[MINH HUỆ 25-08-2012] Tôi năm nay 79 tuổi, tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1996. Sau khi Đảng Cộng sản phát động cuộc đàn áp tàn bạo các học viên Pháp Luân Công ngày 20 tháng 07 năm 1999, tôi quyết định đến Bắc Kinh nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Công để chống lại những lời dối trá và tuyên truyền của Đảng.

Sư Phụ giảng,

“…nếu như trong đầu não con người có mang theo tư tưởng chống đối Đại Pháp, thì một khi đợt tà ác này qua đi, thì nhân loại sẽ bắt đầu [cuộc] đào thải lớn, có thể làm những người có duyên đắc Pháp, hoặc làm nhiều con người vô tội hơn nữa bị đào thải…” (“Thư gửi” trong Tinh tấn yếu chỉ II)

Sau khi học Pháp của Sư Phụ, tôi hiểu rằng tu luyện của chúng ta không chỉ đơn thuần là viên mãn cá nhân. Mà là trợ Sư Chính Pháp và cứu độ vô số chúng sinh từ các thiên thể khác nhau. Đây là trách nhiệm và sứ mệnh của các học viên Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Vì vậy, tôi nên tinh tấn hơn, tận dụng mọi cơ hội cứu độ chúng sinh.

Một ngày, tôi lên xe buýt và không có ai để nói chuyện cùng. Tôi tự nói với mình: “Mọi người nên làm nhiều việc tốt hơn.” Một người nào đó trả lời: “Thời buổi bây giờ nếu bà làm việc tốt, bà sẽ không có gì để ăn.” Người đàn ông đó hỏi tôi: “Bà có tin vào tôn giáo nào không?” Tôi nói, “Tôi tu luyện Pháp Luân Công.” Vậy là ông ấy bắt đầu vu khống Pháp Luân Công. Người đi cùng ông ấy nói với tôi: “Ông ấy phụ trách việc bắt giữ các học viên Pháp Luân Công.” Tôi không cảm thấy sợ hãi cả. Tôi nói:“Được rồi. Hãy để tôi nói cho ông biết sự thật về Pháp Luân Công. Ông nên biết rằng các học viên Pháp Luân Công cư xử theo nguyên tắc Chân – Thiện – Nhẫn. Họ là những người tốt. Khi bị đánh đập và bị lăng mạ, họ không đánh lại.” Ông ấy không tranh luận với tôi nữa. Mặc cho những gì ông ta làm, tôi nghĩ rằng ông sẽ biết điều gì đó sau khi nghe sự thật. Bất kể đi nơi nào, tôi đều nói chuyện với mọi người không phân biệt tuổi tác hay nghề nghiệp của họ. Một ngày nọ, tôi đã giúp 60 người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Đó là Sư Phụ đã làm tất cả mọi thứ thông qua tôi.

Phản bức hại bằng chính niệm

Vài năm trước đây vào một ngày nọ, tôi bị bắt khi đang phân phát tài liệu. Thực tế là trước khi ra khỏi nhà ngày hôm đó, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi. Tuy nhiên, tôi đã không ngộ được ra. Sau khi rời khỏi nhà và lên xe buýt, chỉ một vài phút sau, người lái xe đã yêu cầu tôi xuống xe. Tôi nghĩ rằng đó là can nhiễu và không nhìn nhận sự việc một cách nghiêm túc.

Tôi được đưa vào trại giam sau khi bị bắt. Tôi đã không hợp tác với tà ác, và thay vào đó, tôi học Pháp, luyện các bài công pháp, nói với mọi người về Đại Pháp, và giúp họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Hàng chục tội phạm đã đồng ý bỏ thuốc lá. Bất cứ khi nào họ nhìn thấy tôi, họ nói, Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Một năm sau, tôi đã bị kết án ba năm rưỡi tù. Trên đường đến nhà tù, tôi nghĩ: “Tôi sẽ về nhà. Tôi sẽ không đi bất cứ nơi nào khác.” Tôi tiếp tục phát chính niệm và nói với mọi người xung quanh tôi sự thật về Đại Pháp. Tôi cũng cầu xin Sư Phụ giúp đỡ. Khi trải qua những kiểm tra sức khỏe ở trong tù, huyết áp của tôi lên đến 280, và tim tôi đã không hoạt động đúng. Nhà tù từ chối không chấp nhận tôi. Cảnh sát không tin rằng tôi bị bệnh và đã đề nghị một bác sĩ riêng để kiểm tra tôi. Lần kiểm tra này, người ta kết luận rằng tôi không có vấn đề về sức khỏe và bị giam giữ trong nhà tù. Tuy nhiên, Sư phụ đã an bài tất cả mọi thứ. Hóa ra là người làm tất cả các thủ tục giấy tờ là bác sĩ đã kiểm tra tôi lần đầu tiên. Ông xem tôi như một bệnh nhân. Trong đêm, tôi bị đưa trở lại trại giam. Hai tuần sau, con trai tôi đưa tôi về nhà.

Một năm sau đó, các đặc vụ từ Phòng 610 tại địa phương xông vào nhà tôi và cố gắng đưa tôi đến một trung tâm tẩy não. Tuy nhiên, tôi đã từ chối đi và nói với họ sự thật về Đại Pháp. Trong khi chờ đợi, tôi đã phát chính niệm và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Họ đe dọa tôi, nói rằng nếu tôi không đồng ý đi với họ, họ sẽ kéo tôi đi. Tôi không hề sợ hãi và hét lên, “Sao các anh dám làm vậy! Các chư Thần đều đang theo dõi các anh!” Tôi ngồi xuống trong tư thế kiết già và phát chính niệm. Ngay sau đó, họ trở nên sợ hãi và bỏ đi.

Giúp đồng tu tụt lại phía sau

Sư Phụ giảng,

“…còn một số người vẫn chưa hề bước ra, mà trốn trong nhà đọc sách [Đại Pháp], lại còn mượn cớ, nhưng thực ra là đang bị tâm sợ hãi [khống chế]. Tôi hy vọng rằng các đệ tử Đại Pháp khác tại Trung Quốc sẽ giúp đỡ những người nói trên, sao cho họ có thể bước ra thực hiện những việc mà các đệ tử Đại Pháp cần phải làm. Khi sự việc này chưa kết thúc, thì đối với bất kể sinh mệnh nào cũng đều là cơ duyên, đều là cơ hội.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago năm 2004“)

Sư Phụ không muốn bỏ lỡ dù chỉ là một học viên. Chúng ta đang trợ Sư Chính Pháp, và giúp các học viên đã tụt lại phía sau chắc chắn là trách nhiệm của chúng ta. Tôi bắt đầu giúp đỡ một học viên mà trước kia tu luyện rất tinh tấn. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, vì sợ hãi, anh ấy đã không dám đứng lên. Tôi đã cố gắng để nói chuyện với anh ta về việc thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Anh buồn bã và nói: “Thật khó để trở thành một đảng viên. Tôi là một đảng viên trước khi tu luyện. Như thế có sao không?” Tôi không tranh cãi với anh ấy và chờ đợi một thời gian trước khi nói chuyện với anh một lần nữa.

Tết Nguyên đán sắp đến, và tôi lại đến nhà anh ấy lần nữa. Tôi thấy đèn lồng đỏ và đôi câu đối đỏ trên cửa nhà anh. Tôi nói,“Đây là màu đỏ của tà đảng, được sử dụng như một chiêu thuật hòa bình.” Anh lại rất buồn,“Cháu không treo nó lên. Sao bác luôn chỉ trích cháu thế? Cháu không tới thăm những người khác thường xuyên như bác. Cháu học Pháp một mình ở nhà. Những gì cháu học được là những gì cháu sẽ trở thành.” Nghe thế, tôi bỏ đi, nhưng tôi sẽ không từ bỏ.

Lần thứ ba tôi đã mang theo kinh văn mới của Sư Phụ “Cảm ơn thiếp chúc của chúng sinh.” Tôi đọc từ bài viết của Sư Phụ cho anh ấy.

“Thành tâm mong rằng các đệ tử Đại Pháp của tôi đều có thể viên mãn!”

Lần này, anh cuối cùng đã hiểu. Ngay lập tức, anh đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Hơn nữa, anh cũng giúp các thân nhân, bạn bè và đồng nghiệp thoái ĐCSTQ. Bây giờ anh có một danh sách ghi tên những người muốn thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó hàng ngày, và anh cũng phân phát các thông tin về Đại Pháp nhiều hơn. Anh nói rằng sẽ cố gắng hết sức có thể để bù đắp lại lỗi lầm đã không tinh tấn trước đó. Cho đến gần đây, vợ anh cũng bước ra sau khi nhận được ảnh hưởng từ phía anh. Cuối tuần, cô đều cùng anh ra ngoài phân phát những cuốn sách nhỏ và giúp mọi người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Ngủ hai tiếng mỗi ngày để không lãng phí thời gian tu luyện

Thời gian biểu của tôi rất eo hẹp. Hàng ngày tôi ra khỏi nhà để giúp mọi người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Khi trở về nhà, tôi nghe các bài giảng của Sư Phụ. Tôi dành một giờ mỗi đêm trước nửa đêm để luyện các bài công pháp, sau đó là phát chính niệm. Sau đó, tôi tiếp tục nghe các bài giảng của Sư Phụ thêm nửa giờ nữa trước khi đi ngủ. Tôi dậy lúc 3 giờ sáng. Tôi ngủ nhiều nhất là hai tiếng đồng hồ và có đủ thời gian để học Pháp.

Dành nhiều thời gian học Pháp mang lại rất nhiều lợi ích. Bất cứ khi nào gặp một số vấn đề, bạn có thể đối phó với vấn đề đó bằng một trái tim nhân hậu vị tha. Đó là lòng từ bi của Sư Phụ đã giúp cho tôi, một người đã từng mang đầy nghiệp lực, trở thành tôi ngày hôm nay. Tôi chân thành tạ ơn Sư Phụ đã cứu độ tôi. Tôi luôn luôn tự nhủ rằng chỉ có tu luyện tinh tấn mới có thể xứng với ơn cứu độ của Sư phụ.

Cuối cùng, tôi hy vọng rằng tất cả các học viên Đại Pháp có thể hoàn thành thệ nguyện của mình thông qua chính niệm và chính hành để chúng ta có thể trở về nhà với Sư Phụ. Con xin cảm tạ Sư Phụ! Xin cảm ơn các bạn đồng tu!

________________________________________

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/8/25/帮助掉队同修-抓紧时间救人-261985.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/9/9/135341.html

Đăng ngày:26-10-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share