Bài viết của một học viên ở thành phố Tề Tề Cáp Nhĩ, tỉnh Hắc Long Giang
[MINH HUỆ 22 – 08 – 2012] Tôi đã gần 80 tuổi và đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi muốn chia sẻ câu chuyện về một trải nghiệm mà chính tôi đã trải qua vào tháng 08 năm ngoái khi tôi cùng với các đồng tu giúp mọi người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Nếu có bất cứ điều gì không phù hợp trong những đoạn văn sau đây, xin vui lòng chỉ giúp.
Đó là một ngày như mọi ngày khi tôi đang thả bộ trên các con phố để giảng chân tướng và giúp người qua đường thoái ĐCSTQ. Trong khi tôi đang nói chuyện với một khách bộ hành tại một trạm xe buýt, một chiếc xe cảnh sát đỗ xịch ngay trước mặt tôi. Một viên công an xuống xe và ra lệnh, “Lên xe ngay!” Bị sốc bởi hành vi thô lỗ này, tôi trả lời: “Không! Tại sao anh lại bắt tôi?” Anh ta thậm chí không đưa ra bất kì một lời giải thích nào, còng tay tôi ra đằng sau lưng và giải tôi lên chiếc xe cảnh sát. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và nhận ra rằng những người tôi vừa giảng chân tướng đã tố cáo tôi, gọi cho cảnh sát không lâu sau khi tôi nói chuyện với họ.
Tôi phản kháng lại sự kìm kẹp của viên công an, nhưng anh ta rất khỏe. Tôi nhớ lại lời của Sư Phụ,
“…không phải chịu đựng một cách tiêu cực, [mà trái lại] thời khắc nào cũng dùng chính niệm mà đối mặt kẻ ác. Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác. [Nếu] mọi người đều làm như thế, [thì] hoàn cảnh đã không đến thế này.” (“Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực”, Tinh tấn yếu chỉ II)
Viên sĩ quan công an này, tuy nhiên, đã buộc phải giải tôi đi bằng chiếc xe của anh ta. Các sĩ quan công an đã bắt tôi nằm ngửa ra và sai một viên công an khác ngồi cùng tôi để giữ không cho tôi ngồi thẳng dậy. Trên đường đi, tôi đã nói với họ về việc tại sao việc Trung Quốc bức hại Pháp Luân Công lại là tà ác. Tôi cũng đã cho họ vô số ví dụ về quả báo nghiệp lực mà những người bức hại học viên Pháp Luân Công gặp phải. Tôi nói với họ rằng ĐCSTQ không cho họ biết sự thật, tôi cảm thấy tội nghiệp họ như thế nào, nhưng họ không thốt ra dù chỉ một lời.
Khi chúng tôi đến đồn công an, tôi cuối cùng đã được phép đứng lên. Tuy nhiên, chẳng bao lâu, họ đã cố gắng trói tôi vào một cái ghế sắt. Tôi đã không để cho họ làm những việc như vậy với mình, bởi vì trong tâm tôi, tôi nhớ Pháp của Sư phụ. Tôi bình tĩnh nói với họ, “Các anh các chị nên dừng lại. Các anh chị không có bất cứ lý do gì để tống giam tôi cả.” Một trong số họ trả lời:“Đất nước này sẽ không cho ông tập Pháp Luân Công!” Sau đó tôi hỏi: “Luật nào của nhà nước cấm chúng tôi tu luyện Pháp Luân Công? Nếu anh không thể trả lời câu hỏi này, ít nhất hãy đưa ra một cơ sở pháp lý cho việc tôi bị bắt ngày hôm nay!” Sau đó, như thể đó là khảo nghiệm cuối cùng về quyền năng, họ đã cố gắng đẩy tôi vào cái ghế sắt. Sau đó tôi biết rằng tôi phải xin Sư phụ trợ giúp. Khi ba sĩ quan cao lớn không thể đẩy tôi vào ghế, họ gọi thêm hai nhân viên lực lưỡng tới giúp. Năm người họ đã ra sức đẩy tôi nhiều lần, nhưng cuối cùng, nỗ lực của họ là vô ích. Tôi không hề bị xê dịch. Tất cả bọn họ đều rất mệt, nhưng họ không biết rằng đó là do quyền năng của Pháp. Tôi xin ca ngợi uy đức của Đại Pháp.
Các viên công an không thể làm gì, và không thể buộc tôi ngồi vào chiếc ghế sắt. Vì vậy, tôi ngồi trong chiếc ghế da ở bên cạnh. Tôi lại một lần nữa nói với họ, “Hãy thoái ĐCSTQ và các anh sẽ cảm thấy an toàn và bình an đến cuối đời. Đừng bán linh hồn mình cho đảng cộng sản tà ác!”. Vào lúc đó, một trong những sĩ quan nhìn thấy một tờ rơi trong túi của tôi và một đĩa DVD nghệ thuật biểu diễn Thần Vận, và nhận xét, “Tôi đã nhìn thấy cái này trước đây.” Tôi trả lời: “Đúng vậy, chúng có trên khắp cả nước, từ trung tâm của những thành phố lớn tới các làng mạc hẻo lánh nhất. Điều đó thật chẳng quá phi thường sao? Chương trình này có sức hấp dẫn rất lớn.”
Sau đó, người phụ trách của “chiến dịch” này đến gặp tôi. Ông đã ra hiệu cho tất cả mọi người ra khỏi phòng chỉ bằng một cái vẫy tay và bắt đầu nói chuyện trực tiếp với tôi. Ông nói, “Mỗi gia đình đều có người già và người trẻ…” Sau đó tôi ngắt lời ông ta, “Ông không cần phải nói nữa, vì tôi trông ông có vẻ nhân hậu.” Tôi quyết định nói với ông ấy về một sự cố xảy ra với tôi vào năm 2005, một sự việc cho thấy những điều gì thực sự đúng hay sai. Tôi muốn ông ta biết công lý đích thực là gì. Tôi nói, “Một sĩ quan công an tên Tiêu đã từng gửi một nhóm năm cán bộ đến bắt tôi. Họ nói rằng họ bắt tôi dựa trên một đoạn video quay tôi phát Cửu Bình. Tôi khiển trách họ với giọng nghiêm nghị: ‘Ít nhất anh nên tích đức cho con cháu anh! Giờ là lúc anh nên biết con người thật sự của các học viên Pháp Luân Công!” Tôi biết thái độ của tôi không từ bi chút nào. Tôi đã bị bắt trong đêm hôm đó. Đầu buổi tối tối hôm đó, tôi đã bị tra tấn bằng cách treo hai tay lên, cho tới tận hôm nay hai tay của tôi vẫn còn cảm thấy tê. Trước khi bị giam giữ một tháng, tôi nghe nói rằng con giám đốc trại đã bị giết chết trong tình huống không rõ ràng. Thậm chí tôi còn nghe nói rằng các sĩ quan công an thậm chí còn yêu cầu giữ bí mật trường hợp này. Tôi cứ nói mãi với ông ta rằng đó là lỗi của tôi khi đã không nói chuyện từ bi với ông ta khi lần đầu tiên ông đến bắt tôi. Ông có biết rằng những gì tôi muốn nói cho ông ta thực sự vì chính ông ta không, nếu vậy có lẽ tôi đã có thể ngăn ông ấy không làm thêm bất kỳ việc tà ác xấu xa nào, và có thể con của ông ấy sẽ không gặp phải một thảm kịch như vậy. Tôi tiếc đã không đối xử với ông ấy một cách đúng đắn và từ bi. Vì vậy, hôm nay, tôi muốn có cuộc trò chuyện nghiêm túc với ông. Ông phải tin vào một thực tế rằng Đại Pháp cứu độ chúng sinh! Cuốn sách của Pháp Luân Đại Pháp, Chuyển Pháp Luân, đã được dịch sang hơn 30 ngôn ngữ và được bán tại hơn 100 quốc gia. Tất cả những người tu luyện đã được hưởng lợi bằng cách này hay cách khác. Chính Giang Trạch Dân là người đã âm mưu dàn dựng cảnh tự thiêu để làm cho cả nước thù ghét Đại Pháp. Giang Trạch Dân đã phạm một tội ác ghê tởm!”
Vị trưởng đồn khi nghe thấy điều này, đã ra lệnh cho một công an tháo còng cho tôi. Sau đó, ông ra lệnh một cách mất bình tĩnh: “Nhanh lên!” Sau khi còng tay của tôi được tháo, tôi xem xét đôi bàn tay hơi bị thâm tím của mình trong chốc lát trước khi giảng chân tướng với người phụ trách. Tôi nói rằng, “Chỉ có ông và tôi trong căn phòng này. Ông có phải là thành viên của ĐCSTQ? “Ông ta trả lời: “Có”. Tôi hỏi họ của ông ấy và hỏi liệu ông ấy có muốn thoái ĐCSTQ không. Sau khi nhận được câu trả lời của ông, tôi đã cho ông ta một bí danh, và ông ấy đã đồng ý sử dụng bí danh này cho việc thoái ĐCSTQ.
Sau đó, người phụ trách rời đi để tìm kiếm các tình tiết cho vụ bắt giữ tôi. Một người đàn ông khác bước vào phòng, và tôi cũng giảng chân tướng cho anh ta. Tôi cũng nói cho anh ta về vụ tự thiêu giả mạo trên Quảng trường Thiên An Môn. Tôi đã chỉ cho anh ta thế ngồi hoa sen và làm thế nào để luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi so sánh tư thế hoa sen với tư thế bắt chéo chân của Vương Tiến Đông và cho thấy cách của Vương làm là hoàn toàn sai. Tôi cũng chỉ ra điều kỳ lạ khi khuôn mặt của Vương bị đốt cháy hoàn toàn, nhưng mái tóc của ông ta trông vẫn nguyên vẹn. Sau đó tôi giải thích với anh ta điều vô lý khi chai nhựa được cho là chứa đầy xăng đã không tan chảy trong lòng Vương. ĐCSTQ đã coi tất cả những người chứng kiến đều là kẻ ngốc. Sau khi nói chuyện với anh ta một thời gian dài, anh ta đã biết được rằng tôi là một nhà giáo như anh. Tôi đã nói chuyện với anh về các giáo viên ngày nay đã hỗ trợ ĐCSTQ và tiếp tay cho những tội ác xấu xa của họ. Tôi nói với anh ta về những giáo viên tống tiền sinh viên và mắc nhiều sai phạm khác. Anh ta hiểu, và tôi đề nghị anh thoái ĐCSTQ. Anh ta nói rằng anh là một thành viên của Đảng, nhưng ngay lập tức anh ấy đồng ý thoái ĐCSTQ. Tôi chúc anh ấy bình an mãi mãi.
Một lúc sau, một người đàn ông trẻ đã đến đưa người đàn ông này ra ngoài. Người đàn ông trẻ hơn sau đó quay lại và nói, “Thưa bác, tất cả những gì bác nói là sự thật! Chúng tôi đã nhờ rất nhiều người cố gắng chuyển hóa bác và vẫn không thể! “Tôi trả lời: “Đó chẳng phải là sự can thiệp của thần thánh hay sao? Tôi đã gần 80 tuổi, do đó, chỉ cần một trong các anh có thể dễ dàng đẩy tôi xuống, nhưng tất cả năm người các anh đã cùng cố gắng và tôi vẫn không nhúc nhích. Sau đó tôi hỏi anh ta, “Anh có ở trong hàng ngũ của ĐCSTQ?” Anh ta nói, “Có ạ.” Tôi hỏi, “Anh có muốn thoái Đảng không? Điều này sẽ giúp anh có sự an toàn, yên bình, và may mắn từ nay cho đến hết đời“. Anh ta trả lời: “Có, chắc chắn là có ạ!”
Trong một thời gian ngắn, tôi đã có thể cứu ba thành viên của ĐCSTQ và giảng chân tướng cho họ.
Tại đồn công an, tôi ở lại chưa đến một giờ đồng hồ. Chính niệm của tôi đã giải thoát cho tôi, và không lâu sau tôi lại vững bước trên các con phố giảng chân tướng.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/8/22/在派出所劝警察们“三退”-261857.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/9/4/135282.html
Đăng ngày: 8-11-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản