Cuối cùng tôi đã biết tu luyện
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 25-9-2025] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào mùa xuân năm 1997. Do tính chất công việc, tôi không có nhiều cơ hội gặp gỡ mọi người, vì vậy tôi tự mình tu luyện. Mặc dù có nhiều thời gian học Pháp nhưng tôi không biết cách tu luyện và xử lý tốt mọi việc khi đối diện các khảo nghiệm tâm tính trong hoàn cảnh gia đình. Vì thế, tôi đã phải chịu đựng khổ nạn suốt một thời gian dài. Mãi đến những năm gần đây, tôi mới dần tu luyện tinh tấn hơn.
Tôi không biết cách tu luyện
Mẹ chồng tôi là người cố chấp, còn bố chồng tôi là một người trọng nam khinh nữ. Khi tôi kết hôn và đến sống cùng gia đình chồng vào mùa đông năm 1999, sức khỏe của mẹ chồng tôi không được tốt. Mặc dù không bị bệnh nặng, bà lại hay mắc các bệnh lặt vặt. Chồng tôi là con trai duy nhất và được nuông chiều từ nhỏ. Anh ấy thẳng tính nhưng không giỏi ăn nói. Bất kể mẹ anh nói gì, anh luôn nghe lời bà. Đặc biệt, khi có mâu thuẫn giữa tôi và mẹ chồng, anh luôn đứng về phía bà.
Chính vì điều này mà tôi oán hận chồng và mẹ chồng sâu sắc suốt hơn 20 năm. Là một học viên Đại Pháp, tôi không ngộ ra vấn đề và không nhận ra Sư phụ đang dùng họ để giúp tôi tiêu trừ nghiệp lực và đề cao tâm tính. Mà trái lại, tôi mong muốn có ngày công sức của tôi sẽ được họ đền đáp và được hưởng cuộc sống hạnh phúc.
Vì tâm tính và ngộ tính của tôi không đề cao trong một thời gian dài, nên tôi đã bị cựu thế lực dùi vào sơ hở và bức hại. Chồng tôi bị gãy mắt cá chân khi say rượu. Tâm oán hận và đố kỵ của tôi nổi lên khiến cho mâu thuẫn gia đình ngày một gay gắt. Kể từ lúc đó, tôi đắm chìm trong khổ nạn, không thể tự mình vượt qua.
Tôi chìm đắm trong thế giới huyễn tượng của người thường, như nghe tiểu thuyết mạng, lướt Tiktok, xem các video ngắn và mua sắm trực tuyến. Thỉnh thoảng tôi có học Pháp, nhưng lại không thể tĩnh tâm đắc Pháp. Tôi ngày càng xa rời cảnh giới của người tu luyện.
Hai năm trôi qua nhanh chóng. Tôi cảm thấy toàn thân vô lực, đồng thời có cảm giác bất ổn ở tim. Tôi thường xuyên thấy đau đầu, buồn nôn và nôn mửa. Tôi đến bệnh viện kiểm tra, nhưng họ không tìm ra bất cứ điều gì bất thường. Sau khi thử nhiều cách khác nhau mà không có hiệu quả, tôi đã cầm lại sách Đại Pháp, bắt đầu học Pháp và luyện công.
Ngay khi tôi bình phục, con trai duy nhất của tôi lại bị chuẩn đoán mắc bệnh u lympho ác tính. Bác sỹ nói rằng không có phương pháp điều trị hiệu quả nào khác ngoài hóa trị và xạ trị, nhưng phương pháp này vô cùng đau đớn. Tôi cảm giác như trời sập xuống và hoàn toàn bế tắc. Tôi chỉ biết cầm sách Chuyển Pháp Luân, nhìn ảnh Sư phụ và khóc, cầu xin Sư phụ cứu con trai tôi. Lúc đó, cháu mới 23 tuổi.
Chồng tôi chấp nhận kết quả chẩn đoán và vội vã đưa con trai tôi đến một thành phố lớn để chữa bệnh. Trong khi học Pháp, tôi cầu xin Sư phụ giúp cháu trở về an toàn. Tôi biết chỉ có Sư phụ mới có thể cứu cháu. Tôi cũng nhận ra sự nghiêm túc của tu luyện, Đại Pháp từ bi nhưng uy nghiêm. Chồng và con trai tôi trở về nhà do hồ sơ bệnh án không đầy đủ. Tôi ngộ ra con trai tôi đã được Sư phụ bảo hộ. Từ lúc đó, tôi bắt đầu tu luyện nghiêm túc, không dám buông lơi. Tôi học Pháp và tu luyện với chấp trước mạnh mẽ là chữa khỏi bệnh cho con trai. Sau đó, thông qua học Pháp sâu hơn, tôi ngộ ra điều này là bất kính với Sư phụ, vì vậy tôi nhanh chóng phát chính niệm để buông bỏ tâm truy cầu này, học Pháp và tu luyện với tâm thuần tịnh.
Tôi bắt đầu tu luyện nghiêm túc, và mọi điều đã chuyển biến tốt đẹp hơn
Tôi hiểu rằng Sư phụ muốn các đệ tử phải thật sự nghiêm túc trong tu luyện, vì vậy tôi bắt đầu coi trọng quá trình tu luyện của bản thân và dần dần trừ bỏ nhiều chấp trước. Chấp trước đầu tiên mà tôi phải vượt qua chính là chiếc điện thoại di động. Khi quyết định ngừng sử dụng điện thoại để giải trí, đủ loại nhân tâm và cám dỗ lập tức kéo đến. Chỉ cần vừa cầm điện thoại, những tiểu thuyết và video ngắn yêu thích lại hiện ra ngay. Chúng không chỉ xuất hiện trên màn hình mà còn lởn vởn trong đầu tôi. Tôi phải cố gắng kiềm chế bản thân, không để bị lôi kéo, đồng thời phát chính niệm để trừ bỏ những can nhiễu đó.
Có một thời gian tôi thường xuyên xuất hiện cảm giác đau đầu và buồn nôn. Tôi hiểu đó là Sư phụ đang giúp thanh lý những nhân tố bất hảo trên thân thể mình. Trong tâm tôi thật sự muốn buông bỏ chấp trước này và giữ vững chính niệm mạnh mẽ hơn. Sau khi vượt qua, nội tâm tôi trở nên bình hòa và nhẹ nhõm lạ thường. Con xin thành kính cảm tạ Sư phụ!
Khi học thuộc Pháp, tôi bắt đầu đồng hóa với Đại Pháp
Sau khi quay lại tu luyện, tôi mời một số đồng tu cũ đến nhà cùng học Pháp, và dần dần nhà tôi trở thành điểm học Pháp chung. Do tình trạng sức khỏe của con trai tôi, chúng tôi chỉ có thể học chung hai buổi mỗi tuần. Sau đó, khi đọc các bài chia sẻ trên Minh Huệ và thấy rằng nhiều đồng tu đề cao rất nhanh nhờ học thuộc Pháp, tôi liền trao đổi với mọi người rằng chúng tôi cũng nên thử thực hành theo cách này: “Nếu chưa học thuộc được đoạn dài, thì hãy bắt đầu từ những đoạn ngắn trước”. Tôi đề xuất bắt đầu từ Hồng Ngâm VI để thanh trừ những nhân tố tà ác của ĐCSTQ. Tôi dự định mỗi tuần sẽ học thuộc một bài.
Tuy nhiên, khi vừa bắt đầu học thuộc, ngay cả những đoạn ngắn chúng tôi cũng rất khó ghi nhớ. Hoặc là không thuộc, hoặc là chưa hiểu rõ được ý nghĩa bề mặt. Có bài thơ chúng tôi học suốt cả tuần mà vẫn không nhớ nổi. Dẫu vậy, chúng tôi vẫn kiên trì không bỏ cuộc, và bắt đầu học thuộc Pháp sau mỗi buổi học Pháp chung. Khi vượt qua được giai đoạn đầu đầy khó khăn ấy, việc học thuộc dần trở nên thuận lợi hơn; có lúc chỉ trong một tuần chúng tôi có thể thuộc được hai, thậm chí ba bài.
Khi học thuộc Pháp, các Pháp lý không ngừng triển hiện, và tâm tính của chúng tôi cũng âm thầm được đề cao. Một hôm, lúc quay vào nhà và nhìn thấy chồng bước vào phòng vệ sinh, tôi bỗng cảm thấy thương xót ông ấy; tất cả những oán hận trước đây lập tức tan biến. Từ đó, mỗi khi giữa vợ chồng có chút bất đồng, tôi đều có thể tự kiềm chế và nhìn lại bản thân. Nhờ vậy, bầu không khí trong gia đình trở nên hòa thuận hơn.
Giúp con trai đề cao
Ban đầu, con trai tôi không muốn học Pháp cùng chúng tôi. Cháu tu luyện chưa tinh tấn—học Pháp không đều đặn và còn bận rộn với nhiều việc đời thường. Thấy vậy, tôi rất lo lắng và luôn tự hỏi: “Con đã đắc Pháp rồi, sao không biết trân quý thời gian? Ngày nào tôi cũng chú ý xem cháu tu luyện ra sao. Mỗi khi quá lo lắng, tôi lại vô tình nói to, giống như đang trách mắng cháu. Thế nhưng dù tôi nhắc nhở thế nào, cháu vẫn giữ nguyên tình trạng ấy, không xoay chuyển..
Sau đó, qua việc học thuộc Pháp, tôi ngộ ra tu luyện là tu bản thân. Tôi cần hướng nội, trừ bỏ những quan niệm hậu thiên và tình của người thường đối với con cái. Từ đó con trai tôi dần dần bắt đầu học Pháp nhiều hơn.
Nhưng khi nghiệp bệnh của cháu ngày càng nặng, những chấp trước người thường mà tôi chưa buông bỏ lại nổi lên. Có lúc tôi không kiềm chế được mà tranh cãi với cháu, trách cháu học Pháp không đủ. Tôi không ngừng oán trách và đòi hỏi ở cháu đủ điều, mà lại không đặt mình vào vị trí của cháu như Sư phụ đã dạy. Thực ra, cháu mới tu được vài tháng và rất cần sự hướng dẫn từ những người tu lâu năm. Tôi lẽ ra phải kiên nhẫn, bao dung và khích lệ cháu nhiều hơn. Cháu chịu đựng cơn đau đớn dữ dội mỗi ngày, vậy mà vẫn kiên trì học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Điều đó thật sự rất đáng trân trọng.
Tôi bắt đầu chính lại tư tưởng, tu khứ những niệm đầu bất hảo và những yêu cầu không đúng mà tôi đặt ra cho cháu. Một đồng tu đã chia sẻ với tôi: “Tự chị không làm được, nhưng Sư phụ có thể làm được tất cả. Chị chỉ cần buông bỏ chấp trước và giao hết cho Sư phụ. Sư phụ chúng ta vô cùng toàn năng”. Chị ấy cũng nhắc tôi Pháp Sư phụ giảng:
“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực” (Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)
Tạm dịch:
“Đệ tử chính niệm đủ
Thầy có lực hồi thiên” (Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)
Nói thì dễ, nhưng thực sự làm được thì không hề đơn giản. Có những lúc cảm giác khó chịu như xẻo thịt khoan xương. Nếu không có sự bảo hộ và gia trì của Sư phụ, chắc chắn tôi đã không thể vượt qua.
Đầu năm 2025, nghiệp bệnh của con trai tôi trở nên nghiêm trọng đến mức cháu không thể tự đi lại. Cơ thể cháu cong lại, sưng phù và chuyển sang tím thâm. Một chàng trai trẻ khỏe mạnh, khôi ngô bỗng biến thành một người trông vừa tiều tụy vừa đáng sợ. Miệng cháu loét nặng, ngay cả việc thở cũng trở nên khó khăn. Thính lực suy giảm, bụng sưng cứng như đá và cháu hầu như không thể ăn uống. Cha cháu thậm chí phải chuẩn bị máy thở để sẵn sàng hỗ trợ.
Con trai tôi hiểu rõ mức độ nguy hiểm của tình trạng bản thân và trong lòng rất sợ hãi. Cũng chính vì thế mà cháu bắt đầu thật sự nghiêm túc bước vào tu luyện Đại Pháp. Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ và sự trợ giúp của các đồng tu, tôi dần bình tâm hơn. Tôi động viên cháu: “Con cứ theo Sư phụ tinh tấn tu luyện. Sư phụ sẽ chăm lo cho con. Hãy buông bỏ tư tưởng người thường (vì cháu học ngành y), giữ vững chính niệm và tuyệt đối đừng bỏ cuộc. Có Sư phụ và Đại Pháp rồi thì không có gì phải sợ. Mẹ cũng sẽ luôn ở cạnh con”.
Sư phụ giảng:
“Vật cực tất phản” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)
“Việc này là hảo sự. Tất cả những gì biểu hiện ra trên bề mặt đều là những vật chất bất hảo trong thân thể đang được thanh lý. Chúng ta phải đặt trọn tín tâm nơi Sư phụ và Đại Pháp, tuyệt đối không để cựu thế lực đạt được mục đích của chúng. Chúng ta cần để chúng sinh thấy được vẻ đẹp và sự siêu thường của Đại Pháp. Nếu con không thể đứng để luyện công, thì có thể ngồi trên giường, nhưng không được ngồi quá thoải mái. Hãy cố gắng giữ tư thế đứng, dù phải dựa vào thành giường. Chúng ta phải kiên quyết phủ định mọi an bài của cựu thế lực và chỉ đi theo Sư phụ mà thôi”.
Nhờ sự nỗ lực và chính niệm kiên định, con trai tôi dần hồi phục từng ngày. Cháu có thêm niềm tin và ngày càng củng cố vững chắc tín tâm đối với Sư phụ và Đại Pháp. Cháu chăm chỉ học Pháp hơn, và mọi việc đều chuyển biến theo hướng tốt đẹp. Con vô cùng cảm tạ ân đức từ bi của Sư phụ.
Một buổi tối, tôi thấy con trai có vẻ buồn. Khi tôi hỏi, cháu nói: “Tu luyện khó quá. Không có ngày nghỉ nào cả. Con chỉ muốn nghỉ ngơi, muốn đi chơi như người thường. Đây là năm tệ nhất trong 25 năm cuộc đời con”. Tôi hiểu đó không phải là lời xuất phát nội tâm cháu, mà là sự can nhiễu của cựu thế lực. Tôi kiên quyết không thừa nhận điều này.
Tôi nhẹ nhàng khuyên cháu: “Bài thơ đầu tiên trong Hồng Ngâm, Sư phụ giảng ‘Khổ Kỳ Tâm Chí’. Không trải qua khổ nhọc thì không thể đạt được điều gì”. Nhưng cháu không nghe, và lời nói của cháu dần trở nên thiếu lý trí. Rồi cháu bật khóc nức nở. Ban đầu tôi còn tranh luận lại, nhưng nhanh chóng nhận ra làm vậy chỉ khiến những niệm đầu tiêu cực của cháu trở nên mạnh hơn. Vì thế, tôi dừng tranh cãi, chỉ lặng lẽ lắng nghe và âm thầm phát chính niệm: “Tuyệt đối không để cựu thế lực tạo giãn cách, và càng không được để chúng ảnh hưởng đến cơ hội được cứu của chúng sinh”.
Tôi bắt đầu đọc Pháp trong Hồng Ngâm và Tinh Tấn Yếu Chỉ cho cháu nghe sau khi phát chính niệm một lúc. Dần dần, cháu bình tĩnh lại và nhận ra mình vừa nói những lời không đúng. Cháu kiên quyết nói: “Đó không phải là con. Con không thừa nhận nó”. Cháu bắt đầu bước vào tu luyện một cách chính thức sau ngày đầu năm 2025. Từ đó trở đi, ngày nào cháu cũng học Pháp, luyện công và phát chính niệm, không bỏ sót một ngày nào. Tôi biết cơ thể cháu rất khó chịu. Một chàng trai cao lớn, khôi ngô giờ trở thành một thân hình gầy gò khiến người khác nhìn vào cũng xót xa. Việc phải buông bỏ những điều mình thích, với cháu chắc chắn là một thử thách vô cùng to lớn. Vì thế tôi động viên cháu thay vì trách móc: “Con thật sự rất kiên cường. Chúng ta cùng cố gắng nhé!
Sư phụ giảng:
“Viên mãn bay lên,
Cùng về thiên đàng” (Đồng Hóa Viên Mãn, Hồng Ngâm)
Năm nay, trong quá trình đồng hành cùng con vượt qua khảo nghiệm, tôi cảm nhận rõ bản thân đã trừ bỏ được không ít chấp trước: từ tâm oán hận, đố kỵ với gia đình chồng và với chồng; tâm cầu danh, tâm hưởng thụ; tâm lười biếng, tự cho mình là đúng; cho đến tâm sợ bị phê bình. Nhờ sự từ bi bảo hộ của Sư phụ, tôi từng bước nhận ra và buông bỏ những nhân tâm ấy. Con trai tôi cũng có sự chuyển biến rất lớn. Từ chỗ chưa hiểu thế nào là tu luyện, cháu đã biết tự soi xét, biết hướng nội tìm lỗi của bản thân. Tín tâm của cháu đối với Sư phụ và Đại Pháp vô cùng kiên định. Đôi khi chính tôi cũng khâm phục sự bền bỉ và ý chí của cháu. Lúc mới đầu, cháu phải nghỉ hai lần mới làm xong trọn bộ bài công pháp đứng; nay cháu có thể luyện cả buổi mà không cần dừng lại.
Khi đọc các bài chia sẻ trên Minh Huệ, tôi thấy nhiều đồng tu tiêu trừ nghiệp bệnh rất nhanh. Trong tâm liền khởi lên một niệm: “Vì sao con mình lại lâu như vậy?” Tôi hiểu rằng mong con hồi phục nhanh cũng là một chấp trước, nhưng đôi khi tôi vẫn không tránh khỏi niệm đó. Có lúc, tôi thậm chí còn trách cháu rằng cháu không đủ tinh tấn. Khi thấy cháu làm điều gì chưa đúng, thay vì dùng tâm từ bi để nhắc nhở và nâng đỡ, tôi lại chọn cách làm ngơ. Ngay khi trạng thái đó xuất hiện, Pháp của Sư phụ bất giác hiện lên như lời nhắc nhở:
“Chư vị đều là đồng tu [với nhau], [hay] chư vị là địch nhân? ?” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York kỷ niệm 25 năm Đại Pháp hồng truyền)
Đúng vậy! Tôi suýt nữa lại rơi vào bẫy của cựu thế lực. Tôi phải lập tức thanh trừ niệm ấy. Tôi kiên định tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp, bởi tôi biết rằng mọi điều trong tu luyện đều do Sư phụ từ bi an bài. Con đường tu mà Sư phụ sắp đặt cho tôi nhất định là con đường tốt nhất.
Bài học sâu sắc nhất mà tôi thể ngộ được trong năm nay chính là: phải chiểu theo lời giảng của Sư phụ và học Pháp thật tốt. Pháp là nền tảng để thăng hoa trong tu luyện; chỉ khi học Pháp chăm chỉ và đặt Pháp trong tâm, chúng ta mới giữ được chính niệm, vượt qua được khảo nghiệm và bước đi đúng trên con đường tu luyện.
Một ngày trước khi tôi viết những dòng này, con trai tôi đã có thể tự lái xe đưa tôi đến nhà ông bà. Con xin dập đầu cảm tạ, cảm tạ Sư phụ lần nữa!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/28/496801.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/25/229973.html


