bộ đã giẫm lên nó. Bà Ngô đi tới hiệu thuốc và hỏi chủ hiệu thuốc: “Vui lòng cho tôi mượn xẻng xúc tuyết của cô có được không? Xẻng của chúng tôi bị hỏng rồi.”
Chủ hiệu thuốc đã đồng ý cho bà ấy mượn xẻng xúc tuyết. Bà Ngô đã cảm ơn cô và dọn sạch tuyết ở khu vực trưng bày, gồm cả khu vực ở trước hiệu thuốc. Sau đó bà ấy mua một túi muối từ siêu thị và rắc muối lên mặt đất để ngăn tuyết đóng băng.
Bà Ngô rửa sạch xẻng, và trả lại cho chủ hiệu thuốc. Lần đầu tiên cô ấy đã mỉm cười. Bà Ngô nhớ lại: “Chủ hiệu thuốc đã có nụ cười thật rạng rỡ. Cô ấy cảm ơn tôi và hỏi tôi một cách rất quan tâm: ‘Tay của bà lạnh và đỏ. Tại sao bà không đi găng tay vào?'”
“Kể từ đó, khi chủ hiệu thuốc đi bộ qua tấm bảng tin, cô ấy đều nhìn vào và mỉm cười với chúng tôi.” Bà Ngô nói tiếp. “Một lần tôi tình cờ gặp cô ấy ở ga tàu điện ngầm. Cô ấy đã chào tôi như thể là tôi đã là một người bạn cũ của cô ấy. Khi cô ấy biết rằng tôi làm việc vào buổi tối và giảng thanh chân tướng bằng tấm bảng trưng bày vào ban ngày, cô ấy đã nhắc tôi hãy chăm sóc bản thân mình.”
Chủ cửa hàng tạp hóa giúp trông coi khu vực trưng bày thông tin
Có một cửa hàng tạp hóa ở gần khu vực trưng bày. Mỗi lần chủ cửa hàng nhìn thấy tấm bảng trưng bày, ông ấy thường rất khó chịu và lại phàn nàn. Một hôm bà Ngô đã nhã nhặn nói với ông ấy: “Làm ơn hãy cho chúng tôi biết nếu như ông có bất cứ suy nghĩ hay ý kiến nào. Bực tức không tốt cho sức khỏe của ông đâu.” Chủ cửa hàng giận dữ chỉ vào bức ảnh chụp và nói: “Hãy nhìn vào bức tranh này! Nó quá ư nhiều máu! Bà không nghĩ rằng nó quá khó coi và không hấp dẫn à?”.
Bà Ngô trả lời: “Nhưng chúng là sự thật…” Chủ cửa hàng đã ngắt lời bà và nó: “Được rồi, được rồi. Tôi không muốn nghe bà nữa.” Sau đó ông ấy đã bỏ đi.
Vào một lần khác, chủ cửa hàng đã tức giận chỉ vào bảng thông tin và phàn nàn: “Tôi không hiểu. Tại sao bà phơi bày những thông tin tiêu cực thế này cho người ngoài. Làm sao bà có thể tự hào về nó chứ? Bà không có bất cứ sự xấu hổ nào à? Tất cả chúng ta đều là người Trung Quốc, vậy tại sao bà làm việc này?”
Bà Ngô đã hiểu được mối quan tâm của ông ấy, nên bà đã chia sẻ với ông ấy: “Ông nói đúng. Người dân Trung Quốc thích thể diện của dân tộc. Bản thân chúng ta thà chịu nhịn đói để cung cấp thực phẩm tốt cho khách hàng của chúng ta. Dù rằng chúng ta đang bị đối xử bất công bao nhiêu đi nữa, nhưng chúng ta vẫn phải thể hiện vui vẻ của chúng ta với người khác. Ông thực sự nghĩ rằng chúng tôi thích những bức ảnh này? Ông không nghĩ chúng tôi muốn trưng bày cho người nước ngoài thấy những thứ đáng tự hào ư? Ông có biết rằng có rất nhiều người đang bị bắt, bị kết án, và bị tra tấn bởi vì họ đã nói lên sự thật cho chính phủ không? Ông có biết người thân của tôi đang bị bỏ tù vì không muốn nói dối với mọi người không? Chúng tôi đang bị bức hại vì cố gắng làm người tốt, và bị bỏ tù vì nói lên sự thật. Ông có nghĩ đó là công bằng không? Liệu một quốc gia có bất cứ hy vọng nào nếu chính phủ chối bỏ sự thật và đàn áp những người tốt hay không?”
Bà Ngô kể tiếp: “Sau đó, tôi bật khóc và không thể nói được nữa. Ban đầu ông chủ cửa hàng rất tức giận, nhưng sau đó sắc mặt của ông ấy đỏ ửng lên. Sau đó ông ấy đã bình tĩnh lại và đã hạ giọng nói, ‘Tôi biết. Tôi biết những gì mà ĐCSTQ đã làm, nhưng tôi chỉ cảm thấy khó chịu khi tôi nhìn thấy những hình ảnh này thôi.’” Sau đó mỗi khi ông đi ngang qua tấm bảng trưng bày, ông ấy đều thể hiện sự tán thành. Một buổi tối, bà Ngô đã ở lại rất muộn tại khu vực tấm bảng trưng bày. Không có ai đến để thay phiên cho bà. Bà lại không có điện thoại di động hay số điện thoại của điều phối viên. Bà nhìn thấy ông chủ cửa hàng tạp hóa và đã kể với ông ấy tình hình. Người chủ tiệm đã hỏi bà trong hộp đựng tài liệu có tiền không. Bà trả lời: “Không có.” Sau đó ông ấy nói: “Tôi sẽ trông chỗ này cho bà. Bà đi gọi điện thoại nhé!” Bà Ngô nhìn vào túi nhưng không tìm thấy ví. Ông chủ cửa hàng đã đưa tiền cho bà. Với số tiền đó, bà Ngô đã gọi cho gia đình của bà và nhờ họ liên lạc với điều phối viên. Ông chủ cửa hàng vẫn không rời khỏi khu trưng bày cho đến khi bà Ngô gọi điện thoại xong.
Bà Ngô nói: “Kể từ đó, hàng năm khi Biểu diễn Nghệ thuật Thần Vận diễn ra ở Toronto, tôi lại đặt áp phích ở trước cửa hàng của ông ấy. Ông ấy luôn luôn đáp lại với sự niềm nở, và nói tôi có thể đặt thêm nếu muốn.”
Một cán bộ kỳ cựu đã đọc Cửu Bình và thoái khỏi ĐCSTQ trong khi đang đi thăm thân nhân
Trong nhiều năm gần đây, nhiều người từ Trung Quốc Đại lục đã đi du lịch tới Canada để thăm thân nhân, trong khi nhiều người khác đến để kinh doanh hoặc du lịch. Bà Ngô kể: “Họ đã rất ngạc nhiên khi thấy tấm bảng trưng bày của chúng tôi. Họ sẽ nhìn vào bảng tin và lắng nghe chúng tôi nói chuyện. Mùa xuân năm ngoái, một người đàn ông lớn tuổi trông giống như một cán bộ kỳ cựu của ĐCSTQ đã đến đây để thăm thân nhân của ông. Sau khi ông ấy hiểu rõ sự thật về Pháp Luân Công, ông ấy đã xin tôi một cuốn cửu bình. Tôi đã khuyên ông ấy thoái Đảng, nhưng ông ấy đã từ chối.”
“Tôi gặp lại ông ấy sau hai tháng, và ông ấy có vẻ như cố tình tránh mặt chúng tôi. Khi tôi chào ông ấy, ông ấy chủ tâm nói về những chuyện khác, né tránh chủ đề cửu bình hoặc ‘thoái Đảng.’ Khi tôi hỏi ông đã đọc xong cửu bình chưa, ông nói rằng ông là một người tốt, làm việc tốt, không tham lam, và không nhận hối lộ.”
Bà Ngô sợ bỏ lỡ cơ duyên và không thể gặp được ông ấy trong tương lai, nên bà đã chia sẻ: “Thực tế, những ai mà đang tạo thêm vinh quang cho ĐCSTQ đều đang phạm tội ác!” Ông ấy đã lặng đi một lúc rồi hỏi một cách nghiêm túc: “Tại sao bà lại nói thế?” Bà Ngô trả lời: “Bởi vì những ai ca ngợi ĐCSTQ đang khiến người dân mê muội theo các quan điểm của đảng. Họ đang thừa nhận những gì ĐCSTQ đã thực hiện là vĩ đại, là vinh quang, và đúng đắn. Hãy suy nghĩ về điều đó. Sau khi ĐCSTQ được thành lập, tại sao ĐCSTQ lại thu hút giới tri thức, văn nghệ, thể thao, và tinh anh của các giai tầng khác vào đảng? Chẳng phải là để tô điểm bề ngoài sao? Khi những người có lương tâm biết về bản chất thật của nó và tiếp tục duy trì ĐCSTQ bằng bất cứ giá nào, đó không phải là phạm tội chống lại người dân Trung Quốc sao?”
“Ông ấy đỏ mặt và không nói nên lời. Sau một cuộc tranh luận dài, ông ấy đã đồng ý thoái ĐCSTQ bằng cách sử dụng một bí danh.”
Một doanh nhân từ Trung Quốc Đại lục thể hiện thành ý
Mùa hè năm ngoái, bà Ngô đã gặp một doanh nhân đến từ thành phố Thẩm Dương, thuộc vùng Đông Bắc Trung Quốc. Bởi vì người dân Trung Quốc Đại lục không tuân theo các quy định và luật doanh nghiệp địa phương và vì hiện tượng thông đồng giữa doanh nghiệp và quan chức chính phủ, nên doanh nhân này đã gặp nhiều vấn đề trong việc hoạt động kinh doanh của mình. Ông tán thành các nguyên lý của Pháp Luân Công, và ngưỡng mộ sự phản kháng chống lại cuộc bức hại của các học viên.
Lần đầu họ gặp nhau, bà Ngô đã im lặng lắng nghe câu chuyện của ông ấy. Ông ấy đã xúc động nói: “Tôi mong muốn người dân Trung Quốc có thể giống như các học viên Pháp Luân Công. Người dân Trung Quốc cần được thức tỉnh trước sự thật.” Đó là một ngày rất ấm áp. Trước khi ông ấy rời đi, ông đã mua hai cốc nước mía ép từ cửa hàng bên cạnh và mời bà Ngô cùng với một học viên khác. Đó là một cử chỉ cho thấy sự tôn trọng của người doanh nhân này.
Sau 11 năm giảng chân tướng trong cộng đồng người Trung Quốc nhỏ bé này, bà Ngô Yến Hà đã nhận thấy được sự thay đổi trong thái độ của nhiều người dân Trung Quốc. Bà chia sẻ: “Cách đây hai hôm, tôi nhìn thấy một người đàn ông Trung Quốc đã từng sống ở khu phố Tàu. Sau đó ông ấy chuyển tới Markham, Ontario. Trong thời gian đó, ông ấy thường chỉ trích và tranh luận với chúng tôi trong lúc nhìn vào tấm bảng trưng bày. Hai năm gần đây, ông đã không đến đây nữa vì bệnh tật của mình. Ông đã rất vui mừng khi thấy chúng tôi ở đây và xúc động nói: ‘Ồ! Bà vẫn còn ở đây ư? Nhờ tinh thần kiên định của bà, tôi tin rằng trong tương lai gần, mặt trời sẽ mang lại tự do và sự ấm áp cho vùng đất của Trung Quốc!’”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/8/23/慈悲融化华人心中坚冰(图)-261879.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/8/29/135209.html
Đăng ngày 24-10-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.