Bài của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc

MINH HUỆ 15-08-2012] Vào một ngày trong học kỳ một của năm nay, khi đang đi đến phòng tài vụ trường để nộp một hóa đơn, đột nhiên tôi nhìn thấy một tấm biển vu khống Pháp Luân Đại Pháp và nói xấu Sư phụ đặt trên lối đi chính. Lúc đó, tôi rất sợ hãi và thấy tâm nặng trĩu. Ngay lập tức tôi phát chính niệm loại bỏ nó trong khi bước vào phòng tài vụ.

Sau khi hoàn thành đơn xin hoàn tiền, tôi đứng cạnh tấm biển đó phát chính niệm một thời gian nữa. Một phó khoa tình cờ đi qua và tôi hỏi ông: “Ai đã làm cái này vậy? Đây không phải là sự thật về Pháp Luân Công!” Ông rất lo lắng và nói với tôi rằng đây là lệnh từ hiệu trưởng. Sau đó ông vội vã tránh tôi đi.

Khi Sư Tôn bị lăng mạ và thanh danh của Pháp Luân Đại Pháp bị bôi nhọ, là một đệ tử Đại Pháp, tôi nên làm gì đây? Điều này trở nên tệ hơn nữa khi tất cả các giáo viên và học sinh đi qua lối vào chính này trên đường đến lớp học của họ. Hậu quả là bao nhiêu chúng sinh sẽ bị đầu độc, và bao nhiêu khó khăn tạo thành khi cứu độ họ đây? Liệu có phải chúng ta còn có những thiếu sót, nên điều như vậy đã xảy ra ở giai đoạn này của Chính Pháp?

Buổi trưa từ trường trở về nhà, tôi muốn học Pháp nhưng không thể tập trung được. Sau đó tôi ngồi song bàn để phát chính niệm trong một thời gian. Mặc dù tâm tôi bị can nhiễu bởi suy nghĩ “Làm sao mà điều này lại xảy ra được?” nhưng tôi cũng nhận thức được rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp, chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh chính là trách nhiệm của tôi. Tôi tự nghĩ rằng không có gì xảy ra mà lại không có lý do. Khi tà ác đến, tôi phải loại trừ nó và dùng cơ hội này để giảng chân tướng cho những người liên quan. Sau đó tôi gọi điện cho hiệu trưởng và hỏi liệu ông có thời gian vào buổi chiều để tôi có thể báo cáo một việc cho ông. Ông đã đồng ý gặp tôi.

Trên đường đến văn phòng hiệu trưởng, tôi tình cờ gặp một học viên. Tôi kể cho cô về tin xấu này và nói:“Chúng ta luôn tránh đi ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người xung quanh, đây chính là chấp trước vào sự sợ hãi. Do đó cựu thế lực đã thao túng tà linh ĐCSTQ để biểu dương lực lượng của chúng với mục đích là hủy đi chúng sinh. Tôi bây giờ sẽ đi giảng chân tướng cho hiệu trưởng.” Nghe thấy điều này, người học viên sợ hãi và cô cảm thấy rất bất lực. Cô thở dài và nói,“Chúng ta không có nhiều học viên, đồng thời chỉ có một hay hai người trong chúng ta đang giảng chân tướng. Thế nên rất khó để chúng ta tạo thành một chỉnh thể.”

Tôi khuyến khích cô ấy, “Đừng thất vọng. Vì tà ác dám mò đến đây, là những đệ tử Đại Pháp, chúng ta phải tiêu diệt chúng.” Cô ấy hiểu ra và nói: “Tôi sẽ về nhà phát chính niệm để gia trì cho chị.”

Trên đường đi, tâm trí của tôi hoàn toàn trống rỗng và tôi không biết phải nói gì với hiệu trưởng. Tôi phát chính niệm và xin Sư phụ cũng như các chính thần bảo hộ. Trong một khoảnh khắc, thân thể tôi được bao quanh bởi một trường năng lượng mạnh mẽ và toàn bộ cơ thể tôi ấm lên. Khi bước vào phòng hiệu trưởng, cả hiệu trưởng và hiệu phó đều ở đó. Ban đầu, tôi đã có một số lo lắng, nhưng một ý nghĩ đến với tôi: “Tôi đến đây để giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh, vậy tại sao tôi lo lắng khi có nhiều người chứ?” Tôi ngồi xuống, chào họ và nói về các vấn đề tài chính một lúc. Sau đó tôi đi thẳng vào vấn đề, tôi nói: “Tôi đã khóc khi nhìn thấy tấm biển trên đường đến phòng tài vụ vào buổi sáng nay. Các ông thường nói giữa các cuộc họp rằng chúng ta phải nói sự thật. Tuy nhiên những lời ghi trên tấm biển đó lại chính là lời nói dối.” (Hiệu trưởng đã đọc một số tài liệu giảng rõ sự thật và cũng hiểu được sự quan trọng của Pháp đối với tôi thế nào) Hiệu trưởng cúi đầu và nói, “Tôi không còn lựa chọn nào khác. Đó là lệnh từ cấp trên đưa xuống và chỉ có trường của chúng ta và một trường khác bị bắt làm điều đó.” Tôi hỏi ông ai đã ra lệnh đó. “Có phải Phòng 610 không?” Hiệu trưởng nói với tôi đừng hỏi câu hỏi đó. Trong khi phát chính niệm, tôi đã tìm ra cách để giảng chân tướng thông qua nói chuyện về vụ tự thiêu giả ở quảng trường Thiên An Môn và Pháp Luân Đại Pháp đã truyền rộng trên thế giới thế nào… tôi nói điều này với ông một lần nữa và giúp ông thoái ĐCSTQ. Tuy nhiên, ông đã hiểu sự thật nhưng vẫn cố gắng để ngăn tôi nói nhiều hơn. Ông lớn tiếng khuyên tôi, “Là thành viên của ĐCSTQ, mọi người phải tuân theo nó.” Tôi hiểu rằng ông bị đầu độc nặng bởi ĐCSTQ nhưng tôi cũng lo lắng vì hiệu phó cũng ở đó. Do đó tôi nhanh chóng điều chỉnh nội dung giảng chân tướng. Vì ông đề cập đến ĐCSTQ, tôi đã nói chuyện về nó.

Tôi nói, “Những người từng là đối tượng trong các phong trào chính trị của ĐCSTQ liệu có ai có thể sống quá ba ngày không, nhưng Pháp Luân Công đã bị bức hại trong 13 năm mà vẫn tồn tại, đồng thời lại truyền rộng ra trên thế giới. Các ông có biết lý do không?” Hiệu trưởng trầm ngâm và hỏi, “Tại sao?” Tôi trả lời lớn:“Đó là bởi vì đó là Pháp vĩ đại nhất trên thế giới. Bất cứ ai tham gia vào cuộc bức hại của ĐCSTQ là có tội.” Sau đó tôi liệt kê trường hợp những người tiền nhiệm của ông đã đối xử tốt với Đại Pháp và các học viên và được hưởng phúc lành, trong khi những người làm điều xấu thì nhận nghiệp báo. Thêm vào đó, tôi nhấn mạnh rằng tấm biển vu khống Đại Pháp phải được gỡ bỏ, nếu không nó sẽ làm hại đến trường học, học sinh và hiệu trưởng.

Hiệu trưởng lắng nghe tôi với một nụ cười. Trong khi tôi giảng chân tướng, nhiều người đã gọi điện cho ông. Do đó, ông nói với tôi rằng ông rất bận và muốn thảo luận vào một ngày khác. Biết rằng ông thực sự bận rộn nên tôi đứng dậy rời khỏi văn phòng. Trước đó hiệu phó đã rời đi, nhân cơ hội này tôi đưa cho hiệu trưởng một cuốn sách nhỏ tựa đề “Tự do tín ngưỡng, bức hại là có tội.” Tôi nói: “Tài liệu này do một người công an khu vực đưa cho tôi, ông hãy đọc nó.” Ông nhận nó với một nụ cười. Tôi bỗng nhận ra rằng ông nên đọc Cửu Bình, vậy là tôi nói với ông “Học kỳ trước học viên Đại Pháp đã đến trường ta phân phát tài liệu, và họ đã để lại một quyển sách nhỏ tên là cửu bình trong phòng tôi. Tôi sẽ mang nó cho ông.” Ông nói thật là tốt.

Sau khi ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, tôi phát chính niệm suốt dọc đường để loại bỏ tấm biển tà ác đó. Nó đã được gỡ đi khi trường đóng cửa tối hôm đó. Sau đó, tôi đã phát chính niệm để tiêu diệt triệt để và loại bỏ hoàn toàn tà ác với một niệm: “Không chỉ là gỡ bỏ, mà phải loại bỏ hoàn toàn nó ở xã hội này.”

________________________________________

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/8/15/当邪恶的展版出现后-261579.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/8/30/135216.html
Đăng ngày 19-10-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share